Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 318 - Chương 319: Tuyết Vực Tiên Cung

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_319" class="block_" lang="en">Trang 160# 1

 

 

 

Chương 319: Tuyết Vực Tiên Cung



Vân Triệt vơ vét một phen trên người tất cả thi thể, thu hết không gian giới chỉ của bọn họ xuống, trên người những nhân vật cấp cao này của Phần Thiên môn tự nhiên không ít bảo vật, Vân Triệt thu hoạch tràn đầy một khoản, ở trong không gian giới chỉ của Phần Mạc Ly, hắn thậm chí tìm được một ít Tử mạch thiên tinh.

- Phần đại lễ đưa ta này, ngươi coi như chết có giá trị.

Vân Triệt cầm lấy miếng Tử mạch thiên tinh ước chừng sức nặng, thấp giọng cười nói. Chỉ có điều so với một đống Tử mạch thiên tinh mà Mạt Lỵ cần có, một miếng nho nhỏ này chỉ có thể coi như muối bỏ biển.

- Vốn còn định thử xem Huyền cương, không nghĩ tới thế mà lại hoàn toàn không có cơ hội để cho Huyền cương ra sân.

Vân Triệt thu hồi Long khuyết, nhìn hai tay của mình, lẩm bẩm:

- Thực lực của ta bây giờ, chắc là đủ để so sánh với Khuynh Nguyệt mười sáu tháng trước đi?

Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tháng trước, nhưng là Vương Huyền cảnh cấp hai!

Thoải mái đánh bại Phần Mạc Ly có thực lực nửa bước Vương Huyền, Vân Triệt hiện giờ, thực lực đã có thể so sánh với Vương tọa chân chính!

- Không, hẳn là còn không chỉ có vậy.

Mạt Lỵ trầm tĩnh nói:

- Ngươi hiển nhiên còn không biết độ cường đại của Long thần tủy. Lúc trước ngươi đạt được sáu giọt máu Long thần, thực lực liền xuất hiện tăng trưởng trên phạm vi lớn, mà tủy là căn cơ của xương cốt, nguồn gốc của máu, có Long thần tủy, trên thân ngươi, khiến không chỉ có sự tồn tại của sáu giọt máu Long thần, nó sẽ liên tục không ngừng tạo ra máu, khiến huyết mạch của ngươi càng ngày càng gần với huyết mạch Long thần! Sau này, cho dù ngươi không cách nào tu luyện, thực lực của ngươi cũng sẽ bởi vì huyết mạch dần dần thăng hoa mà tăng trưởng. Lấy số lượng Long thần tủy mà Thái cổ Thương Long ban tặng cho ngươi, cũng đủ cho thời gian sau, dưới trạng thái cực hạn, bên trong thân thể ngươi sắp có được gần một thành huyết mạch Long thần! Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, hiện giờ khi ngươi ra tay, đều mơ hồ mang theo hơi thở và uy thế của rồng sao?

- Một… Một thành!?

Vân Triệt khiếp sợ thất thanh tại chỗ.

Sáu giọt máu Long thần, đã khiến thân thể và lực lượng của hắn đều xuất hiện bay vọt về chất, mà nếu như trong thân thể có một thành là máu Long thần, vậy đó là khái niệm gì?

Ở trên huyết mạch, đó là tiếp cận mới một phần mười huyết mạch của một chân thần!!

- Hừ, điều kiện đầu tiên, là ngươi có thể sống cho đến lúc đó.

Mạt Lỵ tức giận nói:

- Tự ngươi tính toán thử coi, trong ba năm này, ngươi đã thiếu chút nữa chết bao nhiêu lần! Đừng luôn cho mình thói quen đặt mình vào trong nguy hiểm, lại càng đừng đánh giá cao cực hạn của mình, nếu ngươi chết rồi, tất cả những thứ trước mắt ngươi lấy được, đều sẽ hóa thành công dã tràng!

- Được… Ta đã biết.

Vân Triệt đáp ứng một tiếng, vẻ mặt cũng không cho là đúng.

