Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 322 - Chương 323: Nóng Lòng Trở Về

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_323" class="block_" lang="en">Trang 162# 1

 

 

 

Chương 323: Nóng lòng trở về



Không có bất kỳ ai đuổi theo, Vân Triệt đi ra khỏi Băng Vân tiên cung, đi trong trời băng đất tuyết, nhìn Băng cực tuyết vực trắng xóa, hắn lần đầu tiên tỏ vẻ bàng hoàng bất lực từ trong nội tâm.

Tiểu tiên nữ, nàng ở đâu… Nàng rốt cuộc đã đi đâu… Ta phải như thế nào, mới có thể tìm được nàng…

Mạt Lỵ có thể cảm thấy rõ ràng tâm tình của hắn, thản nhiên nói:

- Có lẽ ngươi không cần tận lực tìm kiếm nàng ta. Tin tức ngươi còn sống, kèm theo lực ảnh hưởng trước mắt của ngươi cấp tốc truyền ra, nàng ta chắc cũng nhanh chóng sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó, tự nhiên sẽ chủ động đi tìm ngươi.

- Không!

Vân Triệt lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Ngươi không hiểu nàng ấy. Tính tình của nàng ấy quá lạnh, đã quen với quạnh quẽ và cô độc, cho tới bây giờ đều không nguyện ý có bất cứ hình thức tiếp xúc nào với người ngoài. Có thai, sau khi huyền công tự phế, vì bảo hộ hài tử, nàng ấy nhất định sẽ càng thêm cố hết sức tránh đi chỗ có người… Bằng không, nàng ấy rời khỏi Băng Vân tiên cung lâu như vậy, cho dù khí chất dung nhan của nàng ấy không ai có thể bằng, ở nơi nào đều sẽ gây nên xôn xao, vì sao nàng ấy lại chưa từng bị ai từng phát hiện ra tin tức. Ngay cả Tuyết Nhược sư tỷ, đều thậm chí còn không biết nàng ấy đã bị trục xuất ra khỏi Băng Vân tiên cung… Nàng ấy nhất định đi đến một nơi bị ngăn cách, cô độc lạnh lẽo giống như Băng Vân tiên cung, không để cho bất cứ kẻ nào quấy rầy đến nàng ấy, cũng không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương đến hài tử của ta và nàng ấy… Nàng ấy không cách nào biết được tin tức ta còn sống… Ta cũng không biết nên đi nơi nào tìm kiếm nàng ấy.

- Có người đuổi tới!

Mạt Lỵ bỗng nhiên nói.

Vân Triệt nhanh chóng liếc mắt, phương hướng Băng Vân tiên cung, một bóng trắng từ không trung nhanh chóng lướt tới, rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt.

Đó là một loài huyền thú hệ chim vĩ đại trắng như tuyết, cao ba trượng, khắp cả thân lông trắng như tuyết, thân hình giống như chim cắt, lại càng cường tráng uy thế hơn chim cắt, đầu giống như chim ưng, lại cao quý ngạo nghễ hơn ưng. Móng giống như bạch câu, mắt như hàn nhận (nhận = lưỡi dao), uy phong lẫm liệt, tốc độ càng nhanh như tia chớp, tên lưng của nó, là một nữ tử một thân bạch y, tóc dài tối đen như đêm dài đến bên hông, giống như một đóa hàn mai trong Thiên Sơn vạn tuyết, hiện ra vẻ đẹp thánh khiết, lại gần như diêm dúa lòe loẹt.

- Sở Nguyệt… Ly?

Vân Triệt khẽ nhíu mày, hắn dừng người lại, yên lặng nhìn Sở Nguyệt Ly tới gần.

Tốc độ của Tuyết huyền thú cực nhanh, rất nhanh liền vọt tới trước mặt Vân Triệt, eo nhỏ của Sở Nguyệt Ly khẽ xoay, tuyết sa nhẹ múa, trong một làn gió thơm nhẹ giống như tuyết nữ hạ phàm bồng bềnh rơi vào trước người Vân Triệt, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hai hàng chân mày của Vân Tiệt không tự chủ được nhếch lên, nhưng lập tức lại khẽ giãn ra, bởi vì từ trên người Sở Nguyệt Ly, hán cũng không cảm nhận được sát khí… Thậm chí ngay cả địch ý cũng không có.

- Ngươi yên tâm, ta không tới tìm ngươi phiền toái, ta hiện giờ, cũng vốn không phải là đối thủ của ngươi.

