.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_299" class="block_" lang="en">Trang 150# 1
Chương 299: Lại thấy ánh mặt trời
Trong không gian tối tăm dưới đất, Vân Triệt quỳ vẻn vẹn ba ngày ba đêm.
Đối với Vân Thương Hải mà nói, tử vong, thật sự là một giải thoát. Trong trăm năm này, hắn vô số lần khát vọng chết đi như vậy, lại vì thân mang vật quan trọng và bí mật trọng đại của Huyễn yêu giới mà không thể chết được, hiện giờ, tất cả đồ vật đều được hắn phó thác cho Vân Triệt, hắn cũng đến lúc nên giải thoát, huống chi, giải thoát cho bản thân, còn có thể đổi lấy tự do cho Vân Triệt.
Hơn nữa, đây không chỉ khiến Vân Triệt đạt được tự do, cũng có thể là phương pháp duy nhất bảo đảm an toàn cho Vân Triệt.
Vân Triệt hiểu rõ điều đó, nhưng đối với hắn mà nói, hiện thực quả thật quá mức tàn khốc. Bởi vì Vân Thương Hải là người có quan hệ huyết thống đầu tiên hắn tìm được trong hai đời, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn cảm nhận đủ ôn nhu và huyết mạch tương liên mà chỉ có trong quan hệ huyết thống mới có, Vân Thương Hải liền ở trước mặt hắn, vĩnh viễn rời trần thế.
Vân Triệt vốn mong muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cũng đạt được tự do, nhưng không lựa chọn lập tức rời đi, mà quỳ gối phía trước Vân Thương Hải vẻn vẹn ba ngày… Vì Vân Thương Hải túc trực bên linh cữu ba ngày, cũng dùng ba ngày, ổn định tất cả bi thương và gợn sóng trong nội tâm.
Đồng thời, một cái tên, cũng trong vòng ba ngày này, gắt gao khắc vào trong tâm hải của hắn.
Thiên uy kiếm vực!!
Ba ngày đi qua, Vân Triệt cuối cùng có động tĩnh, hắn mở to mắt, vô cùng thong thả đứng dậy, cẩn thận dời thi thể Vân Thương Hải vào trong Thiên độc châu, trong miệng khẽ niệm:
- Gia gia, ông bị khổ sở trăm năm, nhất định khát vọng trở về quê cũ. Đợi đến một ngày cháu có năng lực đi đến Huyễn yêu giới, cháu sẽ dẫn ông trở lại gia tộc ông vẫn luôn quyến luyến và vướng bận, cho ông yên ổn ngủ trên mảnh đất cố hương… Đợi tương lai cháu có con cái, cháu sẽ dẫn thê nhi (vợ con), hàng năm đi thăm ông, sẽ không để cho ông cô đơn.
Khẽ niệm trong lòng, Vân Triệt cũng đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn lên trên không… Thiên uy kiếm vực, cho dù ngươi rốt cuộc là chính hay là tà, là đúng hay là sai, thiện hay ác, nhưng chỉ bằng các ngươi bức tử gia gia của ta, hại chết Tiêu thúc thúc cứu vớt ta, đợi đến một ngày ta có đầy đủ năng lực, ta nhất định phải khiến các ngươi trả giá lớn nặng nề nhất, tế diện gia gia của ta và Tiêu thúc thúc trên trời có linh thiêng!
Tâm tính Vân Triệt kiên định khác hẳn với người thường, sau ba ngày bi thương vô tận, đưa Vân Thương Hải yên ổn vào trong Thiên độc châu, ánh mắt của hắn cũng biến thành hoàn toàn lạnh lẽo tỉnh táo, nội tâm cũng hoàn toàn thanh khiết, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên không, khẽ hít một hơi, liền nhảy lên.
Rầm!!
Một tiếng chấn vang, mảnh đất trên không không có lực trấn áp bị Vân Triệt trực tiếp mở ra…
… … … … …
Ngự kiếm đài ở Thiên Kiếm sơn trang, giờ Mẹo một khắc.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lăng Kiệt như trước kia đã sớm đi đến Ngự kiếm đài bắt đầu luyện tập buổi sáng, chỉ có điều mấy ngày này, khi hắn luyện kiếm vẫn luôn thất thần, trong đầu đều nghĩ đến hôn sự của Phần Tuyệt Thành và Thương Nguyệt công chúa.
Xoẹt!
Thiên ương kiếm rời tay bay ra, tạo nên từng lớp ánh sáng trùng điệp giống như gợn sóng sau đó nhanh chóng bay trở về trong tay hắn, mà vào lúc này, một trận động tĩnh khác thường bỗng nhiên từ phía dưới truyền đến, âm thanh kỳ lạ này khiến cho hắn trong nháy mắt ngừng động tác lại, vừa định ngưng tai lắng nghe, mặt đất phía trước Hình thiên kiếm đột nhiên văng tung tóe, một bóng dáng màu đen từ giữa hỗn loạn bay ra.
- A a!!
Biến cố bất ngờ này khiến Lăng Kiệt chấn động, trong tiếng kêu thất thanh quái dị luống cuống không kịp lui về phía sau. Bóng người thoát ra vẫn luôn bay thẳng lên trên hơn mười trượng, sau đó lại nhanh chóng rớt xuống, nặng nề rơi vào phía trước Lăng Kiệt. Dưới trọng áp Long khuyết mang đến, nham thạch phía dưới xuất hiện văng tung tóe trên diện tích lớn.
- Ngươi…
Lăng Kiệt lùi lại sau một bước, Thiên ương kiếm theo bản năng giơ lên trước người, hắn vừa kêu lên một chữ, ánh mắt liền đột nhiên trừng lớn, trong miệng thất thanh kêu sợ hãi:
- Lão… Lão đại!!
Dáng vẻ của Lăng Kiệt, giống như ban ngày ban mặt đang sống sờ sờ gặp quỷ.
Người vốn đã nên chết hơn một năm trước, đột nhiên xuất hiện từ dưới nền đất ở trước mặt mình, không phải gặp quỷ thì là gì. Ở trong nháy mắt đó, Lăng Kiệt rõ ràng cho rằng mình đã gặp được xác chết vùng dậy trong truyền thuyết.
- Tiểu Kiệt?
Vân Triệt hơi ngạc nhiên nhìn hắn, hắn không nghĩ tới, sau khi bản thân đi ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là Lăng Kiệt. Mười sáu tháng không gặp, Lăng Kiệt đã trưởng thành rất nhiều, tuy rằng trong vẻ mặt còn như trước mang theo một chút tính trẻ con, nhưng càng nhiều hơn, chính là vẻ sắc bén giống như mũi nhọn của kiếm.
Nghe giọng nói của hắn, cảm nhận được khí tức lực lượng đến từ hắn, có như thế Lăng Kiệt mới như từ trong mộng mới tỉnh, trên mặt lộ ra kinh hỉ vĩ đại, hắn thu hồi Thiên ương kiếm lại, xông tới, vô cùng kích động nói:
- Lão đại, ngươi ngươi ngươi… Ngươi không chết? Ngươi thế mà lại không chết… Ngươi thật sự không chết?
- Vô nghĩa, nếu như ta đã chết, còn có thể đứng ở chỗ này sao?
Vân Triệt cười cười nói, cũng giống vậy thở dài trong lòng, không hề nghi ngờ, trong khoảng thời gian này cho tới nay, tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết, những người quan tâm tới mình, sẽ thương tâm đứt ruột đứt gan như thế nào…
- Nhưng mà, ngày đó ngươi bị yêu nhân đánh một chưởng, còn cùng bị nhốt ở phía dưới, vốn không có khả năng có hy vọng còn sống…
Lăng Kiệt vừa nói, cảm giác theo bản năng quét nhìn về phía Hình thiên kiếm, bỗng nhiên chú ý tới uy áp vô hình trên Hình thiên kiếm kia đã biến mất không thấy gì nữa. Vài ngày này, khi hắn luyện kiếm trên Ngự kiếm đài,vẫn thủy chung cảm giác được ở nơi nào đó dường như có gì không đúng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Hình thiên kiếm.
Lăng Kiệt trừng lớn mắt nói:
- Chẳng lẽ, là ngươi ngày đó bị thương nặng còn chưa chết, yêu nhân cũng không lại xuống tay với ngươi… Sau đó ngươi liền còn sống, còn ngược lại giết chết yêu nhân? Wow a a a! Không sai, nhất định là như vậy, chỉ có yêu nhân đã chết, mới có thể trốn thoát khỏi trấn áp của Hình thiên kiếm! Lão đại, ngươi thật sự lợi hại… A a a! Không hổ là lão đại của Lăng Kiệt ta, trên thế giới này quả thật không có chuyện gì mà ngươi không làm được. Ta thật ngốc, thế mà lại tin tưởng lão đại của Lăng Kiệt ta dễ dàng chết như vậy… Ha ha ha ha! Lão đại, ngươi biết không, hiện giờ ngươi chính là một truyền kỳ không gì cao hơn ở Thương Phong đế quốc này, sau khi tin tức ngươi còn sống được truyền ra ngoài, sẽ là một truyền kỳ lớn hơn nữa lớn hơn nữa!!
- Wow! Khí tức huyền lực bây giờ của ngươi, lại còn lợi hại hơn đại ca của ta, chẳng lẽ, huyền lực bây giờ của ngươi đã ngoài Linh Huyền cảnh cấp bốn rồi?
Nhận thấy được khí tức huyền lực hùng hậu của Vân Triệt, Lăng Kiệt càng la hoảng lên. Mười sáu tháng trước, huyền lực của Vân Triệt mới là Linh Huyền cảnh cấp một, mà bây giờ, khí tức huyền lực của hắn đã dày đặc đến vượt qua Lăng Vân hiện giờ là Địa Huyền cảnh cấp bốn! Điều này khiến cho Lăng Kiệt thiếu chút nữa chấn kinh đến rớt hàm.
Vân Triệt Chân Huyền cảnh cấp mười đã có thể đánh bại Hạ Khuynh Nguyệt Địa Huyền cảnh, hiện giờ Vân Triệt đã ngoài Địa Huyền cảnh cấp bốn, lực chiến đấu của hắn quả thật không cách nào đánh giá!
- Ta bây giờ đã là Địa Huyền cảnh cấp sáu… Yêu nhân không phải do ta giết, hắn vì để cho ta nhận được tự do, tự đoạn tâm mạch.
Vân Triệt vô cùng bình tĩnh nói.
- Địa Huyền cảnh… Cấp sáu?
Khóe mắt Lăng Kiệt run rẩy một trận, trong cổ họng hung hăng “Ừng ực” một phen. Mười sáu tháng, từ Linh Huyền cảnh cấp một đến Địa Huyền cảnh cấp sáu, lại còn dưới mặt đất không hề có tài nguyên, đây quả thật là tốc độ giống như thần thoại. Trái ngược lại với rung động cực lớn này, câu nói tiếp theo của Vân Triệt đã không hề quan trọng, hắn trừng lớn mắt nhìn Vân Triệt, ngây ngốc nói:
- Lão đại, ngươi quả thật là thần không gì không làm được, ta sùng bái ngươi, đã không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung… Tuy rằng từ một năm đó ta đây đã thật nỗ lực, nhưng trước mắt mới chỉ là Linh Huyền cảnh cấp mười… Ngươi còn thu tiểu đệ ta đây sao?
Mười bảy tuổi Linh Huyền cảnh cấp mười, nghiền ép Lăng Vân đã từng là người đệ nhất trong nhóm trẻ tuổi, oanh động Thiên Kiếm sơn trang, oanh động Thương Phong đế quốc, Lăng Kiệt cũng từng dương dương đắc ý, nhưng hiện giờ hắn đột nhiên phát hiện, chút thành tích này của bản thân, ở trước mặt Vân Triệt trong thời gian không đến một năm rưỡi từ Linh Huyền cảnh cấp một vọt tới Địa Huyền cảnh cấp sáu, quả thật là một mâm cặn bã thuần túy.
Vân Triệt tùy ý cười nhẹ một tiếng, nói:
- Ta có thể đến Địa Huyền cảnh, là dùng một phương pháp đặc thù, thật ra không phải đặc biệt rất giỏi gì. Trong khoảng thời gian ta bị trấn áp này, Thương Phong đế quốc nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện đi…
- Ừ ừ ừ ừ!
Lăng Kiệt lập tức gật đầu, nói:
- Lão đại, ngươi không biết, sau khi ngươi chết… A phi phi phi, sau khi ngươi bị yêu nhân kéo xuống mặt đất, sự tích về ngươi cũng truyền khắp Thương Phong đế quốc, khoảng thời gian kia, gần như tất cả các nơi ở Thương Phong đế quốc đều đang bàn luận về ngươi, nhất là huyền giả trẻ tuổi không có tông môn ủng hộ, gần như đều coi ngươi là tín ngưỡng. Thương Phong hoàng thất cũng bởi vì ngươi mà chiếm được vinh quang vô thượng, nghe nói đệ tử năm nay báo danh vào Thương Phong huyền phủ và các đại chi nhánh huyền phủ, cao hơn năm rồi bảy tám lần. Tiểu viện mà ngươi từng ở lại trong nội phủ Thương Phong huyền phủ, cũng được bảo hộ riêng, phía trước Thái huyền điện nội phủ, còn có một pho tượng tạc hình ngươi, ta nghe nói, văn tự ghi lại trên pho tượng, trần thuật lại ngươi là đệ tử xuất sắc nhất trong lịch sử Thương Phong huyền phủ. Cho tới bây giờ, Thương Phong đế quốc vẫn như cũ nơi nơi đều là truyền thuyết của ngươi. Nói đi nói lại… Lão đại! Ngươi thật sự giống như trâu bò, chuyện này… Ngươi rốt cuộc làm được như thế nào?
“…” Vân Triệt tỏ vẻ ngạc nhiên, bản thân không phải chỉ chiếm được vị trí đầu não của bài vị chiến thôi sao, chấn động một thời là rất bình thường, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng lớn đến trình độ như vậy đi?
Hắn còn hoàn toàn không biết, hắn sở dĩ gây nên oanh động toàn đế quốc, đạt được vị trí đầu não ở bài vị chiến chỉ là nguyên nhân thứ yếu, mà nguyên nhân chủ yếu nhất, là hắn một người sau lưng không hề có thế lực, trước bài vị chiến cũng là người chưa có vài người biết tên, thế mà lại cưới được Hạ Khuynh Nguyệt đương kim đệ nhất mỹ nữ đế quốc công nhận, người đệ nhất trong nhóm trẻ tuổi, còn làm lớn bụng Băng Thiền tiên tử đệ nhất mỹ nhân năm đó, vô số chúa tể tông môn đều chỉ có thể ảo tưởng, lại còn tự định chung thân với công chúa duy nhất của Thương Phong đế quốc, nữ tử có thân phận tôn quý nhất…
Một cái tên như vậy, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung… Treo nổ cả trời!
Chỉ cần là nam nhân, hoặc là sùng bái đến đầu rạp xuống đất, hoặc ghen tỵ đến hận không thể sau khi hắn chết hạ xuống mười tám tầng địa ngục.
- Thật sự khoa trương như vậy?
Vân Triệt thì thầm một câu nho nhỏ, sau đó thận trọng hỏi:
- Sau khi ta bị Hình thiên kiếm trấn áp, Thương Nguyệt công chúa, còn có Nguyên Bá bọn họ như thế nào? Sau này lại xảy ra chuyện gì?
Khi Vân Triệt nhắc tới Thương Nguyệt công chúa, sắc mặt Lăng Kiệt cứng đờ, tất cả hưng phấn cũng nhất thời hạ xuống. Vẻ mặt biến hóa của hắn khiến trong lòng Vân Triệt chớp động, liền vội vàng hỏi:
- Như thế nào? Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lăng Kiệt hít vào một hơi, nói hơi quanh co:
- Lão đại, có một việc… Ờ… Sau khi ta nói, ngươi ngàn vạn lần đừng nổi giận… Kia nhất định không phải là chủ ý của công chúa tỷ tỷ… Cái kia… Công chúa tỷ tỷ… Nàng… Nàng… Nàng lập tức sẽ cùng Phần Tuyệt Thành… Lập gia đình…
- Cái… Gì!!
Thân thể Vân Triệt chấn động rõ ràng, sắc mặt bỗng chốc sa sầm xuống.
- Lão đại, ngươi trước đừng gấp gáp, chuyện này nhất định không phải là công chúa tỷ tỷ nguyện ý, nói không chừng nàng bị uy hiếp, hoặc là có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ nào đó…
- Nói với ta, thời gian bọn họ lập gia đình là khi nào, địa điểm ở đâu?
Vân Triệt lạnh lùng cắt ngang lời Lăng Kiệt nói, giọng nói vô cùng trầm tĩnh… Trầm tĩnh đến khiến cho Lăng Kiệt rùng mình một cái, hoàn toàn nói theo bản năng:
- Đội ngũ của Phần Thiên môn đã xuất phát đi hoàng thành đón dâu, trễ nhất vào giờ Thìn ngày mai sẽ đến, bốn ngày sau cử hành hôn lễ ở Viêm Dương điện Phần Thiên môn…
Lăng Kiệt vừa dứt lời, Vân Triệt đã như một cơn cuồng phong xông ra ngoài, trong nháy mắt đã ngoài mười trượng.
- Đợi chút! Lão đại!!
Lăng Kiệt nhanh chóng đuổi theo, đồng thời chìa tay trái ra, một con chim to dài hơn hai trượng mang theo một luồng gió lốc xông về phía Vân Triệt:
- Đây là huyền thú khế ước của ta Phong liệt điểu, lấy tốc độ của nó… Có lẽ tới kịp!
Phong liệt điểu là Địa Huyền thú cao cấp, về tốc độ mà nói, nó tuyệt đối không kém hơn Phong bạo liệt ưng, sức chịu đựng càng vượt trên mười mấy lần, Vân Triệt nghiêng mặt qua, nhảy lên thật cao, nhảy lên trên lưng Phong liệt điểu, sau đó theo tiếng hót dài của Phong liệt điểu phá không mà lên, bay thẳng về phía Thương Phong hoàng thành.
- Phù… Nhất định phải tới kịp!
Lăng Kiệt nắm chặt tay nói, lúc này, hắn mới bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mười sáu tháng trước Sở Nguyệt Thiền phát hiện ra có thai, vội vàng hét lớn:
- Lão đại! Chờ chút, còn có một chuyện rất quan trọng…
Tốc độ của Phong liệt điểu cực nhanh, lúc này đã hóa thành một chấm đen nhỏ trong tầm mắt, giọng nói của hắn đã không cách nào truyền đến được… Mà lúc này Vân Triệt lòng như lửa đốt cho dù nghe được giọng nói của hắn, cũng kiên quyết sẽ không đi vòng lại.