- Trong đại thế giới, tồn tại rất nhiều truyền thừa mà chân thần lưu lại, có truyền thừa huyết mạch, truyền thừa huyền công, có truyền thừa bảo vật, nhưng ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy truyền thừa cốt tủy và linh hồn. Xem ra, Thái cổ Thương Long vì nữ nhi của mình, thật sự chính là đánh cuộc một phen. Chỉ có điều, nếu như Thái cổ Thương Long thật sự còn có một nữ nhi ở trên thế gian này mà nói, vậy cũng còn có thú vị… Bởi vì ở nơi thế giới chân thần đã diệt sạch này, nếu nàng ta quả thật xuất hiện, vậy cũng là có thêm Long thần có huyết mạch hoàn chỉnh! Chân thần tuyệt tích vô số năm, lại tái nhập thế gian như vậy, đều sẽ không biết sẽ dẫn phát ra thiên địa dị tượng… Thậm chí trật tự đại loạn như thế nào!

- Nếu có một ngày, ta thật sự đi đến “Giới chúng thần” theo lời mà nói, chuyện hiện giờ ta nghĩ cũng rất hư vô buồn cười.

Vẻ mặt Vân Triệt lạnh lẽo, xoay người nhìn về phía phương bắc, cúi đầu nói:

- Hiện giờ ta chỉ cầu tiểu tiên nữ, còn có hài tử của chúng ta bình an vô sự, bằng không… Bằng không…

Bằng không, Vân Triệt cũng sẽ không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Bóng dáng hắn lóe lên, phá bụi trần mà đi, đi thẳng về phía bắc.

Ba ngày sau đó.

Mặt đất dưới chân Vân Triệt đã dần gần tới khu cực bắc của Thương Phong đế quốc. Theo đường hắn đi tới, gió ngay mặt mà đến càng ngày càng nồng đậm lạnh lẽo, dấu vết nhân loại lưu lại cũng càng ngày càng ít, cho đến khi trong tầm mắt cuối cùng không nhìn thấy một bóng người, ngay cả huyền thú và thảm thực vật đều biến thành càng ngày càng thưa thớt.

Trên đường đi Vân Triệt gặp người liền hỏi thăm vị trí của Băng Vân tiên cung, càng tới gần, phương hướng của Băng Vân tiên cung cũng càng rõ ràng. Lúc này, màn đêm buông xuống, Vân Triệt dấy lên phượng viêm chiếu sáng, bay lên tiếp tục đi tới nửa đêm, một trận mệt mỏi đánh úp lại, hắn tùy tiện lấy ra một tấm chăn đệm từ trong Thiên độc châu, liền nằm lên, nhắm mắt lại, liền tiến vào trong giấc ngủ.

Đêm khuya đi qua, bình minh lặng yên tới, trời mắt đầu tờ mờ sáng. Vân Triệt cũng mở mắt vào lúc này… Bên tai một trận gió nhẹ lướt qua, mặc dù là gió nhẹ, nhưng mang theo ý lạnh mãnh liệt, nếu không phải Vân Triệt có mầm mống thủy của Tà thần ở trong người, không sợ băng tuyết giá lạnh, cảm giác được tất nhiên là băng hàn như vật nhọn khoan vào tim đau tận xương tủy.

Hắn đứng dậy, nương theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn phương xa… Hiện ra ở trước mắt hắn, là một mảng thế giới bị tuyết trắng xóa bao phủ.

- Đây chính là… Băng cực tuyết vực?

Nhìn về phía thế giới băng tuyết ở phía trước giống như không có giới hạn, thần kinh Vân Triệt run lên, đầu óc mới từ trong ngủ mê man tỉnh lại bỗng chốc trở nên tỉnh táo, hắn cấp tốc uống vài ngụm máu rồng, khẩn cấp xông về phía trước.

Một bước vào khu vực băng tuyết, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, giống như từ dưới cái nắng mùa hè, không hề giao thời bỗng chốc bước vào trời đông giá rét. Nếu như là một người bình thường đến nơi đây, nhiệt độ đột nhiên thay đổi đủ để cho thân thể của hắn cứng ngắc trong nháy mắt.

Tiến vào Băng cực tuyết vực, liền ý nghĩa cách Băng Vân tiên cung đã không xa. Rét căm căm không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với Vân Triệt, bóng dáng của hắn lướt nhanh như gió, rất nhanh liền biến mất trong thế giới tuyết trắng.

Băng cực tuyết vực ở cực bắc Thương Phong đế quốc, một năm bốn mùa băng tuyết bao trùm, chung quanh đều là núi băng vách tuyết vĩnh viễn không thay đổi, lạnh giá nơi này đến một mức độ trừ phi tự trải nghiệm, bằng không gần như không cách nào tưởng tượng nổi, cũng không phải nơi nhân loại bình thường có khả năng sinh tồn. Nhưng chính là một chỗ cực hàn như vậy, lại vì một thế lực mà tồn tại, mà trở thành thánh địa trong mắt huyền giả Thương Phong. Chẳng qua, tuyết vực này hoàn toàn không giống Thiên Kiếm sơn mạch thuộc về Thiên Kiếm sơn trang, đều không phải hoàn toàn thuộc về Băng Vân tiên cung, nhưng từ ngàn năm nay, nhưng cũng trên cơ bản đã trở thành nơi chuyên thuộc về Băng Vân tiên cung, mọi người nhắc tới Băng cực tuyết vực, liền sẽ trực tiếp liên tưởng đến Băng Vân tiên cung. Mà có sự tồn tại của Băng Vân tiên cung, ngay cả là một vài tông môn cũng tu luyện huyền công hệ băng giống vậy, cũng không dám trú đóng ở bên trong Băng cực tuyết vực.

Băng Vân tiên cung sở dĩ thành tồn tại giống như thánh địa trong cảm nhận của tất cả huyền giả, không chỉ bởi vì sự cường đại của nó, càng bởi vì trong toàn bộ băng cung, không chỗ nào không phải là tuyệt thế mỹ nữ. Đệ nhất mỹ nữ từ trước của Thương Phong đế quốc, cơ bản đều xuất từ Băng Vân tiên cung. Lại không luận dung nhan, chỉ cần chỉ có Băng Vân tiên tử có được băng cơ ngọc cốt, cũng đủ để khiến nam tử thiên hạ si mê, khiến nữ tử thiên hạ ao ước ghen tỵ.

Thế giới trắng xoá cực kỳ dễ dàng bị lạc phương hướng, hơn nữa nơi này hàng năm không thấy nhật nguyệt, bầu trời hoàn toàn mù sương, ngay cả vật tham chiếu đều tìm không thấy, cho dù Vân Triệt là người nhận biết phương hướng rất mạnh, ở trong này đều mấy lần bị lạc phương hướng.

Vân Triệt lúc này cả đầu đều nghĩ đến Sở Nguyệt Thiền và hài tử của bọn họ chắc hẳn đã lớn chừng bảy tám tháng, tâm tình kích động chưa bao giờ có này khiến cho hắn cho dù như thế nào đều không thể bình ổn, cùng với đó, còn có một cảm giác khủng hoảng thật sâu… Bởi vì hắn không cách nào xác định hài tử của bọn hắn có thật sự đã sinh ra hay không. Có lẽ hiện giờ nó đang nằm ở trong lòng Sở Nguyệt Thiền, mở to ánh mắt sáng ngời đáng yêu giống như kim cương, chờ lần đầu tiên gần gũi phụ thân… Cũng hoặc là… Cũng hoặc là… Từ một năm trước đã…

Vân Triệt dùng sức lắc đầu một cái, dốc hết toàn lực áp chế tất cả tạp niệm, thả chậm tốc độ, men theo linh giác của bản thân, từng bước một đi về phía trước.

“Tiểu tiên nữ… Không biết hiện giờ nàng đã biết được tin tức ta còn sống hay chưa… Cố tình vào lúc nàng cần ta nhất, ta lại bị nhốt ở dưới đất, chẳng những không thể cùng nàng gánh vác, ngược lại mang đến cho nàng đả kích nặng nề kinh hách nhất… … Một lần này, cho dù nàng không đồng ý, cho dù toàn bộ Băng Vân tiên cung không đáp ứng, ta cho dù cướp, cũng phải cướp nàng từ trong Băng Vân tiên cung ra!”

Vân Triệt yên lặng phát ra lời thề ở trong lòng, hắn hối hận mình lúc trước thuận theo ý nguyện của Sở Nguyệt Thiền, thời gian ở Thiên Kiếm sơn trang, bản thân nên cường ngạnh với nàng một ít… Nàng ở Băng Vân tiên cung vài chục năm, tâm niệm đến từ Băng Vân tiên cung đã thâm căn cố đế, nàng không cách nào thuyết phục và cho phép bản thân tùy ý hưởng thụ tình cảm một khi nảy sinh liền không cách nào thu thập này, nàng cần nhất, chính là hắn cường ngạnh… Cố tình, mãi cho đến khi hắn biết được nàng vì mình tử vong mà hộc máu ngất đi mới chính thức rõ ràng…

- Lệch về phía tây bắc đại khái mười dặm, có phản ứng huyền lực rõ ràng… Nếu nơi tuyết vực chỉ có một tông môn mà nói, kia chắc là mục tiêu lần này của ngươi.

Mạt Lỵ ngủ liên tục hai ngày vào lúc này tỉnh lại, rất hào phóng chỉ rõ phương hướng cho Vân Triệt.

Vân Triệt lập tức thay đổi phương hướng, đi về phía tây bắc.

Cánh đồng tuyết mười dặm nhanh chóng xẹt qua ngay dưới chân Vân Triệt, một cung thành bằng băng hoa lâu năm, vào lúc này xuất hiện ở trong tầm mắt của Vân Triệt.

Đây là một tòa cung thành giống như được tạo thành từ băng tuyết tinh thuần nhất, quanh thân phản xạ ánh sáng băng tuyết nhu hòa mà lạnh như băng, khiến cho cả tòa cung điện giống như đắm chìm trong một mảnh sương tuyết mũi băng, từ xa nhìn lại, giống như tiên cung trong mây một loại.

So với khí thế to lớn của Thiên Kiếm sơn trang, toàn bộ cung thành chỉ có thể dùng “Bé nhỏ” để hình dung, chỉ chiếm cứ mảnh đất không đến hai dặm dài, về độ lớn nhỏ còn không bằng một phân tông nho nhỏ của Tiêu tông, khí thế cũng không lớn lao khiếp người, nhưng phóng thích ra một loại lạnh như băng đâm thẳng vào tâm hồn, cùng khí tức thánh khiết làm cho người ta không dám tới gần.

- Đây chính là… Băng Vân tiên cung?" Vân Triệt dừng bước, thì thầm một tiếng, sau đó bước chân nhanh hơn, nhanh chóng tới gần.

Càng tới gần Băng Vân tiên cung, nhiệt độ càng lạnh như băng. Mỗi một gốc cây kỳ hoa dị thảo giống như cánh hoa băng tuyết tranh nhau nở rộ chung quanh Băng Cung, lóe ra ánh sáng hoa lệ giống như thủy tinh châu báu, tươi đẹp đến làm cho người ta nhìn mà than thở. Kỳ hoa dị thảo này đều là lực lượng băng tuyết tinh thuần nhất sinh ra, không nhiễm một tia phàm trần vẩn đục. Không khí nơi này cũng tinh thuần tươi mát không thể tưởng tượng nổi, khiến cảm xúc cấp tốc thay đổi của Vân Triệt đều thong thả bình tĩnh trở lại.

Kỳ hoa dị thảo quá mức tinh thuần khiến Vân Triệt không nhẫn tâm đi tổn thương, hắn bước chân cẩn thận vượt qua, chậm rãi đi tới, rất nhanh, cửa cung của Băng Vân tiên cung giống như bông tuyết hiện ra ở trước mắt Vân Triệt… Trên cửa cung băng quang lưu chuyển, mơ hồ chớp động lên hoa văn chậm rãi kỳ dị, giống như phong ấn huyền trận đặc thù gì.

Mà khi hắn đi đến nơi này, lại vẫn không có nhìn thấy bóng dáng một người nào của Băng Vân tiên cung, toàn bộ Băng Cung lạnh như băng mà yên lặng, giống như một người đều không có.

- Sư tỷ đã nói Băng Vân tiên cung bắt đầu bế cung từ mười sáu tháng trước…

Vân Triệt trầm ngâm một tiếng, bước chân tiếp tục đi về phía trước, lúc này, Mạt Lỵ bỗng nhiên lên tiếng:

- Phía trước có một huyền trận công kích, chỉ có điều, lấy thực lực ngươi bây giờ, nếu muốn mạnh mẽ xông tới mà nói, cũng ngăn không được ngươi.

Trải qua nhắc nhở của Mạt Lỵ, Vân Triệt nhất thời cảm giác được trên mặt tuyết phía trước cách không đến mười bước, truyền đến từng đợt từng đợt huyền lực dao động nhè nhẹ. Chân mày hắn vừa động, bước chân tiếp tục đi về phía trước, khi hắn bước ra bảy bước, mặt đất phía trước bỗng nhiên mũi băng phóng thích, nở rộ lên một huyền trận rộng mười trượng, hình dạng băng liên, trên không huyền trận, mười sáu chữ to phóng thích ra uy hiếp lạnh như băng:

“Băng Vân bế cung, không tiếp khách lạ, nếu mạnh mẽ tới, tự gánh hậu quả!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment