Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 324 - Chương 325: Đạp Cửa Mà Vào

. ._163__1" class="block_" lang="en">Trang 163# 1

 

 

 

Chương 325: Đạp cửa mà vào



Làm nhà giàu nhất của Lưu Vân thành, chỉ riêng người làm người hầu các loại trong Hạ phủ đã có hai ba trăm miệng, trong ngày thường ra ra vào vào, không khí dạt dào. Mà sau khi Vân Triệt tiến vào, trong sân trống rỗng, chỉ có một gã sai vặt mặc đồ xanh đang nhẹ nhàng quét đất, trên trăm gian phòng ốc lầu các đều đóng chặt cửa lại, một mảnh không khí trầm lặng. Chỉ có hoa và cây cảnh quý báu vẫn nở rộ xanh biếc như cũ gần như trở thành sinh cơ duy nhất.

Trong lòng Vân Triệt hơi căng thẳng.

Sao lại như thế này? Sao nơi này có thể an tĩnh yên lặng như vậy? Người của Hạ phủ đâu? Hạ thúc thúc bọn họ đâu?

Vân Triệt lẻn vào nơi này, vốn định trực tiếp tìm gặp Hạ Hoằng Nghĩa, định hỏi hắn xem Hạ Nguyên Bá có từng trở về hay không, lại không nghĩ rằng nhìn thấy chính là cảnh tượng tiêu điều như vậy. Hắn ngây người, cũng không cố hết sức ẩn giấu thân hình, gã sai vặt đang quét rác kia quay người lại nhìn thấy được hắn, nhất thời kinh hãi kêu lên:

- Ngươi… Ngươi là ai? Vào khi nào…

Thét lên một nửa, hắn thấy rõ ràng được gương mặt của Vân Triệt, nhất thời sửng sốt, chần chừ nói:

- Ngươi… Ngươi không phải chính là… Cái kia… Cái kia của Tiêu gia.

Tuy rằng đã cách ba năm, nhưng trên mặt Vân Triệt trừ bỏ nhiều thêm vài phần nghiêm nghị, về tướng mạo cũng không có biến hóa rất lớn, dù sao, cảnh giới huyền lực càng cao, tốc độ dấu vết tuổi tác lưu lại trên thân thể cũng càng thong thả. Trước mắt Vân Triệt có mấy đại thần quyết ở trong người, lại có máu phượng hoàng và Long thần, chí ít có tuổi thọ hơn một ngàn năm.

Vân Triệt tiến lên vài bước, nói thẳng:

- Ta chính là Tiêu Triệt kia ba năm trước bị đuổi ra khỏi Tiêu môn! Nói cho ta, Hạ gia đã xảy ra chuyện gì? Lão gia của các ngươi đâu? Trong hai năm này thiếu gia của các ngươi có từng trở về không? Sao Hạ gia lại biến thành dáng vẻ này?

Gã sai vặt kia bình tĩnh nhìn Vân Triệt một lát, sắc mặt bỗng chốc thành vẻ khóc tang:

- Lão gia… Lão gia ngài ấy đi rồi… Một năm trước đã rời đi rồi…

- Đi rồi?

Vân Triệt nhướng mày:

- Hắn đi đâu? Tại sao phải đi?

Trong giọng nói của gã sai vặt bắt đầu mang theo khóc nức nở:

- Lão gia cũng không muốn đi, nhưng lão gia thật sự rất khổ… Ta ở cùng lão gia hai mươi mấy năm, lão gia ngoài mặt tao nhã hiền lành, chưa từng có vẻ mặt u sầu, nhưng nỗi khổ của lão gia, ta luôn biết đến… Mười mấy năm trước, phu nhân phải đi, từ khi đó, lão gia liền thường thường một mình lấy nước mắt rửa mặt, vẻn vẹn mười mấy năm, cũng không tái hôn thú. Sau này… Sau này tiểu thư vào Băng Vân tiên cung, trở thành một nửa người ngoài thế tục, nhưng ít nhất lão gia còn có thiếu gia… Nhưng thiếu gia lại mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, ai cũng không biết rốt cuộc thiếu gia đã đi đâu, có phải còn sống không… Phu nhân mất, tiểu thư trở thành người của Băng Vân tiên cung, nhi tử độc nhất của lão gia lại mất tích, sống chết chưa biết. Lão gia cho dù đã từng trải qua hơn nửa đời người mưa gió, nhưng cũng chịu không nổi!

- … Vậy hắn đi đâu? Chẳng lẽ, là đi tìm thiếu gia của các ngươi?

Vân Triệt gấp gáp nói.

- Đúng vậy.

Gã sai vặt gật gật đầu:

- Lão gia nói, nếu thiếu gia thật sự không còn, như vậy gia sản lớn hơn gấp bội nữa lại có ích lợi gì? Một năm trước, lão gia bán sạch sản nghiệp, phân phát tôi tớ, đi một mình, chỉ để lại ta và lão lục coi chừng dùm đại viện trống rỗng này…

- Vậy hắn có nói hắn muốn đi đâu không?

Vân Triệt vội vàng hỏi. Hạ Hoằng Nghĩa chỉ có một nhi tử Hạ Nguyên Bá, Hạ Nguyên Bá tin tức mù mịt, sống chết chưa biết, đối với hắn mà nói, đúng là đả kích không cách nào thừa nhận được.

Gã sai vặt suy nghĩ một hồi lâu, nói:

- Lúc lão gia đi, ta cũng từng hỏi lão gia định đi đâu, nhưng lão gia lại không nói. Chỉ có điều, khi ta giúp lão gia thu thập bọc hành lý, lão gia cầm một tấm mộc bài bằng gỗ đàn hương sờ soạng thật lâu, ta vụng trộm chú ý tới tấm mộc bài đó, trên tấm mộc bài không hề có một chữ gì, chỉ khắc một hoa văn… Hình trăng lưỡi liềm màu đen.

Trăng lưỡi liềm… Màu đen…

Hắc nguyệt?

Hắc Nguyệt thương hội!

Làm thương hội lớn nhất Thiên Huyền đại lục, Hắc Nguyệt thương hội phát triển đến từng thành trấn lớn nhỏ của Thiên Huyền đại lục, có thể nói không chỗ nào không có. Mà sự cường đại của nó không chỉ là thương nghiệp đế quốc lớn nhất đại lục, đồng thời cũng nắm trong tay mạng lưới tình báo dày đặc nhất đại lục. Hàng năm Hắc Nguyệt thương hội dựa vào bán đi tình báo có được, đã là một con số khổng lồ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.

Hạ Hoằng Nghĩa có một tấm thẻ bài của Hắc Nguyệt thương hội, nói không chừng có mối quan hệ nào đó với Hắc Nguyệt thương hội. Mà nếu như hắn muốn đi tìm Hạ Nguyên Bá, dựa vào mạng lưới tình báo của Hắc Nguyệt thương hội, không thể nghi ngờ là phương pháp đáng tin cậy nhất.

Chỉ có điều, tuy rằng ở Lưu Vân thành Hạ gia là nhà giàu có nhất, nhưng ở trong mắt Hắc Nguyệt thương hội, cho dù chỉ là một chi nhánh thương hội của chi nhánh thương hội, cũng vốn không đáng giá nhắc đến, lại có quan hệ gì với Hắc Nguyệt thương họi? Chẳng lẽ hắn có bằng hữu nào đó ở Hắc Nguyệt thương hội, hoặc là từng lưu lại ân tình gì?

- Yên tâm đi, thiếu gia của các ngươi không có việc gì, Hạ thúc thúc làm người cẩn thận, càng sẽ không xảy ra chuyện gì, bọn họ chắc sẽ nhanh chóng phụ tử sum vầy.

Vân Triệt an ủi, coi như an ủi bản thân. Hắn không biết rốt cuộc Hạ Nguyên Bá đi đâu, ngay cả Thương Nguyệt phát động lực lượng của hoàng thất tìm lâu như vậy, cũng đều không hề có một chút tin tức nào về hắn.

- Lão gia cả đời thiện tâm, đối xử với hạ nhân chúng ta giống như người thân, vì sao lại rơi vào kết cục thê nhi ly tán, haizzz, ông trời thật sự bất công. Cũng không biết khi nào lão gia mới có thể trở về.

Gã sai vặt ngậm nước mắt nói.

Vân Triệt không nói gì thêm, xoay người rời khỏi Hạ phủ, tâm tình trở nên hơi nặng nề.

“Nguyên Bá, đệ rốt cuộc đã đi đâu? Nếu đệ nhận được tin tức ta còn sống, liền sớm trở về đi… Ta không bởi vì cứu đệ mà chết, ngược lại gặp được người thân đầu tiên của ta, còn có một phần kỳ ngộ rất lớn, đệ cũng không cần phải tự trách.

Vân Triệt đi trên ngã tư đường, thấp giọng lẩm bẩm.

Không quá bao lâu, đại môn Tiêu môn xuất hiện ở trước mắt. Hai chữ “Tiêu môn” như rồng bay phượng múa, tất cả đều giống như trong trí nhớ như đúc, không hề biến hóa, giống như không hề có vì “Ơn trạch” của Tiêu tông ba năm trước mà có thay đổi chất lượng gì.

Tầm mắt đưa ra xa xa, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng phía sau núi của Tiêu môn, ba năm trước, Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch bị cấm bế ở nơi đó, bởi vì, là phạm tội lớn “Trộm cướp lễ trọng của Tiêu tông”, bọn họ bị cấm bế vẻn vẹn mười lăm năm. Hơn nữa sự tình liên quan đến Tiêu tông, Tiêu môn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ rời đi trước thời hạn. Mà tất cả những chuyện này, đều do đám người Tiêu Vân Hải, Tiêu Ngọc Long cùng Tiêu Cuồng Vân liên hợp trình diễn hãm hại đê tiện. Nếu lúc đó Sở Nguyệt Ly sư phụ của Hạ Khuynh Nguyệt không có ở đây, kết cục của Tiêu Linh Tịch, so ra không biết thê thảm hơn cấm bế đơn thuần bao nhiêu lần, khi đó hắn cho dù phẫn nộ hay oán hận, vốn không hề có lực lượng đi ngăn cản.

Cho nên, trong ba năm này, hắn vô cùng điên cuồng khát vọng có lực lượng.

Mà vì lợi ích của mình, đám người Tiêu Vân Hải thậm chí không tiếc hãm hại đồng tộc đồng môn của bản thân… Không thể tha thứ! Phần oán hận này, cũng đã ẩn sâu vào thể xác và tinh thần hắn khi hắn bị đuổi ra khỏi Tiêu môn, chưa bao giờ phai nhạt đi.

Ánh mắt nhìn về phương hướng sau núi, Vân Triệt lại nhẹ giọng nói nhỏ: “Gia gia, tiểu cô, cháu đã trở về… Cháu đã trở về…”

Hắn vô cùng muốn lấy tốc độ nhanh nhất trực tiếp chạy ra sau núi, đi ôm ấp hai người nhớ thương đã xa cách ba năm, nhưng nghĩ đến lúc trước thề phải khiến trên dưới Tiêu môn quỳ xuống cầu xin bọn họ rời khỏi sau núi, hắn áp chế kích động trong lòng, đi đến trước đại môn Tiêu môn, một cước đá về phía đại môn.

Cửa lớn cũng không khóa chặt, dưới một cước của Vân Triệt, đáp tiếng mà mở ra…

Ngày hôm nay Tiêu môn rất náo nhiệt. Bởi vì hôm nay là ngày tỷ thí của nhóm trẻ tuổi mỗi năm một lần! Địa điểm tỷ thí, đó chính là trên quảng trường chính giữa Tiêu môn. Trong sân rộng, từng đợt đệ tử kịch liệt tỷ thí, hai bên bày biện vài hàng ghế ngồi, môn chủ Tiêu Vân Hải, đại trưởng lão Tiêu Ly, nhị trưởng lão Tiêu bác, tam trưởng lão Tiêu TRạch, tứ trưởng lão Tiêu Thành đều rõ ràng ngồi đó.

Khi đại môn bị một cước đá văng, mọi ánh mắt nhất thời phát lạnh, trong nháy mắt tập trung về phía đại môn.

- Lớn mật! Là ai, dám khiêu khích Tiêu môn ta!

Đại trưởng lão Tiêu Ly lập tức đứng lên, tức giận quát.

Ánh mắt Vân Triệt đảo qua, hắn ngược lại thật không ngờ, lúc bản thân trở về, mọi người lại tập trung đông đủ như thế, mà giống như đặc biệt tụ tập tới đón tiếp hắn, hắn chậm rãi đi vào, mặt nở nụ cười lạnh, trầm thấp nói:

- Nhóm lão cẩu Tiêu môn, mới ba năm không gặp, lại nhanh quên ta như vậy sao!

Tiêu Vân Hải, Tiêu Ly, Tiêu Bác, Tiêu Trạch, Tiêu Thành… Những người này đều ở trong tầm mắt, không thiếu một ai! Năm đó, năm người bọn họ hợp lực ức hiếp Tiêu Liệt có thực lực cao nhất trong nhóm, ba năm trước, là bọn họ vì lấy lòng được Tiêu Cuồng Vân, vì để cho Tiêu Cuồng Vân mang Tiêu Linh Tịch đi mà tất cả đều đứng lên đê tiện hãm hại! Thậm chí sau khi Vân Triệt xé mở màn hãm hại trần trụi này, bọn họ như trước vô liêm sỉ áp đặt tội…

Nợ nên trả, ai cũng đừng mong chạy thoát!

- Tiêu Triệt?

Tiêu Ly hơi sững sờ, sau đó cười lên ha hả:

- Ta còn tưởng là loại người nào càn rỡ như vậy, hóa ra chính là ngươi dã chủng ba năm trước đã bị đuổi đi ra! Chậc chậc, ta còn vốn tưởng rằng ngươi phế vật này sau khi rời khỏi Tiêu môn, hoặc là biến thành khất cái xin cơm, hoặc là bị người ba tay hai cước đánh chết, không nghĩ tới, lại còn là dáng vẻ con người còn sống trở về… Lại còn lá gan lớn đến khiêu khích!

Trong Tiêu môn, huyền lực cao nhất cũng chỉ có Linh Huyền cảnh, chỉ bàn về cấp bậc huyền lực, Vân Triệt liền đã nghiền ép toàn diện toàn bộ Tiêu môn, không ai có thể cảm nhận được khí tức huyền lực trên người Vân Triệt… Bọn họ đương nhiên không có khả năng cho rằng phế vật năm đó bọn họ chẳng thèm ngó tới này có huyền lực siêu việt hơn bọn họ, chỉ biết cho rằng huyền mạch tàn phế của hắn vốn không có khí tức huyền lực gì.

- Tiêu Triệt, ba năm trước ta cũng đã nói, ngươi đã bị đuổi ra khỏi Tiêu môn, cả đời không được bước vào Tiêu môn một bước!

Tiêu Vân Hải đứng lên, bị một phế vật mắng thành “Lão cẩu”, tâm tình của hắn đương nhiên sẽ không quá thoải mái:

- Ngươi bây giờ chẳng những tự tiện xông vào Tiêu môn, còn nhục mạ người trong Tiêu môn ta… Ngươi đến bước đường cùng ở bên ngoài, trở về muốn chết à?

- Không!

Vân Triệt nhếch miệng cười lạnh:

- Ta tới tìm nhóm lão cẩu các ngươi đòi nợ! Tiêu lão cẩu, nhi tử Tiêu Ngọc Long mắt mù tai điếc miệng câm thân phế lại bị làm thái giám của ngươi vài năm này sống như thế nào… A không không không, ta nên hỏi là, nhi tử ba năm trước biến thành một đống thịt nhão của ngươi bây giờ còn sống không?

Lời Vân Triệt nói giống như một cây gai độc đâm lên trên dây thần kinh thống khổ nhất của Tiêu Vân Hải, toàn thân hắn run lên, giận tím mặt nói:

- Tiêu Dương, bắt lấy hắn cho ta… Đánh gãy tứ chi!!

- Vâng, môn chủ!

Huyền lực của Tiêu Dương hiện giờ vừa mới đột phá tới Nhập Huyền cảnh cấp bốn, vào hôm nay trong tỷ thí cũng lấy được thành tích ba mươi thứ hạng đầu, đang đắc ý hả hê, đối phó với một phế vật huyền mạch tàn phế, ngay cả một chút khí tức huyền khí cũng không có, quả thật giống như chơi đùa.

- Ha ha…

Tiêu Dương cười lạnh đến gần Vân Triệt, còn không chút để ý xoay xoay cổ tay:

- Tiêu Triệt, ta bỗng nhiên có phần bội phục ngươi, ngươi một phế vật một mình ở bên ngoài ba năm, lại còn có thể sống được, còn sống thì cũng thôi đi, lá gan lại biến thành mập lên, dám quay về Tiêu môn chúng ta khiêu khích, hôm nay để gia gia ta đây, đến giáo dục dạy dỗ ngươi tử tế! Lần trước, ngươi đi ra khỏi Tiêu môn, lần này, ta muốn để cho ngươi giống như vương bát (rùa rụt đầu) đáng thương bò ra ngoài!

Tiêu Dương nói xong, tay phải rất tùy ý chụp vào yết hầu của Vân Triệt, trong lòng bàn tay dâng lên một lực xoáy huyền khí không lớn không nhỏ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment