.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_321" class="block_" lang="en">Trang 161# 1
Chương 321: Băng Vân cung chủ
Một kiếm đánh tan Băng Vân lục tiên đồng thời xây lên phòng ngự, Vân Triệt cắn chặt răng, mang theo toàn bộ lửa giận chính thức bước chân vào trong Băng Vân tiên cung, mà lúc này, một tiếng gầm lên từ trên trời giáng xuống:
- Hạng người cuồng vọng! Lại dám xông vào Băng Cung ta, hủy cửa cung ta… Không thể tha cho ngươi!
Một luồng Băng Tuyết Phong Bạo thấu xương gào thét mà tới, cứng rắn dừng ở trước thân hình đi tới của Vân Triệt, Vân Triệt gầm to một tiếng, trọng kiếm vòng lên, nháy mắt đánh tan tác luồng Băng Tuyết Phong Bạo này, sau đó một kiếm đánh về phía bóng dáng từ trên không trung cấp tốc hạ xuống.
Người trước mắt nhìn chừng bốn mươi năm mươi tuổi, trên người, phóng thích ra một luồng khí thế khiến cho hắn cảm giác áp bách sâu sắc… Thực lực của nàng mạnh, còn phải hơn Phần Đoạn Hồn, còn hơn Tiêu Tuyệt Thiên, thậm chí còn hơn Lăng Nguyệt Phong! Là người mạnh nhất từ trước đến nay mà Vân Triệt gặp được ở Thương Phong đế quốc! Một cường giả tuyệt thế dừng lại ở Vương Huyền cảnh giới tròn bốn mươi năm!
Mà người này, chỉ có thể là cung chủ Băng Vân tiên cung –– Cung Dục Tiên!!
Lửa giận vốn căm phẫn cháy bùng của Vân Triệt bỗng chốc trở nên càng thêm tràn đầy, hắn lắc mình một cái, ở giữa không trung hiện ra bốn bóng dáng, cũng đồng thời chém ra bốn đường Phượng hoàng phá bao hàm phẫn nộ, không lưu tình chút nào đánh về phía Cung Dục Tiên… Băng Vân cung chủ có thực lực ngạo thế thiên hạ, hoàng đế thấy chúng còn phải lễ nhượng bảy phần, kiêng kị mười phần.
Cung Dục Tiên cau mày, cánh tay vung lên, một dải lụa dài trắng như tuyết bay múa ngang trời, đánh tan toàn bộ bốn đường Phượng hoàng phá, cánh tay lại vừa vung múa, dải lụa dài trắng như tuyết trong bay múa đan vào thành hình dạng một bông tuyết, mang theo uy thế khắp trời và lạnh như băng thiên, đón trọng kiếm của Vân Triệt!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Uy phong của Vương Huyền bùng nổ trong va chạm, chấn động đến toàn bộ Băng Vân tiên cung ngầm rung rung, trên mặt đất hiện lên ba cái hố to chồng chất lên nhau, phía trên không gian đã trong vặn vẹo gần như sụp đổ, đệ tử Băng Vân cách khá gần trực tiếp bị dư ba của huyền lực đánh bay ra ngoài, phát ra từng tiếng kêu to yêu kiều kinh hoảng mà dễ nghe.
Thân thể Vân Triệt cuộn tròn rơi xuống đất, khí huyết toàn thân trào lên một trận, phía trước hắn, Cung Dục Tiên chậm rãi rơi xuống đất, trên mặt, rõ ràng treo vẻ khiếp sợ thật sâu, ánh mắt của nàng lưu lại ngắn ngủi trên mặt Vân Triệt, sau đó lại đảo qua Long khuyết trong tay hắn, hai mắt trầm tĩnh phóng xuất ra ánh sáng lạnh như băng:
- Còn tuổi nhỏ, lại có được thực lực như thế, hơn nữa lại còn cầm một thanh Vương Huyền kiếm! Chẳng lẽ, ngươi là truyền nhân của thánh địa nào?
Cung Dục Tiên là nhân vật bậc nào, lời của nàng, ai dám không đáp. Mà Vân Triệt lại ngoảnh mặt làm ngơ, hai tròng mắt như mắt đỏ ác lang, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khàn khàn giọng nói:
- Cung Dục Tiên! Sở Nguyệt Thiền bị phế huyền công… Lại bị trục xuất khỏi Băng Cung chuyện… Có phải thật vậy không! Nói!!
- Cung chủ, hắn là Vân Triệt! Hắn không chết!
Sở Nguyệt Ly la lên. Trong số người ở đây, cũng chỉ có nàng từng gặp Vân Triệt.
- Vân Triệt!?
Đuôi chân mày Cung Dục Tiên vừa động, trên mặt tất cả đệ tử Băng Vân cũng đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và phức tạp… Hắn chính là Vân Triệt? Chính là Vân Triệt lấy huyền lực Chân Huyền cảnh đoạt được vị trí đầu não của bài vị chiến, phu quân của Hạ Khuynh Nguyệt, khiến Sở Nguyệt Thiền có bầu, khiến Thương Phong rung chuyển… Lại ngoài ý muốn ngã xuống ở Thiên Kiếm sơn trang?
Mười bảy tuổi đoạt được vị trí đầu não ở bài vị chiến, Chân Huyền cảnh có thể so với Địa Huyền cảnh… Thành tích như vậy, đủ để ngạo thị Thương Phong, cũng có tư cách khiến Cung Dục Tiên liếc mắt. Mà vừa rồi vài lần giao thủ trực diện với Vân Triệt, trong lòng Cung Dục Tiên có thể nói nổi lên sóng to gió lớn. Huyền lực của nàng cao đến Vương Huyền cảnh cấp ba, nhưng lại không chiếm được một chút tiện nghi từ trong tay Vân Triệt, thanh Vương Huyền trọng kiếm kia mỗi một lần vung lên, uy áp làm cho người ta sợ hãi cũng khiến cho lồng ngực của nàng giống như có một tảng đá lớn đè lên, vốn hít thở không thông.
Thực lực của hắn, cường đại hơn trong truyền thuyết đâu chỉ gấp trăm lần!
Chỉ sợ so với Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ, đều không hề yếu kém hơn chút nào!
Vân Triệt như vậy, có thể nói là kỳ nhân có một không hai, cũng khó trách ngay cả Sở Nguyệt Thiền cũng động tình với hắn.
- Ngươi chính là Vân Triệt?
Cung Dục Tiên vừa khiếp sợ, lại phẫn nộ. Danh dự ngàn năm của Băng Vân tiên cung bị làm bẩn, là bởi vì hắn, bị ép bế cung, cũng bởi vì hắn! Nếu không phải trước kia Vân Triệt đã ngã xuống, nàng hận không thể rời khỏi Băng cung tự tay đi giết hắn rồi. Nàng nhíu mày nói:
- Ngươi lại còn sống? Còn có mặt mũi đến Băng Vân tiên cung ta hỏi tội? Ngươi làm hại Nguyệt Thiền làm trái môn quy, hủy diệt danh dự ngàn năm của Băng cung ta…
- Ta nhổ vào!
Vân Triệt tức giận nói:
- Môn quy của Băng Vân tiên cung chó má các ngươi có liên quan gì đến ta chứ! Danh dự ngàn năm của các ngươi có một chút quan hệ nào với ta? Trong mắt ta, môn quy của các ngươi quả thật chính là gông xiềng diệt sạch nhân tính nhất trên đời này! Cái gọi là danh dự ngàn năm, càng là chuyện thật đáng cười! Mà ta và Sở Nguyệt Thiền tình đầu ý hợp, cùng chung khổ nạn, đồng sinh cộng tử… Chuyện của hai người chúng ta, cho dù là Thiên Vương lão tử đều không thể xen vào! Ngươi dựa vào cái gì muốn phế bỏ huyền công của nàng, còn trục xuất nàng ra khỏi tông môn!
- Làm càn!
Cung Dục Tiên giận dữ, nàng bình ổn tức giận:
- Nguyệt Thiền là đệ tử chân truyền đắc ý nhất của ta, ta đối đãi với con bé như nữ nhi thân sinh, một thân Băng Vân quyết của con bé, cũng do ta truyền thụ, mặc dù ta hận con bé khiến danh dự tông môn bị ô nhục, hận không thể tự tay hủy diệt nghiệt chủng trong bụng con bé, nhưng sao lại nhẫn tâm phế bỏ huyền công của con bé, đuổi con bé ra khỏi cung! Băng Vân quyết là vô thượng của huyền công hệ băng, băng tâm hàn thể, nữ tử tu luyện Băng Vân quyết một khi có thai, không tới hai tháng, bào thai trong bụng sẽ bị lạnh mà chết! Nơi Băng cực tuyết vực này quanh năm trời giá lạnh đất đóng băng, hàn khí rất nặng, là nơi tuyệt hảo để tu luyện Băng Vân quyết, nhưng ở lâu dài trong hàn khí quá nặng này, cũng đủ làm trí mạng đối với bào thai trong bụng! Nguyệt Thiền vì ngươi… Vì nghiệt chủng mà ngươi lưu lại trong cơ thể con bé, tự phế huyền công ngay tại chỗ, quỳ gối van xin ta trục xuất con bé ra khỏi Băng Vân tiên cung!
“…” Trong đầu Vân Triệt ầm ầm một trận, nháy mắt biến thành hoàn toàn trống rỗng, trong thế giới trống rỗng, lại chậm rãi hiện ra hình ảnh tiểu tiên nữ trong ngày thường lạnh như huyền băng lại vì hài tử của bọn họ, quyết tuyệt tự phế bỏ huyền công, quỳ gối trước Cung Dục Tiên khóc cầu…
Đã từng, tuy rằng hắn thích Sở Nguyệt Thiền, mê luyến khí chất cùng với cảm giác chí thanh chí hàn này của nàng, nhưng chưa bao giờ cho rằng mình thua thiệt nàng cái gì, tuy rằng nàng đã cứu mình, nhưng ở nơi Long thần thí luyện, hắn cũng liều mạng thủ hộ nàng, cho dù kết hợp với nàng, cũng là vì cứu tính mạng của nàng. Mà giờ khắc này, hắn hoàn toàn biết được, cuộc đời mình, đều khó có khả năng lại quên được Sở Nguyệt Thiền, cả đời, cũng không thể cô phụ được nàng dưới vẻ ngoài ngạo nhược như tuyết liên, lòng si mê còn cứng cỏi trong sáng hơn kim cương.
Gương mặt Vân Triệt bắt đầu co rúm, sau đó, hắn nở nụ cười, cười hơi bi thương, cũng có phần trào phúng lạnh như băng, giọng điệu của hắn thấp kém, nhưng phẫn nộ trong giọng nói, lại không hề giảm bớt chút nào:
- Cung Dục Tiên, ta hỏi ngươi… Ngươi lúc đó, thật sự không có biện pháp nào có thể bảo trụ hài tử trong bụng nàng ấy, có năng lực bảo trụ huyền công của nàng ấy, khiến cho nàng ấy không cần rời khỏi Băng Vân tiên cung sao!
Khuôn mặt Cung Dục Tiên vừa động, đối mặt với đôi mắt lạnh như mũi băng của Vân Triệt, lời sắp ra khỏi miệng của nàng lại không cách nào nói ra, thật lâu không nói gì.
Vân Triệt trầm thấp nói:
- Chỉ cần lấy Tử mạch thiên tinh tạm thời phong bế huyền mạch của nàng ấy, lại giống vậy lấy Tử mạch thiên tinh bảo vệ hài tử trong bụng nàng ấy, như vậy thì cho dù là hàn khí của Băng Vân quyết, hay là hàn khí của nơi này, đều tuyệt đối không có khả năng tổn thương tới hài tử! Tử mạch thiên tinh đúng là trân quý vô cùng, nhưng Băng Vân tiên cung các ngươi ngàn năm cung môn, tuyệt đối không có khả năng không lấy ra được Tử mạch thiên tinh! Cung Dục Tiên ngươi sống nửa đời, cảnh giới ở đỉnh Thương Phong, ngươi ngàn vạn lần đừng nói rằng ngươi không biết phương pháp như vậy!!
Lời Vân Triệt nói, đâm thẳng vào chỗ hiểm của Cung Dục Tiên, sắc mặt nàng trầm tĩnh, nhưng đối mặt với Vân Triệt trợn mắt, nàng lại không có lời nào để nói.
- Cung chủ, đây là… Sự thật như vậy sao?
Sở Nguyệt Ly lên tiếng hỏi, lúc nói chuyện, hai tay của nàng không tự chủ nắm chặt.
- Haizzz!
Cung Dục Tiên thở dài một tiếng, nói:
- Lúc đó Nguyệt Thiền đột nhiên tự phế bỏ huyền công, ta vốn không kịp ngăn cản…
- Thúi lắm!!
Vân Triệt tức giận ngắt lời Cung Dục Tiên:
- Cho dù nàng ấy đột nhiên tự phế bỏ huyền công, ngươi không kịp ngăn cản… Vậy vì sao ngươi lại cho phép nàng ấy rời khỏi Băng Vân tiên cung? Nàng ấy không có huyền công, tự bảo vệ mình như thế nào? Hơn nữa huyền công vừa phế, thân thể nàng ấy nhất định suy yếu không chịu nổi trong thời gian dài, chứ đừng nói tới còn có thai! Nếu ngươi thật sự quan tâm đến nàng ấy, coi nàng ấy như nữ nhi của mình, nên giữ nàng ấy ở lại Băng cung, lấy Tử mạch thiên tinh ngăn cách hàn khí, có Băng cung các ngươi thủ hộ, nàng ấy tất nhiên bình an vô sự, cho đến khi sinh hạ hài tử! Nhưng ngươi cố tình trục xuất nàng ấy! Tất cả biện giải của ngươi, đều chỉ là thả rắm! Ngươi chân chính để ý, vốn chính là cái gọi là danh dự ngàn năm trong miệng ngươi! Bởi vì chỉ có đuổi nàng ấy ra khỏi Băng Vân tiên cung, danh dự trong miệng của ngươi mới có khả năng được bảo toàn! Ở trước mặt cái gọi là danh dự, tất cả cái khác, cho dù là cái gọi là “Nữ nhi”, cũng đều có thể quyết tuyệt vứt bỏ!
- Chỉ nói bậy!
Cung Dục Tiên tức giận:
- Tuy rằng Nguyệt Thiền tự phế bỏ huyền công, nhưng huyền lực còn đó! Với huyền lực cảnh giới Vương Huyền của con bé, toàn bộ Thương Phong đế quốc, có mấy người có thể gây tổn thương cho con bế!
Vân Triệt nắm lấy Long khuyết, khí tức cuồng bạo ở trên người hắn phóng thích ra:
- Vân Triệt ta là người có ân tất báo, có thù oán phải đền bù! Nếu Băng Vân tiên cung các ngươi đối xử tử tế với Sở Nguyệt Thiền, để nàng ấy ở lại trong cung, thủ hộ nàng ấy sinh hạ hài tử của ta và nàng ấy, ta nhát định mang ơn Băng Vân tiên cung các ngươi, kể cả để cho ta bán mạng cho Băng cung các ngươi, ta đều sẽ không hề nhíu mày chút nào! Nhưng đáng tiếc, các ngươi lại làm ra một quyết định khiến cho ta không cách nào không oán hận… Cung Dục Tiên, ngươi tốt nhất cầu nguyện một ngày khi ta tìm được nàng ấy, nàng ấy và hài tử của ta đều bình an, bằng không, đừng nói ngươi là cung chủ Băng Vân, cho dù ngươi là Vương mẫu trên trời, ta cũng nhất quyết lấy mạng của ngươi!!
Từng lời nói của Vân Triệt như hung thần bức người, Cung Dục Tiên cố hết sức áp chế tức giận cũng dần dần không khống chế được, nàng trầm giọng nói:
- Chuyện của Nguyệt Thiền, con bé chịu trừng phạt này, tuy rằng tuyệt đối không oan uổng, nhưng về nhân tình mà nói, ta xử lý, đúng là có phần khiếm khuyết, nhưng sao có thể là lý do để cho ngươi đến Băng cung ta giương oai! Huống chi, là ngươi nợ Băng cung ta trước! Ngàn năm kinh lịch của Băng cung ta, không có một người nào dám làm càn như thế. Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi không cho ta một câu công đạo thỏa đáng, cũng đừng mong rời đi!
- Câu công đạo?
Vân Triệt cười lạnh:
- Nên nói lời công đạo là ngươi, không phải là ta! Ta cũng từ đầu không muốn lập tức rời đi! Bởi vì, ta còn chưa cho ngươi thưởng thức đến kết quả chọc giận ta!!
Khí tức huyền lực trên người Vân Triệt ầm ầm nổ tung, khiến băng tuyết vừa rơi xuống không lâu lại nổ khắp bầu trời, Long khuyết tung ra, một “Bá Vương nộ” đánh thẳng ngay mặt Cung Dục Tiên, trong tiếng gió gào thét cùng với tiếng ròng ngâm giống như đến từ ngoài trời vang vọng toàn bộ Băng Vân tiên cung.