.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_322" class="block_" lang="en">Trang 161# 2
Chương 322: Ngữ điệu thứ hồn
Cuồng bạo với uy áp của một kiếm này, khiến chân mày Cung Dục Tiên cau chặt, thân thể nàng hạ xuống, rơi xuống mặt đất, dải lụa dài bay múa, chung quanh băng hoa hỗn loạn, tuyết bay tràn khắp, một đóa băng liên nở rộ trong tuyết bay che trời…
- Giết!!
Giống như sấm sét nổ vang, năng lượng mãnh liệt cuồng bạo của sóng thần bùng nổ, tầng băng phía dưới cũng bị thô bạo nhấc lên, che đậy tất cả bầu trời trong tầm mắt.
Vân Triệt và Cung Dục Tiên đồng thời lui lại, chỗ bọn họ đang đứng, tất cả băng tuyết phạm vi chung quanh ba trăm trượng đều hóa thành bột phấn thật nhỏ.
Thực lực của Cung Dục Tiên, ở trong Thương Phong không người dám chất vấn, mà một giao thủ trong chớp mắt giữa Vân Triệt và Cung Dục Tiên, thế mà lại cân sức ngang tài! Điều này khiến cho tất cả đệ tử Băng cung khiếp sợ tột đỉnh. Mà giao thủ trong nháy mắt, cũng càng thêm khơi dậy lửa giận của Vân Triệt và Cung Dục Tiên, hai người ngừng lại ngắn ngủi, Vân Triệt lại dữ dội gầm một tiếng, Long khuyết vung lên, trên người, trên thân kiếm, đều thiêu đốt lên Phượng hoàng viêm nóng cháy vô cùng.
Lửa phượng cháy trời, băng tuyết che trời, theo tiếng động nổ mạnh đinh tai nhức óc, bóng kiếm và bóng dải lụa liên tiếp không ngừng đụng chạm vào nhau, âm thanh khủng bố giống như sấm sét cùng trỗi lên.
Bóng dáng của Cung Dục Tiên nhẹ bay di chuyển trong băng tuyết và phượng viêm… Đây là thân pháp tuyệt kỹ Băng phân tuyết vũ bộ của Băng Vân tiên cung, ban đầu ở bài vị chiến khi Vân Triệt giao thủ với Hạ Khuynh Nguyệt, liền từng tự mình lĩnh giáo,khi Hạ Khuynh Nguyệt thi triển Băng phân tuyết vũ bộ có dáng người phiêu dật xuất trần, như tiên tử điểm vân, đẹp không sao tả xiết, lại mê loạn mắt người, còn ở dưới chân Cung Dục Tiên, lại biến hóa thất thường giống như quỷ ảnh! Vân Triệt lấy Tinh thần toái ảnh tới đọ sức… Mặc dù chỉ là cảnh giới tầng thứ ba của Tinh thần toái ảnh, cũng không hề kém cỏi hơn Băng phân tuyết vũ bộ đã là cảnh giới tầng thứ tám của Cung Dục Tiên.
Về thân pháp, Cung Dục Tiên chìm đắm trong Băng phân tuyết vũ bộ gần trăm năm nhưng lại không hề chiếm thế thượng phong một chút nào!
Sau lưng Cung Dục Tiên, hư ảnh của một đóa băng liên bắt đầu nở rộ, hơn nữa dần dần hóa thành thực chất, lúc nàng ra tay, mỗi một lần dải lụa dài bay múa, đều sẽ phóng xuất ra trăm bóng băng phượng… Lúc đầu giao thủ với Vân Triệt, nàng cũng hề thi triển toàn lực, mà khi phát hiện mình thế mà lại không thể làm gì được đối phương, bắt đầu tăng dần huyền lực lên, nhưng nàng lập tức khiếp sợ phát hiện ra, mỗi một lần huyền lực của mình tăng lên một phần, lực lượng của đối thủ cũng sẽ theo sát tăng trưởng thêm một phần, thủy chung không hề bị nàng áp chế một chút nào! Khi dải lụa trong tay nàng bay múa hóa thành băng phượng, trọng kiếm của hắn lại bắt đầu phóng xuất ra nhiều tiếng rồng ngâm chấn động linh hồn, cắn nát từng mảnh băng phượng của nàng.
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ trên một trăm chiêu, nhưng ai cũng đều không thể làm gì được ai.
Hai người, giống như thế lực ngang nhau.
Nhưng mà, trong hai người, một phía trong đó là cung chủ Băng Vân đã thành danh mấy chục năm, uy chấn thiên hạ, không người không sợ.
Còn bên kia, chỉ là một người thiếu niên mới mười chín tuổi!
Toàn bộ đệ tử của Băng Vân tiên cung đã ở trong khiếp sợ vô tận mà mất tiếng, nhận thức của các nàng, đều ở dưới một trận chiến này hoàn toàn bị đánh vỡ.
- Băng Thiên chi khu!
Hai người sau một lần đối chiến rất cuồng bạo tách ra xa xa, Cung Dục Tiên ổn định thân hình trước Vân Triệt, hai tay chập lại, theo động tĩnh “Rắc rắc rắc”, chung quanh thân thể Vân Triệt cấp tốc tạo thành băng quan (quan tài bằng băng) giống như thủy tinh. Băng quan cũng không phải rất nặng, nhưng ẩn chứa Băng Vân lực có mật độ cực cao, một khi bị nhốt vào trong đó, cho dù là đối thủ ngang cấp, trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng mong có thể tránh thoát.
Băng Thiên chi khu thành công phong tỏa Vân Triệt, vẻ mặt của Cung Dục Tiên nhất thời thả lỏng, lạnh lùng nói:
- Lấy tuổi tác và thực lực hiện giờ của ngươi, về cấp bậc có thể so với truyền nhân của thánh địa! Gần như tương đương với Hạ Khuynh Nguyệt của Băng Vân tiên cung ta! Thương Phong đế quốc xuất hiện thiên tài giống như ngươi, ta cũng không muốn tự tay phá hủy! Nhưng ngươi xúc phạm Băng Vân tiên cung ta như thế, tuyệt đối không thể tha cho!
Vân Triệt mắt điếc tai ngơ, một kiếm đập vào phía trên băng quan, mang lên một tiếng chấn vang “Rầm”.
- Đây là kỹ năng phong tỏa mạnh nhất của Băng Vân tiên cung ta –– Băng Thiên chi khu. Một khi bị phong tỏa trong đó, tuyệt đối không có khả năng trong thời gian ngắn…
Theo một tiếng “Rắc” nứt vang, một đường vết nứt thật dài cấp tốc lan tràn phía trên băng quan, cũng khiến cho giọng nói của Cung Dục Tiên bị mắc kẹt ở nơi đó, trên mặt hoàn toàn kinh hãi.
Vân Triệt nhếch miệng cười lạnh, kiếm thứ hai đột nhiên nện xuống.
- Vẫn nguyệt trầm tinh!
Rầm!
Một tiếng nổ vang, Băng Thiên chi khu nhất thời hoàn toàn nổ tung, trong băng hoa rắc bay đầy trời, bóng dáng của Vân Triệt giống như xé không gian ra, giống như quỷ mị hư vô vọt tới trước Cung Dục Tiên, sau lưng hiện lên bóng dáng Thương Lang ngạo nghễ.
- Thiên Lang… Trảm!
Băng Thiên chi khu vô cùng cứng cỏi hoàn toàn bị hai cú đánh của Vân Triệt đánh tan, dưới khiếp sợ vĩ đại, Cung Dục Tiên xuất hiện thất thần trong khoảnh khắc, sau đó bị một bóng sói ẩn chứa uy thế phá núi nặng nề đánh sâu vào trước ngực.
- Phụt!!
Trong bóng sói chất chứa lực lượng khủng bố, vượt ra rất xa dự đoán trước của Cung Dục Tiên, lục phủ ngũ tạng của nàng xuất hiện lệch vị trí biên độ nhỏ trong nháy mắt, máu toàn thân chảy loạn, một ngụm máu từ trong miệng nàng bắn mạnh ra, thân hình nàng liên tục lảo đảo về phía sau mười mấy bước, một tia máu nhìn thấy mà ghê người ở khóe miệng.
- Cung chủ!
- Cung chủ!
Băng Vân lục tiên trong quá sợ hãi nhanh chóng lao đến, thủ hộ ở phía trước Cung Dục Tiên, băng linh toàn thân các nàng chớp lên, khí lạnh khoan tim, nhưng càng nhiều chính là, khiếp sợ cực độ như thế nào cũng không tiêu mất được… Mặc dù là đánh lén, nhưng hắn, đúng là đánh bị thương Cung Dục Tiên!!
Lực chiến đấu của hắn, cũng không hạn độ phá vỡ nhận thức và tưởng tượng của các nàng… Kia ít nhất, là thực lực của cảnh giới Vương Huyền!
Không đến hai mươi tuổi liền đã như thế, thành tựu tương lai của hắn, quả thật không cách nào tưởng tượng!
Mà Vân Triệt lại không tiếp tục công kích, ở trong tầm mắt của tất cả đệ tử Băng Vân, hắn thế mà lại thu hồi kiếm thế, ngay cả Long khuyết, cũng đã biến mất ở trong hai tay của hắn.
- Cung Dục Tiên…
Vẻ phẫn nộ trên mặt Vân Triệt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó, là vẻ tĩnh lặng ở trên người tuyệt đối không nên xuất hiện vào độ tuổi của hắn, giống như đối mặt không phải là cung chủ Băng Vân, mà là một người phạm tội cần nhận lấy xét xử:
- Ngươi không cách nào lý giải được phẫn nộ của ta, giống như ta không cách nào lý giải được ý nghĩa của môn quy và danh dự của Băng Vân tiên cung đối với ngươi. Tất cả những chuyện ngươi làm với Sở Nguyệt Thiền, có lẽ ở lập trường của ngươi, cũng không có gì sai cả, nhưng đối với ta mà nói, ngươi để cho nàng ấy rời khỏi Băng Vân tiên cung, do đó mang theo thai nhi đặt bản thân vào trong cảnh nguy hiểm không cách nào biết trước, liền là sai lầm không thể có khả năng tha thứ! Một kiếm này, là ngươi nợ ta!
Cung Dục Tiên chậm rãi đè thương thế trong cơ thể xuống, lạnh lùng nói:
- Thiên tư của ngươi kinh người tuyệt thế, nhưng tính tình cực đoan tự phụ, lòng dạ càng ích kỷ hẹp hòi! Năm đó Nguyệt Thiền do ta tự mình mang về Băng Vân tiên cung, là đệ tử thân truyền cuối cùng của ta! Ta trút hết đại bộ phận tâm huyết nửa đời sau lên trên thân thể con bé, do đó có uy danh truyền xa của Băng Thiền tiên tử! Đừng nói con bé xâm phạm đến môn quy, làm bẩn danh dự Băng cung, hay là tự phế bỏ huyền công, cho dù ta không có lý do tự tay phế đi huyền công của con bé, sau đó trục xuất con bé ra khỏi Băng cung, cũng một chút không hề thua thiệt con bế! Về phần ngươi… Hừ! Ngươi làm bẩn đệ tử Băng cung ta, càng khiến cho danh dự ngàn năm của Băng cung ta bị ô uế, ta tự tay tru sát ngươi như thế nào cũng đều không đủ, lại dựa vào cái gì mà phải bảo vệ nghiệt chủng của ngươi và Nguyệt Thiền! Chất vấn và hưng sư vấn tội của ngươi, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Vân Triệt chậm rãi liếc mắt, lạnh lùng nói:
- Ngươi không nợ Sở Nguyệt Thiền cái gì? A… Không! Ngươi nợ nàng! Thiếu nợ rất nhiều cực kỳ nhiều! Nếu năm đó, Sở Nguyệt Thiền không bởi vì gặp được ngươi, bị ngươi dẫn đến Băng Vân tiên cung, nàng sẽ có được cuộc sống của nữ tử bình thường, cho dù nàng có dung nhan khuynh thế, nàng có thể tìm được một nam tử coi nàng là toàn bộ cả đời, có được tình cảm hoàn chỉnh nhất và cuộc đời hoàn mỹ nhất. Mà ngươi, trừ bỏ để cho nàng có được lực lượng cường đại ra, lại cho nàng cái gì? Nàng có từng cười, từng khóc, từng vui vẻ? Mỗi ngày trời băng đất tuyết, mỗi ngày chìm đắm trong Băng Vân tu luyện, lại dưới gông xiềng của môn quy tuyệt đối không thể chạm vào tình cảm… Thứ ngươi cho nàng, là biến nàng đang sống sờ sờ, thành một khối băng điêu gần như bị đóng băng tình cảm hoàn toàn!!
- Ngươi gần như hủy đi cuộc đời của nàng!
- Ta và nàng tuy rằng quen biết ngắn ngủi, lại khiến cho nàng cam nguyện vì ta mà ruồng bỏ Băng Vân tiên cung đã sinh tồn vài thập niên, là vì trong đoạn thời gian kia, ta khiến cho nàng biến trở về nữ nhân chân chính, mà không còn là băng điêu vô tình dưới phong tỏa của Băng Vân!
Âm thanh Vân Triệt thong thả mà lạnh lẽo:
- Băng Vân tiên cung các ngươi hàng năm đều thu nạp nữ tử thiên tư cực cao, dung nhan cực đẹp chung quanh, dẫn các nàng gia nhập Băng cung, cũng khoác lên gông xiềng cả đời cho các nàng. Vì kéo dài cơ nghiệp của Băng cung ngươi, các ngươi chôn vùi bao nhiêu nữ tử ưu tú nhất vốn nên hưởng thụ vận mệnh hoàn chỉnh của mình! Ta nói môn quy của Băng Vân tiên cung các ngươi, là gông xiềng diệt sạch nhân tính nhất trên đời này, một chút cũng không oan uổng các ngươi! Băng Vân tiên cung giống như thánh địa trong vô số lòng người, trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một ngôi mộ của hoạt tử nhân vốn không nên tồn tại mà thôi!
- Ngươi… Ngươi… Im miệng!
Cung Dục Tiên hét lớn một tiếng, sắc mặt run rẩy một trận… Không sai, là run rẩy! Ngay cả Vân Triệt cũng không nghĩ tới, lời của mình, thế mà lại khiến Cung Dục Tiên có phản ứng khổng lồ như thế. Mà toàn bộ nữ tử Băng Vân đều giật mình, lời nói giống như trong miệng Vân Triệt, chưa từng có người nói với các nàng, ngôn ngữ chửi bới, thậm chí vũ nhục tông môn này, các nàng vốn nên phẫn nộ, bài xích, nhưng mỗi một lời, mỗi một chữ, mỗi một câu trong lời nói này giống như ma chú xâm nhập vào trong linh hồn của các nàng, đâm sâu vào trong linh hồn yên lặng của các nàng, lại vĩnh viễn không có khả năng thật sự hoàn toàn trôi đi.
Vân Triệt thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Cung Dục Tiên, tiếp tục nói:
- Ngươi nói ta ích kỷ, câu này ta hoàn toàn tán thành, bởi vì ta vốn là người ích kỷ tới cực điểm! Nếu phải dùng một vạn tính mạng của người vô tội không liên quan đến trao đổi tính mạng của Sở Nguyệt Thiền, ta sẽ liền giống như ma quỷ giết chết một vạn người vô tội, ngay cả do dự đều không có! Đây chính là ích kỷ của ta! Vì Sở Nguyệt Thiền, ta có thể thừa nhận gì mà ác mộng với tội ác, mà ngươi… Còn có Băng Vân tiên cung, vĩnh viễn đều khó có khả năng!
Cung Dục Tiên: “…”
Vân Triệt quay lưng đi, thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta oán hận ngươi trục xuất Sở Nguyệt Thiền khỏi Băng Vân tiên cung, nhưng như vậy cũng có chỗ may mắn. Bởi vì khi ta tìm được nàng ấy, nàng chính là Sở Nguyệt Thiền hoàn toàn thuộc về ta, không hề có một chút quan hệ với Băng Vân tiên cung ngươi! Nàng không bao giờ cần bởi vì các ngươi, mà lưng đeo gông xiềng tâm linh trầm trọng như vậy nữa!
Vân Triệt nói xong, cất bước chân, bước chân thong thả đi ra ngoài cửa cung.
- Đừng ngăn cản hắn!
Cung Dục Tiên đưa tay ngăn cản Mộ Dung Thiên Tuyết và Quân Liên Thiếp, tái mặt nói:
- Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, để cho hắn đi đi.
Nói xong câu đó, Cung Dục Tiên giống như đã tiêu hao hết tất cả khí lực trên người, nội thương vốn không quá nặng, nàng lại chậm rãi ngã khụy xuống đất, hai mắt hoàn toàn thất thần, ngay cả tiếng kinh hô bên tai, cũng đã hoàn toàn không nghe được.
Trong đầu nàng, giống như cảnh trong mộng hiện lên bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi… Hắn dùng chí tình hòa tan nội tâm đóng băng của nàng, nàng ở trên người hắn, tìm được vui vẻ mà ở Băng Vân tiên cung chưa bao giờ có… Nhưng mà, nàng không có dũng cảm giống như Sở Nguyệt Thiền… Nàng lui bước… Quyết tuyệt… Lại không gặp lại… Sau đó ở nơi tận cùng của Băng cực tuyết vực, nơi ban đầu bọn họ đã gặp nhau, nàng tìm được xác chết phóng thích ra hơi thở bi thương lạnh như băng như trước của hắn…
Đã tám mươi năm trôi qua, ảo mộng vốn nên xinh đẹp kia, lại hóa thành bóng đè khoan tim nhất, vô số lần đau đớn nàng tự cho rằng đã hoàn toàn đóng băng linh hồn yên lặng.
Lời Vân Triệt, khiến cho bóng đè mà từ trước cho tới nay nàng dùng hết toàn bộ khí lực muốn lãng quên điên cuồng thức tỉnh lại, rung động…