.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_307" class="block_" lang="en">Trang 154# 1
Chương 307: Ta đương nhiên là tới cướp hôn!
Vân Triệt híp mắt lại, mỉm cười với gật đầu, hài lòng nói:
- Không tồi không tồi, đây mới là thái độ các ngươi nên có. Ừm, ngươi tên là Phần Đoạn Thương? Chà, quả nhiên không tệ, hơn một số kẻ ngun xuẩn chỉ mong thiếu môn chủ bọn họ chết sớm.
Vân Triệt trong miệng"Ngu xuẩn", tự nhiên là chỉ Phần Mạc Nhiên, Phần Mạc Nhiên thời khắc này suýt chút nữa thổ huyết, toàn thân hắn run rẩy, đại não mê muội, phổi đau, gan đau, túi mật đau, ruột đau, bàng quang đau...... Phẫn nộ cùng khuất nhục lấp đầy mỗi một tế bào trên người, gương mặt hồng như máu cũng không dám nhiều hơn một chữ, bởi vì hắn một khi mở miệng, sẽ hung tàn báo ứng ở trên người Phần Tuyệt Thành. Hắn sống mấy chục năm, chưa bao giờ uất ức sỉ nhục như ngày hôm nay......
Hắn không dám ra tay với Vân Triệt, ngay cả can đảm mắng cũng không có, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc đến cực điểm gắt gao nhìn chằm chằm Vân Triệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Phần Đoạn Thương không tốt hơn là mấy. Hắn đường đường cường giả chí tôn Thiên Huyền Cảnh thành danh mấy thập niên, lại đang bị một tên tiểu bối mới mười chín tuổi tán thưởng......
Bị một tên tiểu bối tán thưởng a!!
So với loại khuất nhục"Tán thưởng", hắn tình nguyện bị một cường giả tuyệt thế đánh thành gần chết.
Vân Triệt nói xong, còn phát"Lòng từ bi" hơi nhấc chân lên để Phần Tuyệt Thành thở dốc có thể thoải mái chút. Chỉ có điều Phần Tuyệt Thành phải chịu Vân Triệt dằn vặt đã mất ý thức, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều biến thành thống khổ hừ hừ, quả thực thê thảm đến khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
- Có điều có một câu nói, ngươi nói sai rồi, ta căn bản không cần ngươi làm cái gì đảm bảo thả ta đi, ta nếu như muốn đi, các ngươi còn không có tư cách ngăn được ta!
Vân Triệt cuồng ngạo nói.
Những lời này khiến Phần Đoạn Thương rùng mình, hắn không dám nói lời thừa thãi, vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng, ngươi có thể dưới tầng tầng vây quanh cướp đi thiếu môn chủ, đương nhiên cũng có năng lực an toàn rời đi......
Hắn cắn răng một cái:
- Chỉ cần ngươi ngày hôm nay thả thiếu môn chủ, ân oán ngươi cùng Phần Thiên Môn cứ như vậy xóa bỏ, Phần Thiên Môn tuyệt không truy cứu nữa!
Phần Đoạn Thương nói nghe dễ dàng, nhưng kẻ ngốc cũng không tin tưởng Phần Thiên Môn có thể làm được. Dứt bỏ ân oán, chỉ bằng ngày hôm nay khiến Phần Tuyệt Thành biến thành hình dạng như vậy, Phần Thiên Môn tuyệt đối sẽ cùng Vân Triệt người sống ta chết.
- Thật sao?
Vân Triệt hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra ta là đánh giá cao sự thông minh của ngươi, Vân Triệt cần cùng Phần Thiên Môn rũ sạch ân oán sao? Ta hôm nay tới làm gì, lẽ nào mắt ngươi mù, không nhìn thấy?
Vân Triệt giương mắt lên nhìn, lạnh lùng nói:
- Ta ngày hôm nay, đương nhiên đến để cướp hôn!! Thương Nguyệt công chúa là nữ nhân của Vân Triệt này, Phần Tuyệt Thành là thứ gì, một con liền cóc ghẻ phế vật không bằng, cũng vọng tưởng chia sẻ nữ nhân của ta...... Ta ngày hôm nay có thể không giết hắn, cũng lười giết hắn, muốn ta thả hắn? Rất đơn giản, đó chính là ngươi mang theo tên phế vật này cút ngay khỏi Thương Phong Hoàng Thành về Phần Thiên Môn đi, còn tân nương Thương Nguyệt công chúa ngoan ngoãn giao cho ta.
Vân Triệt tuy rằng ngược đãi Phần Tuyệt Thành gần chết, nhưng xác thực sẽ không giết hắn, không phải là không muốn, mà là không thể.
Trận tranh đấu này, hắn một thân một mình, không để cho Thương Phong Huyền Phủ cùng hoàng thất có bất kỳ tham dự, vì lẽ đó cho dù trọng thương Phần Tuyệt Thành, giết Phần Thiên Môn hai trăm đệ tử, càng làm cho bọn họ mất mặt, cũng sẽ không vì vậy mà liên lụy đến hoàng thất với Thương Phong Huyền Phủ. Nhưng nếu giết Phần Tuyệt Thành sẽ không giống nhau. Thiếu môn chủ bị giết, Phần Thiên Môn tất nhiên nổi điên, mất đi lý trí, giận chó đánh mèo với Thương Phong Huyền Phủ và Hoàng thất là chuyện khó tránh.
Trên phương diện khác, hắn coi như một thân giết Phần Tuyệt Thành sau đó đào tẩu, cũng tuyệt không đơn giản như vậy.
Phần Đoạn Thương tức giận mấy lần muốn thổ huyết, đối phương bắt cóc thiếu môn chủ, đạp lên tôn nghiêm Phần Thiên Môn, còn muốn thỏa thuận, hắn cảm giác trong thiên hạ này không còn chuyện nào uất ức hơn được nữa.
Nhưng vừa mới qua thời gian không lâu, hắn liền phát hiện...... Thật sự có!
Vì Vân Triệt còn muốn cướp hôn thiếu môn chủ!!
Bọn họ rước dâu mà đến, thanh thế cuồn cuộn, từ một tuần trước cả thiên hạ đều biết, thiệp mời phát cho các đại tông môn quyền quý Thương Phong đế quốc từ lâu, nếu Thương Nguyệt công chúa cứ như vậy bị đoạt đi, tôn nghiêm mặt mũi Phần Thiên Môn khác gì phân chó bị người hung hăng giẫm lên! Đủ để người trong thiên hạ chế nhạo mấy chục năm!
Thế nhưng, nếu không thuận theo ý của hắn, Phần Thiên Môn mất không chỉ mặt mũi, còn có tính mạng thiếu môn chủ!
Phần Đoạn Thương tứ chi run cầm cập, hai mắt hắc tuyến, ngum máu thật vất vả đè xuống vì nộ khí công xông thẳng ra cổ họng, hắn hút một ngụm khí, dụng hết toàn lực nuốt ngụm máu, dùng thanh âm run rẩy trả lời:
- Tốt...... Được! Ngươi thả thiếu môn chủ chúng ta, chúng ta sẽ lưu lại Thương Nguyệt công chúa, lập tức rời khỏi Thương Phong Hoàng Thành!
Vân Triệt tàn nhẫn rõ ràng trước mắt, hắn dù cho giận đến cực điểm, cũng tuyệt không dám kích động. Đừng nói từ chối tức giận mắng chửi, ngay cả tranh chấp hoặc cò kè mặc cả cũng không dám.
Phần Mạc Nhiên đột nhiên bước lên trước, muốn nói với Phần Đoạn Thương cái gì, nhưng há miệng, nửa câu cũng không nói ra.
Nếu như trong tay Vân Triệt ngay cả là trưởng lão, đến bước này, bọn họ cũng sẽ không cần khuôn phép, mà sẽ chọn đi tới giết hết hắn, nhưng Vân Triệt trong tay lại là thiếu môn chủ...... Bọn họ ngoại trừ theo sự chi phối, còn có thể có lựa chọn nào khác?
Trước đây, đừng nói trưởng lão Phần Thiên Môn, hay các chủ, coi như một đệ tử Phần Thiên Môn bình thường, chỉ cần nói ra cái tên Phần Thiên Môn, có thể khiến người khác toàn thân run cầm cập, nhưng Vân Triệt không những đối với Phần Thiên Môn không có nửa điểm sợ hãi, trái lại dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn ép bọn họ một câu bất mãn cũng không dám nhiều lời, nếu như phổi có thể nổ, hắn một trăm phổi cũng sớm nổ không còn gì.
- Ha ha ha ha, rất tốt! Nhìn ra được, ngươi trong đám người này có quyền lên tiếng cao nhất, ngươi đã thoải mái như vậy, vậy ta tự nhiên không cần phải nói thêm cái gì, thiếu môn chủ các ngươi vậy trả lại cho các ngươi đi, tin tưởng vết thương trên người hắn đối với Phần Thiên Môn mà nói không đáng kể chút nào.
Âm thanh hạ xuống, Vân Triệt bay lên một cước, đá Phần Tuyệt Thành hướng về phía Phần Đoạn Thương, người đầu tiên là sững sờ, sau đó cuống quýt tiếp trong tay, đối diện, thanh âm Vân Triệt lạnh lùng truyền đến:
- Chỉ mong ngươi không quên lời vừa mới nói, lập tức mang thiếu môn chủ các người rời khỏi Thương Phong Hoàng Thành!
Vân Triệt cứ như vậy trực tiếp trả Phần Tuyệt Thành lại cho bọn họ, Phần Đoạn Thương vừa nãy còn có chút không dám tin tưởng. Hắn vừa muốn nói chuyện, phía sau hắn bỗng nhiên một luồng sát khí nổi lên bốn phía, toàn thân Phâng Mạc Nhiên huyền lực điên cuồng phun trào, như một con hùng ưng bay nhào hướng về phía Vân Triệt.
- Dừng tay!!
Phần Đoạn Thương trong lòng cả kinh, nhanh chóng ra tay, mạnh mẽ kéo Phần Mạc Nhiên từ giữa không trung trở lại:
- Thập tam trưởng lão, ngươi làm gì!
- Đương nhiên là giết hắn! Chẳng lẽ còn thật sự thuận theo ý hắn, còn thả hắn rời đi? Vậy Phần Thiên Môn mặt mũi để đâu?
Phần Mạc Nhiên dâng trào lửa giận nói. Vân Triệt trong mắt hắn khác gì hành vi ngu ngốc...... Dĩ nhiên cứ như vậy trả Phần Tuyệt Thành cho bọn họ. Đã không có Phần Tuyệt Thành, hắn đâu còn nửa điểm kiêng kỵ.
- Ngươi bình tĩnh đi!
Phần Đoạn Thương gắt gao nắm lấy hắn, cắn răng, dùng thanh âm cực thấp nói:
- Ta so với ngươi càng muốn giết hắn, ta hận không thể xé hắn thành mảnh! Thế nhưng, tên tiểu tử này có bao nhiêu gian trá giảo hoạt độc ác, ngươi vừa nãy đã lĩnh giáo qua, ngươi cảm thấy, hắn sẽ ngốc đến mức không hề nắm được tình hình trả lại thiếu môn chủ cho chúng ta à! Nhìn hắn dáng vẻ ung dung, nhất định còn có rất nhiều lá bài tẩy chưa ra, hắn có thể từ vây khốn đoạt thiếu môn chủ một lần, tất có thể đoạt lần thứ hai! Ngươi bây giờ nếu như ra tay với hắn, nói không chắc sẽ kích thích hắn càng hung tàn trả thù...... Thiếu môn chủ nói không chắc liền như vậy chết trong tay hắn, mà mặt mũi Phần Thiên Môn vốn đã mất hết, còn muốn nhiều hơn nữa thành một cái bồn tử (nơi đại tiểu tiện thời xưa)!
Phần Đoạn Thương như rót một chậu nước lạnh trên đầu Phần Mạc Nhiên, hắn nhìn thẳng Vân Triệt, toàn thân sát khí, trong lòng cực kỳ muốn thừa dịp này ra tay một chiêu giết chết Vân Triệt, nhưng bị dội tỉnh lý trí làm cho toàn thân hắn căng thẳng, căn bản không dám ra tay. Phần Đoạn Thương nhanh chóng liếc mắt nhìn thương thế Phần Tuyệt Thành, tiếp tục dùng thanh âm chỉ có Phần Mạc Nhiên mới có thể nghe được:
- Ngày hôm nay có thiếu môn chủ để uy hiếp, chúng ta căn bản không có cách nào giết hắn, nhưng người trêu chọc Phần Thiên Môn, từ xưa tới nay chưa ai có thể có kết quả tốt, huống chi gặp nhục nhã vô cùng như vậy! Chúng ta trước tiên đưa thiếu môn chủ về Phần Thiên Môn, sau đó tới giết hắn cũng không trễ, đến thời điểm, hắn dù cho chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi lòng bàn tay Phần Thiên Môn chúng ta!
- Bành bạch bành bạch!
Một trận vỗ tay vang dội truyền đến, Vân Triệt cười híp mắt:
- Thực là kế hoạch không tồi, chúc các ngươi sớm ngày thành công. Có điều các ngươi yên tâm, đến thời điểm các ngươi cũng không cần đuổi tới chân trời góc biển, nói không chắc, chính ta sẽ đưa tới cửa.
Phần Đoạn Thương cùng Phần Mạc Thương ngẩng đầu, trên mặt đồng thời lộ ra ngạc nhiên, bọn họ đè thấp âm thanh, ít nhất phải nhĩ lực Thiên Huyền Cảnh hậu kỳ mới có thể nghe được, Vân Triệt cách xa bọn họ mười trượng...... Lại nghe rõ ràng?
Hắn làm sao có nhĩ lực mạnh như vậy!
Phần Đoạn Thương bắt đầu bất an, trong lòng càng cấp thiết muốn lập tức khỏi nơi này, càng phải tránh xa thiếu niên đáng sợ này. Hắn nắm quyền, không có nói một câu với Vân Triệt, hung tợn ra lệnh:
- Chúng ta...... Đi!!
Nói xong chữ cuối cùng, Phần Đoạn Thương lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, hắn ôm lấy Phần Tuyệt Thành, trước tiên bay lên trời, trốn đi thật xa, Phần Mạc Nhiên cũng đi theo sau, không có nhìn vào mắt bất luận người nào...... Hắn một đời vinh quang cùng tôn nghiêm, tại đây xem như chấm dứt.
Hai nhân vật quan trọng rời đi, những người khác cũng tự nhiên không ở lại, toàn bộ thất vọng rời đi, ngay cả xác chết đồng môn cũng không quan tâm...... Mà những thi thể này phần lớn cũng không hoàn chỉnh, coi như muốn mang đi khó khăn càng thêm khó khăn.
- Đi thong thả không tiễn.
Vân Triệt hơi híp mắt lại, cười tủm tỉm giễu cợt. Nhìn Phần Đoạn Thương cùng Phần Mạc Nhiên biến mất trong tầm mắt, Vân Triệt rốt cuộc thả lỏng, toàn bộ phía sau lưng mồ hôi lạnh ướt nhẹp. Hắn nhìn giữa không trung, thấp giọng lạnh lùng:
Phần Tuyệt Thành, đây là ngươi nợ ta! Ta vốn cùng ngươi không thù không oán, ngươi nhưng phải ở thiên trì bí cảnh ám hại ta! Nếu cừu oán không giải được, vậy thì càng triệt để như vậy được rồi! Phần Thiên Môn...... Liền trở thành đá thử vàng được rồi!