Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 295 - Chương 296: Quan Hệ Huyết Thống (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_296" class="block_" lang="en">Trang 148# 2

 

 

 

Chương 296: Quan hệ huyết thống (hạ)



- Người thật sự… Là… Gia gia của cháu?

Cho dù tất cả chứng cứ đều bày ra ở trước mặt, giọt máu dung hợp cùng một chỗ kia, càng là bằng chứng không cách nào cãi lại và nghi vấn, hắn vẫn như cũ phát ra giọng nghi vấn. Không phải là hắn không tin, mà là dưới sự thật kinh người này đánh vào, đầu óc hỗn độn của hắn trong khoảng thời gian ngắn vốn khó có thể đi tiếp nhận.

- Hài tử… Hài tử của ta…

Nước mắt đầy mặt Vân Thương Hải:

- Ta thật sự không ngờ, hóa ra vào mười chín năm trước, ta đã có một tôn nhi… Cháu thừa kế huyết mạch của Vân thị chúng ta, lại nhận nhiều đau khổ như vậy… Vừa sinh ra, liền chia lìa với phụ mẫu, đến nay còn chưa từng gặp nhau, ta đây làm gia gia, chưa từng cho cháu một chút quan tâm, lại còn ngày đầu tiên gặp cháu, thiếu chút nữa tự tay đánh chết cháu… Ta thật sự là một gia gia vô năng nhất, vô liêm sỉ nhất trên thế giới này… Ông trời có mắt, cho chúng ta vào lúc sinh thời, có thể ông cháu đoàn tụ, trong trăm năm này, ta vẫn luôn thống mạ ông trời, mà bây giờ… Đời này của ta đây, chưa bao giờ cảm kích trời xanh giống như bây giờ…

- Người thật sự… Là gia gia của cháu?

Vân Triệt vẫn như cũ mất hồn mất vía nhắc đi nhắc lại.

- Ta biết, ta không có tư cách làm gia gia cháu, ta không cho cháu nửa phần chăm sóc, lại dẫn cháu vào nơi tai nạn này, cháu muốn hận ta, oán ta như thế nào, đều nên vậy…

Vân Thương Hải, Yêu vương cường đại uy chấn Huyễn yêu gới và tứ đại thánh địa, vào lúc này lại một chữ một nước mắt, có lẽ nước mắt mấy trăm năm chảy xuống, cộng vào đều không nhiều bằng hôm nay.

Vân Triệt thoáng chốc đứng dậy, nhìn lão nhân một thân lam lũ, tóc hoa râm dơ dáy bẩn thỉu, trên khuôn mặt già nua gầy gò toàn bộ bị nước mắt làm ướt nhẹp, mũi lập tức dâng lên chua xót dày đặc… Thân nhân! Trước mắt, là người thân của hắn, là gia gia của hắn, người chí thân… Là thân nhân chân chính đầu tiên trong hai đời của hắn!

- Gia… Gia…

Hai chữ đã từng vô cùng quen thuộc, hắn cả đời này kêu vô số lần, lúc này lại kêu lên vô cùng trúc trắc… Gian nan… Lại không chịu hắn khống chế thốt lên… Bởi vì, hắn từ trong mắt Vân Thương Hải, thấy được nội dung giống với gia gia Tiêu Liệt, hiền từ xâm nhập vào trong huyết mạch này, không tiếc đưa tất cả thế giới của mình cho hắn…

Toàn thân Vân Thương Hải cương cứng, cả người giống như bỗng chốc đặt mình vào trong mây mù… Hắn và Vân Triệt ở chung mười sáu tháng, đủ để có hiểu biết cơ bản nhất đối với Vân Triệt, thiên phú của Vân Triệt kinh người, tiềm lực không cách nào đánh giá, nghị lực cũng khiến cho hắn đều cảm thấy hoảng sợ sâu sắc, tính tình của Vân Triệt kiêu ngạo, lúc lộ vẻ tùy tiện, tôn nghiêm càng không cho phép bị đụng chạm, Vân Triệt như vậy, Vân Thương Hải vốn không hy vọng xa vời Vân Triệt sẽ gọi hắn là “Gia gia”, bởi vì hắn đối với Vân Triệt, chỉ có thua thiệt và áy náy, nhưng hắn thật không ngờ, xưng hô ở giữa quan hệ huyết thống này, Vân Triệt liền ở dưới khoảng cách chỉ vài thước này, gọi hắn.

Hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn trong khoảnh khắc này, khiến cho hắn cảm thấy cho dù mình lập tức chết đi, cũng ngàn vạn cam nguyện.

- Cháu bằng lòng nhận ta… Cháu không… Trách ta sao?

Vân Thương Hải run giọng nói.

Vân Triệt vô cùng chậm rãi lắc đầu:

- Ông là gia gia của cháu, không có ông, trên thế giới này làm sao lại có cháu… Ông là gia gia của cháu, sao cháu có thể trách ông được… Cuối cùng… Cháu cuối cùng tìm được người thân của mình… Gia gia, những năm này, ông chịu khổ…

Giọng nói vừa dứt, Vân Triệt nâng bước về phía trước, dùng sức ôm lấy Vân Thương Hải, ôm lấy người thân đầu tiên hắn tìm được… Giữa bọn họ không có dưỡng dục, thậm chí từng có oán hận và đối địch, nhưng tất cả đều không quan trọng, hắn sẽ không cao ngạo lạnh nhạt kiêu ngạo đến bài xích tình thân bất thình lình này, sẽ không oán hận hắn không làm trọn trách nhiệm làm gia gia một ngày… Bọn họ là người thân, trong thân thể chảy xuôi máu tươi giống nhau, một điểm này, đã đủ rồi.

Lúc chia lìa Tiêu Liệt và tiểu cô, hắn đau tận nội tâm. Sống hai đời người, cũng khiến cho hắn hoàn toàn hiểu được, tình thân, là thứ đáng giá dùng tất cả, dùng cả đời đi thủ hộ và quý trọng.

- Hài tử ngoan… Hài tử ngoan của ta!

Gắt gao ôm ấp lấy tôn nhi mà ông trời đưa đến bên người hắn, cảm xúc của Vân Thương Hải giống như con đê cuối cùng hoàn toàn hỏng mất, không hề có hình tượng mà gào khóc lên…

- Phụ thân của cháu, tên là Vân Khinh Hồng, tuy rằng ta đã mấy trăm tuổi, nhưng lại chỉ có một nhi tử là phụ thân cháu, thiên tư của hắn coi như không tệ, giống như ta đã thức tỉnh Huyền cương màu xanh. Mẫu thân của cháu, tên là Mộ Vũ Nhu, là nữ nhi của chúa tể gia tộc Mộ gia cùng vì thủ hộ Yêu hoàng. Mặc dù mười hai gia tộc thủ hộ đều vì thủ hộ bộ tộc Yêu hoàng mà tồn tại, nhưng quan hệ lẫn nhau cũng không phải không có ngăn cách, quan hệ giữa gia tộc Vân thị chúng ta và gia tộc Mộ thị vẫn luôn tốt nhất, phụ thân mẫu thân cháu là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Trăm năm trước, khi ta một mình rời khỏi Huyễn yêu giới, bọn họ mới vừa thành hôn.

- Haizzz, trăm năm qua, bọn họ nhất định lo lắng cho ta không ít, bọn họ sở dĩ sẽ mạo hiểm nguy hiểm vĩ đại đến Thiên Huyền đại lục, có lẽ từ chỗ nào đó nghe được tin tức ta còn chưa chết… Chính là không nghĩ tới, trong khoảng thời gian bọn họ lẩn trong Thiên Huyền đại lục tìm kiếm ta, thậm chí có cháu… Cũng thật sự là tạo hóa trêu ngươi, sợ rằng chính là bọn họ, cũng bất ngờ đi.

Ông cháu hai người cứ đứng đối mặt, sau khi bình tĩnh lại bọn họ kể ra kinh lịch của từng người cho nhau.

- Chính là không biết, hiện giờ bọn họ như thế nào, người tên Lăng Khon kia nói tuy rằng bọn họ trốn ra khỏi Thiên Huyền đại lục, nhưng thời gian dài chạy trốn và trọng thương, cũng khiến hỏa sinh mệnh của bọn họ gần như tàn diệt… Haizzz!