Sở Nguyệt Ly mở miệng trước hắn, giọng nói giống như hàn tinh rơi vào nước, lạnh như băng mà trong suốt:

- Lúc trước bởi vì chuyện của tỷ tỷ ta, ta hận ngươi thấu xương, nhưng hiện giờ ta bỗng nhiên không hận ngươi… Mặc dù ngươi không đúng với Băng Vân tiên cung, hôm nay lại giẫm lên cung ta, hủy cửa cung ta, làm tổn thương cung chủ ta… Nhưng ngươi cuối cùng lại không làm thất vọng tỷ tỷ ta.

- Ngươi đuổi tới, chính là muốn nói những lời này với ta?

Vân Triệt nói.

Sở Nguyệt Ly nâng cánh tay ngọc lên, làm một thủ thế đơn giản, nhất thời, cả con chim to màu trắng như tuyết kia quanh quẩn trên không trung một vòng sau đó cấp tốc bay xuống, tiếp theo thu cánh lại, nhu thuận rơi vào bên người Sở Nguyệt Ly… Từ trên thân nó, Vân Triệt rõ ràng cảm thấy hơi thở của một Thiên Huyền cảnh!

Đây chẳng lẽ là một con Thiên Huyền thú?

- Đây là một con Tuyết hoàng thú, là Thiên Huyền thú cường đại, chỉ tồn tại ở Băng cực tuyết vực này. Mà khắp Băng cực tuyết vực, cũng chỉ có tổng cộng ba con. Tuy nó là Thiên Huyền, nhưng tính tình cực kỳ ôn hòa, càng dễ dàng phục tùng thành huyền thú khế ước hơn phần lớn Địa Huyền thú.

Sở Nguyệt Ly tự nhiên nói:

- Thực lực của ngươi bây giờ tuy rằng cực kỳ kinh người, nhưng dường như bởi vì cảnh giới huyền lực hạn chế mà không cách nào phi hành, trên tay ngươi, cũng không có huyền ấn của huyền thú khế ước, con Tuyết hoàng thú này, đưa cho ngươi làm huyền thú khế ước đi.

Khi Sở Nguyệt Ly nói được một nửa, Vân Triệt liền mơ hồ đoán được nàng định làm cái gì. Giá trị của một con huyền thú khế ước cảnh giới Thiên Huyền, hoàn toàn không thua một món Thiên Huyền khí! Cho dù là tứ đại tông môn, huyền thú khế ước cấp bậc bực này nhiều lắm cũng chỉ ít ỏi hai con, Sở Nguyệt Ly lại muốn trực tiếp đưa cho hắn một con, đây quả thật là một phần quà tặng cực lớn. Nhưng Vân Triệt lại không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối:

- Không cần! Ta không có thói quen lấy huyền thú thay đi bộ, đối với ta mà nói, đi bộ, cũng là một kiểu tu hành.

Đối với phản ứng của hắn, Sở Nguyệt Ly giống như cũng không ngoài ý muốn, lạnh lùng nói:

- Nó tên tiểu Thiền, người bắt sống, phục tùng nó là tỷ tỷ của ta. Chủ nhân trước đó của nó, cũng là chủ nhân duy nhất cho tới bây giờ, cũng là tỷ tỷ.

Vân Triệt đột nhiên liếc mắt, nhìn về phía Tuyết hoàng thú nhu thuận kia, trong mắt run run một trận.

- Khi tỷ tỷ rời khỏi Băng Vân tiên cung, chặt đứt khế ước cùng với nó, để nó lưu lại Băng Vân tiên cung, dường như không muốn bản thân bởi vì nó mà bị chúng ta tìm được. Nếu ngươi muốn đi tìm tỷ tỷ mà nói, thì mang nó theo đi. Nó sống ở Băng cực tuyết vực, nhưng cũng có thể thích ứng được với cực nóng và khô hanh, hơn nữa có đủ hai thuộc tính phong, thủy, chẳng những có thể ngày đi ba ngàn dặm, còn có năng lực công kích rất mạnh. Hơn nữa, tỷ tỷ là chủ nhân đầu tiên của nó, tuy rằng cắt đứt khế ước, nhưng nó chắc chắn sẽ không quên được khí tức của tỷ tỷ, nó có lẽ có thể trợ giúp ngươi tìm được tỷ tỷ nhanh hơn.

Nói xong, Sở Nguyệt Ly lại bổ sung một câu:

- Ta tặng nó cho ngươi, không phải là vì ngươi, chỉ đơn thuần vì tỷ tỷ của ta.

Ánh mắt của Vân Triệt biến ảo một trận, hắn bỗng nhiên nhảy lên, ngón tay chìa ra, một giọt máu bật ra đầu ngón tay, sau đó bị hắn điểm vào bộ phận mi tâm của Tuyết hoàng thú.

Tuyết hoàng thú mở hai cánh ra, trong mỏ phóng xuất ra một tiếng hót khẽ, một vầng sáng thoáng chớp động chỗ mi tâm… Sau đó, trên mu bàn tay của Vân Triệt, một huyền ấn khế ước màu trắng xuất hiện, sau đó chậm rãi ẩn xuống.

Mượn dùng ấn ký khế ước khi trước mà Sở Nguyệt Thiền lưu lại, khế ước giữa Vân Triệt với Tuyết hoàng thú cấp tốc hoàn thành. Tuyết hoàng thú hót một tiếng dài, bay lên trên không, rơi vào bên người Vân Triệt.

- Cảm tạ.

Vân Triệt rất lạnh nhạt cảm tạ một tiếng.

Sở Nguyệt Ly khẽ gật đầu, không nói gì, lơ lửng lên không, chuẩn bị rời đi.

- Khuynh Nguyệt đâu? Vì sao ta không nhìn thấy nàng ấy?

Vân Triệt bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

Thân hình Sở Nguyệt Ly khựng lại, hơi chần chừ, sau đó nói:

- Một năm trước Khuynh Nguyệt thông qua tầng thứ ba mươi ba của Băng ngục thí luyện, trở thành người đầu tiên trong chín trăm năm qua của cung ta xông qua tầng thứ ba mươi ở Băng ngục thí luyện. Hiện giờ, con bé đang ở dưới Băng ngục, tham ngộ Vô Thượng thần quyết –– Băng Di thần công mà tổ tiên lưu lại ngàn năm trước, còn chưa hề có người nào tham ngộ thành công. Ta không biết khi nào con bé có thể di ra. Ngươi là phu quân trên danh nghĩa của con bé, rồi lại có đại ân với con bé, nếu ngươi có chuyện gì muốn nói với con bé, ta sẽ chuyển cáo cho con bé vào ngày con bé ra khỏi Băng ngục.

Vân Triệt trầm mặc ngắn ngủi, sau đó khẽ lắc đầu:

- Không cần.

Sở Nguyệt Ly lại không nói nữa, đạp tuyết mà đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Vân Triệt.

- Thiền nhi…

Vân Triệt đi đến bên người Tuyết hoàng thú, đưa tay khẽ vuốt ve lông vũ lạnh như băng thuận trơn như tuyết của nó, nói khẽ:

- Cũng được, vậy chúng ta cùng nhau đi tìm nữ chủ nhân của ngươi đi.

Chính là, nên bắt đầu tìm từ dâu? Lại nên đi tìm như thế nào?

Nhìn phía trước hoàn toàn trắng xóa, Vân Triệt mê man. Hắn nhìn về phía bắc, lại chuyển sang hướng tây, lại nhìn về phía nam… Ánh mắt, cuối cùng dừng lại ở phương đông.

Phương đông… Lưu Vân thành… Gia gia, tiểu cô…

Trong mắt Vân Triệt run lên kịch liệt.

Rời khỏi Tiêu môn, lập tức liền ròng rã ba năm.

Ba năm, khi bị nhốt ở dưới Ngự kiếm đài, hắn vốn cho rằng mình không còn có khả năng thực hiện được lời hứa ba năm. Nhưng mà, hắn còn sống, bình yên đi ra, thực lực của hắn, cũng đã đủ để cho gia gia và tiểu cô không bao giờ bị bất cứ kẻ nào ở Lưu Vân thành khi dễ nữa…

Bóng dáng của gia gia và tiểu cô càng ngày càng rõ ràng trong đầu, dần dần chiếm hết tất cả suy nghĩ của hắn…

- Thiền nhi, chúng ta đi!

Tuyết hoàng thú hót dài một tiếng, vỗ cánh bay lên, mang lên băng tuyết đầy trời, Vân Triệt nhảy lên, rơi vào trên lưng Tuyết hoàng thú, sau đó cùng với Tuyết hoàng thú hóa thành một bóng trắng thật dài, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.

Thân là Thiên Huyền thú, cho dù là về tốc độ hay là về sức chịu đựng, Tuyết hoàng thú đều vô cùng cường đại, “Ngày đi ba ngàn dặm” trong miệng Sở Nguyệt Ly tuyệt đối không hề khoa trương một chút nào.

Sau khi Vân Triệt rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang, liền một nắng hai sương chạy đến Thương Phong hoàng thành, náo loạn vụ đón dâu của Phần Tuyệt Thành. Hắn vốn định lưu lại hoàng thành một hai ngày sau đó chạy về Lưu Vân thành, lại bị chuyện của Sở Nguyệt Thiền bỗng chốc tác động lên toàn bộ tâm thần, lòng như lửa đốt tiến đến Băng cực tuyết vực… Hiện giờ tuy rằng chuyện của Sở Nguyệt Thiền khắc ấn ở trong lòng, nhưng cũng là khu vực mờ mịt, không thể nào tìm ra, khi nào có thể gặp lại nàng, chỉ có thể nhìn ý tứ của ông trời. Hắn nóng lòng trở về, nhanh như điện chớp, cách Lưu Vân thành vô cùng quen thuộc trong trí nhớ càng ngày càng gần.

Một ngày này, hắn đi tới trên không Tân Nguyệt thành.

Thời gian hắn lưu lại ở Tân Nguyệt thành rất ngắn, nhưng tao ngộ đủ loại biến cố nhỏ, cũng ở Tân Nguyệt thành, hắn gặp được Thương Nguyệt, sau đó được mang đến Thương Phong hoàng thành, cũng mới có một loạt mưa gió sau đó. Có thể nói, ở Tân Nguyệt thành gặp được Thương Nguyệt, là một bước ngoặt cực lớn trong vận mệnh của hắn.

Theo trí nhớ, khi trước sở dĩ hắn tới Tân Nguyệt thành, là dựa theo ý nguyện của Tiêu Liệt, đến Tân Nguyệt huyền phủ tìm kiếm Tư Không Hàn, được một chỗ đặt chân trước, sau đó cũng trực tiếp tiến vào Tân Nguyệt huyền phủ… Nhưng ở Tân Nguyệt huyền phủ, tính đâu ra đấy cũng chỉ dừng lại không đến hai ngày.

Vừa nghĩ, Vân Triệt đã thu Tuyết hoàng thú vào trong huyền ấn khế ước, sau đó trực tiếp rơi xuống khu vực thuộc Tân Nguyệt huyền phủ.

- … Có nghe nói không! Năm đó Vân Triệt vốn không chết, hắn còn sống về tới Thương Phong hoàng thành, đoạt Thương Nguyệt công chúa từ trên đường đón dâu của thiếu chủ Phần Thiên về, còn đánh Phần Tuyệt Thành thành trọng thương… Nghe nói hộ tống Phần Tuyệt Thành đến tổng cộng có tám cao thủ Thiên Huyền.. Là tám Thiên Huyền đó! Cứ thế bị một mình Vân Triệt làm cho mặt mày xám tro như vậy! Quả thật cường đại bá đạo uy phong vô pháp vô thiên!

- Vô nghĩa! Chuyện này còn có người nào không biết chứ! Chỉ có điều tin tức của ngươi dường như có sai biệt, kia nào phải tám Thiên Huyền, nghe nói đi đón dâu cùng Phần Tuyệt Thành có hai mươi cao thủ Thiên Huyền, toàn bộ bị Vân Triệt sư huynh kiếm này đến kiếm khác nện ngã, Phần Thiên thiếu chủ trong ngày thường vênh váo hò hét liền bị ngược đãi thành chó, cuối cùng vẫn là Vân Triệt mở lòng từ bi tha cho hắn một mạng, mới có thể xám xịt trốn trở về tới Phần Thiên môn. Vân Triệt sư huynh quả thật chính là thần từ trên trời giáng xuống Thương Phong đế quốc chúng ta!

Người thiếu niên nói chuyện khi nói đến bốn chữ “Vân Triệt sư huynh” thì hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt say mê. Nghĩ đến Vân Triệt đã từng ở lại Tân Nguyệt huyền phủ, mình có thể có tiếng có miếng tự xưng là sư đệ của Vân Triệt, hắn cũng cảm giác bản thân mình may mắn đến sắp ngất đi.

Vân Triệt mới vừa rơi xuống, đứng vững ở một chỗ ẩn nấp, nghe được câu nói đầu tiên, chính là tin đồn về hắn.

Hắn còn không biết, bởi vì hắn đã từng nhất thời trở thành đệ tử của Tân Nguyệt huyền phủ, nhân khí của Tân Nguyệt huyền phủ trong hai năm này thành nổ mạnh kiểu gió bão, hoàn toàn nghiền ép tất cả các chi nhánh huyền phủ khác, không thua kém gì Thương Phong hoàng phủ trung tâm.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment