.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_298" class="block_" lang="en">Trang 149# 2
Chương 298: Hồn phách tan biến
- Nào, phóng xuất ra Huyền cương của cháu thử xem đi, lúc Huyền cương giác tỉnh, cháu chắc tự nhiên rõ ràng nên sử dụng nó như thế nào.
Vân Thương Hải cười hề hề nói.
Vân Triệt gật đầu, đúng vậy, khi Huyền cương của hắn giác tỉnh, bên trong tâm hồn liền nhiều thêm một sợi linh hồn liên hệ… Liên hệ với linh hồn của Huyền cương, nó mang đến cho Vân Triệt cảm giác hoàn toàn không giống như một lực lượng mới, mà giống như một khí quan mới sinh ra trong cơ thể. Ý niệm của hắn vừa động thật tùy ý, ánh sáng đỏ chớp lên trên cánh tay trái, một luồng sáng màu đỏ đậm không tiếng động bắn ra, lơ lửng ở trước người hắn, theo ý niệm của hắn, biến ảo ra hình dáng của Long khuyết… Trừ bỏ màu sắc không giống nhau, trên vẻ ngoài giống với Long khuyết của hắn như đúc.
Nhìn Huyền cương phía trước, tuy rằng khí tức lực lượng của nó còn xa mới có thể so sánh được với gia gia, nhưng trong lòng Vân Triệt vẫn như cũ dâng lên một cảm giác hưng phấn khó nói rõ. Nhìn ánh mắt hắn Vân Thương Hải thỏa mãn nở nụ cười:
- Tin tưởng cảm giác của mình, nó không chỉ là lực lượng của cháu, cũng là một phần thân thể và linh hồn của cháu, mặc dù ở bên trong Huyền cương, nó có đẳng cấp thấp nhất, nhưng màu đỏ cũng có ích của màu đỏ. Lực lượng của Huyền cương, giống vậy cũng đến từ chính bản thân chủ nhân của Huyền cương, cho nên khi phóng thích Huyền cương, cũng sẽ tăng nhanh tiêu hao huyền lực cùng với tinh thần lực, Huyền cương càng cường đại, tiêu hao cũng liền càng lớn, Huyền cương màu đỏ, đi kèm với tiêu hao chính là mức độ nhỏ nhất.
Lời Vân Thương Hải nói, tự nhiên chỉ là lời nói an ủi đơn thuần, Huyền cương màu đỏ có đẳng cấp thấp nhất, cái gọi là “Ưu thế” này có thể nói thật tức cười. Huyền cương màu đỏ bắt đầu ở dưới ý niệm của Vân Triệt biến ảo đủ loại, khi làm kiếm, lúc làm thương, khi lại hóa thành một dải lụa dài, thậm chí hóa thành lá cây, hình giọt nước, thậm chí bóng người. Vân Thương Hải nói tiếp:
- Huyền cương không chỉ là lực lượng thể đặc thù, còn có thể là linh hồn thể thuần túy, có thể tiến hành xâm nhập linh hồn và công kích linh hồn đối với kẻ địch.
- Công kích linh hồn?
Vân Triệt lập tức kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tập trung ý niệm, lập tức, Huyền cương của hắn liền cấp tốc nhạt đi, cuối cùng trở nên vô ảnh vô hình, hóa thành linh hồn thể thuần túy.
Độ cường đại và sự thần kỳ của Huyền cương, lại ngoài dự đoán của Vân Triệt, trong lòng hắn cũng theo đó mà động, giống như nghĩ tới điều gì.
- Ha ha ha ha…
Nhìn Vân Triệt ở đó hưng phấn không thôi điều khiển Huyền cương vừa mới thức tỉnh, Vân Thương Hải không ngừng gật đầu cười, đồng thời đang nhớ tới bản thân lúc tuổi còn trẻ vừa mới thức tỉnh Huyền cương. Cười cười, tầm mắt của hắn dần trở nên bắt đầu mơ hồ, hắn đã từng cường đại ngạo nghễ như vậy, nhìn xuống tất cả, ở Huyễn yêu giới, hắn là “Vương” chỉ dưới “Hoàng”, mà hiện giờ, hắn thê thảm nghèo túng đến tận vậy, hại nhi tử của mình vì cứu hắn mà sống chết không rõ, còn trong lúc vô tình dẫn tôn nhi của mình vào vực sâu… Tôn nhi hiện giờ đã mười chín tuổi, hắn thế mà lại chưa làm tròn trách nhiệm một ngày làm gia gia, năng lực duy nhất mà hắn có thể làm được, chính là tiêu hao nguyên lực của bản thân, trợ giúp tôn nhi mình thức tỉnh Huyền cương trước thời hạn.
Trăm năm qua, nhận hết khổ cực, nhận hết tai ương sỉ nhục, lại thủy chung không muốn chết đi, là vì không muốn vật quan trọng của bộ tộc Yêu hoàng thất lạc như vậy, càng không muốn bản thân cứ không hề có giá trị chết ở chỗ này.
Mà hiện giờ, món đồ quan trọng đó đã phó thác cho tôn nhi của mình, cái mạng tàn này của mình, cũng cuối cùng có thể có giá trị chết đi…
- Triệt nhi, cháu tới đây.
Vân Triệt thu hồi Huyền cương, đi đến trước mặt Vân Thương Hải.
- Năm đó, khi ta vì tìm kiếm Yêu hoàng mà rời khỏi Huyễn yêu giới, giao lệnh bài gia chủ cho phụ thân cháu, nhưng có một bí mật vĩ đại, lại chưa nói cho hắn biết. Bí mật này, chỉ có bộ tộc Yêu hoàng, cùng với bộ tộc Vân thị của ta biết, hơn nữa đều là mỗi một đời Yêu hoàng và gia chủ Vân gia truyền miệng, tuyệt đối không có người nào khác biết. Nếu Yêu hoàng thật sự ngã xuống, như vậy trên đời biết được bí mật này, cũng chỉ còn lại có một mình ta. Ta bị nhốt ở nơi này, đã không có khả năng lại có ngày nhìn thấy được ánh mặt trời, ta chỉ có thể truyền cho cháu… Triệt nhi, đưa lỗ tai lại gần đây.
Ở đây, cũng chỉ hai ông cháu bọn họ, không có khả năng có ai nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng Vân Thương Hải vẫn như trước cẩn thận như vậy, có thể thấy được bí mật này trọng đại đến cỡ nào. Vân Triệt không nói thêm gì, theo lời đưa lỗ tai lại gần, Vân Thương Hải dùng giọng nói vô cùng nhẹ thì thầm nói gì đó vào trong lỗ tai hắn.
- A? Đây là thật?
Nghe xong lời Vân Thương Hải nói, trên mặt Vân Triệt lộ ra thần sắc kinh hãi thật sâu.
- Chuyện này, quan hệ đến tương lai của toàn bộ Huyễn yêu giới, cháu nhất định phải nhớ kỹ trong lòng, báo nó cho tiểu yêu hậu chúa tể hiện giờ của Huyễn yêu giới, vả lại ngàn vạn lần không được để cho những người khác biết.
Vân Triệt gật đầu:
- Lời của gia gia, cháu ghi nhớ toàn bộ trong lòng. Gia gia, ông cũng đừng quá bi quan, chúng ta nhất định có thể tìm được phương pháp đi ra ngoài, bí mật gia gia nói với cháu, cháu sẽ chặt chẽ giữ gìn, nhưng chuyện nói cho tiểu yêu hậu, cũng không nhất định cần cháu đi làm, gia gia tự mình nói cho nàng biết mới là tốt nhất.
- Ha ha ha ha!
Vân Thương Hải vui mừng nở nụ cười:
- Nghe được lời cháu nói như vậy, ta rất vui vẻ. Vân gia ta thua thiệt cháu mười chín năm, gia gia còn làm hại cháu bị nhốt ở nơi này, nhưng cháu không biểu hiện ra một chút oán niệm, chẳng những thế còn nhận người gia gia ta đây, còn mọi chuyện suy nghĩ vì ta… Có cháu tôn nhi như vậy, là may mắn của Vân gia ta, cũng là bồi thường lớn nhất cho trăm năm đau khổ của trời cao đối với Vân Thương Hải ta. Tin tưởng ngày nào đó cháu nhìn thấy phụ mẫu thân sinh, cũng nhất định sẽ không trách bọn họ năm đó không bảo vệ tốt cho cháu, tuy rằng cháu người mang sát khí nồng đậm, nhưng bản tính ngược lại lương thiện, xem ra vị Tiêu gia gia nuôi nấng cháu lớn lên kia, nhất định là một người hiền lành.
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu:
- Ông ấy là một người… Gia gia vĩ đại.
Vân Thương Hải ngẩng đầu lên, cảm khái nói:
- Ta thật sự muốn ngay mặt nói tạ ơn với hắn, sống mấy trăm năm, ta chưa bao giờ cảm kích một người như thế… Triệt nhi, nhớ kỹ lời trước đó ta đã nói, tương lai, nhất định phải hiếu kính hắn giống như gia gia, hiếu kính hắn cho tốt, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hắn.
Vân Triệt trịnh trọng gật đầu.
- Được rồi… Ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một lát, cháu ra ngoài kết giới, cẩn thận tìm hiểu Huyền cương mới sinh ra của cháu đi, tinh tế hiểu được, cháu mới sẽ càng phát hiện ra ảo diệu vô cùng của nó.
Vân Thương Hải nhắm mắt nói.
- Vâng, gia gia.
Vân Triệt gật đầu, theo lời đi ra ngoài kết giới. Vì hắn thức tỉnh Huyền cương, Vân Thương Hải dường như tiêu hao khí lực thật lớn, lúc trước khi nói chuyện, hắn vẫn luôn thở hổn hển.
Đi ra ngoài kết giới, Vân Triệt ngồi xuống đất, nhắm mắt lại, nhưng không suy nghĩ đến chuyện Huyền cương, mà vắt óc suy nghĩ xem nên rời khỏi đây như thế nào.
Vân Thương Hải bị dây xích gọi là “Tinh vẫn chi liên” kia trói buộc ở trên Hình thiên kiếm, Vân Triệt từng có ý đồ dùng Long khuyết công kích “Tinh vẫn chi liên”, nhưng đừng nói nện đứt, ngay cả một chút vết cắt cũng không thể tạo thành.
Lúc trước Mạt Lỵ đã từng nói cho hắn biết, lực trấn áp của Hình thiên kiếm tương liên với linh hồn của Vân Thương Hải, chỉ cần Vân Thương Hải không chết, lực trấn áp này vẫn sẽ luôn tồn tại, ngược lại, nếu Vân Thương Hải chết, lực trấn áp này sẽ theo đó biến mất, điều này cũng là nguyên nhân lúc trước hắn muốn giết chết Vân Thương Hải. Hiện giờ biết Vân Thương Hải là gia gia của hắn, hắn tất nhiên sẽ không ra tay với Vân Thương Hải, như vậy nếu như muốn mình đi ra ngoài.
… …
… …
Vân Triệt chợt mở to mắt, đầu óc giống như bị một luồng điện đột nhiên đâm thủng.
Vân Thương Hải không có biện pháp có thể từ nơi này đi ra ngoài, bằng không cũng sẽ không thể bị vây khốn một trăm năm ở đây. Hắn trừ bỏ giết chết Vân Thương Hải, cũng không có biện pháp khác để đi ra ngoài… Nhưng mà, hắn không thể xuống tay với Vân Thương Hải, không có nghĩa là, Vân Thương Hải sẽ không vì tự do của hắn mà tự xuống tay với chính mình!
Thiên uy trấn hồn trận không có hiệu quả đối với mình, vậy tại sao, Vân Thương Hải còn muốn để cho hắn ra ngoài kết giới tìm hiểu Huyền cương?
Còn có chuyện lúc trước Vân Thương Hải nói… Nói cho hắn biết bí mật trọng đại kia…
- Gia gia!!
Vân Triệt hét lớn một tiếng, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xông ào vào trong kết giới, bước chân mới vừa vào trong kết giới, hắn liền đứng sững lại đó…
Đầu Vân Thương Hải cúi gần trước ngực, cho dù dưới tiếng kêu kinh hãi đột nhiên của hắn, cũng không hề có một chút phản ứng nào, mà từ trên thân Vân Thương Hải, cũng không hề cảm giác được tồn tại của một tia khí tức sinh mệnh.
- Gia gia… Gia gia!!
Suy nghĩ đáng sợ bỗng nhiên lóe qua tâm trí kia giống như ác mộng bỗng nhiên đến gần hiện thực, toàn thân Vân Triệt run run, giống như điên xông tới, nhào lên trên người Vân Thương Hải.
Nhưng đáp lại hắn không phải là giọng nói của Vân Thương Hải, mà là âm thanh rầm rầm của Tinh vẫn chi liên rơi xuống.
Tinh vẫn chi liên từng vòng quấn quanh trên người Vân Thương Hải bỗng nhiên buông lỏng ra toàn bộ trói buộc, vô lực rớt xuống, bởi vì Tinh vẫn chi liên phong tỏa, giống vậy là liên quan đến tâm hồn người bị khóa, khi thân ngã xuống hồn diệt vong, Tinh vẫn chi liên liền tự động buông ra.
Khí thế của Hình thiên kiếm, cũng vào lúc này bỗng chốc tiêu tán vô tung, lại không hề có một chút uy áp trầm trọng mênh mông, bình thản giống như một thanh kiếm chết.
Thân thể Vân Thương Hải bị trói buộc tròn trăm năm, vào một khắc này cuối cùng đạt được tự do, chậm rãi ngã về phía trước, ngã vào trong lòng Vân Triệt.
Vân Triệt ôm thân thể gia gia, chậm rãi quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn về phía trước, không tiếng động, không hề có động tác, thậm chí không rơi nước mắt, giống như trong nháy mắt hồn phách rời thể.
- Hắn tự đoạn tâm mạch… Hắn sẽ làm ra lựa chọn như vậy, ta một chút cũng không ngoài ý muốn.
Mạt Lỵ thản nhiên nói.
Vân Triệt: “…”
Vân Thương Hải đã chết, giống như lời Mạt Lỵ nói, tự đoạn tâm mạch mà chết.
Hắn chết cực kỳ bình thản, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng còn treo nụ cười nhạt, đó là nụ cười vui mừng mà thỏa mãn, đây là thứ duy nhất có khả năng an ủi Vân Triệt… Sau ý cười, lặng yên cất giấu thật sâu không nỡ và vướng bận.
Bên tai Vân Triệt, vào lúc này vang lên âm thanh cuối cùng của Vân Thương Hải… Trước khi tử vong, lưu lại dư âm linh hồn.
- Triệt nhi, trong khoảng thời gian này, gia gia nhìn ra, trong lòng cháu luôn luôn ghi nhớ lấy rất nhiều người, rất nhiều việc, mỗi một phút một giây đều khát vọng có thể đi ra ngoài… Là gia gia có lỗi với cháu, đây cũng là việc cuối cùng mà gia gia có thể làm vì cháu. Đừng khổ sở, tuy rằng gia gia đi, nhưng đối với gia gia mà nói, đây là giải thoát vẫn tha thiết ước mơ, có thể sum vầy với cháu, phó thác những thứ không cách nào buông xuống cho cháu, gia gia đã không có tiếc nuối, cũng không có vướng bận, có thể yên tâm, thỏa mãn đi đến làm bạn với Yêu Hoàng… Huống chi, còn cháu nữa, làm kéo dài sinh mệnh và huyết mạch của gia gia.
- Triệt nhi, hài tử tốt của ta, khi gia gia còn sống chưa từng chiếu cố tốt cho cháu, ở thế giới kia, gia gia sẽ dùng tất cả thời gian và lực lượng cầu phúc cho cháu. Thiên Huyền đại lục là nhà cháu, nhưng Huyễn yêu giới, mới là cố hương chân chính của cháu. Gia gia hy vọng tương lai cháu có thể trở về đến Huyễn yêu giới, trở lại gia tộc Vân thị chúng ta, khiến phụ mẫu của cháu biết được cháu vẫn mạnh khỏe sống trên cõi đời này… Đừng trách phụ mẫu của cháu, bọn họ nhất định đã đau khổ tột cùng mà lo lắng cho cháu, tưởng niệm cháu vẻn vẹn mười chín năm… Tâm nguyện cuối cùng của gia gia, không phải là báo thù, không phải là bộ tộc Yêu hoàng, mà hy vọng các cháu… Một nhà đoàn tụ…
Âm thanh cuối cùng của Vân Thương Hải trôi đi, trên mặt Vân Triệt, cuối cùng cũng lăn xuống hai hàng nước mắt… Trên đỉnh đầu, từng đám cát bụi lã chã mà rơi, cát bụi này cũng đã chứng minh trấn áp của Hình thiên kiếm đã hoàn toàn biến mất, nhưng Vân Triệt lại thật lâu không hề có động tĩnh gì, hắn ôm lấy thi thể của Vân Thương Hải… Ôm lấy quan hệ huyết thống vừa mới nhận biết, rồi lại liền mất đi, cả người giống như hóa thành một bức tượng bi thương.
Cùng một thời gian, Thiên Kiếm sơn trang.
Lăng Kiệt luyện xong kiếm mang theo một thân khí nóng trở lại đình viện của bản thân, vừa định vào phòng, một đệ tử Thiên Kiếm một thân kiếm trang bước chân vội vàng tiến vào:
- Nhị thiếu trang chủ!
- Vân Bằng sư huynh à… Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Lăng Kiệt nghiêng mặt qua, thở mạnh nói.
- Trước mừng nhị thiếu trang chủ thần tốc đột phá tới Linh Huyền cảnh cấp mười, đuổi kịp và vượt qua thiếu trang chủ năm đó.
Đệ tử Thiên Kiếm tỏ vẻ tươi cười nói, hôm qua lúc Lăng Kiệt đột phá, chấn động toàn bộ Thiên Kiếm sơn trang, bởi vì khi Lăng Vân mười bảy tuổi, cũng mới là Linh Huyền cảnh cấp chín, lần đột phá này của Lăng Kiệt, chứng minh thiên tư của hắn hoàn toàn vượt qua Lăng Vân. Vân Bằng lấy ra một thiệp mời khảm hoa văn hình lửa:
- Đây là thiệp mời Phần Thiên môn phát ra, bốn ngày sau thiếu môn chủ Phần Thiên môn, tới Thương Phong hoàng thành cưới Thương Nguyệt công chúa, bảy ngày sau tổ chức thành hôn ở Viêm Dương điện Phần Thiên môn, bảy ngày sau trang chủ vừa vặn có việc trong người, liền mời nhị thiếu trang chủ đại diện cho trang chủ tiến đến, nói là nhị thiếu trang chủ đã gần hai năm chưa ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, vừa vặn thừa dịp đột phá, ra ngoài một chút.
- Phần Tuyệt Thành… Và công chúa tỷ tỷ!?
Lăng Kiệt giật mình một cái, “Vụt” túm lấy thiệp mời từ trong tay đệ tử Thiên Kiếm, sau khi mở ra dùng ánh mắt đảo qua, chân mày liền sa sầm xuống:
- Tại sao có thể như vậy… Không đúng! Đây nhất định không thể nào là chủ ý của công chúa tỷ tỷ, công chúa tỷ tỷ là lão đại…
Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần nhìn thiệp mời, cuối cùng ánh mắt thoáng dừng lại trên thời gian, chân mày cau lại, giống như có quyết định gì, thu hồi thiệp mời, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Vân Bằng sư huynh, huynh đi nói cho phụ thân, bảy ngày sau, ta sẽ đại diện cho phụ thân đi Phần Thiên môn.