.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_293" class="block_" lang="en">Trang 147# 1
Chương 293: Đột nhiên tăng mạnh
Xuân ngầm mang lạnh tới, theo luồng gió nhẹ đầu tiên mang chút lo lắng, lại là một năm lặng yên mà qua.
Xuân đi thu đến, lá rụng khô vàng, cách thời điểm Vân Triệt “Ngã xuống”, đã vẻn vẹn mười sáu tháng.
Vầng sáng lại lấp lóe, cũng sẽ theo thời gian trôi đi mà dần ảm đạm. Mặc dù vầng sáng của Vân Triệt chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lực ảnh hưởng lưu lại cũng kéo dài không thôi, tuy rằng hiện giờ không nhiệt liệt giống như ban đầu, nhưng cái tên “Vân Triệt” vẫn như cũ chợt vang lên các góc ở Thương Phong đế quốc. Mà đối với huyền giả trẻ tuổi không có bối cảnh tông môn, lại có ảo tưởng tốt đẹp, hắn càng trở thành tồn tại giống như tín ngưỡng tinh thần.
Thiên Kiếm sơn trang.
Bốn giờ sáng, trời mới hơi sáng lên, một thiếu niên kiếm giả gọn nhẹ liền dẫm trên ánh sáng ảm đạm đi tới Ngự kiếm đài, khi bước chân dẫm lên viên gạch đầu tiên trên Ngự kiếm đài, một thanh trường kiếm phóng thích ra sáng rọi yêu dị liền từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên tay hắn, theo cánh tay hắn thỏa thích mà bay lượn.
Lăng Kiệt hiện giờ đã là một thiếu niên mười bảy tuổi, trên mặt bớt đi vài phần non nớt, nhiều thêm vài phần cương nghị, ánh mắt càng trở nên sắc bén như kiếm. Huyền lực hiện giờ của hắn đã đạt tới Linh Huyền cảnh cấp chín, cách Linh Huyền cảnh đỉnh phong cũng chỉ có một bước ngắn, mà kiếm ý kiếm tâm của hắn, cũng càng ngày càng xuất thần nhập hóa.
Thiên ương kiếm ở trong tay hắn tạo thành từng vòng vệt sáng loạn mắt, theo trong tay hắn vũ động, dòng khí chung quanh hỗn loạn trên phạm vi lớn, quỹ tích của toàn bộ phi kiếm trên không Ngự kiếm đài cũng xuất hiện biến hóa. Thiên phú của hắn được công nhận mạnh hơn Lăng Vân, đồng thời, hắn lại còn càng thêm nỗ lực hơn Lăng Vân, sau bài vị chiến, hắn còn chưa từng rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang, mỗi ngày lấy luyện kiếm bắt đầu, lấy luyện kiếm kết thúc, trên thực lực, từng bước tới gần Lăng Vân.
So ra, trong khoảng thời gian này Lăng Vân bị tâm ma làm khó, tiến cảnh thật nhỏ.
Mà tâm ma của hắn, hơn phân nửa đến từ Hạ Khuynh Nguyệt, hơn một nửa đến từ Vân Triệt.
Trong tiếng kiếm khí gào thét, bầu trời bao la trên Ngự kiếm đài cũng càng ngày càng sáng rõ, cuối cùng, luồng ánh nắng đầu tiên từ phương đông chiếu xuống, Thiên uyên kiếm cũng vào lúc này hóa thành một luồng ánh sáng chói mắt phá không mà đi, ở trong đống phi kiếm cuộn lên một khu chân không rộng hơn mười trượng, sau đó lại nhanh chóng bay xuống, rơi vào trong vỏ kiếm của hắn.
- Phù!
Lăng Kiệt thở dài một hơi, đặt mông ngồi ngay đó, hắn lau chùi mồ hôi đầy đầu, nhìn Hình thiên kiếm thẳng tắp tận mây xanh, nhất thời ngẩn người, hồi lâu sau, hắn thở ra một hơi trọc khí thật dài, tự nhiên lẩm bẩm:
- Lão đại, ngươi không có tông môn, nhưng có thể trở nên lợi hại như vậy, nhất định đã bỏ ra nỗ lực mà người khác không thể tưởng tượng được. Nghe nói trước bài vị chiến, ngươi thậm chí dừng lại suốt cả nửa năm ở nơi nguy hiểm nhất… Haizzz, sau bài vị chiến, ta vốn định len lén đi ra ngoài tìm kiếm ngươi, cho dù ngươi bị Phần Thiên môn đuổi giết, ta cũng có thể cùng ngươi chạy trốn, từng trải như vậy nhất định thật phấn khích, mạo hiểm, kích thích, còn có thể để cho ta chân chính lớn lên. Không nghĩ tới, ta vừa nhận ngươi làm lão đại, nhưng ngay cả cơ hội cùng lịch lãm với ngươi cũng không có… Haizzz! Trời cao thật sự quá không công bằng.
