.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_294" class="block_" lang="en">Trang 147# 2
Chương 294: Trong tay ngươi cầm là cái gì!
Vân Triệt nghỉ ngơi một hồi lâu, mới cuối cùng trở lại bình thường, hắn từ trên mặt đất ngồi dậy, vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ thỏa mãn. Đánh bại Huyền cương giữ lại sáu thành lực lượng, đây không thể nghi ngờ là một đột phá cực kỳ lớn.
- Ha ha ha ha…
Yêu nhân nhìn hắn, bỗng nhiên giống như bị thần kinh cười ha hả lên.
- Ngươi cười cái gì?
Vân Triệt hỏi.
- Ta cười ta quả thật làm ra chuyện buồn cười mâu thuẫn nhất trên thế giới này.
Yêu nhân cười to nói:
- Ta sống không bằng chết trăm năm đều không tình nguyện chết đi, thế mà vào lúc này lại hướng dẫn cho một hậu bối có thể sớm ngày giết ta, nếu như người khác làm chuyện như vậy, ta nhất định sẽ tin tưởng hắn là người điên, cố tình, ta thế mà lại chính là đồ điên như thế, hơn nữa ta lại không cảm thấy hối hận, nhìn thấy ngươi mỗi ngày đột phá, ta lại còn vui mừng… Ha ha ha ha! Chẳng lẽ ta thật sự đã điên rồi sao?
- Không, ngươi không điên, ngươi làm thế không hề điên.
Vân Triệt khẽ cười rộ lên:
- Ta có thể hiểu được vì sao ngươi phải làm như vậy. Bởi vì ngươi không phải là kẻ ác, ta cũng không phải là kẻ ác, ngươi và ta, càng không phải là tiểu nhân hèn hạ mà chúng ta đều chán ghét, chúng ta đồng bệnh tương liên… Một điểm quan trọng nhất, ta là người đáng giá để cho ngươi phó thác.
Câu nói sau cùng của Vân Triệt, khiến Vân Thương Hải đang cười to bỗng nhiên ngừng lại.
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Tuy rằng ta càng ngày càng kính trọng ngươi, cũng càng ngày càng cảm kích, nhưng vào một ngày ta có năng lực giết chết ngươi, ta nhất định sẽ không chút do dự mà động thủ. Bởi vì như vậy sẽ khiến cho ta đạt được tự do, kia có thể khiến cho ngươi đạt được giải thoát… Đồng thời, chuyện ngươi hy vọng phó thác cho ta, ta cũng nhất định sẽ dốc hết tất cả lực lượng của ta đi hoàn thành!
Vân Thương Hải chấn động toàn thân, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt bắt đầu khẽ run run, hắn chậm rãi gật đầu, dùng giọng nói mang chút run rẩy nói:
- Được! Được! Ta đang đợi, ta vẫn luôn khát vọng, chính là câu nói này của ngươi! Ta tin tưởng, những lời này mà ngươi bằng lòng nói ra, liền nhất định sẽ làm được! Tốt… Tốt!!
Vân Triệt kiên định nói:
- Mặc dù ta và ngươi không hành lễ sư đồ, nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi đã là nửa sư phụ của ta, cho dù là tẫn hiếu đệ tử, ta cũng nhất định sẽ hoàn thành phó thác của ngươi.
- Ha ha… Ha ha ha ha…
Vân Thương Hải nở nụ cười, tiếng cười tràn đầy kích động và vui mừng:
- Ông trời… Cuối cùng cho ta một chút thương hại, đưa ngươi đến bên cạnh ta. Ta bị trấn áp trong này đã trăm năm, đã sớm sống không bằng chết. Mà trấn áp của Hình thiên kiếm, phong ấn của Thiên uy trấn hồn trận, hơn nữa nơi đây lại là Thiên Huyền đại lục, ta thật ra đã sớm nhận mệnh, vốn không có khả năng có một ngày có thể chạy đi, ta sống, ngược lại sẽ trở thành vướng bận và trói buộc đối với tộc nhân của ta, Thiên uy kiếm vực giữ ta lại, đều chỉ vì đến thời cơ thỏa đáng, lấy mạng của ta làm lợi thế… Nhưng mà, trên thân ta còn có một món đồ vật quan trọng, một món đồ vật rất quan trọng đối với Huyễn yêu giới, cho nên ta không thể chết được… Cho dù như thế nào cũng không thể chết được. Hiện giờ, ta cuối cùng đã tìm được người có thể phó thác nó… Cũng cuối cùng, có thể đi làm bạn với Yêu hoàng đại nhân.
Vân Thương Hải vừa nói, trong mắt đã ngầm mang nước mắt.
- Đồ vật cực kỳ quan trọng đối với Huyễn yêu giới? Ngươi chuẩn bị để cho ta giao nó cho Huyễn yêu giới?
Vân Triệt kinh ngạc nói, ánh mắt của hắn đảo qua toàn thân yêu nhân, trong lòng kinh ngạc một trận… Trên người yêu nhân chỉ có một lớp áo mỏng cũ nát, vốn không có chỗ nào có thể bỏ vào món đồ kia, cho dù hắn cường đại đến có thể mở ra một không gian, nhưng đồ vật bên trong tất nhiên cũng bị người của Thiên uy kiếm vực mạnh mẽ cướp đi, đồ vật quan trọng như vậy, người của Thiên uy kiếm vực không có khả năng trả lại cho hắn lưu ở trên người… Nhưng nghe lời hắn nói, món đồ vật kia còn ở trên người hắn, vậy hắn rốt cuộc giấu ở chỗ nào?
- Bây giờ còn không thể!
Yêu nhân lắc đầu:
- Bây giờ ngươi còn quá yếu, chỉ đến một ngày ngươi có thực lực cường đại đủ để giết chết ta hiện giờ, ta mới có thể giao nó cho ngươi! Tuy rằng tiến cảnh của ngươi cực nhanh, nhưng vẫn như cũ còn quá yếu, vốn không có năng lực đi Huyễn yêu giới.
- Ta rõ ràng.
Vân Triệt gật gật đầu, sau đó cầm lấy một tảng lớn thịt rồng, cắt thành hai miếng, đặt ở trong tay nướng lên:
- Lại nói tiếp, tiền bối, ngươi rốt cuộc rơi vào trong tay Thiên uy kiếm vực như thế nào? Căn cứ vào những thứ ta nghe được, ngươi dường như… Là bị… Ám toán?
Tròng mắt yêu nhân hơi híp lại, chớp động lên ánh sáng vô cùng oán hận, hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiểu biết của ta về tứ đại thánh địa ở Thiên Huyền đại lục các ngươi, còn nhiều hơn các ngươi xa xa. Hoàng cực thánh vực, Chí tôn hải điện, Nhật nguyệt thần cung, Thiên uy kiếm vực… Theo ta được biết, đây được gọi là tứ đại thánh địa, còn tuyên bố với bên ngoài có sứ mệnh thủ hộ Thiên Huyền đại lục, ở dưới vầng hào quang sứ mệnh nghe ra vô cùng cao thượng này, bọn họ được gọi là “Thánh địa”, cũng thu nạp toàn bộ cường giả tầng lớp tối cao của Thiên Huyền đại lục, mà địch nhân trái ngược lại với thứ bọn họ “Thủ hộ”… Chính là Huyễn yêu giới chúng ta!
- Ha ha ha ha! Quả thật là chuyện đáng buồn cười, xét về lãnh thổ, Huyễn yêu giới còn hơn Thiên Huyền đại lục, xét về tài nguyên, Huyễn yêu giới càng hơn xa! Ngàn vạn năm nay, tuy rằng Huyễn yêu giới đã sớm phát hiện ra Thiên Huyền đại lục, nhưng chưa bao giờ có dã tâm gì, cũng không có lý do gì sinh ra dã tâm. Ngược lại là đám gia hỏa đê tiện kia, mang danh “Thủ hộ thánh địa”, ở Thiên Huyền đại lục đặt Huyễn yêu giới của chúng ta cái danh ác giả muốn thôn tính Thiên Huyền đại lục, sau đó đi đường cường đạo! Vì chí bảo cao nhất của Huyễn yêu giới chúng ta, bọn họ không tiếc xâm chiếm đến Huyễn yêu giới ta, sau này Yêu hoàng mất tích, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng Yêu hoàng vô cùng có khả năng đã gặp phải độc thủ của bọn hắn, ta muốn tìm kiếm Yêu hoàng, một mình đi Thiên Huyền đại lục trước, lại không cẩn thận bước chân vào Thiên uy trấn hồn trận mà Thiên uy kiếm vực thiết lập, bị kiếm chủ Hiên Viên Vấn Thiên làm trọng thương, lưu lạc tới nơi đây… Oán thù giữa Huyễn yêu giới ta và tứ đại thánh địa, đã là không đội trời chung!
Vân Triệt yên lặng nghe, mở miệng nói:
- Ta dù sao cũng là người của Thiên Huyền đại lục, lời của ngươi, ta không cách nào hoàn toàn tin tưởng. Hơn nữa, ở Thiên Huyền đại lục, cho tới bây giờ tứ đại thánh địa đều là tồn tại thần thánh giống như thần thoại, sự cường đại của bọn hắn không thể so sánh, uy danh của bọn họ không cho người khác làm bẩn, những lời này của ngươi cho dù báo cho toàn bộ Thiên Huyền đại lục biết, cũng sẽ ít có người tin tưởng. Dù sao, rất nhiều người đều thâm căn cố đế cho rằng, bởi vì có tứ đại thánh địa thủ hộ, Thiên Huyền đại lục mới sẽ yên ổn như thế, cũng chưa bao giờ có danh ác tứ đại thánh địa ỷ mạnh hiếp yếu linh tinh gì đó truyền lưu…
Nói tới đây Vân Triệt nhất thời nhớ lại cái được gọi là danh môn chính phái có thanh danh hiển hách ở Thương Vân đại lục, danh tiếng vô cùng tốt, lại vì một Thiên độc châu mà bức tử sư phụ hắn, âm thầm hít vào một hơi, nói tiếp:
- Nhưng ta cũng không hoàn toàn hoài nghi lời của ngươi, dù sao, ta không hiểu biết chỗ Huyễn yêu giới của ngươi, càng không biết tứ đại thánh địa, tình huống chân chính là như thế nào, đến một ngày đủ cường đại để tiếp xúc với tứ đại thánh địa và Huyễn yêu giới kia, ta sẽ dùng hai mắt của mình để nhìn.
- Hay! Nói rất hay!
Vân Thương Hải tán thưởng gật đầu:
- Những lời ngươi nói, cũng thật sự không giống với lờ của một người thiếu niên không đến hai mươi tuổi nói ra được. Như vậy, ngươi sẽ không sợ bởi vì chuyện của ta, mà bị cuốn vào trong ân oán giữa tứ đại thánh địa và Huyễn yêu giới sao? Kia chính là một lốc xoáy lớn đến mức ngươi không cách nào suy xét.
- Đương nhiên sợ!
Vân Triệt thản nhiên nói:
- Ít nhất ta ở thời điểm hiện tại mà nói, tứ đại thánh địa cũng được, Huyễn yêu giới cũng thế, đều là quái vật lớn chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa xa, là đỉnh cao nhất trên mắt xích thực vật ở thế giới này của chúng ta, nhưng kiêng kỵ, không có nghĩa là ta sẽ vì thế mà thất tín bội nghĩa. Nếu như ngươi đã quyết định dùng mạng của mình đến thành toàn cho tự do của ta, như vậy cho dù như thế nào, ta đều sẽ hoàn thành phó thác của ngươi, chính là về phần cự ly thời gian, có lẽ sẽ dài một chút.
- Ha ha ha ha!
Vân Thương Hải cười ha hả
- Ta vẫn là lần đầu tiên nghe một người nói từ “Sợ” mà vang vang hào khí như thế. Nếu ngươi nói thẳng không sợ, mặc dù ta sẽ càng thêm cảm kích, nhưng sẽ hơi có thất vọng, bởi vì nếu như ngươi không biết e ngại, chỉ biết đánh giá cao bản thân, xem nhẹ kẻ địch, nói không chừng ngày nào đó sẽ sớm ngã xuống. Mà lời nói phen này của ngươi, ta càng thêm yên tâm.
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, cầm lấy phần thịt rồng đã nướng chín ném vào trong tay Vân Thương Hải, hai người đang đứng ngồi xuống đồng thời bắt đầu ăn. Mùi ngon của thịt rồng, trở thành hưởng thụ duy nhất trong không gian u ám này của bọn họ.
Hai người đồng thời ăn no một trận, Vân Triệt ngồi dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục huyền lực, tiếp theo, hắn muốn nếm thử khiêu chiến Huyền cương bảy phần lực lượng.
Vân Thương Hải cũng nhắm mắt lại, trong miệng không ngừng thấp giọng tự nói..
- Trăm năm, không còn nghe được bất cứ tin tức gì của Yêu hoàng đại nhân… Đại nhân thật sự đã chết sao…
- Nếu như Thiên quân Dạ Mị Tà của Nhật nguyệt thần cung và kiếm chủ Hiên Viên Vấn Thiên của Thiên uy kiếm vực liên thủ, đúng là có năng lực giết chết Yêu hoàng đại nhân… Không… Không có khả năng… Ta không tin…
- Thái tử chắc hẳn đã thành hôn rồi… Người của Thiên uy kiếm vực kia nói Thái tử đã kế vị trở thành tiểu yêu hoàng… Vào ngày kế vị liền kích động đánh giết về phía tứ đại thánh địa… Cũng đã chết…
- Huyễn yêu giới… Chúa tể của cục diện chính là tiểu yêu hậu…
- Tiểu yêu hậu… Chẳng lẽ… Là nàng sao… Có lẽ chính là nàng đi… Thái tử không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hãi mỗi nàng, Thái tử thành hoàng, lấy nàng làm hậu… Tuy nàng là nữ tử, nhưng cũng đúng là có khả năng làm chúa tể… Haizzz…
Bên tai tràn đầy tiếng lầm bầm lầu bầu của Vân Thương Hải, Vân Triệt cũng không có phản ứng gì, bởi vì mấy lời này, mỗi ngày Vân Thương Hải đều phải nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, hắn đã sớm nghe đến lỗ tai mọc kén. Mỗi một thời một khắc Vân Thương Hải ở trong này, đều vướng bận về Huyễn yêu giới. Lòng trung thành của Vân Thương Hải đối với Huyễn yêu hoàng tộc, trời đất chứng giám. Vân Triệt cũng nghe ra được, Vân Thương Hải và Yêu hoàng nửa là quân thần, nửa là huynh đệ.
Huyền lực cấp tốc khôi phục, hơi thở và tâm tình của Vân Triệt cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn mở to mắt, nhìn phía trước tối om, từng bóng dáng nhớ thương lần lượt hiện lên trong đầu hắn… Trong những người hắn vướng bận này, hắn không lo lắng cho Hạ Khuynh Nguyệt và Sở Nguyệt Thiền, bởi vì lấy thực lực của các nàng, có thể nói Thương Phong đế quốc không có ai có thể thương tổn được các nàng. Nhưng hắn không cách nào không lo lắng cho Thương Nguyệt và Hạ Nguyên Bá… Bọn họ nhất định đều cho rằng hắn đã chết, hoàng thất mây khói rung chuyển, hắn không cách nào tưởng tượng được Thương Nguyệt nên tự xử và tự bảo vệ mình như thế nào, mà vào thời điểm mấu chốt nhất, nàng bất lực nhất, cần hắn nhất, hắn ưng thuận hứa hẹn với nàng nhưng lại không cách nào ở bên cạnh nàng.
Hạ Nguyên Bá nhất định sẽ rơi vào bên trong tự trách thật sâu, hắn chỉ có thể ngóng trông Nguyên Bá sẽ đi từ trong tự trách như vậy ra, sau đó chân chính lớn lên.
Còn có gia gia và tiểu cô… Cách lời hứa ba năm hắn hứa hẹn khi trước, chỉ còn lại một tháng.
Hắn bị vây ở chỗ này, trong một tháng, không có khả năng có năng lực giết chết được Vân Thương Hải, lời hứa hẹn của hắn lúc trước khi rời đi, đã nhất định không cách nào thực hiện.
Vân Thương Hải thật đáng thương, bị trấn áp trăm năm, tuyệt vọng trăm năm, nhận hết đau khổ, nhưng ít ra, hắn từng có mấy trăm năm vinh quang, từng đã cùng Yêu hoàng nhìn xuống Huyễn yêu giới, có gia tộc to lớn của mình, có người nhà của mình, cho dù trăm năm không cách nào gặp, hắn cũng có thể ghi nhớ lấy người thân nhất, cũng có người nhà vướng bận hắn… Mà Vân Triệt, cho tới tận bây giờ, ngay cả phụ mẫu thân sinh của mình là ai cũng không biết.
- Haizzz…
Vân Triệt im lặng thở dài, theo bản năng đưa tay sờ lên trên cổ, định chạm vào món đồ duy nhất mà phụ mẫu thân sinh của hắn để lại cho hắn, khi ngón tay chạm vào làn da, hắn mới nghĩ đến từ Thương Vân đại lục trở về, sau khi biết nó vô cùng có khả năng là Luân hồi kính, hắn liền bỏ nó vào trong Thiên độc châu.
Vân Triệt lấy mặt dây chuyền khéo léo từ trong Thiên độc châu ra, đặt ở trong lòng bàn tay, yên lặng nhìn… Ảo tưởng tới phụ mẫu thân sinh của mình rốt cuộc sẽ là người như thế nào, bọn họ có còn khỏe mạnh ở trên đời này không.
Vân Thương Hải đã ở trong trạng thái nửa thất thần trong khi lầm bầm lầu bầu, hắn vô thức ngẩng đầu, ánh mắt, trong lúc lơ đãng rơi vào trên mặt dây chuyền màu đồng đang ở trong tay Vân Triệt… Thoáng chốc, hắn giống như bị sét chín tầng trời đánh trúng, toàn thân đột nhiên run lên, hai mắt trong một thoáng chốc gắt gao trừng lớn, trong miệng, phát ra tiếng thét lên kịch liệt giống như dã thú rít gào…
- Trong tay ngươi cầm là cái gì… Trong tay ngươi cầm là cái gì!!!!