.
._159__2" class="block_" lang="en">Trang 159# 2
Chương 318: Đánh chết Phần Mạc Ly
Vân Triệt hoàn toàn làm như không thấy hỏa long Phần Mạc Ly bổ ra, Long khuyết tiến quân thần tốc, không khí nhanh chóng bị lực lượng khủng bố của trọng kiếm mở ra, tạo thành một mảnh chân không, cũng tiêu diệt toàn bộ hỏa long tới gần người.
Phần Mạc Ly nhất thời đột nhiên biến sắc, hắn chẳng thể nghĩ tới, Vân Triệt lúc này thế mà lại cường đại đến chỉ bằng kiếm thế liền áp chế Phần Thiên viêm của hắn đến tắt, kiếm thế phía trước, cũng khiến cho hắn cuối cùng rõ ràng vì sao Phần Mạc Nhiên và Phần Đoạn Thương đều bị Vân Triệt một kiếm làm mất mạng, ngay cả cơ hội trọng thương đều không có. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, cuối cùng không kịp nghênh diện công kích, hợp lại xuất toàn lực đúc lên một vách chắn hỏa diễm ở trước thân.
Rầm!!
Vách chắn hỏa diễm nháy mắt vỡ vụn, nhưng cũng đã khó khăn ngăn cản được công kích của Vân Triệt, Phần Mạc Ly kêu thảm một tiếng bay rớt ra ngoài, trong phủ tạng một trận dời núi lấp biển. Vân Triệt vốn không có hắn có cơ hội thở dốc, Long khuyết vung lên, ba đoàn Phượng hoàng phá kèm theo tiếng rồng ngâm thánh thót gào thét bay ra, toàn bộ đánh lên thân thể bay ngược của Phần Mạc Ly trong tròng mắt phóng đại của hắn.
Rầm rầm rầm!
Ba đoàn Phượng hoàng viêm nổ tung ở ngực Phần Mạc Ly, đã ấn xuống ba lỗ máu lớn cỡ bàn tay, máu tươi ròng ròng chảy xuống, nhìn thấy cả nội tạng. Phần Mạc Ly ôm miệng vết thương, lui liền mười mấy bước, trên mặt lúc thì tái nhợt, khi thì đỏ sậm… Hắn nghĩ tới thực lực khủng bố mà Vân Triệt lộ ra trước đó, có lẽ đủ để áp chế bản thân, nhưng không nghĩ tới thế mà lại có thể áp chế đến mức độ này. Trong thời gian mới không đến mười giay, hắn đã bị thương tổn thê thảm như thế, mà bản thân, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Trên mặt ba người khác của Phần Thiên môn càng không có một tia huyết sắc… Đại trưởng lão của Phần Thiên môn bọn họ uy chấn thiên hạ, vạn chúng ngưỡng vọng, thế mà lại hai lần đối mặt liền người bị thương nặng.
- Phụt!
Phần Mạc Ly dùng sức phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt hiện đầy dữ tợn, sự phẫn nộ, kinh hãi, khiếp sợ, sỉ nhục của hắn, vào một khắc này hoàn toàn hóa thành oán hận và sát niệm sâu sắc:
- Vân Triệt! Đây là do ngươi ép ta… Xem ta… Xé ngươi thành… Mảnh nhỏ!!
Phụt!!!!
Gần như trong tiếng rít gào điên cuồng, Phần Mạc Ly lại há to miệng ra, há miệng phun ra một ngụm sương máu… Nhưng một lần này, hắn phun ra không còn là máu tươi, mà là… Tinh huyết của hắn!
Phần Thiên đao trong tay Phần Mạc Ly vung lên cao, khiến toàn bộ tinh huyết phun ra tưới lên thân đao. Một tiếng gầm dữ dội, thoáng chốc, thân thể hắn đột nhiên phát ra một đoàn hỏa trụ màu tím cao mười mấy trượng, một luồng khí tức nặng nề mà nóng rực nháy mắt bao phủ không gian trăm trượng xung quanh.
Ba người Phần Thiên môn nhất tề trừng lớn mắt, toàn thân cứng ngắc… Bởi vì Phần Mạc Ly thế mà lại không tiếc tự tổn lượng lớn tinh huyết, đến phát động cấm kỹ “Phần Thiên long” của Phần Thiên môn! Nếu không phải hắn bị áp chế đến mức hoàn toàn nhìn không ra hy vọng, hắn tuyệt đối không có khả năng làm ra lựa chọn như vậy. Tinh huyết tổn thương, gần như không có khả năng khôi phục, mà sau đó, huyền lực của Phần Mạc Ly cũng tất nhiên giảm xuống lớn, nói không chừng chấp nhận xa cách nửa bước Vương Huyền này, trở lại Thiên Huyền cảnh cấp mười… Mà cả đời, có lẽ đều không còn có khả năng trở lại nửa bước Vương Huyền.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, một kích tuyệt cảnh cạn kiệt sinh mệnh và tương lai này của Phần Mạc Ly, có thể triệt để đánh giết Vân Triệt.
- Chết đi!!
Sắc mặt Phần Mạc Ly dữ tợn đáng sợ, hơn nữa máu thịt đầm đìa trước ngực hắn, quả thật giống như ác quỷ bò ra từ trong biển máu trong địa ngục. Hắn khàn giọng quát to, hai trảo chợt phóng thích, một viêm long màu tím to chừng một trượng gào thét bay ra, thẳng về phía Vân Triệt.
Phần Thiên long, Vân Triệt không phải là lần đầu tiên đối mặt, trên bài vị chiến, giao thủ với Phần Tuyệt Bích, Phần Tuyệt Bích cũng đã dưới điên cuồng không tiếc tự tổn tinh huyết đến phát động một chiêu này. Nhưng một chiêu này phóng thích ra từ trong tay Phần Mạc Ly, Phần Tuyệt Bích sao có thể so sánh được.
Lúc trước một chiêu này của Phần Tuyệt Bích, tuy rằng hắn tiếp được, nhưng đón cũng có phần hung hiểm, mà giờ khắc này, đối mặt với Phần Thiên viêm long có uy lực hơn khi đó gấp trăm lần… Vân Triệt ngược lại ngay cả dáng vẻ né tránh cũng không có, sắc mặt yên lặng, cứ lạnh lùng nhìn viêm long màu tím vĩ đại đến gần như vậy, ngay khi viêm long còn cách mình không đến nửa trượng, Long khuyết của hắn mới chợt đánh ra, liền trực tiếp đập vào phía trên viêm long như vậy.
- Vẫn nguyệt trầm tinh!!
Động tác của Vân Triệt, khiến Phần Mạc Ly vui mừng quá đỗi, gần như đã thấy được một giây sau Vân Triệt bị Phần Thiên viêm nháy mắt nổ tung nuốt hết hoàn toàn… Nhưng mà, một kiếm này của Vân Triệt, ẩn chứa không chỉ là lực đánh vào như dời núi lấp bể, còn có lực khống chế năng lượng hệ hỏa không gì sánh kịp, trong nháy mắt khi Long khuyết nện lên trên Phần Thiên long kia, Phần Thiên long thế mà lại không vì vậy mà nổ tung, mà trong một tiếng động tĩnh nặng nề bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bay về phía hai trưởng lão Phần Thiên môn vẫn luôn ở bên phải Vân Triệt.
Trong ánh sáng tím chói mắt, chiếu rọi ra gương mặt tuyệt vọng tới cực điểm của hai người.
Ầm!!!
Phần Thiên long ầm ầm nổ tung, một ngọn lửa phóng thẳng lên cao, xông thẳng lên đến ngoài mấy trăm trượng, nhanh chóng bốc khô một đám mây, mặt đất trăm trượng xung quanh, càng hóa thành một hải dương ngọn lửa màu tím, tất cả trong đó, đều bị vô tình đốt cháy, ngay cả mặt đất, đều trong đốt cháy thong thả hạ xuống.
Đây là cực hạn siêu việt của Phần Mạc Ly, một chiêu cấm kỵ cạn kiệt tính mạng và tiềm lực của hắn, uy lực vô cùng khủng bố, cho dù là cường giả Thiên Huyền cảnh hậu kỳ, khi bị đánh chính diện cũng sẽ nháy mắt bị mất mạng, huống chi là hai trưởng lão Phần Thiên môn mới ở Thiên Huyền cảnh sơ kỳ, bọn họ ngay cả một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra, đã bị biển lửa màu tím cắn nuốt, sau đó trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Một kích hao phí giá cao vĩ đại, nhưng không thương tổn được một sợi tóc của Vân Triệt, ngược lại đánh chết hai đồng môn của mình, Phần Mạc Ly cảm giác giống như có một trái bom nổ tung trong đầu mình, thân thể lạnh lẽo giống như đặt mình vào trong hầm băng. Vân Triệt lắc mình một cái xông về phía hắn, hắn thế mà lại không hề có chút phản ứng nào, giống như tinh thần đã hoàn toàn hỏng mất.
Ầm!!
Long khuyết nặng nề đập vào trước ngực Phần Mạc Ly, một tiếng vang thật lớn, lực lượng mạnh mẽ điên cuồng dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, khiến cho lục phủ ngũ tạng và kinh mạch cả người hắn đều bị phá hủy thành mảnh nhỏ, Phần Mạc Ly “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào trên mặt đất ngoài mười trượng, lại không cách nào đứng lên.
Vân Triệt không nhanh không chậm đi qua, từ trên cao nhìn xuống đại trưởng lão Phần Thiên môn mà lúc trước bản thân chỉ có thể ngưỡng vọng. Toàn thân Phần Mạc Ly thống khổ run rẩy, hai mắt trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trong cổ họng, lại đã không phát ra được một tiếng động nào. Trong đôi mắt bắt đầu tan rã, thoáng qua vẻ tuyệt vọng dày đặc.
- Phần lão cẩu, ta nói rồi, cuối cùng ta sẽ có một ngày, tự tay lấy mạng chó của ngươi!
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Nếu không phải có người khác ra tay, ta lần thứ hai suýt chết ở trên tay ngươi, mạng của ta, có thể còn quý trọng hơn trăm vạn lần mạng chó của ngươi! Cho ngươi dùng một cái mạng đến trả, thật sự lợi cho ngươi quá!
Giọng Vân Triệt vừa dứt, Long khuyết bỗng nhiên rớt xuống, xuyên qua yết hầu Phần Mạc Ly, toàn thân Phần Mạc Ly cứng đờ, hai mắt lồi ra ngoài tan rã ra sắc thái tuyệt vọng cuối cùng, sau đó thân thể khựng lại, lại không một tiếng động, chết không nhắm mắt.
Long khuyết rút ra, trên thân kiếm một chút máu không thấm. Nhìn thi thể Phần Mạc Ly, trong mắt Vân Triệt không ngừng chớp động lên khác thường… Ở Thương Phong đế quốc, Địa Huyền cảnh có thể làm tông sư, Thiên Huyền cảnh có thể danh chấn thiên hạ, gần như mỗi một cường giả Thiên Huyền ngã xuống, đều sẽ dẫn phát lên oanh độ mức độ khác nhau ở huyền giới Thương Phong đế quốc, mà hôm nay, trong vòng thời gian không đến một phút đồng hồ, hắn với Long khuyết trong tay tiêu diệt tròn sáu Thiên Huyền cường giả! Mà trong đó, còn có hai Thiên Huyền hậu kỳ, một nửa bước Vương Huyền!
Khi ở bài vị chiến, đẳng cấp như vậy, đối với hắn mà nói vẫn là tồn tại siêu nhiên theo không kịp, mà thời gian trôi qua chẳng qua gần hai năm, Thiên Huyền cảnh, thậm chí nửa bước Vương Huyền, đều bị hắn dễ dàng chém chết. Khoảng cách thời gian ngắn như vậy, thực lực của hắn, đã từ trình độ trẻ tuổi,vượt qua đến cấp bậc cao nhất chân chính ở Thương Phong đế quốc.
Thái cổ Thương Long nói cho hắn biết, sau khi dung hợp Long thần tủy và Long thần hồn, thực lực của hắn nhận được thăng hoa, khi đó, hắn cũng không cảm giác quá lớn, lúc này hắn mới hiểu được đó là thăng hoa trình độ nào.
Thậm chí, ngay cả Huyền cương, ngay cả lĩnh vực Long hồn của hắn đều chưa từng sử dụng.
Xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên một người cuối cùng, mà trưởng lão Phần Thiên môn kia chẳng biết từ lúc nào đã ngồi sững ở trên đất, khi ánh mắt của Vân Triệt rơi vào trên người hắn, toàn thân hắn run bắn, trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị, vừa lăn vừa bò chạy trốn mà đi, giống như một đầu chó bị sợ bể mật… Thời điểm chạy trốn, ngay cả Huyền độ hư không cũng quên mất sử dụng như thế nào.
Nhân vật cấp bậc trưởng lão của Phần Thiên môn cả đời sống an nhàn sung sướng, được người cúng bái, trong xương tự nhiên phần lớn là người sợ chết.
Vân Triệt cười trào phúng, thân thể lóe lên một cái, Tinh thần toái ảnh liên tục phát động, sau mười mấy giây liền đuổi tới phía sau người nọ, một kiếm đánh ra, mặt đất phía dưới nhất thời lật úp, hung hăng chấn hắn lăn lộn trên đất.
Người nọ gầm rú một tiếng tuyệt vọng, nhưng lập tức, hắn ngạc nhiên phát hiện mình vậy mà không bị thương, hắn trở mình lại, ngồi sững trên mặt đất, cả người run run nhìn Vân Triệt mang theo Long khuyết, cơ bắp trên mặt bởi vì sợ hãi mà co rúm lại trên phạm vi lớn:
- Thiếu… Thiếu… Thiếu hiệp tha mạng! Ta và thiếu hiệp… Không... Không oán… Không thù… Ta chỉ phụng mệnh làm việc… Thiếu hiệp giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng tiện này của ta… Ta nhất định mang ơn… Sau này nhất định hồi báo… Thiếu hiệp tha mạng… Tha mạng…
- Ha ha!
Vân Triệt đưa tay sờ cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn:
- Ngươi sợ hãi như vậy làm gì, lỡ như dọa đến tiểu trong quần, vậy chướng tai gai mắt bao nhiêu. Ngươi tên là gì?
Thấy từng kiếm tàn nhẫn lúc trước của Vân Triệt lại không ngay lập tức động thủ, còn tán gẫu với hắn, trong lòng hắn dấy lên một hy vọng, cuống không kịp nói:
- Tại… Tại hạ Phần Đoạn Hải, là… Là các chủ Viêm các Phần Thiên môn…
- A, Phần Đoạn Hải, tên này của ngươi, thật đúng là khí phách, đáng tiếc, lại có tính cách đê tiện như vậy.
Sắc mặt Vân Triệt âm trầm xuống:
- Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, ngay cả thương tổn cũng sẽ không thương tổn ngươi, còn có thể để cho ngươi bình an vô sự trở lại Phần Thiên môn…
Trên mặt Phần Đoạn Hải lộ ra sắc thái vui mừng như điên, gần như không tin được vào lỗ tai của mình.
- Sau khi ngươi trở về, nói cho môn chủ Phần Đoạn Hồn của các ngươi biết, mạng của ngươi, là ta lưu cho thể diện và đường sống cuối cùng của Phần Thiên môn! Phần Tuyệt Bích đúng là vì ta mà chết, nhưng là vì do hắn và Phần Tuyệt Thành muốn ám hại ta trước! Chuyện với Phần Tuyệt Thành, đều là gieo gió gặt bão! Người các ngươi lần này đi ra đã chết bảy, bao gồm đại trưởng lão của các ngươi, cũng là truy sát ta trước, toàn bộ chết chưa hết tội! Nếu Phần Thiên môn các ngươi vì vậy từ bỏ, không lại đến gây sự với ta, ta ngược lại sẽ coi như tất cả đều chưa từng phát sinh, cũng sẽ không lại đi tìm Phần Thiên môn các ngươi gây rắc rối. Nhưng nếu như các ngươi còn dám trêu chọc ta… Ta không để ý đến để cho cả Phần Thiên môn, trở thành đá đặt chân bị ta dẫm nát!
Phần Đoạn Hải nào dám không đáp ứng, như con gả mổ thóc gật đầu:
- Vâng, dạ, những lời ngươi nói, ta cam đoan một chữ không sót nói lại cho môn chủ… Cam đoan một chữ không sót… Tạ… Tạ ơn thiếu hiệp không giết…
- Ta cũng không phải sợ Phần Thiên môn các ngươi, càng hoàn toàn không để ý đến triệt để kết làm tử thù với Phần Thiên môn các ngươi, chẳng qua gần đây ta nhiều việc vặt lắm, không muốn lại lãng phí tinh lực đi để ý đến một ít ruồi bọ không đáng vào đâu! Chỉ mong môn chủ còn có hội trưởng lão của các ngươi đều là một đám người coi như có đầu óc… Cút đi!!
Phần Đoạn Hải nào dám nói thêm nửa chữ, hắn cuống quýt bò lên, mang theo cái mạng gần như được nhặt về chật vật chạy trốn, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Vân Triệt.