Lăng Kiệt quay đầu lại, nhìn về phía tây phương hướng Thương Phong hoàng thành, nhỏ giọng nói:
- Cũng không biết công chúa tỷ tỷ hiện giờ như thế nào…
Thương Phong hoàng thành, Lãm Nguyệt cung.
- Công chúa, bên Phần Thiên môn kia truyền âm lại, Phần Tuyệt Thành thiếu chủ đã định xong hôn kỳ với công chúa điện hạ, buổi sáng bảy ngày sau tám giờ ba khắc, Phần Tuyệt Thành thiếu môn chủ sẽ đến Lãm Nguyệt cung cưới công chúa, tam hoàng tử đã để cho người bắt đầu làm chuẩn bị.
Đứng yên trong đình viện bên hồ sen, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào từng đóa hoa sen điêu linh. Cạnh nàng, một cung nữ đang cung kính báo lại.
Sau khi cung nữ nói xong, vẻ mặt Thương Nguyệt hoàn toàn bình tĩnh, nàng gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Ta đã biết, ngươi đi xuống đi… Đợi chút! Chuyện hôn kỳ định ra, phụ hoàng ta biết không?
- Bẩm báo công chúa, đến lúc này hoàng thượng còn chưa tỉnh, cho nên còn không biết.
- Đừng quấy rầy phụ hoàng, để cho người nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi người tỉnh lại rồi nói cho người biết đi.
Thương Nguyệt nói khẽ.
- Vâng, nô tỳ cáo lui.
Cung nữ lui ra, một tiếng cười to sang sảng truyền đến
- Ha ha ha ha! Hoàng muội, thật sự chúc mừng.
Thương Nguyệt xoay người lại, cười như không cười nhìn tam hoàng tử Thương Sóc đang chậm rãi đi tới:
- Hôn sự của ta và Phần Tuyệt Thành, ngươi nhìn qua còn cao hứng hơn ta.
- Đó là tự nhiên.
Thương Sóc cười híp mắt nói:
- Tuyệt Thành hoàn toàn xứng đáng là nhân trung chi long, trong Thương Phong quốc, ít người có thể so sánh được với hắn, mà hoàng muội thiên tư quốc sắc, lại là thân thể ngàn vàng, hai người các ngươi có thể nói là một đôi hoàn mỹ trời đất tạo nên. Ta và Tuyệt Thành là chí giao, ngươi là hoàng muội duy nhất của ta, hai người các ngươi kết hợp, ta tự nhiên rất cao hứng, ha ha ha ha.
Cánh môi Thương Nguyệt khẽ nhếch, mỉm cười nói:
- Ngươi đã cao hứng như vậy, thế các loại công việc hôn lễ bên ta, liền đều giao cho hoàng huynh là được rồi, nói vậy hoàng huynh nhất định vui vẻ chịu đựng.
Sau khi rời Thiên Kiếm sơn trang, tính cách Thương Nguyệt đã xảy ra biến hóa cực lớn, người chung quanh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa này của nàng. Vân Triệt ngã xuống dường như cũng không tạo thành đả kích gì đối với nàng, sau khi nàng về cung, phần lớn thời gian đều làm bạn bên cạnh Thương Vạn Hác, phong cách hành sự cũng giống như biến thành người khác, không lại thoái nhượng, trốn tránh và thỏa hiệp, hơn nữa biến thành vô cùng cường ngạnh và quyết đoán, lấy tên tuổi của Thương Vạn Hác, trong khói thuốc súng hoàng thất mà Thương Lâm và Thương Sóc quấy lên, cứng rắn ổn định lại tuyệt đại bộ phận trong thế lực của mình, tuy rằng nàng không cách nào ngăn cản được tranh đấu giữa Thương Lâm và Thương Sóc cùng với dã tâm của Tiêu tông và Phần Thiên môn, nhưng trên trình độ rất lớn ngăn cách được mây khói hoàng thất khuếch tán, đây đã là một kết quả vô cùng không thể ngờ nổi.
Đã hơn một năm bôn ba, cũng khiến cho tính cách của Thương Nguyệt càng ngày càng gần như cường ngạnh, trong ánh mắt, thậm chí đã bắt đầu lóe lên ánh sáng lạnh khiến cho lòng người sợ.
- Đương nhiên không có vấn đề!
Thương Sóc đáp ứng xuống một tiếng, Thương Nguyệt gả cho Phần Tuyệt Thành, đối với hắn là trăm lợi mà không có một hại, hắn chờ đợi ngày này, nhưng đã chờ đợi quá lâu.
- Một khi đã như vậy, thế toàn bộ còn làm phiền hoàng huynh… Mặt khác, còn thỉnh cầu hoàng huynh nhắc nhở Phần Tuyệt Thành thêm vài lần, ngày đến hoàng cung, trong sính lễ mang theo phải có “Phần hồn hoa”, không thấy được Phần hồn hoa, cũng đừng nghĩ ta sẽ theo hắn về Phần Thiên môn.
Mày nhỏ của Thương Nguyệt nhíu lại, kiên quyết định.
- Một điểm này hoàng muội có thể hoàn toàn yên tâm, một mảnh tâm ý của Tuyệt Thành đối với hoàng muội, đừng nói chính là một đóa Phần hồn hoa, cho dù là sao sáng trên trời, hắn cũng sẽ không chút do dự hái cho hoàng muội.
Thương Sóc cười hề hề nói, thoạt nhìn, hôm nay tâm tình của hắn tương đối tốt.
- Hy vọng tất cả như ngươi nói, ta muốn gặp phụ hoàng, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với Lãm Nguyệt cung, vậy liền tự tiện đi.
Thương Nguyệt nói xong, liền trực tiếp không hề để ý đến Thương Sóc, lập tức đi ra ngoài.
Bước ra khỏi Lãm Nguyệt cung, bước chân của Thương Nguyệt thong thả lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tay che miệng, toàn bộ vẻ sắc sảo hiện lên trong mắt đều trôi đi, trở nên mê ly như sương, khe khẽ, nàng lẩm bẩm:
- Vân sư đệ, để cho ngươi cô đơn một mình lâu như vậy… Lại chờ ta vài ngày, được không… Lại còn có bảy ngày, ta cũng có thể đi gặp ngươi…
… … … … … …
Dưới Ngự kiếm đài ở Thiên Kiếm sơn trang, một trận đối chiến kịch liệt đã gần đến kết thúc
Ầm! Rầm! Tinh! Keng! Xoẹt…
Tiếng va chạm, tiếng gầm rú, tiếng cắt rách… Ở trong không gian bị phong bế này, từng tiếng điếc tai nhức óc.
Trọng kiếm của Vân Triệt mở ra khép lại, mỗi một kiếm luân phiên, đều sẽ cuốn lấy huyền lực gió lốc kinh người, mà màu xanh thiên biến vạn hóa, sắc bén vô cùng, về cường độ công kích cũng không hề kém hơn trọng kiếm của Vân Triệt chút nào, sau hơn một ngàn lần va chạm, Vân Triệt đã toàn thân thương tổn, nhưng càng đánh càng hăng, giống như dã thú bị kích phát lên hung tính.
Vân Thương Hải vẫn nhìn Vân Triệt và Huyền cương giao chiến, không ngừng gật đầu, trong mắt tràn đầy kinh thán.
Ở trong này mười sáu tháng, huyền lực tu vi của Vân Triệt có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Hiện giờ, cấp bậc huyền lực của hắn đã đạt tới Địa Huyền cảnh cấp sáu!
Lúc trước, Lăng Vân từ Địa Huyền cảnh cấp một đến Địa Huyền cảnh cấp ba, dùng hết thời gian hai năm. Mà tốc độ này, ở trong những người bạn cùng lứa tuổi, trừ bỏ Hạ Khuynh Nguyệt, đã không có người sánh bằng
Mà Vân Triệt từ Địa Huyền cảnh cấp một đến Địa Huyền cảnh cấp sáu, chỉ dùng không đến một năm!
Nếu như chuyện này bị Lăng Vân biết được, đoán chừng đều có thể xấu hổ đến tự sát ngay tại chỗ.
Về tốc độ tu luyện mà nói, Vân Triệt đã đủ hơn Lăng Vân gấp bội!
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất trong đó, vẫn đến từ máu thịt viêm long. Đối với huyền giả của Thương Phong đế quốc mà nói, cho dù là huyền giả tầng cấp tối cao, thịt rồng của Vương Huyền long đều chính là tồn tại cấp bậc trân bảo thiên địa, được đến một miếng nho nhỏ thôi đã là ngàn khó vạn khó, đến chỗ Vân Triệt, lại rõ ràng làm thành cơm ăn!
Hơn nữa ăn một lần liền đã hơn một năm
Trong khoảng thời gian này Vân Triệt tăng lên không chỉ đơn giản có huyền lực, từ sau khi kiến thức Huyền cương từ Vân Thương Hải, mỗi ngày Vân Triệt có ít nhất sáu canh giờ đối chiến với Huyền cương, năng lực thực chiến của hắn, cũng nhanh chóng tăng lên trong gần như điên cuồng đối chiến chém giết.
Vân Triệt có hai đời, kinh nghiệm chiến đấu tự nhiên phong phú, nhưng cho dù hắn phong phú như thế nào, cũng không thể có khả năng so sánh được với Vân Thương Hải sống mấy trăm năm, bàn về thực lực, Vân Thương Hải có lẽ không phải là đối thủ của Mạt Lỵ, nhưng nếu bàn về tư lịch, Mạt Lỵ còn xa không kịp nổi Vân Thương Hải, hắn chỉ đạo một ít cho Vân Triệt, cũng khiến cho Vân Triệt được lợi không nhỏ.
Lúc Vân Triệt đối chiến với Huyền cương, ban đầu, Vân Thương Hải áp chế lực lượng của Huyền cương đến một phần, đều có thể dễ dàng đánh bại Vân Triệt. Nhưng không đến một tháng, Vân Triệt đã đủ để giằng co với một phần lực lượng Huyền cương vì thế, hắn liền tăng lực lượng của Huyền cương lên, từ một phần tăng lên hai phần, rồi đến ba phần… Bốn phần… Năm phần… Mà hiện giờ, Vân Triệt đối mặt với, là Huyền cương hắn giữ lấy thực lực sáu phần!
Lực lượng Huyền cương sáu thành của hắn, cường độ đủ để so sánh với Thiên Huyền cảnh hậu kỳ!
Hiện giờ, hắn lại bị Vân Triệt đánh ngang tay, vẻn vẹn mấy ngàn lần đối chiến đều không đánh tan được Vân Triệt.
- A!!
Trong tiếng hét vang, Vân Triệt bay vút không trung, lăng không hóa thành bốn bóng dáng giống nhau như đúc… Không sai! Là bốn, dưới lần lượt đối chiến, trong vô số lần thi triển, hắn đã thành công đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba có thể huyễn ra ba đường hư ảnh! Tàn ảnh mà Tinh thần toái ảnh huyễn ra, đừng nói tới cảm giác và ánh mắt của người, ngay cả Huyền cương, đều không phân rõ được hư thực, về hành động xuất hiện ngưng trệ trong khoảnh khắc, thừa dịp sơ hở nhỏ bé này, tròng mắt Vân Triệt khẽ híp, cảnh giới tầng thứ ba “Luyện ngục” của Tà thần quyết mạnh mẽ mở ra.
Hai luồng sáng màu đỏ tươi phủ kín hai mắt Vân Triệt, khí tức huyền khí ở trên người hắn cũng biến thành vô cùng cường bạo trong nháy mắt… Ở trong bài vị chiến mạnh mẽ mở Luyện ngục ra, tuy rằng chỉ có trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để cho hắn đánh mất nửa cái mạng, hôn mê mấy ngày, lấy trạng thái hiện giờ của hắn, cứng rắn mở Luyện ngục ra tự nhiên không đến mức rơi xuống hậu quả như vậy, nhưng vẫn như cũ rất không dễ chịu, chỉ có điều trong mấy hơi ngắn ngủi mà nói, hắn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
- Thiên Lang trảm!
Thương Lang rít gào, lực lượng khủng bố hoàn toàn bao phủ Huyền cương, phong tỏa tất cả phương hướng nó di động, một bóng sói cực lớn từ phía trên bất ngờ mà ra, hung hăng đụng vào phía trên Huyền cương, đánh sâu vào nó hoàn toàn biến hình… Huyền cương chống đỡ trong thời gian ngắn ngủi một giây sau, giống như lá rụng bị cơn lốc cuốn lấy tung bay mà đi, sau đó, hóa thành một đường ánh sáng xanh quay trở lại trong cánh tay Vân Thương Hải.
Ầm rầm!!
Long khuyết rơi xuống trên mặt đất, cả người Vân Triệt cũng ngã ngửa xuống đất, há mồm thở dốc, mồ hôi chảy như tắm, kịch chiến đáng kể khiến cho hắn gần như đã tiêu hao hết tất cả lực lượng, hơn nữa gánh vác vĩ đại khi “Luyện ngục” mở ra, hiện giờ hắn chỉ còn lại lực lượng cơ bản để thở hổn hển, ngay cả mấy đầu ngón tay đều không muốn nhúc nhích.
- Tiểu quái vật này, thành tựu tương lai, quả thật không cách nào tưởng tượng!
Vân Thương Hải thấp giọng lẩm bẩm, Huyền cương giữ lại sáu thành lực lượng của hắn, lại bị Vân Triệt đánh bại nhanh như vậy!
Lúc trước, Vân Triệt nói trong vòng hai năm nhất định sẽ giết được hắn, lúc đó hắn còn cảm thấy buồn cười, hiện giờ xem ra… Câu nói kia của Vân Triệt, nói không hề khoa trương một chút nào!