Vân Thương Hải thở dài một tiếng thật dài, vẻ mặt lo lắng và buồn bã… Còn có thù hận ẩn sâu.

Vân Triệt không nói gì.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong thân thế chân thật của mình.

Bản thân, thế mà lại không phải là người của Thiên Huyền đại lục.

Cố hương của mình, dĩ nhiên là ở thế giới kia –– một thế giới lấy yêu làm chúa tể.

Ngay cả tâm tình của hắn đủ cường đại, ở trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó mà hoàn toàn tiếp nhận và thản nhiên.

- Mặc dù phụ thân của cháu không tìm được ta, nhưng hắn ở Thiên Huyền đại lục chẳng những có cháu, còn có một bằng hữu chân chính, coi như là thu hoạch vĩ đại.

Vì bảo vệ nhi tử của bằng hữu, mà đưa nhi tử của mình vào hoàn toàn chắc phải chết, đối với người thu dưỡng Vân Triệt, Vân Thương Hải cảm kích thật sâu:

- Dưỡng phụ dưỡng mẫu của cháu, bọn họ hiện giờ tốt chứ?

Vân Triệt lắc lắc đầu, nhắm mắt lại nói:

- Sau đó không lâu dưỡng phụ Tiêu thúc, bị một người thần bí truy vấn nơi phụ mẫu dừng lại, sau đó chết dưới độc thủ của người thần bí kia, dưỡng mẫu sau đó không lâu tự tử… Sau khi tổ mẫu sinh hạ tiểu cô, cũng vì nhớ con thành tật, buồn bực mà chết, cháu cũng không kịp nhìn bọn họ có dáng vẻ như thế nào nữa… Là gia gia chiếu cố và bảo vệ cháu lớn lên, đối đãi còn hơn tôn nhi thân sinh của mình, bởi vì cháu còn yên lặng thừa nhận vô số ủy khuất và cười nhạo…

Vân Thương Hải động dung kịch liệt, hồi lâu, hắn trầm giọng nói:

- Triệt nhi, đại ân này, chúng ta trọn đời không thể quên được! Vị Tiêu gia gia kia của cháu, tương lai cháu phải coi như gia gia thân sinh mà hiếu kính… Còn thù lớn này, cũng cần phải báo!

Vân Triệt chậm rãi gật đầu, yên lặng siết chặt bàn tay, nhớ lại lời ba năm trước khi rời đi đã từng nói ở trước mộ Tiêu Ưng, hắn yên lặng nói trong lòng: “Tiêu thúc thúc, cháu rốt cuộc biết được hung thủ sát hại thúc thúc là ai… Một ngày nào đó, cháu sẽ dùng máu của bọn họ, tế ở trước mộ phần của thúc thúc!”

Vân Triệt nâng món trang sức đeo trên cổ lên, hỏi:

- Gia gia, thứ này rốt cuộc là gì?

- Nó tên Luân hồi kính.

Vân Thương Hải nói.

Tên này, khiến trong lòng Vân Triệt mạnh mẽ cả kinh… Nó lại thật sự là Luân hồi kính một trong đại huyền thiên chí bảo theo như lời Mạt Lỵ nói, như vậy, kinh lịch hai đời không thể tưởng tượng nổi của bản thân, quả thật cũng bởi vì nó!

Nếu nó thật sự là Luân hồi kính mà nói, đủ để giải thích tuyệt đại đa số nghi hoặc cho tới nay của Vân Triệt, nhưng khi Vân Thương Hải nói ra ba chữ “Luân hồi kính”, vẻ mặt cũng rất bình thản, Vân Triệt áp chế cảm xúc, hỏi dò:

- Vậy nó có tác dụng gì?

- Ta không biết.

Vân Thương Hải lắc đầu:

- Ta chỉ biết tên của nó. Nó là “Chí bảo” nào đó mà bộ tộc Yêu hoàng có được từ niên đại rất xa xưa, trong truyền thuyết của bộ tộc Yêu hoàng, nó có thể sửa lại số mệnh thậm chí là vận mệnh của một người, nếu có một ngày bộ tộc Yêu hoàng xuống dốc, nó có thể khiến cho bộ tộc Yêu hoàng lại một lần nữa quật khởi, chính là lại không có ai biết nên sử dụng nó như thế nào, càng không biết tác dụng chân chính của nó rốt cuộc là cái gì, nó được bộ tộc Yêu hoàng giao cho Vân gia chúng ta thủ hộ, trong mấy năm ta thủ hộ nó, ta chưa từng thấy nó xuất hiện phản ứng lực lượng gì… Nhưng mà, không biết vì nguyên nhân gì mà chí bảo này bị tứ đại thánh địa của Thiên Huyền đại lục biết được, bọn họ gọi nó là “Huyền Thiên chí bảo”, cũng mưu toan nắm giữ lấy nó. Thù hận giữa Huyễn yêu giới và tứ đại thánh địa, cũng vì nó mà dựng lên.

Vân Triệt cầm lấy Luân hồi kính, thất thần một trận. Luân hồi kính nên sử dụng như thế nào, hắn cũng hoàn toàn không biết. Nhưng trong hai đời của hắn, nó lại hoàn toàn tự phát huy năng lực nghịch thiên, liên tục hai lần kéo hắn về từ trong tử vong, vì hắn soán thiên cải mệnh.

Thiên Huyền đại lục, sau khi hắn bị Tiêu Ngọc Long độc chết… Mang Luân hồi kính ở trên người lần đầu tiên phóng thích lực lượng, để cho hắn sống lại ở Thương Vân đại lục nhưng sống lại mà không mang theo trí nhớ.

Thương Vân đại lục, hắn rơi xuống vách núi mà chết… Luân hồi kính lần thứ hai phóng thích lực lượng, để cho hắn lại sống lại ở Thiên Huyền đại lục, hồi phục trên thân thể vốn đã nên chết đi, nhưng lần này, hắn mang theo tất cả trí nhớ. Đoạn nhân sinh ở Thiên Huyền đại lục này tuy rằng xen kẽ tử vong, lại hoàn toàn không xuất hiện đứt gãy, một đời ở Thương Vân đại lục kia, cũng giống như một màn ảo mộng bỗng nhiên khắc ở trong ký ức.

Căn cứ vào miêu tả của Vân Thương Hải, sau khi bộ tộc Yêu hoàng được đến Luân hồi kính, dường như chưa bao giờ kích thích được lực lượng của nó.

Như vậy thời cơ để nó phát huy tác dụng, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là tử vong?

Hay là, phải ở trên người đặc biệt?

- Trước khi ta tiến đến Thiên Huyền đại lục, phó thác nó cho phụ thân cháu, không nghĩ tới, khi hắn đi tìm ta, hắn thế mà lại mang theo nó… Có lẽ, là hắn chứa ý tưởng lấy nó đến trao đổi tính mạng của ta, hắn thật sự xem thường độ đê tiện vô sỉ của cái gọi là “Thánh nhân” này rồi!

Vân Thương Hải ngẩng đầu, ánh mắt bỗng nhiên biến thành vô cùng âm hàn sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, từng chữ vang vang nói:

- Triệt nhi! Làm gia gia của cháu, ta vốn nên khuyên cháu buông bỏ thù hận, quên hết mọi thứ, yên tĩnh vượt qua cả đời… Nhưng mà, ta không cách nào làm được. Bộ tộc Vân thị chúng ta là vương tộc của Huyễn yêu giới, người họ Vân, có thể yếu kém, nhưng tuyệt đối không có một người hèn nhát! Ta muốn cháu nhớ kỹ, là ai hại sinh mạng dưỡng phụ mẫu đã cứu mạng cháu, là ai hại phụ mẫu thân sinh của cháu, khiến cho bọn họ trải qua đuổi giết trốn chạy, sống chết chưa biết, là ai hai gia gia cháu nhận lấy trăm năm tra tấn, là ai khiến cho cháu vừa mới sinh ra đã ly tán với phụ mẫu, cho đến hôm nay còn chưa thể gặp nhau… Thù hận này, cháu phải khắc ghi chặt chẽ ở trong lòng, trừ phi tiêu diệt Thiên uy kiếm vực, bằng không vĩnh viễn đừng xóa đi khỏi trong lòng!

Vân Triệt không nói gì, chậm rãi gật đầu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment