Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 323 - Chương 324: Trở Về Lưu Vân

. ._162__2" class="block_" lang="en">Trang 162# 2

 

 

 

Chương 324: Trở về Lưu Vân



- Hai người các ngươi, giờ phút này còn không đi luyện công, ở đây nói chuyện phiếm cái gì?

Một nam tử tuổi chừng hai mươi tuổi xuất hiện, vẻ mặt uy nghiêm đã đi đến. Chỉ có điều đối với quát lớn của hắn, hai người đệ tử huyền phủ đang bàn luận về Vân Triệt lại không hề sợ hãi, bọn họ đồng thời cười hề hề, nói:

- Tư Không đạo sư, chúng đệ tử sai lầm rồi, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận, chúng đệ tử lập tức trở về phòng luyện công.

Khi người này xuất hiện, Vân Triệt nao nao, bởi vì hắn rõ ràng là Tư Không Độ người mình quen biết… Nhi tử của Tư Không Hàn, ban đầu ở Thương Phong huyền phủ đã từng trợ giúp bản thân rất nhiều!

Hử! Tư Không đạo sư? Lúc trước hắn từng nói, sau khi tốt nghiệp ở Thương Phong huyền phủ sẽ không ở lại hoàng thành, mà sẽ vì tránh náo loạn ở hoàng thất mà quay trở lại Tân Nguyệt thành, hắn quả nhiên làm thế, còn trở thành một đạo sư ở Tân Nguyệt huyền phủ… Tuy rằng hắn rất trẻ tuổi, không lớn hơn đệ tử trong huyền phủ bao nhiêu tuổi, nhưng hiện giờ hắn đã chính thức bước vào Linh Huyền cảnh, làm đạo sư của những đệ tử này cũng hoàn toàn đúng quy cách.

- Đúng rồi, Tư Không đạo sư, nghe nói năm đó khi đạo sư ở Thương Phong huyền phủ, từng có tiếp xúc với Vân Triệt, có phải thật sự như vậy không?

Ánh mắt Tư Không Độ vừa động, khẽ gật đầu nói:

- Gia gia của hắn và gia phụ có giao tình, tất cả khi hắn mới vào Thương Phong huyền phủ, ta chủ động tìm được hắn, cũng thử cho hắn một chút trợ giúp. Chỉ có điều sau này ngẫm lại, lấy năng lực không quan trọng lại tự cho là đúng của ta đi “Trợ giúp” hắn thiên tài tuyệt thế này, thật sự có phần ngây thơ buồn cười… Được rồi, các ngươi chạy nhanh đi luyện công đi, nơi này không phải là nơi các ngươi nói chuyện.

- Vâng, Tư Không đạo sư.

Hai đệ tử huyền phủ nhanh chóng chạy đi. Tư Không Độ giống như nghĩ đến điều gì, rất thất vọng thở dài, vừa định cất bước, một giọng nói truyền đến từ bên phải hắn:

- Tư Không sư huynh, đã lâu không gặp.

Tư Không Độ liếc mắt, sau đó toàn thân vừa động, trố mắt nhìn Vân Triệt đi tới phía trước, gần như không dám tin vào hai mắt của mình:

- Vân Triệt!? Ngươi… Sao ngươi lại ở chỗ này?

- Suỵt!

Vân Triệt vội vàng làm động tác đừng lên tiếng, sợ âm thanh của Tư Không Độ kéo những người khác tới, hắn đến gần nói:

- Không nghĩ tới Tư Không sư huynh thế mà lại trở thành đạo sư của Tân Nguyệt huyền phủ, thật sự làm cho người ta kinh ngạc… Ta đoán, sư huynh hẳn là đạo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử Tân Nguyệt huyền phủ đi?

- Trước mắt chính là đạo sư thực tập mà thôi, một phần, cũng mượn dùng tiện lợi của phụ thân ta.

Tư Không Độ nhìn Vân Triệt từ trên xuống dưới, kinh ngạc trong mắt thật sâu không tiêu tan, hắn tự giễu cười nói:

- Chỉ có điều chút thành tựu ấy của ta, so sánh với ngươi quả thật chính là không đáng để nhắc đến. Ngươi bây giờ ngược lại oanh động thiên hạ, thanh danh còn áp chế được nhân vật của tứ đại tông môn, càng là kiêu ngạo của Thương Phong huyền phủ. Nhớ tới năm đó ta lại vẫn lần lượt mong muốn trợ giúp, thậm chí từng răn dạy ngươi, thật sự xấu hổ.

- Tư Không sư huynh nói lời này sai rồi.

Vân Triệt chân thành tha thiết nói;

- Khi mới tới Thương Phong huyền phủ, Tư Không sư huynh cho ta trợ giúp và chỉ dẫn rất lớn, không có sự trợ giúp của Tư Không sư huynh, ta vốn không có khả năng nhanh chóng ổn định lại ở trong huyền phủ nhanh như vậy. Những chuyện này, ta vẫn luôn luôn nhớ kỹ trong lòng.

- Ha ha ha ha.

Tư Không Độ cười sang sảng, tán thán nói:

- Không già mồm cãi láo, không đạo đức giả, không ỷ lại kiêu ngạo, không biết ngươi thắng những thiên tài được đại tông môn dùng nội tình và tài nguyên bồi dưỡng lên bao nhiêu lần.

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua chung quanh, nói:

- Không nói lời dư thừa, ngươi đặc biệt về đây, hẳn là có chuyện quan trọng cần phải làm đi? Ta bây giờ đang ở Tân Nguyệt huyền phủ xem như thu xếp ổn thỏa được, nếu là chuyện có liên quan đến Tân Nguyệt huyền phủ, ta có lẽ có khả năng giúp đỡ được.

Vân Triệt khẽ gật đầu, nói:

- Ta tới nơi này, là có một việc, cần sự trợ giúp của Tư Không trưởng lão. Không biết hiện giờ trưởng lão ở đâu?

- Phụ thân ta?

Tư Không Độ sửng sốt, sau đó nói:

- Hai ngày trước phụ thân ta vừa khéo xuôi nam, ít nhất phải ba ngày sau mới có thể trở về… Nếu không phải là chuyện có gì đặc biệt quan trọng, ngươi có thể nói cho ta nghe, ta có lẽ có khả năng giúp được.

- Cũng không phải là chuyện lớn vào đâu.

Vân Triệt không do dự, nói

- Ta đang chuẩn bị chạy về Lưu Vân thành một chuyến, đi đón gia gia và tiểu cô của ta. Tiêu môn nhu nhược vô tình, thiếu nợ gia gia và tiểu cô của ta nhiều lắm, sau khi ta và bọn họ gặp lại, cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục lưu lại ở Tiêu môn. Hiện giờ Hoàng thành chướng khí mờ mịt, hơn nữa nơi đó thế lực khắp nơi, kết cục phức tạp, ta cũng lo lắng nếu như an trí bọn họ ở nơi đó, cho nên…

Về chuyện của Vân Triệt và Tiêu môn, Tư Không Độ từng nghe được từ chỗ Tư Không Hàn. Hắn nhất thời ngầm hiểu, cười nói:

- Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện đơn giản như vậy. Chuyện này không cần đến phụ thân ta, ta đây ngược lại có thể nhận lời, chỉ cần Tiêu bá bá bằng lòng tới nơi này, từ phó phủ chủ, đạo sư, cho tới hiệp tra (cố vấn), nhàn khanh, đều tùy ý Tiêu bá bá lựa chọn, ở trong này, tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào bạc đãi Tiêu bá bá.

Tư Không Độ cười một tiếng nói:

- Lại nói lấy danh vọng của ngươi, muốn an bài gia gia ở Tân Nguyệt huyền phủ chúng ta, Chu phủ chủ, thậm chí Tân Nguyệt thành chủ đều hận không thể tự mình mang cỗ kiệu đi nghênh đón, có khi Thương Phong huyền phủ còn có thể vạn lý xa xôi đi lại cướp người, ngươi ngược lại không phải tìm kiếm sự trợ giúp của chúng ta, mà tặng cho Tân Nguyệt huyền phủ một đại lễ cực kỳ lớn.

Vân Triệt cười thầm, nói:

- Được, chuyện này còn làm phiền Tư Không sư huynh quan tâm, ta đây sẽ lên đường quay về Lưu Vân thành.

- Đi đường cẩn thận, ta nghe nói, ngươi khuấy đảo đại hôn của Phần Tuyệt Thành và Thương Nguyệt công chúa, còn làm trọng thương Phần Tuyệt Thành, người của Phần Thiên môn đang ở chung quanh tìm kiếm ngươi. Phần Thiên môn tông môn ngàn năm, chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế, cho dù bây giờ ngươi đã danh chấn thiên hạ, người ủng hộ sùng bái rất nhiều, Phần Thiên môn cũng tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi tốt nhất nên tùy thời ẩn giấu kỹ hành tung của mình.

Tư Không Độ nhắc nhở.

Vân Triệt tùy ý cười cười:

- Ta đã biết.

Thế nhân đều biết đến Vân Triệt khuấy đảo lễ đón dâu của Phần Thiên thiếu chủ, còn không biết một mình Vân Triệt ngược lại giết tám cường giả Thiên Huyền mà Phần Thiên môn phái ra đuổi giết hắn… Trong đó còn bao gồm đại trưởng lão, bằng không, Thương Phong đế quốc tất nhiên sẽ vì hắn mà nhấc lên oanh động càng thêm kích động.

- Đúng rồi, có chuyện, mấy ngày hôm trước ta đi ra ngoài thành Tân Nguyệt đưa phụ thân trở về, loáng thoáng thấy được một gương mặt chán ghét rất quen thuộc, người này, ngươi cũng quen biết, dường như còn từng nổi lên xung đột với ngươi.

- Ai?

Vân Triệt nghi vấn nói.

- Phần Tuyệt Trần!

- Hắn?

Vân Triệt hơi ngạc nhiên. Phần Tuyệt Trần, nhi tử thứ ba của Phần Đoạn Hồn, vì bất hòa với Phần Tuyệt Bích mà rời khỏi Phần Thiên môn tiến vào Thương Phong huyền phủ, đứng ở vị trí hạng nhất Thiên Huyền bảng nội phủ rất lâu, cũng vào một ngày đi tới Thiên Kiếm sơn trang tham gia bài vị chiến, vì làm hắn tức giận mà bị hắn ngược một chút! Còn bởi vì vậy mà không thể tham gia bài vị chiến, từ đó về sau liền không còn tin tức của hắn.

- Khi ta rời đi Thương Phong huyền phủ, dường như nghe nói hắn bởi vì Phần Tuyệt Bích chết đi mà lại quay về Phần Thiên môn, sau đó liền không chú ý tới hắn. Ngày đó vội vàng thoáng nhìn, hình như chính là hắn, nhưng hắn không có lý do xuất hiện ở nơi này, Phần Thiên ngoại môn gần nơi đó nhất cũng không có động tĩnh dị thường gì… Cũng có lẽ là ta nhìn lầm rồi.

Tư Không Độ do do dự dự nói.

Vân Triệt hơi trầm ngâm, gật đầu nói:

- Ta đã biết. Tư Không sư huynh, cám ơn sư huynh đã nói với ta chuyện này, chúng ta chắc sẽ lập tức lại gặp mặt.

Để lại ấn ký truyền âm cho nhau với Tư Không Độ, Vân Triệt rời khỏi Tân Nguyệt huyền phủ, ngồi trên Tuyết hoàng thú, đi thẳng đến Lưu Vân thành.

Làm thành nhỏ nhất của Thương Phong đế quốc, Lưu Vân thành giống như vĩnh viễn vô duyên với “Náo nhiệt” và “Phồn hoa”.

Khi thành nhỏ hơi yên tĩnh và cũ kỹ hoàn chỉnh hiện ra trong tầm mắt, trái tim Vân Triệt không thể khống chế “Thình thịch”, “Thình thịch” nhảy lên.

Ở trong này sinh sống mười sáu năm, Vân Triệt sao lại không có cảm tình với thành nhỏ chứa đầy ký ức thời thơ ấu của hắn.

Lưu Vân thành càng ngày càng gần trong tầm mắt, càng lúc càng lớn, dần dần, hắn mơ hồ thấy được vị trí của Tiêu môn, còn có phía sau núi hiện lên màu xanh thẫm ở phía sau Tiêu môn.

Nhưng loại tình cảm sợ hãi khi xa quê lâu ngày mới quay về thoáng động trong lòng, bóng dáng của hai người vô cùng rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, khát vọng muốn lập tức nhìn thấy bọn họ cũng kịch liệt giống như nước lũ vỡ đê, nhìn về phía trước, hai mắt của hắn hơi mơ hồ, trong miệng không tự kiềm chế được lẩm bẩm lầu bầu: “ Gia gia, tiểu cô, cháu đã trở về… Cháu đã trở về… Cháu sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào khi dễ hai người nữa…”

Khi cảm xúc bắt đầu tuôn trào, hắn đã đi tới phía trên cửa thành Lưu Vân thành, nếu lại tiếp tục đi tới, Tuyết hoàng thú không thể nghi ngờ sẽ gây nên oanh động vĩ đại trong toàn thành, Vân Triệt thu hồi tuyết hoàng thú, rơi xuống ngoài cửa thành, bước chân đi vào trong Lưu Vân thành quen thuộc, lại thoáng xa lạ.

Bất tri bất giác, ba năm đã qua.

Lúc trước, hắn ôm nỗi hận rời khỏi Lưu Vân thành, lời thề muốn trong vòng ba năm, mang theo thực lực đủ để nghiền ép Tiêu môn trở về, muốn để cho cả Tiêu môn quỳ xuống cầu xin gia gia và tiểu cô rời khỏi khe núi Tư quá… Mà khi đó, tuy rằng thề độc, nhưng hắn biết rõ muốn làm đến điểm này là gian nan cỡ nào. Cho nên hắn liều mạng tu luyện, liều mạng đi trêu chọc địch nhân để tăng lên bản thân ở cấp độ lớn nhất…

Khi đó hắn sẽ không nghĩ tới, ba năm trôi qua, thực lực của hắn đâu chỉ nghiền ép Tiêu môn… Tiêu môn giờ phút này, cấp bậc thực lực ở trước mặt hắn, ngay cả tư cách để cho hắn liếc mắt nhìn một cái cũng không có.

Đi trên mảnh đất của Lưu Vân thành, bước chân của Vân Triệt lại có phần mơ hồ, rõ ràng trong lòng vô cùng vội vàng, nhưng bước chân, lại không nhanh như vậy, hắn nghĩ đến sau khi gặp được gia gia và tiểu cô, ôm ấp bọn họ như thế nào, lại nói cái gì với bọn họ, là nên cười. Hay nên khóc…

Dòng người ở ngã tư đường Lưu Vân thành không nhiều không ít, mọi người đều bước chân vội vàng, cũng không có ai chú ý đến hắn, cho dù gặp thoáng qua, cũng không có ai sẽ trực tiếp nhận ra hắn chính là phế vật thêm trò cười ba năm trước đã bị đuổi ra khỏi Lưu Vân thành.

Vân Triệt đi qua một ngã tư đường, cách Tiêu môn càng ngày càng gần, lúc này, hắn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía một đại môn khí phái ở phía trước, bảng hiệu trên cửa khảm hai chữ to màu vàng:

Hạ phủ.

Đây là nhà của Hạ Khuynh Nguyệt và Hạ Nguyên Bá.

Làm một thế gia theo thương, trong ngày thường Hạ phủ đều sẽ tràn đầy một hơi thở náo nhiệt mang theo hương vị của thương nghiệp, nhưng lúc này đứng ở trước cửa Hạ phủ, Vân Triệt có khả năng cảm nhận được lại là yên tĩnh chưa từng có trong trí nhớ. Hắn đứng ở nơi đó một hồi lâu, không tiếp tục đi về phía trước, mà thu liễm hơi thở, nhảy lên thật cao, nhảy qua tường vây, lặng yên không một tiếng động rơi vào trong đại viện của Hạ phủ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment