.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_297" class="block_" lang="en">Trang 149# 1
Chương 297: Huyền cương thức tỉnh
Vân Triệt dưới bất ngờ, cuối cùng tìm được người thân đầu tiên trong cuộc đời, đây không thể nghi ngờ là một trò vui đùa mà vận mệnh mở ra với hắn… Chính là Vân Triệt không cách nào phán định được đây rốt cuộc là trò vui đùa mang ý tốt, hay là một trò vui đùa mang ác ý.
Tuy rằng hắn tìm được người thân, nhưng gia gia đã bị đau khổ trăm năm, chuyện này phát sinh trên thân người ngoài, hắn chỉ có đồng tình và thương hại, nhưng phát sinh trên người chí thân, đó là một đau lòng đánh thẳng vào linh hồn. Vốn, giết chết yêu nhân, là phương pháp duy nhất để cho hắn đi từ nơi này ra ngoài. Nhưng hiện giờ, yêu nhân lại trở thành gia gia của hắn, sao hắn có thể vì tự do của mình, mà đi xuống tay với chí thân mình vất vả lắm mới tìm được.
Vân Triệt đứng dậy, nắm Long khuyết lên, Phần tâm mở ra, dùng toàn lực vung lên phía trên.
Phượng hoàng viêm trong gào thét phá không mà lên, hung hăng đụng vào phía trên… Sau đó “Tinh” một tiếng vang nhỏ, Phượng hoàng phá tản ra ở trên không, mà trên không đừng nói tổn thương, ngay cả một chút cát bụi đều không rơi xuống.
- Vô dụng.
Vân Thương Hải lắc đầu:
- Trấn áp của Hình thiên kiếm, còn cường đại hơn tưởng tượng của cháu nhiều, cháu cho dù cường đại hơn gấp bội, cũng không thể lay động được mảy may.
Hắn lộ ra nụ cười hiền hòa, vẫy vẫy tay với Vân Triệt:
- Nào, đến chỗ ta này, hai chúng ta trò chuyện vui vẻ. Ta ngược lại có rất nhiều lời, muốn nói với cháu.
Chí thân nhận nhau, bầu không khí chung giữa bọn họ cũng tự nhiên long trời lở đất. Theo thời gian trôi qua và nội tâm bình tĩnh lại, Vân Thương Hải với thân phận là gia gia của hắn, đã càng ngày càng rõ ràng trong ý thức của hắn. Hắn đứng ở trước mặt Vân Thương Hải, lắng nghe mỗi một câu nói của gia gia.
Bản đồ, kết cấu, tập tục của Huyễn yêu giới… Trạng thái lúc đầu và hiện giờ của bộ tộc Vân thị, cùng với sâu xa với bộ tộc Yêu hoàng… Tình hữu nghị năm đó giữa hắn và Yêu hoàng… Tiểu yêu hậu hiện giờ có khả năng là chúa tể của Huyễn yêu giới… Ân ân oán oán giữa mười hai gia tộc thủ hộ… Ân oán giữa Huyễn yêu giới và tứ đại thánh địa… Tình huống cơ bản trước mắt và thực lực cường đại của tứ đại thánh địa… …
Vân Thương Hải liên miên không ngừng giảng giải cho Vân Triệt, đồng thời, hắn cũng muốn biêt trong những năm này Vân Triệt đã từng trải qua những gì, sống tốt hay không, Vân Triệt kể lại với hắn thơ ấu của bản thân, thuật lại vượt qua những năm tháng trong giễu cợt, miệt thị và tự ti kia, thuật lại mình đã lập gia đình… Thuật lại vào năm mình mười sáu tuổi ấy gặp được một sư phụ cường đại, vận mệnh mới có thể biến chuyển… Vân Thương Hải nghe được nghiêm cẩn, e sợ làm sót mất một chữ, vẻ mặt khi thì xuất thần, lúc lại thổn thức, khi thì phẫn nộ, lúc lại mỉm cười… Ở trong giọng nói của Vân Triệt, hắn gần như dồn hết sắc thái cảm tình của chính mình.
Vân Thương Hải lôi kéo hắn, vẻn vẹn nói ba ngày ba đêm, hận không thể nói toàn bộ tất cả những gì mình biết cho hắn.
- Gia gia, gia gia yên tâm đi, trời không tuyệt đường người, chúng ta nhất định có biện pháp từ nơi này chạy đi.
Vân Triệt nhìn phía trên tối om, nhíu chặt mày nói.
- Ha ha, đó là đương nhiên.
Vân Thương Hải bình thản cười cười. Trong mấy ngày này, dưới vui sướng vĩ đại, sắc mặt của hắn đã hồng nhuận rất nhiều, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều lần so với trước kia, nhất là đôi mắt, không còn âm lãnh như ao tù nước đọng, mà trở nên ôn hòa khác lạ. Hắn để tay ở trước ngực, chậm rãi nói:
- Triệt nhi, ta có một món đồ vật, muốn giao cho cháu.
Vừa nói, trên tay hắn đột nhiên dùng lực, huyền lực bắt đầu khởi động, theo một tiếng rên rỉ đè nén và thống khổ chợt lóe lên, một vầng sáng màu trắng lớn chừng nắm tay từ trong miệng hắn phun ra, rơi vào trên tay Vân Thương Hải.
Vầng sáng màu trắng này là một tầng huyền lực thủ hộ, bao vây chặt chẽ lấy món đồ ở bên trong. Vân Triệt đến gần một chút, vầng sáng thủ hộ này cực kỳ nồng đậm, phóng thích ra khí tức có cấp bậc cao đến Vân Triệt không cách nào lý giải, hiển nhiên, đây hẳn là thứ lúc trước Vân Thương Hải đã thiết lập trước khi bị trấn áp, hắn hỏi:
- Đây chẳng lẽ chính là thứ lúc trước gia gia nói… Hy vọng cháu giao cho Huyễn yêu giới?
Lúc trước hắn còn ngờ vực không biết thứ gia gia muốn phó thác rốt cuộc được để ở nơi đâu… Hóa ra đúng là bị gia gia lấy huyền lực bảo hộ, sau đó nuốt vào trong bụng!
- Không sai!
Vân Thương Hải thở gấp ra một hơi thật sâu:
- Cầm nó, đừng có ý đồ đi tra xét đồ vật gì đó ở bên trong đó. Nếu như có một ngày, cháu có năng lực đi đến Huyễn yêu giới, liền giao nó đến trong tay chúa tể hiện giờ của Huyễn yêu giới… Tiểu yêu hậu, nhất định phải tự mình giao đến trên tay nàng, không được cho bất kỳ kẻ nào khác đụng chạm vào.
Vân Triệt cầm lấy món đồ được ánh sáng màu trắng bao bọc, trực tiếp thu vào bên trong Thiên độc châu, sau đó thận trọng gật đầu:
- Gia gia, ông yên tâm, trước khi nhìn thấy tiểu yêu hậu, cho dù cháu chết, nó cũng sẽ không thể rơi vào trong tay bất kỳ ai khác.
- Được, lời của cháu, ta đương nhiên tin tưởng.
Vân Thương Hải vui mừng cười, sau đó lại chìa cánh tay phải ra:
- Nào, đưa cánh tay trái của cháu ra cho ta.
Vân Triệt như cũ chìa tay trái ra:
- Gia gia, ông muốn?
- Lực lượng bây giờ của cháu vẫn còn quá yếu, đáng tiếc, huyền lực không cách nào truyền thừa, nếu không, ta thật sự hận không thể truyền tất cả lực lượng của ta cho cháu… Lực lượng bây giờ của ta bị áp chế trên phạm vi lớn, thứ duy nhất có thể làm cho cháu, chính là cho cháu… Thức tỉnh trước.
Giọng Vân Thương Hải vừa dứt, một luồng huyền lực mãnh liệt giống như biển đột nhiên truyền đến trên cánh tay trái của hắn, cũng mang lên đau nhức sắp bạo liệt lên trên cả cánh tay, đồng thời với nó, trên mu bàn tay của hắn, ấn ký màu trắng hình dáng thanh kiếm kia cũng lại một lần nữa xuất hiện.
- Gia gia…
Vân Triệt vừa định hỏi tiếp, đột nhiên thấy hai mắt Vân Thương Hải nhắm nghiền, thần sắc ngưng trọng mà kiên nghị, hắn nhất thời ngậm miệng lại, không nói thêm một chữ, đồng thời cố hết khả năng áp chế lực lượng của mình, khiến toàn thân ở trạng thái không hề đề phòng.
Vân Thương Hải từng nói, Huyền cương của bộ tộc Vân thị bọn họ, là tự nhiên thức tỉnh sau khi huyền lực tới Thiên Huyền cảnh.
Hiện giờ Vân Triệt chỉ có Địa Huyền cảnh cấp sáu… Lời Vân Thương Hải nói, là muốn để cho Vân Triệt ở Địa Huyền cảnh, trực tiếp thức tỉnh Huyền cương của hắn!
Huyền cương của Vân Thương Hải phóng thích mà ra, hóa thành một luồng sáng màu xanh thật dài, vờn quanh bay múa dọc theo cánh tay Vân Triệt, cảm giác đau nhức trên cánh tay càng lúc càng nặng, giống như bất cứ lúc nào sẽ gãy nổ, Vân Triệt khẽ cắn răng, không rên một tiếng, trái lại Vân Thương Hải, hàm răng của hắn còn cắn chặt hơn Vân Triệt, trên trán đã tràn đầy mồ hôi nóng, toàn thân đều đang trong run nhè nhẹ, giống như không hề giữ lại dồn hết huyền lực, cũng thừa nhận thống khổ vĩ đại hơn Vân Triệt.
Vân Triệt cũng không biết, đề tỉnh giác tỉnh Huyền cương là một việc gian nan cỡ nào. Lấy lực lượng trước mắt của Vân Thương Hải, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng làm được… Hậu quả sau đó, chính là gần như hao hết tất cả lực lượng toàn thân.
Tốc độ Huyền cương màu xanh quấn quanh càng lúc càng nhanh, cảm giác bành trướng trên cánh tay Vân Triệt cũng càng ngày càng kịch liệt, giống như một giây sau sẽ nổ bung, lúc này, theo một tiếng gầm nhẹ của Vân Thương Hải, ống tay áo trên cánh tay trái của Vân Triệt đột nhiên rách nổ, lộ ra cả cánh tay hắn… Trên cánh tay, một vầng sáng màu đỏ đậm dài hơn nửa thước rõ ràng lộ ra.
Khoảnh khắc khi vầng sáng màu đỏ đậm này xuất hiện, trong lòng và huyền mạch Vân Triệt rung chuyển một trận kịch liệt, hắn cảm giác được bên trong cánh tay mình dường như nhiều thêm thứ gì đó, một thứ rõ ràng xa lạ, lại gắt gao tương liên với huyền mạch, huyết mạch của hắn.
Hắn chứa đầy huyết mạch của Vân thị, Huyền cương thuộc về hắn, cũng vào một khắc này, đã được thức tỉnh!
A!!
Vân Thương Hải than nhẹ một tiếng giống như được giải thoát, nới cánh tay ra, toàn thân dưới hư thoát cực độ run run rẩy rẩy. Mà cảm giác khác thường trên cánh tay Vân Triệt ngược lại vào lúc này hoàn toàn biến mất, hắn vội vã tiến lên đỡ Vân Thương Hải:
- Gia gia, ông không sao chứ?
- Không có việc gì… Không có việc gì.
Vân Thương Hải xua tay, há to mồm thở hổn hển, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cánh tay Vân Triệt, khi nhìn thấy ấn ký Huyền cương màu đỏ đậm kia, hắn ngẩn ra ở đó:
- Sao lại là… Màu đỏ…
Đỏ cam vàng lục xanh lam tím… Trong bảy màu Huyền cương, lấy màu đỏ là yếu nhất! Ở bộ tộc Vân thị, chín phần Huyền cương đều ở trong ba màu đỏ vàng cam, mà trong đó, là có chín thành là màu cam và màu vàng, màu đỏ chiếm tỉ lệ chỉ là một phần rất nhỏ, gần như không sai biệt lắm với xác suất xuất hiện Huyền cương màu xanh, bởi vì Huyền cương màu đỏ là sỉ nhục của đệ tử Vân thị, người thức tỉnh Huyền cương màu đỏ, ở gia tộc Vân thị sẽ trực tiếp rơi vào phế vật từ đầu đến đuôi, kết cục của bọn họ, giống nhau chỉ có thể rơi vào làm nô bộc, tạp dịch trong Vân gia, đừng nói trong Vân gia, cho dù là bên ngoài, đều sẽ bị người xem thường.
Vân Thương Hải thân là người đứng đầu Vân gia, hắn và nhi tử Vân Khinh Hồng đều thức tỉnh Huyền cương màu xanh cường đại… Còn Vân Triệt, Vân Thương Hải nhìn thiên phú của hắn ở trong mắt, lại kế thừa huyền mạch của bọn họ, hắn vốn tin tưởng vững chắc Huyền cương của Vân Triệt ít nhất cũng là màu xanh, thậm chí có thể là màu lam, không được việc cũng nên là màu lục, lại đột nhiên không ngờ, Vân Triệt thức tỉnh, lại là rác rưởi nhất, Huyền cương màu đỏ bị gia tộc Vân thị coi là sỉ nhục!
Trên mặt Vân Thương Hải thoáng qua vẻ kinh ngạc và thất vọng bị Vân Triệt bắt giữ lấy rõ ràng, hắn nhìn thoáng qua ấn ký màu đỏ trên cánh tay trái, nhẹ nhàng nói:
- Huyền cương màu đỏ, chắc là Huyền cương yếu nhất đi… Gia gia, khiến cho ông thất vọng rồi.
Không lớn lên ở gia tộc Vân thị, hắn cũng sẽ không trực quan mà sáng tỏ Huyền cương có ý vị như thế nào đối với đệ tử Vân thị, cho nên cho dù là Huyền cương màu đỏ yếu nhất, hắn cũng không có cảm giác thất vọng quá lớn, dù sao, nhiều hơn một Huyền cương màu đỏ đối với hắn mà nói sẽ chỉ là tăng cường thực lực, mà không có chỗ hỏng gì. Nhưng hắn có thể đại khái hiểu được tâm tình của Vân Thương Hải… Ông từng nói, Huyền cương là vinh quang lớn nhất của bộ tộc Vân thị, mà ông dốc hết toàn lực để cho mình thức tỉnh Huyền cương trước thời hạn, tất nhiên là ôm lấy chờ mong thật lớn, màu sắc đỏ đậm kia, không thể nghi ngờ khiến cho tất cả chờ mong của ông hoàn toàn hóa thành thất vọng.
- Không… Không quan trọng…
Vân Thương Hải cũng lắc đầu, sau đó bật cười lớn:
- Có thể giác tỉnh thành công Huyền cương của cháu là tốt rồi, Huyền cương màu đỏ thì như thế nào? Tôn nhi của ta có thiên tư cường đại như vậy, trên người còn truyền thừa huyết mạch thần thú phượng hoàng, đừng nói chính là Huyền cương màu đỏ, cho dù vĩnh viễn không có Huyền cương, cũng sẽ không kém hơn bất cứ kẻ nào!
Thất vọng của Vân Thương Hải chỉ duy trì trong khoảnh khắc liền hoàn toàn biến mất, lời hắn nói ra có khí phách, phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không có một chút miễn cưỡng, nhưng trái lại đang an ủi Vân Triệt. Vân Triệt ấm áp trong lòng, dùng sức gật đầu:
- Gia gia, ông yên tâm, tương lai của cháu nhất định sẽ không kém hơn bất kỳ ai, tương lai nếu về đến gia tộc, cháu cũng nhất định sẽ còn hơn người cùng thời đại, tuyệt đối không khiến gia gia mất mặt hổ thẹn!
- Tốt… Tốt! Ta tin tưởng ta tin tưởng!
Vân Thương Hải vỗ vỗ bả vai Vân Triệt, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng:
- Chỉ có điều, cháu sở dĩ là Huyền cương màu đỏ, tuyệt đối không phải vì thiên phú của cháu không tốt. Lực lượng của Huyền cương, một nửa đến từ chính huyết mạch, một nửa đến từ chính huyền mạch. Trước cháu từng nói, cháu vừa mới sinh ra không lâu, huyền mạch bị thương tàn phế, cho đến mười sáu tuổi, mới được vị sư phụ thần bí kia đúc lại huyền mạch… Huyền mạch mới sinh, dù sao cũng không phải là tiên thiên huyền mạch của cháu, cũng vốn không cách nào kết hợp ra Huyền cương cường đại, thậm chí cũng có khả năng không cách nào kết hợp ra Huyền cương. Bằng không, lấy thiên tư của Triệt nhi cháu, sao lại chính là Huyền cương màu đỏ!
- Chỉ có điều, không sao. Khi ta còn sống, có thể cùng cháu ông cháu đoàn tụ, còn chung sống với cháu lâu như vậy, ta đã mang ơn trời xanh rồi, lại còn có cái gì chưa thỏa mãn… Ha ha ha ha!
Vân Thương Hải cười ha hả, tiếng cười tràn đầy mỏi mệt, lại vô cùng thỏa mãn.