.
._154__2" class="block_" lang="en">Trang 154# 2
Chương 308: Tạm lạc trần ai
Người Phần Thiên Môn toàn bộ thối lui.
Ròng rã hơn hai ngàn đệ tử tinh anh, tám cường giả siêu cấp Thiên Huyền Cảnh, dưới uy hiếp của Vân Triệt, mặt mày xám xịt, không còn tôn nghiêm rút đi.
Về sức chiến đấu mà nói, Vân Triệt tuy rằng khiến người ta khiếp sợ, nhưng căn bản không đủ uy hiếp được Phần Thiên Môn. Tuy nhiên hắn lại nhiều kỳ chiêu khiến đối phương khó lòng phòng bị, thêm vào thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, triệt để đánh tan phòng ngự Phần Thiên Môn. Vân Triệt cuối cùng thoải mái ném Phần Tuyệt Thành về cho bọn họ, trái lại càng dọa bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm bừa.
Đội ngũ rước dâu Phần Thiên Môn không thể đón Thương Nguyệt công chúa về, ngược lại hao tổn hơn hai trăm đệ tử, Phần Tuyệt Thành trọng thương...... Mà hết thảy quá trình, bị vô số người tận mắt nhìn thấy, uy danh cũng mất sạch sành sanh. Ngược lại, người bức Phần Thiên Môn đến tình cảnh như vậy, lại mạnh mẽ làm rung động tâm thần mỗi người.
Nhân vật gần như được thần hóa, không chỉ sống sót trở về, hơn nữa cường đại hơn nhiều so với lời đồn! Lời đồn trước đây nghe được chỉ có thể cảm thấy khuếch đại, buồn cười"Thần hóa" quá mức, lúc này xem ra, rõ ràng đã nhược hóa vô cùng!
Bằng chừng ấy tuổi, bức lui Phần Thiên Môn, giống như thần tiên trong mắt người thường, còn trước sau công kích cường giả Phần Mạc Nhiên và Phần Đoạn Thương, địa vị hắn tương lai, căn bản không có cách tưởng tượng! Chẳng trách Thương Nguyệt công chúa đối với hắn nhất kiến chung tình, chẳng trách Băng Nguyệt tiên tử Hạ Khuynh Nguyệt là thê tử của hắn...... Ngay cả chuyện với Sở Nguyệt Thiền kia, lúc này xem ra tiếp thu không hề khó khăn.
- Vân sư đệ!!
Thương Nguyệt vọt lên, dùng sức ôm lấy Vân Triệt, vầng trán chôn trước ngực hắn vừa khóc vừa cười, đâu còn kiêng dè phượng nghi hoàng thất với ánh mắt người chung quanh. Khoảng thời gian Vân Triệt"Chết đi", toàn bộ cuộc sống nàng đều tối tăm, bây giờ còn có thể chân thực, ấm áp ôm lấy hắn, nàng cảm giác không cần cầu xin gì nữa.
- Ha ha.
Thương Vạn Hác nở nụ cười, cười so với chiếm được vị trí đầu bảng còn thư thái hơn:
- Không hổ là nữ nhi trẫm, ánh mắt Nguyệt nhi quả thực không tồi.
- Đúng vậy a, điểm này mà nói, công chúa điện hạ đã vượt qua hoàng thượng ngài.
Đông Phương Hưu mỉm cười nói.
- Ha ha ha ha......
Thương Vạn Hác nghe vậy không những không tức giận, trái lại cười ha hả, chỉ là mới cười hai tiếng, một trận dồn dập ho khan không ngớt.
- Kết quả ngày hôm nay, thực sự hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.
Đông Phương Hưu nhìn Vân Triệt, cảm thán một tiếng:
- Thành tựu tương lai của người này, ngay cả ta đều không có tư cách phán xét. Trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn tất sẽ trở thành người Phần Thiên Môn phải giết, nhưng không biết tại sao, ta lại không lo lắng cho hắn, ta lo lắng, ngược lại là Phần Thiên Môn.
- Trẫm cũng như thế.
Thương Vạn Hác trên mặt tái nhợt lộ ra ý cười, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng thở dài:
- Đáng tiếc, trẫm không thẻ nhìn thấy ngày đó...... Chỉ hy vọng, hắn có thể chăm sóc Nguyệt nhi thật tốt, như vậy coi như hoàng thất tan tác, trẫm cũng đỡ lo lắng phần nào...... Đông Phương Hưu, ngươi để trẫm tự mình đi mời Vân Triệt tiến cung một lần.
- Tất cả mọi người lui ra đi.
Thị vệ hoàng thất điều động, đoàn người vây xem dày đặc từ từ tản đi. Thương Vạn Hác từ khi trọng bệnh rất ít lộ diện, ngay cả người sống trong hoàng thành cũng khó mà nhìn thấy. Lúc này Thương Vạn Hác xuất hiện trước mắt, mọi ánh mắt không rơi trên người hắn, mà lại dùng toàn bộ ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi, ngơ ngác, sùng bái, thậm chí cuồng nhiệt nhìn chăm chú Vân Triệt...... Bọn họ vốn chỉ đến xem công chúa xuất giá, không nghĩ tới, vậy mà lại thấy được một hồi náo động đế quốc.
Ngày công chúa xuất giá gặp phải biến cố, vốn nên là chuyện cực kỳ xúi quẩy, nhưng trong hoàng cung lại một bộ vui mừng náo nhiệt. Thương Vạn Hác hôm nay tâm tình hiển nhiên vô cùng tốt, trên mặt không âm trầm như ngày thường, trở lại hoàng cung liền hạ lệnh trọng thưởng
Vân Triệt cùng Thương Nguyệt sóng vai đi theo phía sau loan giá Thương Vạn Hác, một đường đón nhận vô số ánh mắt hâm mộ tiến vào hoàng cung. Vừa vào cửa cung đã gặp tam hoàng tử Thương Sóc, nhìn thấy Vân Triệt với Thương Nguyệt sóng vai trở về, hắn sửng sốt một chút, sau đó mặt biến sắc...... Phải đối mặt, hắn coi như muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể nhắm mắt, trên mặt cực lực ôn hòa cười:
- Hoàng muội, ngươi trở về. Vị Vân tiểu huynh đệ...... Biểu hiện ngươi hôm nay, thật khiến ta mở mang tầm mắt, nhìn mà than thở.
- Đây là tam hoàng huynh ta.
Thương Nguyệt nói qua loa, thanh âm không có chút tình cảm nào.
- Ồ!
Vân Triệt dáng vẻ như bừng tỉnh, cười híp mắt nói:
- Hóa ra là tam hoàng tử tiếng tăm lừng lẫy, thất kính. Ta nhớ tam hoàng tử hồi cung trước chúng ta không lâu, hiện tại vội vội vã xuất cung, phải chăng có chuyện quan trọng? Có nơi nào cần Vân Triệt hỗ trợ không?
Nhìn Vân Triệt cười nhạt, Thương Sóc trong lòng giật mình, tóc tê dại một hồi. Lúc trước Vân Triệt cùng Phần Thiên Môn đối chiến, hắn hoàn toàn thu hết vào trong mắt, người này mới nhìn qua hiền lành vô hại, nhưng ngay cả thiếu môn chủ Phần Thiên Môn đều có thể không nháy mắt ngược thành cẩu, chính mình mang thân phận hoàng tử, phỏng chừng ở trong mắt hắn cái rắm cũng không bằng. Nếu chọc giận hắn, chắc chắn dưới tay hắn bị giết như giết một con gà.
Thương Sóc thở phào, nét mặt ý cười nói:
- Ta chỉ có chút việc tư không quá quan trọng cần xử lý, không cần Vân huynh đệ phí tâm.
- Hửm...... Việc nhỏ không quá quan trọng đều tự thân làm, tam hoàng tử thực sự tài giỏi cần lao, tấm gương cho hoàng thất a!
Vân Triệt trào tiếu. Thương Sóc chẳng những là một trong thủ phạm, chuyện Phần Tuyệt Thành thành thân với Thương Nguyệt đều do hắn một tay thúc đẩy, hắn đối với Thương Sóc đương nhiên không có nửa điểm hảo cảm.
Thương Sóc há có thể nghe không ra ý trào phúng, nhất thời cười khan một tiếng:
- Vân huynh đệ quá khen rồi. Ta còn có việc, trước tiên xin lỗi không tiếp được, ngày khác nhất định......
- Ồ, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ý kiến tam hoàng tử.
Vân Triệt không cho hắn cơ hội lập tức rời đi, cười cười hỏi:
- Ta đối với hoàng muội Thương Nguyệt của ngài rất ngưỡng mộ, muốn cùng nàng cả đời kết duyên, không biết tam hoàng tử...... Ý như thế nào?
Sắc mặt Thương Sóc cứng đờ, sau đó lập tức lộ ra thần thái mừng rỡ:
- Vân huynh đệ hoàn toàn xứng đáng là rồng trong loài người, không ai có thể so sánh! Làm hoàng huynh, ta đã sớm nhìn ra hoàng muội đối với ngươi ái mộ từ lâu, nếu là Vân huynh đệ có thể cùng hoàng muội kết thành phu thê, vậy dĩ nhiên là ông trời tác hợp, đủ để lưu truyền thiên cổ một đoạn giai thoại, hoàng thất ta có được Vân sư huynh kiệt xuất như vậy, cũng là may mắn trăm năm! Làm hoàng tử và hoàng huynh Thương Nguyệt, ta tự nhiên toàn lực tán thành.
- Vậy, ý tứ của tam hoàng tử là cảm thấy ta so với Phần Tuyệt Thành, càng xứng với Thương Nguyệt công chúa?
- Đó là tự nhiên.
Thương Sóc mặt không biến sắc:
- Phần tuyệt thành tính là thứ gì, chỉ có thể dựa dẫm tông môn mà thôi, so với Vân sư huynh quả thực khác nhau một trời một vực. Nếu không phải kiêng kỵ thế lực Phần Thiên Môn, không để hoàng thất đối mặt kẻ thù cường đại...... Ta cho dù chết cũng sẽ ngăn cản Phần Tuyệt Thành làm bậy. Cũng may Vân huynh đệ xuất hiện đúng lúc, miễn cho hoàng muội gả cho phế vật như vậy, ta cũng thở dài nhẹ nhõm.
"......" Không hổ là hoàng tử duy nhất trong vô số người có thể chống đối thái tử Thương Lâm, da mặt dày đến độ, ứng biến tốc độ, gặp người nói tiếng người, quái đản nói chuyện ma quỷ, năng lực quả thực xuất thần đạt tới đỉnh cao, Vân Triệt cũng không sinh ra cảm giác kính nể gì. Hắn nắm tay Thương Nguyệt, tựa tiếu phi tiếu:
- Tam hoàng tử nói như vậy, ta an tâm. Ngày khác đại hôn ta và Thương Nguyệt, tam hoàng tử đừng quên đến uống rượu mừng.
Nói xong, không chờ Thương Sóc đáp lời, Vân Triệt mang theo Thương Nguyệt bước vào cửa cung. Thương Sóc xoay người lại, nhìn bóng lưng hắn, trên mặt lộ ra cười gằn, thấp giọng thì thầm:
- Ngu xuẩn không lượng sức mình, ngươi trêu chọc Phần Thiên Môn, còn nghĩ mình có thể sống lâu à!
Trở lại hoàng cung, Thương Vạn Hác xuống loan giá, vui mừng nói với Vân Triệt:
- Vân Triệt, ngươi còn sống, thật là may mắn. Lúc trước ngươi vì là hoàng thất đoạt được vị trí đứng đầu, làm cho hoàng thất tĩnh mịch nhiều năm lần thứ hai vinh quang rạng rỡ, trẫm là vui không kìm được, sau đó lại nghe tin ngươi ngã xuống. Khoảng thời gian này tới nay, trẫm thường bóp cổ tay thở dài, Nguyệt nhi mặc dù trước mặt trẫm biểu hiện như thường, nhưng trẫm làm sao không nhìn ra nội tâm nữ nhi cực kỳ thống khổ. Cũng may, ngươi sống sót trở về, trẫm dù xuống hoàng tuyền cũng an lòng.
- Phụ hoàng!
Thương Nguyệt gấp gáp sẵng giọng:
- Hiện tại có phần hồn hoa, Vân sư đệ cũng quay về rồi, bệnh của người nhất định lập tức khỏi hẳn......
- Hoàng thượng nói quá lời, chỉ mong chuyện ngày hôm nay sẽ không mang đến cho hoàng thất hậu hoạ gì.
Vân Triệt khiêm tốn.
- Ha ha!
Thương Vạn Hác cười lớn một tiếng, nói:
- Điểm này ngươi có thể yên tâm. hoàng thất thế lực tuy rằng không sánh được với siêu nhiên tông môn, nhưng không phải bọn họ muốn động là có thể động. Hơn nữa chuyện hôm nay, bọn họ căn bản không đổ lên đầu hoàng thất, trẫm thậm chí có thể lấy việc bọn họ bảo vệ công chúa bất lợi, khiến công chúa xuất giá gặp họa, ảnh hưởng tới bộ mặt hoàng thất làm lí do ngược lại. Vân Triệt, sau này ngươi có dự định gì, nếu như không có dự định, vậy tạm thời ở lại trong cung đi? Hoặc là, về Thương Phong Huyền Phủ?
- Chuyện về Thương Phong Huyền Phủ thì thôi.
Đông Phương Hưu cười khổ một tiếng:
- Vân Triệt huyền lực tuy rằng chỉ có Địa Huyền Cảnh, nhưng về mặt chiến lực đã vượt qua Tần Vô Thương. Nếu về Huyền phủ, lấy thiên tư của hắn, coi như nhậm chức phủ chủ còn có chút ủy khuất.
Vân Triệt lắc lắc đầu, nói:
- Không quá ba ngày, Phần Thiên Môn tất sẽ bắt đầu ám sát ta, ta ở lại chỗ này chỉ mang đến nguy hiểm cho hoàng thất. Nên đi nơi nào, ta đã có dự định, đa tạ ý tốt hoàng thượng.
Thương Vạn Hác cũng không kiên trì, gật gật đầu:
- Được! Ngươi nếu dám đối với Phần Thiên Môn tàn nhẫn ra tay, trẫm tin tưởng ngươi tất có kế sách ứng đối. Lúc trước, ngươi vì hoàng thất đoạt được vinh quang, trẫm vốn dĩ chuẩn bị đại yến ba ngày, nhưng không thể toại nguyện, hôm nay liền bù đắp đi. Người đâu, truyền lệnh xuống......
- Chờ chút!
Vân Triệt khoát tay:
- Tâm ý hoàng thượng Vân Triệt nhận. Bởi vì Phần Thiên Môn, ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, thời gian lưu lại cũng không nhiều, trước hết phải giải quyết một vài chuyện quan trọng...... Trước mắt để cho ta loại bỏ bệnh trên người ngài.
Thương Vạn Hác chấn động toàn thân, Đông Phương Hưu cũng lộ ra vẻ kích động. Thương Vạn Hác kích động vạn phần:
- Ngươi...... Ngươi bây giờ thật sự chắc chắn loại bỏ được cổ độc trên người ta?
Nguyên nhân hoàng thất náo loạn, không thể phủ nhận chính là bởi vì hắn bệnh nặng.
Nếu như hắn có thể khôi phục, khôi phục quyền uy, với mấy thập niên uy thế, những thế lực quấy nhiễu không ngừng, hoặc thế lực trung lập tất sẽ trở lại phía sau hắn, đến lúc đó, không cần sợ hãi Thương Lâm cùng Thương Sóc, dã tâm Phần Thiên Môn và Tiêu Tông cũng sẽ bị dập tắt.
- Lúc trước Vân sư đệ đã nói, chỉ cần có thể tìm được phần hồn hoa, nhất định có thể chữa cho phụ hoàng khỏi hẳn. Hiện tại phần hồn hoa đã chiếm được, Vân sư đệ nhất định có thể làm được.
Thương Nguyệt vui mừng nói.
Vân Triệt gật đầu, mỉm cười xác định:
- Ta thật có mười phần nắm chắc...... Có điều, đã không cần dùng đến phần hồn hoa. Phần hồn hoa là sính lễ Phần Thiên Môn, vẫn nên trả lại toàn bộ mới thỏa đáng, tiết kiệm được một chuyện.