Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 308 - Chương 309: Biến Dị Huyền Cương

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_309" class="block_" lang="en">Trang 155# 1

 

 

 

Chương 309: Biến dị huyền cương



Thương Phong hoàng cung, tẩm cung đế vương.

Thương Vạn Hác nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng, Đông Phương Hưu canh giữ một bên, khắp khuôn mặt đầy mong đợi.

- Thật sự không cần dùng đến phần hồn hoa sao?

Thương Nguyệt có chút không yên lòng hỏi.

- Đúng vậy.

Vân Triệt gật đầu:

- Phệ hồn, mệnh cổ và túc chủ (người bị vật kí sinh trên cơ thể) đều liên kết trong huyết mạch, trực tiếp diệt trừ phệ hồn và mệnh cổ, túc chủ cũng sẽ theo đó chết đi. Để loại bỏ phệ hồn với mệnh cổ mà không ảnh hưởng sinh mệnh túc chủ, nhất định trước tiên phải chặt đứt liên kết phệ hồn cùng mệnh cổ với huyết mạch túc chủ, có thể làm được điểm này, cũng chỉ có có ‘ ly hồn ’ của phần hồn hoa. Có điều, ta gần đây có một loại năng lực đặc biệt, có thể làm được điều này.

- Hiện tại bắt đầu đi...... Hoàng thượng, xin mời thả lỏng thân thể, hòa hoãn khí tức, nhịp đập vững vàng.

Thương Vạn Hác theo lời thở dốc mấy cái, khí tức rất nhanh bình tĩnh lại. Vân Triệt đứng trước giường, vươn tay trái ra, ánh sáng đỏ sẫm lấp lóe, huyền cương đỏ thẫm hình cầu xuất hiện, sau đó chậm rãi bay tới ngực Thương Vạn Hác.

- Đây là cái gì?

Đông Phương Hưu kinh ngạc nhìn huyền cương. Trên Thiên Huyền Đại Lục, huyền cương chỉ có cấp bậc Thánh Địa mới biết. Lăng Khôn ngày ấy mặc dù ở Thiên Kiếm Sơn Trang thuận miệng đề cập với thập đại tông môn một câu huyền cương, nhưng chỉ là cái tên mà thôi, không ai biết huyền cương hình dạng gì.

Vân Triệt không trả lời, nhắm mắt lại, tinh thần cấp tốc tập trung. Đông Phương Hưu thu hồi tiếng động, không có hỏi lại, hơi cau mày quan sát thứ kỳ dị trước mắt đã vượt qua nhận thức.

Một lúc sau, Vân Triệt mở mắt nói:

- Hoàng thượng, thu hồi huyền lực trên người, chốc lát cảm giác thứ gì xâm nhập vào ngực, tuyệt đối không được kháng cự.

Thương Vạn Hác khẽ gật đầu.

Vân Triệt thở khẽ một hơi, tuy rằng hắn cảm giác nhất định sẽ thành công, nhưng dù sao lần thứ nhất sử dụng huyền cương, trong lòng hắn không tránh khỏi chút thấp thỏm, để bảo đảm không có sơ hở nào, Vân Triệt trực tiếp mở ra huyền quan thứ nhất và thứ hai...... Ngay một khắc đó, ánh sáng trước mắt Vân Triệt bỗng nhiên phát sinh biến hóa...... Vốn dĩ huyền cương màu đỏ, bỗng nhiên chuyển thành màu cam...... Duy trì trong chớp mắt lại biến thành màu vàng.

Sức mạnh khí tức huyền cương cũng tăng gấp đôi!

- Thật kỳ quái, lại còn thay đổi màu sắc.

Thương Nguyệt ngạc nhiên kinh hô, Vân Triệt trái lại đã sững sờ ở nơi đó.

Chuyện gì thế này!?

Màu sắc huyền cương, tại sao lại biến thành màu vàng!

Gia gia đã nói, huyền cương sau khi giác tỉnh, cả đời sẽ không biến đổi! Chính mình giác tỉnh huyền cương rõ ràng là cấp thấp nhất màu đỏ thẫm...... Tại sao bỗng nhiên thay đổi!

Hơn nữa không chỉ thay đổi màu sắc, cả cường độ đều chuyển hóa thành cường độ huyền cương màu vàng!

Chờ chút, chẳng lẽ là......

Vân Triệt bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, cấp tốc đóng huyền quan thứ hai của mình, duy trì ở trạng thái tà phách.

Nhất thời, màu sắc huyền cương lập tức từ màu vàng biến thành màu cam.

Vân Triệt đóng tà phách, duy trì hết thảy trạng thái huyền quan thứ nhất...... Huyền cương biến trở về màu đỏ thẫm!

Vân Triệt lại từ tiếp tục mở ra phần tâm, màu sắc huyền cương tức thì từ đỏ lần thứ hai biến thành vàng.

Nhìn hào quang huyền lực quái dị không ngừng thay đổi màu sắc, vẻ mặt Vân Triệt vẫn nghiêm nghị, cả Đông Phương Hưu lẫn Thương Nguyệt đều cho rằng hắn đang tiến hành công tác chuẩn bị thận trọng, ngưng thở không dám lên tiếng.

Vân Thương Hải tuyệt đối sẽ không lừa hắn. Loại huyền cương biến hóa này tuyệt đối không bình thường.

Lẽ nào bởi vì mình có huyền mạch đặc thù?

Huyền cương do huyết mạch cùng huyền mạch dung hợp. Bản thân giác tỉnh huyền cương là màu đỏ thẫm yếu nhất, vô cùng có khả năng bởi vì mình vốn huyền mạch tàn phế, mười sáu tuổi mới hồi sinh huyền mạch. Huyền mạch Tà Thần ở trạng thái bình thường không khác gì những huyền mạch khác, nhưng mỗi lần mở ra một cảnh, sức mạnh huyền mạch xuất hiện tăng lên dữ dội.

Nói cách khác, mỗi lần mở ra một cảnh, sức mạnh Tà Thần huyền mạch sẽ phát sinh một lần nhảy vọt...... Sức mạnh huyền cương tương quan với huyền mạch. Bản thân huyền cương dị biến, chẳng lẽ bởi vì mình có huyền mạch đặc thù? Năng lực huyền mạch nhảy vọt...... Kéo theo huyền cương biến chất?

Đây là giải thích duy nhất rồi.

Huyền cương không chỉ dưới dạng sức mạnh thể, còn có thể là tinh thần thể, đồng thời tinh thần thể cùng sức mạnh thể chuyển đổi bất cứ lúc nào. Đánh tan đặc tính lẽ thường, đủ để Vân Triệt diệt trừ cổ độc trên người Thương Vạn Hác. Chỉ là không nghĩ tới, hắn còn chưa bắt đầu giải trừ cổ độc đã gặp phải biến cố như vậy...... Không! Nếu nói là biến cố, chẳng bằng nói là một kinh hỉ bất ngờ. Tuy rằng hắn chỉ là mới giác tỉnh huyền cương,"Cảm tình" đối với huyền cương không mãnh liệt như Vân thị tộc nhân, nhưng xét cho cùng, là một loại năng lực cực kỳ mạnh mẽ, ở trong mắt Vân thị tộc nhân, càng giống sức mạnh linh hồn bình thường hơn. Huyền cương mỗi một phần đều sẽ tự thân tổng hợp sức mạnh toàn diện.

Màu đỏ thẫm huyền cương chỉ có thể phát huy sức mạnh chính mình.

Mà màu vàng, lại có thể phát huy ba phần sức mạnh.

Nếu mở ra cảnh quan có thể khiến cho huyền cương biến chất, như vậy, lúc mở ra"Luyện ngục", nên biến thành bốn phần sức mạnh màu xanh lục huyền cương!

Tương lai lại mở ra"Oanh thiên" chính là giống Vân Thương Hải màu xanh huyền cương.

Còn nếu mở ra đệ ngũ cảnh"Diêm Hoàng", vậy đã vượt qua Vân Thương Hải màu xanh lam huyền cương —— sáu phần sức mạnh, thật là một luồng trợ lực khủng bố bao nhiêu!

Nghĩ tới đây, Vân Triệt trong lòng hơi kích động, hắn lập tức đè xuống tâm tình dư thừa, tập trung tinh thần...... Rất nhanh, màu vàng huyền cương trước ngực Thương Vạn Hác chầm chậm biến mất, hóa thành một luồng linh hồn thể thoát ra khỏi Vân Triệt, theo ý thức Vân Triệt dẫn dắt, cỗ linh hồn thể hóa thành một đạo lưu quang vô hình, từ ngực Thương Vạn Hác tràn vào, thẳng tới tâm mạch, sau đó thâm nhập tìm được phệ hồn với mệnh cổ, giống như kim châm, thẳng tắp đâm vào phệ hồn cùng mệnh cổ trong thân thể.

Bây giờ phệ hồn với mệnh cổ đã lớn hơn hai lần so với lần trước, cướp đoạt sinh mệnh Thương Vạn Hác đã đến mức cực kì kinh khủng, nếu không phải Thương Vạn Hác thân là đế hoàng, dùng vô số linh dược bổ dưỡng, căn bản không khả năng chống đỡ đến bây giờ. Vân Triệt trầm tâm tĩnh khí, đâm vào trong cơ thể huyền cương quấn chặt lại ngụ ở mệnh hồn, sau đó mạnh mẽ hút ra, rồi nhanh như tia chớp rời đi, đâm đến tâm mạch Thương Vạn Hác.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, trước ngực Thương Vạn Hác xuất hiện huyết động to bằng nửa nắm đấm, khắp cả người trắng bệch, cổ trùng từ trong bay ra, Thương Nguyệt"A" một tiếng kêu sợ hãi, cổ trùng kịch liệt giãy dụa mấy lần, sau đó hoàn toàn đã không có động tĩnh, nhanh chóng hóa thành trong suốt, biến mất không thấy hình bóng.

Thương Vạn Hác như từ trong ác mộng thức tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt vô cùng thống khổ, trán đổ mồ hôi như mưa. Vân Triệt thu hồi huyền cương, lấy huyền lực cấp tốc niêm phong thương thế Thương Vạn Hác.

- Phụ hoàng, ngươi không sao chứ?

Thương Nguyệt bị dọa sợ giật mình cuống quít đỡ lấy Thương Vạn Hác.

Thương Vạn Hác trơ mắt nhìn cổ trùng đáng sợ từ trong cơ thể mình bay ra, đồng thời hóa thành trong suốt, trên mặt tái nhợt lộ ra sắc thái như trút được gánh nặng, hắn thật dài thở dốc một hơi, nói:

- Trẫm...... Trẫm không có chuyện gì. Vân Triệt...... Cám ơn ngươi, ngươi không chỉ thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất trẫm cả đời này, hiện tại lại cứu trẫm một mạng, trẫm...... Nhất định báo đáp.

Vân Triệt lần trước đã nói, phệ hồn với mệnh cổ dựa vào huyết mạch túc chủ mà kí sinh, cùng chung mạch máu túc chủ, hai thứ bất luận thứ nào bị diệt, thứ khác cũng sẽ lập tức chết đi. Mà bây giờ phệ hồn cùng mệnh cổ tiêu vong, phương thức diệt trừ giống hệt Như Vân miêu tả, hóa thành hư không, mà hắn tuy rằng phải chịu thống khổ không thể tả, nhưng còn sống...... Điều này cũng mang ý nghĩa, Vân Triệt thành công!

Vân Triệt khẽ mỉm cười:

- May mắn không phạm sai lầm. Quá trình dễ dàng hơn ta dự đoán, dù sao một con cổ trùng mà thôi, hồn lực yếu không đỡ nổi một đòn...... Tiếp đó, hoàng thượng chỉ cần nửa tháng bồi dưỡng, nửa tháng bồi dưỡng, lại nửa tháng đại bổ...... Không quá hai tháng, thân thể sẽ khỏi hẳn, long tinh hổ mãnh, tinh lực dồi dào như trước.

- Thật...... Thật sự?

Thương Nguyệt với Đông Phương Hưu trăm miệng một lời:

- Thật sự có thể khỏi hẳn?

- Ha ha ha ha! Vân Triệt, trẫm...... Tuyệt đối tin tưởng!

Thương Vạn Hác mặc dù cực lực duy trì uy nghi, nhưng trong thanh âm rõ ràng kích động run rẩy. Đối với một người nằm trên giường mấy năm, kề bên cái chết, vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng mà nói, Vân Triệt không thể nghi ngờ hoàn toàn thành sự thật.

- Ừm!

Vân Triệt xác định gật đầu:

- Hoàng thượng suy yếu, là bởi vì mất quá nhiều nguyên khí, nhưng nguyên khí không phải tinh huyết, có thể từ từ khôi phục như cũ. Hơn nữa lấy điều kiện hoàng thất, quá trình này không cần quá lâu. Không chỉ có thể khỏi hẳn, chỉ cần được bảo dưỡng tốt, lại thường lấy huyền lực tôi thể, sống thêm trăm năm cũng không vấn đề gì.

- Quá tốt rồi...... Quá tốt rồi!

Đông Phương Hưu kinh hỉ, Thương Nguyệt càng mừng rỡ đến choáng váng. Nàng ôm lấy cánh tay Vân Triệt, hốc mắt đọng lệ hoa:

- Vân sư đệ, cám ơn ngươi, ta...... Ta......

Cô cùng kích động đến kinh hỉ, nàng đều không biết nên nói câu gì. Thương Vạn Hác trái lại cười ha hả:

- Nguyệt nhi, còn cám ơn cái gì, ngươi trao cả tâm cho hắn, chẳng lẽ còn có thể tìm ra thứ quý giá hơn để cảm tạ hắn sao, ha ha ha ha.

- Phụ hoàng......

Tuy rằng trước đã thân thiết trước mặt tất cả mọi người, đôi bên tâm sự, nhưng giờ khắc này bị Thương Vạn Hác nói trắng ra như vậy, nàng vẫn ngại ngùng, nhưng tay ngọc nắm lấy cánh tay Vân Triệt không hề buông ra.

Khuôn mặt Vân Triệt cũng quẫn bách một hồi, vội vàng chuyển đề tài:

- Ánh...... Sư tỷ, phụ hoàng tỷ hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta trước hết đi ra ngoài. Đông Phương phủ chủ, vết thương trên ngực, còn có an toàn của hoàng thượng, làm phiền người. Cổ Thu Hồng người này, tốt nhất không nên để cho hắn đến gần hoàng thượng, hắn thủ đoạn ám hại, người không thông y đạo rất khó nhìn thấu.

- Ừm!

Đông Phương Hưu gật đầu:

- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho hoàng thượng bị bị ám hại lần thứ hai. Còn Cổ Thu Hồng...... Hừ! Người này tuy rằng không thể động đến, nhưng nếu bị ta bắt được, tất để hắn chết không nơi táng thân.

Vân Triệt và Thương Nguyệt cáo từ đi ra tẩm cung, sau đó một đường sóng vai đi tới lãm nguyệt cung.

Lúc này, toàn bộ lụa đỏ lãm nguyệt cung được dỡ xuống, chút dấu vết đều cũng không lưu lại. Nhìn thấy vậy, Thương Nguyệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ lo Vân Triệt nhìn thấy sẽ không thoải mái.

Sau khi người tương ngộ, bây giờ mới có cơ hội ở cùng một chỗ, Thương Nguyệt đóng cửa cung, dùng sức ôm lấy Vân Triệt, ôm lấy hắn nhắm mắt lại, cũng không muốn tiếp tục buông ra.

- Vân sư đệ, không mất đi ngươi...... Thật tốt.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng thủ thỉ.

- Ta cũng giống vậy...... Không mất đi ngươi, thật tốt.

Vân Triệt nói khẽ.

- Xì xì......

Thương Nguyệt chợt cười khẽ một tiếng, giả sẵng giọng:

- Hẳn không phải là ‘ ngươi ’, mà là ‘ các ngươi ’ mới đúng? Ngươi cái tên nam nhân hư, cho ngươi cậy mạnh, mười sáu tháng trước không chỉ suýt chút nữa mất mạng, còn bại lộ quá khứ phong lưu...... Hừ!

Vừa nói, bờ môi Thương Nguyệt đồng thời hơi vểnh lên, nhưng cũng không có ý tứ tức giận. Mất lại tìm được, nàng đã vô hạn cảm kích trời xanh, làm sao cam lòng trách hắn cái gì, tính toán cái gì.

- Ách? Phong lưu...... Quá khứ?

Vân Triệt sững sờ:

- Cái này......

- Ngươi với Hạ Khuynh Nguyệt là phu thê, cái này ta biết. Nhưng ta không nghĩ tới, ngươi lại...... Lại cùng Sở Nguyệt Thiền...... Hừ hừ! Ngươi quả thực thành kẻ thù chung của cả nam nhân thiên hạ!"

"......!?"

Vân Triệt trợn mắt, ấp úng giải thích:

- Cái này cái này...... Ta cùng Tiểu Tiên Nữ...... À không, Sở Nguyệt Thiền chuyện...... Chuyện...... Như thế......

- Nàng sau khi nhận được tin tức hắn chết đi, giống như phát điên chạy đi ngự kiếm đài muốn hủy diệt hình thiên kiếm...... Sau đó còn thổ huyết hôn mê tại chỗ. Nàng đối với hắn là tình thâm ý trọng, thậm chí ngay cả một tia đố kị đều không thể sinh ra. Chỉ là, dù là ai cũng không nghĩ đến, băng nhan - băng hồn - băng tâm (Nhan sắc, tâm hồn, trái tim nữ nhân) đã từng vô số đỉnh cấp thanh niên tuấn kiệt si tình cuồng dại, nhưng ngay cả bộ mặt đều không thể nhìn thấy Băng Thiền tiên tử, lại chân thành vì ngươi...... Hì! Chuyện này chỉ có thể kết luận do Vân sư đệ của ta quá tốt, quá ưu tú. Ta tin tưởng, chỉ cần Vân sư đệ đồng ý, trong thiên hạ này, không có nữ tử ngươi không chinh phục được.

Nói như vậy, trên mặt Thương Nguyệt còn tràn ngập kiêu ngạo.

Vân Triệt khẽ nhếch miệng, nhất thời có chút ngây người. Lúc ở Thiên Kiếm Sơn Trang, Sở Nguyệt Thiền lần lượt tỏ ra tuyệt tình, kinh nghiệm giữa hắn và Sở Nguyệt Thiền, Sở Nguyệt Thiền không thể nói cho bất luận người nào, hắn cũng không muốn nói cho bất cứ ai, hắn vốn tưởng rằng trừ phi Sở Nguyệt Thiền dao động, bằng không, cái này vĩnh thành bí mật, không nghĩ tới, lại cứ như vậy được thiên hạ đều biết.

Vân Triệt da đầu tê dại một hồi...... Có thể tưởng tượng được, Lăng Nguyệt Phong, Tiêu Tuyệt Thiên, hai nhân vật đối với hắn cỡ nào hận thấu xương! Băng Thiền tiên tử bọn họ lúc trước chỉ có thể ảo tưởng, lại bị một vãn bối cướp đi!

- Chuyện này, chuyện này...... Khặc...... Cái kia...... Nguyên Bá đâu? Đúng rồi, Nguyên Bá hiện tại ở đâu? Hắn có sao không?

Vân Triệt vốn muốn đổi chủ đề, nhưng vừa nhắc tới Hạ Nguyên Bá, trong lòng hắn tức khắc căng thẳng, chỉ sợ sau ngày hôm đó Nguyên Bá sẽ nghĩ quẩn.

- Nguyên Bá...... Ta không biết.

Thương Nguyệt lắc lắc đầu:

- Sau khi ngươi bị hình thiên kiếm trấn áp, ta ngất đi, tiếp đó gặp một hồi ác mộng thật dài, ngày hôm sau tỉnh lại...... Lúc tỉnh lại, ta nghe Tần Phủ chủ nói, Nguyên Bá một mình đi rồi, không cho bất luận người nào ngăn cản, cũng không cho bất luận người nào đi theo, không ai biết hắn đi nơi nào. Khoảng thời gian này tới nay, ta không chỉ một lần phái người đi tìm hắn, nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới hắn, thật giống như bốc hơi khỏi Thương Phong đế quốc.

- Có điều, ta tin tưởng Nguyên Bá nhất định không có chuyện gì. Bởi vì hắn trước khi đi đã nói với Tần Phủ chủ, mạng của hắn là do mạng ngươi đổi lấy, hắn bất luận như thế nào nhất định không để cho mình chết.

Nói tới Hạ Nguyên Bá, Thương Nguyệt dốc lòng lo lắng.

- Nguyên Bá......

Vân Triệt nhẩm một tiếng, thoáng thất thần khẽ nói:

- Cũng tốt, Nguyên Bá, hi vọng thời điểm ta tìm thấy ngươi, ngươi đã chân chính trưởng thành, có thể một mình hùng bá một phương...... Ta nghĩ, cái này cũng là nguyên nhân Nguyên Bá cố ý một mình rời đi.

- Đúng rồi!

Thương Nguyệt rời khỏi ngực Vân Triệt, hỏi:

- Vân sư đệ, ngươi về Hoàng Thành trước, có đến gặp Sở Nguyệt Thiền hay không...... Hài tử các ngươi đâu? Tiểu hài tử là nam hài hay nữ hài?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment