.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_303" class="block_" lang="en">Trang 152# 1
Chương 303: Thương Phong phủ chủ
- A! Vân sư đệ...... Ngươi làm cái gì! Ngươi tại sao phải tổn thương chính mình!
Nhìn hành động Vân Triệt, Thương Nguyệt lập tức hoa dung thất sắc, lưỡi dao nhanh chóng chảy xuôi huyết châu, nàng càng kinh hoảng đau lòng tay chân luống cuống. Toàn bộ quá trình, sắc mặt Vân Triệt không hề biến hóa, hắn nhìn Thương Nguyệt, chậm rãi nói:
- Nhìn ta bỗng nhiên bị đâm một đao, lòng của ngươi nhất định rất đau, đúng không? Giống như, ta thấy ngươi xuất giá như thế.
Thương Nguyệt dùng sức lắc đầu, đau khóc thành tiếng:
- Không phải...... Thật không phải như ngươi thấy! Ta căn bản không muốn gả cho hắn, ta chỉ..... Ta chỉ.....
Vân Triệt lắc đầu:
- Ta biết. Lòng ta đau, cũng hoàn toàn không phải vì thế, bởi vì ta biết, coi như ta thật sự chết rồi, trong lòng sư tỷ vĩnh viễn cũng chỉ có ta. Lòng ta đau vì ngươi lại tự thương tổn tới mình...... Giống như ta nhận một đao này!
- Ta...... Ta......
- Một đao kia, ta muốn cho ngươi biết ta đau lòng...... Đồng thời cũng là trừng phạt ta nên chịu. Ta rõ ràng cam kết, nhưng thời điểm ngươi bất lực nhất, cần ta nhất, ta lại không thể bên cạnh ngươi, để người phải dùng phương thức tự thương tổn mình cứu vớt cha ngươi...... Thậm chí kém một chút, ta đã vĩnh viễn mất đi ngươi......
Thương Nguyệt đang bị đến Phần Thiên Môn thì sẽ lấy độc tự mình kết thúc. Nếu như Vân Triệt về trễ nửa ngày, khả năng đã không còn được gặp lại nàng.
Thanh đao trước ngực được Vân Triệt rút ra, vứt trên đất, máu trong nháy mắt hoàn toàn ngừng lại. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt Thương Nguyệt, âm thanh không còn cách nào chống đỡ bình tĩnh, trở nên cực kỳ nhu hòa, thương tiếc, khoảng thời gian nhớ nhung cùng lo lắng cho nàng cũng theo ánh mắt, giọng nói hắn phát tiết mà ra:
- Sư tỷ...... Để ta ôm ngươi một cái...... Được không?
- Ô......
Thương Nguyệt một tiếng xé tâm nghẹn ngào, dụng hết toàn lực nhào tới trong lòng Vân Triệt, hai tay ôm thật chặt, gào khóc lên, hơn một năm nay tới nay tất cả thống khổ, nhớ nhung, tuyệt vọng, bàng hoàng, hoảng sợ...... Ở trong lòng Vân Triệt phát tiết ra, tiếng khóc kia làm cho người chung quanh ruột gan muốn đứt đoạn.
Vân Triệt cũng trở tay ôm chặt nàng, nhưng không có rơi lệ, mà là thỏa mãn vui mừng mỉm cười, hắn vui mừng bản thân trở về vẫn tính đúng lúc, vẫn có thể cứu vãn tình hình, bằng không, hắn không biết nên đối mặt với hậu quả đáng sợ như thế nào. Hắn vỗ nhẹ lưng ngọc Thương Nguyệt, nhẹ giọng:
- Sư tỷ...... Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được ủy khuất chính mình, thương tổn tới mình, được không?
- Ô...... Ô ô...... Không biết...... Ta cũng sẽ không bao giờ nữa......
Thương Nguyệt khóc thảm.
- Cũng không cần gả cho Phần Tuyệt Thành, có được không?
Vân Triệt mỉm cười nói.
- Ta...... Ta không gả...... Ta vĩnh viễn sẽ không gả cho hắn...... Ta chỉ muốn gả cho một mình ngươi...... Trừ ngươi ra, ta ai cũng không muốn gả...... Chết cũng không gả......
Vân Triệt khóe miệng cong lên mấy phần:
- Ta đã trở về, hết thảy sự tình đều giao cho ta đi...... Ngươi đồng ý tin tưởng ta...... Nam nhân ngươi dùng một đời lựa chọn chọn sao?
-...... Chỉ cần có ngươi đang ở đây, bất luận làm cái gì, bất luận đi nơi nào, bất luận kết quả ra sao, ta cái gì cũng không sợ...... Có ngươi đang ở đây...... Ta thật sự cái gì cũng không sợ......
Người trong hoàng cung vội vã chạy tới, Thương Vạn Hác lập tức xốc loan giá, đạp vào mắt chính là Vân Triệt cùng Thương Nguyệt đang ôm nhau. Tần Vô Thương với Tần Vô Ưu mắt trợn lên từ lâu, trong lòng tràn đầy kinh hỉ.
Mà một bên khác Phần Tuyệt Thành phổi sắp muốn nổ tung, mặt xám như gan heo. Ngày hắn đón dâu, Thương Nguyệt công chúa vốn nên cùng hắn về tông môn bái đường, cư nhiên ở ngay trước mặt hắn, ngay ở trước mặt vô số người nhảy xuống loan kiệu, ôm ôm ấp ấp với nam nhân khác, khóc đến hôn thiên ám địa, nói thề non hẹn biển......
Chuyện này quả thật là so với đội nón xanh còn muốn sỉ nhục hơn!
Bất luận nam nhân bình thường nào cũng không thể chịu được...... Huống hồ hắn đường đường thiếu chủ Phần Thiên Môn!
Chuyện này nếu như truyền đi...... Không! Là tất nhiên truyền đi! Dưới vô số con mắt, không tới hai ngày, khắp thiên hạ đều biết, môn chủ Phần Thiên Môn tương lai Phần Tuyệt Thành, sẽ trở thành trò cười trò cười thiên hạ!
Phần Tuyệt Thành đốt ngón tay trắng bệch, vang lên kèn kẹt, gương mặt vô cùng dữ tợn vặn vẹo, cuối cùng trực tiếp mất khống chế, ngón tay chỉ về phía Vân Triệt, điên cuồng hét lớn:
- Để ta...... Giết hắn!! Đánh chết tại chỗ!!
Đội ngũ đón dâu Phần Thiên Môn vốn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao, nghe được Phần Tuyệt Thành gầm dữ dội, bọn họ như ở trong mộng mới tỉnh, trong nháy mắt hành động, mười mấy phía trước đồng thời xông về phía Vân Triệt, mà lúc này, đỉnh đầu bọn họ một cơn gió mạnh đảo qua, bóng người như chim lớn bay xé gió, trước tiên thẳng đến Vân Triệt...... Rõ ràng là thập tam trưởng lão Phần Mạc Nhiên!
- A!!
Đoàn người cuống quít lùi về sau, không ít người kêu thất thanh sợ hãi, nhằm phía Vân Triệt lại là Phần Mạc Nhiên, mọi người dường như đã nhìn thấy Vân Triệt trở lại như kì tích...... Sức mạnh của hắn không cần bàn cãi, đoạt được vị trí đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi. Nhưng Phần Mạc Nhiên ở toàn bộ Thương Phong đế quốc, thực lực đều ở tầng cao nhất, hắn tới Thiên Huyền Cảnh cấp bảy, Vân Triệt căn bản không có năng lực chống cự.
- Dừng tay!!
Một tiếng quát khẽ vang lên, âm thanh cũng không tính là lớn, nhưng lại giống như sấm rền nặng nề nặng nề đến cực điểm, làm cho màng nhĩ tất cả mọi người ong ong, một thân ảnh màu xám lướt qua, chắn trước mặt Phần Mạc Nhiên, mang khí tức áp đảo kinh làm cho Phần Mạc Nhiên cấp tốc dừng lại hành động, khi nhìn thấy người trước mặt, trong nháy mắt thoáng qua một tia khiếp sợ:
- Ngươi...... Đông Phương Hưu!
- Đông Phương phủ chủ!!
Cách đó không xa Tần Vô thương cùng Tần Vô Ưu đồng thời kinh ngạc thốt lên tiếng.
Chắn ở trước mặt Phần Mạc Nhiên chính là đệ nhất phủ chủ Thương Phong Huyền Phủ...... Đông Phương Hưu! Cũng là Thương Phong hoàng thất, thậm chí cường giả số một toàn bộ Thương Phong hoàng thất! Huyền lực cao đến bán Vương Huyền!
Đông Phương Hưu tuy là phủ chủ Thương Phong Huyền Phủ, cũng rất ít lộ diện, luôn luôn tới vô ảnh đi vô tung, cho đến mấy năm trước Thương Vạn Hác bệnh nặng, tần số hắn lộ diện ít hơn nhiều, thậm chí nửa năm không xuất hiện một lần...... Tần Vô Thương chú ý tới vị trí xuất hiện của Đông Phương Hưu, thấp giọng nói:
- Lẽ nào, Đông Phương phủ chủ những năm này vẫn không hề lộ diện, là ở trong bóng tối bảo vệ hoàng thượng?
- Hẳn là không sai. Hộ vệ của hoàng thượng tuy rằng rất mạnh, nhưng không thể so với Đông Phương phủ chủ! Hoàng thượng năm đó bỗng nhiên bệnh nặng, tất nhiên đã nhận ra kỳ lạ, cho nên mới triệu Đông Phương phủ chủ hộ vệ bên người.
Tần Vô Ưu cũng nhỏ giọng phân tích.
Ở trong mắt Phần Thiên Môn, thế lực hoàng thất không đáng kẻ, quân đội khổng lồ tuy rằng có thể ở chiến trường dương oai, nhưng dưới mắt Phần Thiên Môn, không khác gì giun dế dễ dàng dẫm đạp, cho tới cao thủ hoàng thất, càng ít đến mức đáng thương, nhưng có một người, bọn họ không thể không kiêng kỵ, đó chính là Đông Phương Hưu!
Đông Phương Hưu nhìn qua chừng năm mươi tuổi, tướng mạo nho nhã hiền hoà, không hề khí thế, nhìn qua ngược lại giống thư sinh, nhưng hắn nói ra, nhưng lời hắn nói ra không hề ôn hòa:
- Phần Mạc Nhiên, mười mấy năm không gặp, ngươi thực sự là càng già càng hồ đồ, ngay cả vãn bối hai mươi tuổi cũng ra tay!
- Đông Phương phủ chủ!
Phần Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Đây là chuyện của Phần Thiên Môn với tên tiểu tử đó, ngươi tốt nhất tránh ra cho ta, cẩn thận vạ lây!
Đông Phương Hưu cười nhạt:
- Vân Triệt là đệ tử Thương Phong Huyền Phủ, ta thân là phủ chủ, đương nhiên......
- Không cần!
Một tiếng đánh gãy lời Đông Phương Hưu lại chính là Vân Triệt, hắn một tay nắm lấy Thương Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh như nước:
- Đông Phương phủ chủ, vãn bối cảm ơn hảo tâm của người, nhưng lão ta nói không sai, đây là chuyện ta cùng Phần Thiên Môn, không có nửa điểm quan hệ với hoàng thất và Thương Phong Huyền Phủ! Người không cần làm gì cả...... Việc quan trọng nhất chính là bảo vệ tốt người cần được bảo vệ.
- Sư tỷ, bảo hộ tốt bản thân!
Vân Triệt trầm giọng, nắm tay Thương Nguyệt nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy nàng về phía Đông Phương Hưu. Đông Phương Hưu huyền lực cao đến bán Vương Huyền, có một không hai, có hắn bảo vệ, ai cũng không thể đả thương Thương Nguyệt.
Vân Triệt khiến Đông Phương Hưu ngạc nhiên, nhưng hắn lập tức liền rõ ràng, Vân Triệt rõ ràng không muốn để cho hoàng thất cùng Thương Phong Huyền Phủ trở mặt với Phần Thiên Môn, hoàn toàn muốn một mình đón trận chiến Phần Thiên Môn này. Hắn vốn muốn nói cái gì, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt Vân Triệt bình tĩnh đến đáng sợ, lời sắp thốt ra liền nuốt về, mang theo Thương Nguyệt, chậm rãi bay trở về loan giá Thương Vạn Hác:
- Đã như vậy, ta không quản chuyện vô bổ...... Ha ha, để ta xem một chút, đệ tử ưu tú nhất Thương Phong Huyền Phủ từ trước tới nay, lần này lại có thể tạo nên sóng gió lớn cỡ nào.
Đông Phương phủ chủ xuất hiện, vốn để không ít sùng bái Vân Triệt người thở phào nhẹ nhõm, nhưng đảo mắt, Vân Triệt lại tỏ ra ngông cuồng, một mực"Đuổi" Đông Phương phủ chủ đi...... Hắn mới mười chín tuổi, muốn một mình đối mặt Phần Thiên Môn? Hắn lấy cái gì đi đối mặt hai ngàn đệ tử tinh anh Phần Thiên Môn...... Còn có tám người Thiên Huyền Cảnh...... Trong đó còn bao gồm hai cường giả tối đỉnh Thiên Huyền Cảnh hậu kỳ!
Hắn cho mình là thần sao!
- Ha ha ha ha! Đã sớm nghe nói ngươi ngông cuồng liều lĩnh, cũng thật danh bất hư truyền!
Phần Mạc Nhiên cười lớn một tiếng, liền muốn động thủ.
Vân Triệt cũng không nhìn hắn thêm lần nào, nắm trong tay long khuyết, mắt nhìn Phần Tuyệt Thành, lạnh lùng nói:
- Phần Tuyệt Thành, Phần Tuyệt Bích là ai hại chết, trong lòng ngươi... vô cùng rõ. Ta vốn cùng ngươi không thù không oán, ngươi lại thiết kế muốn giết ta, món nợ này, ta ngày hôm nay tạm thời không tính với ngươi...... Có điều, Thương Nguyệt công chúa là sư tỷ của ta, là ân nhân cứu mạng của ta, càng là nữ nhân của Vân Triệt này! Phần Tuyệt Thành ngươi một sợi tóc cũng không xứng, ngươi muốn cưới Tuyết Nhược sư tỷ, trước hết qua cửa ải của ta, bằng không...... Cụp đuôi chạy trở về của Phần Thiên Môn đi.
Âm thanh hạ xuống, Vân Triệt ra tayđầu tiên, long khuyết vung lên, trực tiếp tiến lên tấn công về Phần Mạc Nhiên phía trước.
- Muốn chết!
Một tên tiểu bối, cư nhiên chủ động công kích chính hắn, một cường giả tuyệt thế đứng hàng đầu Thương Phong đế quốc, Phần Mạc Nhiên khinh thường nở nụ cười, một tay giơ lên, giữa năm ngón tay tử viêm cháy bùng, hắn vừa muốn chụp tới mặt Vân Triệt, bỗng nhiên mắt hoa lên, trước mắt Vân Triệt, trong nháy mắt đã biến thành bốn người......
Không hề có điềm báo trước, không hề xuất hiện huyền lực, mà bốn huyễn ảnh hoàn toàn tương đồng, bất luận bề ngoài, khí tức, đều không có mảy may khác biệt!
Phần Mạc Nhiên sống mấy chục năm, chưa từng gặp thân pháp kỹ quỷ dị như thế, ngắn ngủi trong lúc sửng sốt, chân thân Vân Triệt đã từ bên cạnh người Phần Mạc Nhiên xông thẳng đến Phần Tuyệt Thành.
Đường đường là trưởng lão Phần Thiên Môn lại bị một tên tiểu bối trực tiếp lắc thân xuyên qua, đừng nói bắt, ngay cả trong nháy mắt ngăn cản đều không làm được, hắn suýt chút nữa tại chỗ tức giận đến bốc khói, xoay người lại, tức đến nổ phổi quát:
- Tiểu bối giảo hoạt...... Bảo vệ thiếu môn chủ!
Vân Triệt cực tốc áp sát, đệ tử Phần Thiên Môn lập tức ùa lên, hỏa long đầy trời hướng về phía Vân Triệt......
Hai ngàn đệ tử Phần Thiên Môn, có tới 1300 người Linh Huyền Cảnh, 700 người Địa Huyền Cảnh.
Đội ngũ ưu tú khổng lồ, liên hợp lại liên tục công kích, uy hiếp còn muốn vượt qua tám cường giả Thiên Huyền Cảnh.
Nhưng ngày hôm nay, bọn họ gặp phải chính là Vân Triệt.
Trọng kiếm Vân Triệt chuyên trị số đông!
Kẻ địch càng nhiều, trọng kiếm càng có thể phát huy đến mức tận cùng.