Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 294 - Chương 295: Quan Hệ Huyết Thống (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_295" class="block_" lang="en">Trang 148# 1

 

 

 

Chương 295: Quan hệ huyết thống (thượng)



Vân Thương Hải đột nhiên rít gào dọa Vân Triệt nhảy dựng lên, hắn lập tức xoay người lại, rõ ràng nhìn thấy cả khuôn mặt Vân Thương Hải hoàn toàn vặn vẹo, một đôi mắt vì kích động quá mức mà phủ kín một tầng màu đỏ làm cho người ta sợ hãi, tay phải hắn nắm về trước, toàn thân liều mạng giãy giụa, kéo theo xiềng xích rào rào vang theo.

Phản ứng khoa trương như thế, khiến trong lòng Vân Triệt chớp động:

- Ngươi từng gặp vật này?

Hắn vừa nói, nhanh chóng cầm lấy mặt dây chuyền, đưa tới trước mắt Vân Thương Hải, sau đó lại trực tiếp mở mặt dây chuyền ra, lộ ra mặt gương nhỏ bình thường không thể bình thường hơn ở bên trong.

Hai mắt Vân Thương Hải gắt gao dừng lại ở trên mặt gương kia, hai mắt hắn rung động đến gần như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, sau khi tĩnh lặng trong nháy mắt, toàn thân của hắn giãy giụa còn kịch liệt hơn, trong miệng phát ra tiếng thét vô cùng kịch liệt:

- Ngươi lấy được vật này từ chỗ nào!! Tại sao nó lại ở trên người ngươi… Nói! Tại sao nó lại ở trên người ngươi! Nói!!

Phản ứng của Vân Thương Hải, hoàn toàn cho thấy Vân Thương Hải nhận biết được món đồ ở trong tay hắn, chẳng những biết rõ, dường như còn cực kỳ quan trọng đối với Vân Thương Hải. Trong lòng của hắn cũng kích động theo, hắn lùi ra sau một bước, đeo nó về trên cổ của mình, cố hết sức dùng giọng nói bình tĩnh nói:

- Khi ta sinh ra, nó liền được đeo ở trên người ta, là món đồ duy nhất mà phụ mẫu thân sinh mà ta chưa từng thấy mặt để lại cho ta… Ngươi đã nhận ra nó, vậy có thể nói cho ta, nó rốt cuộc là cái gì không? Chủ nhân ban đầu của nó là ai? Hai người đeo nó lên trên người ta… Vô cùng có khả năng là phụ mẫu thân sinh của ta!

Không khí bỗng chốc ngưng kết.

Hai người đồng thời kích động, hai cặp mắt trừng lớn đều gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương… Vân Triệt khát vọng câu trả lời của Vân Thương Hải, mặt dây chuyền này là hy vọng duy nhất để cho hắn tìm được phụ mẫu thân sinh, biết được thân thế của mình, mà hôm nay, hắn cuối cùng tìm được một người biết về nó. Mà phía đối diện hắn, ánh mắt Vân Thương Hải thay đổi, từ kịch liệt, trở nên dại ra… Càng ngày càng dại ra…

- Đây là… Phụ mẫu của ngươi… Để lại cho ngươi?

Hắn nhìn Vân Triệt, dùng giọng nói khàn khàn, khó khăn mà thong thả nói.

- Đúng!

Vân Triệt gật đầu, hắn cầm lấy mặt dây chuyền, hít sâu một hơi, nói thẳng:

- Sau khi ta chào đời không lâu, phụ mẫu ta liền gặp phải đuổi giết, phụ mẫu thân sinh của ta có một bằng hữu tốt chí giao, cũng chính là dưỡng phụ của ta, vì bảo toàn tính mạng của ta, vụng trộm đổi nhi tử của mình với ta… Sau khi phụ mẫu ta rời đi, liền không còn có tin tức, thứ duy nhất để lại cho ta, chính là nó! Ta từ nhỏ, vẫn luôn mang theo nó trên người, bởi vì đây là bằng chứng duy nhất để cho ta tìm được phụ mẫu thân sinh! Ngươi đã biết được nó, vậy ngươi sẽ biết, để nó lại cho ta… Phụ mẫu thân sinh của ta là ai đúng không?

Vân Triệt gấp gáp muốn biết được đáp án một ý thức hết khả năng nói ra nhiều tin tức, trơ mắt chờ mong có thể từ trong miệng Vân Thương Hải nhận được đến tin tức hắn muốn. Theo hắn tự thuật, hắn nhìn thấy rung động trong ánh mắt của Vân Thương Hải càng ngày càng kịch liệt, thậm chí… Có nước mắt càng ngày càng nhiều đang chớp động.

Tay phải của Vân Thương Hải vươn ra dừng lại giữa không trung, giống như co rút thật lâu không buông xuống, hoặc là… Đang trong kích động cực độ đều quên khống chế thân thể của mình như thế nào. Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, từ đầu đến cuối đều không động một chút nào, sau khi Vân Triệt nói xong, bờ môi của hắn không ngừng đóng mở, lại thật lâu không phát ra âm thanh, cho đến thật lâu, hắn mới dùng giọng nói run rẩy vô cùng tối nghĩa nói:

- Hài tử… Ngươi… Ngươi… Ngươi năm nay… Bao… Nhiêu… Tuổi?

- Mười chín tuổi.

Vân Triệt đáp lại. Vào lúc này tháng trước, vừa lúc là sinh nhật mười chín tuổi của hắn. Mười sáu tuổi bị đuổi ra khỏi Tiêu môn, bị bắt rời khỏi gia gia và tiểu cô, bất tri bất giác đã ba năm.

- Mười chín tuổi… Mười chín tuổi… Mười chín tuổi…

Vân Thương Hải nhắc đi nhắc lại, mỗi khi nhắc đi nhắc lại một lần, ánh mắt sẽ mơ hồ đi một phần, cánh tay dừng lại giữa không trung của hắn giật giật, điều chỉnh năm ngón tay đến một tư thế tương đối nhu hòa:

- Ngươi… Ngươi lại đây… Đưa cánh tay trái cho ta… Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, càng sẽ không cướp đồ của ngươi… Đưa tay trái của ngươi, đưa cho ta…

Dáng vẻ Vân Thương Hải biến thành vô cùng kỳ quái, cũng khiến cho trong lòng Vân Triệt kinh dị một trận. Nhưng từ trong ánh mắt của Vân Thương Hải, hắn cũng không tìm ra được ác ý hay hàn ý gì, hắn hơi do dự, tiến về phía trước hai bước, đưa tay trái ra.

Vân Thương Hải đưa tay, túm chặt lấy cổ tay Vân Triệt. Nhất thời, Vân Triệt cảm giác được một khí tức lực lượng kỳ dị mà nhu hòa từ trên cổ tay truyền đến, cấp tốc bao trùm toàn bộ cánh tay trái của hắn, hắn vừa định lên tiếng hỏi, chợt thấy trên mu bàn tay trái của mình, lại chậm rãi xuất hiện một ấn ký hình dáng thanh kiếm lớn chừng ngón út, màu trắng sáng lên.

- Đây là… Cái gì?

Nhìn ấn ký đột nhiên xuất hiện trên người mình, Vân Triệt kinh ngạc hỏi.

Mà Vân Thương Hải, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy ấn ký kia, đột nhiên nước mắt tuôn đầy mặt, ánh mắt của hắn xuyên qua màn sương nước mắt nhìn Vân Triệt… Đó là một ánh mắt mà Vân Triệt nhìn không cách nào hiểu được, môi hắn rung động, phát ra âm thanh… Nhưng lại là âm khóc dưới cảm xúc không khống chế được:

- Đây là đánh dấu của… Huyền cương chưa được thức tỉnh của bộ tộc Vân thị ta! Nó… Nó chứng minh ngươi là hậu đại của bộ tộc Vân thị ta… Là… Tôn nhi thân sinh của Vân Thương Hải ta!!

Mấy chữ cuối cùng, như tiếng sấm vang lên bên tai Vân Triệt, khiến trong lòng hắn kịch chấn:

- Ngươi… Ngươi… Ngươi nói cái gì?

- Ấn ký Huyền cương màu trắng kia, chính là chứng minh huyết mạch Vân thị… Món đồ từ nhỏ cháu mang đến lớn, là chí bảo mà bộ tộc Vân thị chúng ta vì bộ tộc Yêu hoàng mà thủ hộ! Ta bình thường luôn mang theo nó trên người, không rời người. Trước khi đến Thiên Huyền đại lục tìm kiếm Yêu hoàng, giao nó cho nhi tử ta… Mà nhi tử ta, lại giao nó cho cháu… Cháu là nhi tử của nhi tử ta… Ta là… Gia gia thân sinh của cháu!

Miệng Vân Triệt mở lớn, hai mắt trừng lớn, giống như bối rối trong tin tức đến từ nơi xa xôi, hắn lắc lư lui ra sau hai bước, thất hồn lạc phách lắc đầu:

- Không có khả năng… Không có khả năng… Sao ngươi lại là gia gia của ta được… Tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được… Không có khả năng… Không có khả năng…

Nhiều tiếng “Không có khả năng” ở trong miệng của hắn, hoàn toàn dưới trạng thái hắn trong bối rối, vô ý thức kêu lên. Sau khi hắn biết được Tiêu Liệt không phải là gia gia thân sinh của hắn, hai chữ “Chí thân”, đối với hắn mà nói đã biến thành vô cùng xa xôi và mơ hồ, mặt dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ hắn, trở thành liên hệ duy nhất giữa hắn và chí thân.

Mà hiện giờ, trong lúc hắn hoàn toàn không hề đề phòng, Vân Thương Hải mang hắn vào vực sâu, cùng hắn chung sống đã hơn một năm, trở thành người hắn phải giết… Bỗng nhiên nói cho hắn biết mình là thân nhân của hắn, còn là gia gia thân sinh, đầu óc của hắn theo bản năng không cách nào tiếp nhận được, rơi vào trong trạng thái hỗn độn, gần như hoàn toàn mất đi năng lực suy xét.

- Đúng vậy… Trên đời này, thế mà lại sẽ có chuyện trùng hợp như vậy…

Trên mặt Vân Thương Hải đầy nước mắt, kích động đến giọng nói hoàn toàn mơ hồ:

- Ấn ký Huyền cương của cháu, còn có mặt dây chuyền trên người cháu, những điều này đều là chứng minh như sắt… Cháu có còn nhớ ngày ta dẫn cháu xuống dưới này, tên tiểu bối của Thiên uy kiếm vực kia từng nói, hai mươi năm trước nhi tử và nhi tức của ta, từng vì tìm kiếm ta mà xâm nhập vào Thiên Huyền đại lục, sau này còn tìm được chỗ gần đây… Sau đó, bọn họ bị Thiên uy kiếm vực đuổi giết… Thời gian, kinh lịch, khu vực… Cũng không có gì ăn khớp hơn! Cháu chính là… Hậu nhân mà nhi tử ta đã lưu lại trong thời gian hai ba năm tìm kiếm ta ở Thiên Huyền đại lục này!

Vân Triệt: “!!!!”

- Nếu… Nếu cháu vẫn còn chưa tin, như vậy, cháu có thể cùng ta dùng máu nhận thân… Đó là trực tiếp nhất, càng là chứng minh không cách nào làm giả và nghi ngờ nhất!

Vân Thương Hải vừa kích động nói, đồng thời tay phải vung lên, từng giọt máu tươi từ đầu ngón tay trỏ của hắn từng giọt mà rơi.

Dùng máu nhận thân, là phương thức chứng minh có phải quan hệ huyết thống hay không quyền uy nhất. Máu của hai người hòa vào một chỗ, dưới huyền khí sơ cấp nhất phát động, nếu có quan hệ huyết thống, sẽ dung hợp càng thêm triệt để, nếu không có quan hệ huyết thống trực hệ, sẽ nháy mắt tan ra… Tuyệt đối không có ngoại lệ!

Lời nói ngày ấy của Lăng Khôn, Vân Triệt đương nhiên nghe rõ rành mạch, lúc này nghĩ đến, về thời gian, ngược lại ăn khớp thần kỳ như vậy.

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ thật sự là…

Nhìn giọt máu trên đầu ngón tay Vân Thương Hải nhỏ xuống, Vân Triệt khẩn trương đến gần như hít thở không thông, hắn cắn chặt răng, để dòng suy nghĩ của mình cố hết sức bình tĩnh, hắn không nói gì, tiến về phía trước một bước, chìa ngón tay ra, huyền lực bắt đầu khởi động, ngón tay giữa bị phá rách rất nhỏ, một giọt máu chậm rãi ngưng tụ trên đầu ngón tay, sau đó rơi xuống phía dưới, chạm vào với một giọt máu của Vân Thương Hải.

Vân Triệt ngồi xổm xuống, ngừng thở, xòe bàn tay về phía hai giọt máu đụng chạm một chỗ… Bàn tay di động vô cùng thong thả, vốn là khoảng cách nên nháy mắt liền tới, thế nhưng hắn lại cảm giác dài lâu giống như đi qua một thế kỷ, cuối cùng, một luồng huyền khí trụ cột nhất phóng thích ra từ trong tay hắn, bao phủ xuống…

Hai giọt máu đồng thời khẽ run, sau đó gần như trong nháy mắt… Hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ…

Đầu óc Vân Triệt choáng váng một trận…

Toàn thân Vân Thương Hải run rẩy lên, buồn và vui vô tận nhảy lên trái tim, khiến cho hắn không biết nên gào khóc, hay là thỏa thích cười to, hắn vung cánh tay duy nhất có thể động, trong miệng phóng thích ra tiếng kêu khàn khàn ngay cả chính hắn cũng không thể nghe rõ:

- Tôn nhi của ta… Cháu là tôn nhi của ta… Là tôn nhi thân sinh của ta… Tôn nhi thân sinh a a a…

Hai giọt máu hoàn toàn dung hợp khắc thật sâu vào trong đồng tử và trong linh hồn Vân Triệt, hắn ngẩng đầu nhìn Vân Thương Hải, thất thần ở đó lẩm bẩm:

- Người thật sự… Là gia gia cháu… Gia gia… Cháu…

- Đúng… Là ta!!

Vân Thương Hải ngửa đầu nhìn trời, không biết là khóc hay cười gầm rú:

- Trời cao đối đãi với ta vẫn không tệ, chẳng những khiến ta có tôn nhi, còn đưa hắn tới bên cạnh ta, hắn lại còn ưu tú như vậy… Thanh niên ta thưởng thức duy nhất đời này, dĩ nhiên lại là tôn nhi của ta… Ha ha… Ha ha ha ha! Trời cao đối đãi với ta không tệ, trời cao đối đãi với ta không tệ mà!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment