.
._163__2" class="block_" lang="en">Trang 163# 2
Chương 326: Đòi nợ
Nhập Huyền cảnh, đối với Vân Triệt của ba năm trước mà nói, là cảnh giới mong muốn mà không thể kịp, chỉ có thể trơ mắt hâm mộ. Nhưng trong mắt của Vân Triệt giờ phút này, lại không có bất kỳ khác gì với xiếc ảo thuật của tiểu hài tử. Đối mặt với sắc mặt của Tiêu Dương khiến cho hắn chán ghét kia, Vân Triệt lạnh lùng cười, trên thân không động, chân phải đá ra một cước.
Tốc độ lúc này Vân Triệt có khả năng phóng ra, chỉ là một Tiêu Dương làm sao có thể phản ứng được gì, mắt nhìn bàn tay của mình phải túm được yết hầu của Vân Triệt, sau đó giống như xách gà con túm Vân Triệt lên, nhưng bỗng nhiên, hắn cảm giác chỗ bụng của mình… Giống như bị một ngọn núi cao hung hăng chạm vào.
Rầm!
- Ô oa!!
Tiêu Dương hét thảm một tiếng, cả người giống như bóng cao su bay ra ngoài, trong không trung liên tục quay cuồng mười mấy vòng, lúc rơi xuống đất cả mặt là máu, không hề có một chút tiếng động, không biết sống chết.
- Dương… Dương nhi!
Tiêu Bác quá sợ hãi, gầm thét xông ra, kiểm tra mạch tượng của Tiêu Dương một phen, mặt của hắn trong nháy mắt biến thành màu gan heo. Thương thế của Tiêu Dương không đủ để trí mạng, nhưng huyền mạch của hắn, lại dập nát toàn bộ! Cho dù là đại la kim đan trong truyền thuyết cũng không có khả năng chữa trị… Cũng có ý nghĩa, Tiêu Dương sau này, hoàn toàn rơi vào là một phế nhân từ đầu đến chân.
- Ngươi… Ngươi…
Tiêu Bác run rẩy đứng dậy, trong khiếp sợ và phẫn nộ, gương mặt già nua đã hoàn toàn đỏ tươi:
- Tiêu Triệt dã chủng… Ngươi làm cái gì với Dương nhi! Ta… Ta tự tay giết ngươi dã chủng này!
Tiêu Bác nổi giận đứng dậy, giống như một đầu sói đói mất đi lý trí đánh về phía Vân Triệt, dưới vô cùng tức giận cánh tay tung ra giáo huấn mười thành lực lượng. Đối mặt với công kích của Tiêu Bác, Vân Triệt giống như bị sợ choáng váng, cũng hoặc là vốn không có năng lực đi tránh né, không có bất kỳ động tác gì, liền bị một quyền của Tiêu Bác hung hăng trọng kích ở trên ngực của Vân Triệt.
Mọi người của Tiêu môn vốn tưởng rằng dưới một kích này, ngực Vân Triệt sẽ trực tiếp vỡ vụn, nhẹ thì gần chết, nặng thì mất mạng tại chỗ. Nhưng mà, khi nắm tay của Tiêu Bác dừng lại trước ngực Vân Triệt, lại không mang theo một chút tiếng đánh, giống như một quyền ngưng tụ toàn lực này của Tiêu Bác không phải đánh vào trên thân người, mà nện trên đống bông xốp tới cực điểm, Vân Triệt đừng nói bị nện bay ra ngoài, toàn bộ thân thể không nhúc nhích chút nào, run rẩy cũng không run rẩy.
Chê cười, một chưởng dưới cơn giận dữ của nhân vật cấp bậc như Sở Nguyệt Ly, cũng mới chỉ có thể đánh lùi Vân Triệt không đề phòng vài bước, Tiêu Bác có huyền lực Linh Huyền cảnh cấp tám kia, đối với Vân Triệt mà nói, vốn không có gì khác một con muỗi va chạm trên lồng ngực.
Một quyền thật sự nện ở trên ngực Vân Triệt, Tiêu Bác còn chưa kịp lộ ra sảng khoái của nụ cười lạnh, cả người liền lờ mờ, nhìn quyền phải của mình giống như bị hút vào ngực của Vân Triệt, hai mắt của hắn phóng lớn đến cực hạn… Chiếu rọi ra nụ cười lạnh giống như ác ma của Vân Triệt vào lúc nào.
Bên trong cười lạnh khinh thường, ngực của Vân Triệt chỉ nhẹ nhàng ưỡn ra một cái.
- A a ––
Một tiếng kêu thê thảm vô cùng nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tiêu môn, máu tươi màu đỏ tươi của Tiêu Bác bay ngược ra ngoài, toàn bộ quyền phải hoàn toàn bị bể thành một bãi thịt nhão, mấy chục vòi máu phía sau tiếp trước trào ra từ trên cánh tay phải của hắn… Toàn bộ cánh tay phải của hắn, dưới một sức lực kinh khủng đánh sâu vào, từ ngoài vào trong, từ da đến xương, gần như bể giống tổ ong vò vẽ. Hắn tê liệt ngồi trên mặt đất, vung cánh tay phải đã hoàn toàn mất đi tri giác, vô cùng thống khổ khóc thét, thê lương giống như tiếng khóc thét của ác quỷ.
Toàn bộ Tiêu môn trừ bỏ tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Bác, chỉ còn hoàn toàn tĩnh mịch, trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ hoảng sợ, cùng với không thể tin mãnh liệt tới cực điểm.
Tiêu Dương đột nhiên bay ngược ra hôn mê, nhưng còn không đến mức kinh hãi. Nhưng Tiêu Bác là thực lực gì? Linh Huyền cảnh cấp tám, là cường giả tầng cao nhất của cả Lưu Vân thành, công kích của hắn, lại giống như gãi ngứa cho Vân Triệt, đối phương chỉ dùng một động tác nhẹ đến không thể lại nhẹ hơn, liền nháy mắt đánh nát bấy toàn bộ cánh tay phải của hắn! Khí tức khủng bố trong nháy mắt đó, làm cho mọi người giống như rơi vào vết nứt, trái tim đột nhiên ngừng.
Đây là thực lực gì?
Đây hoàn toàn là lực lượng cường đại đến gần như vượt qua nhận thức của bọn họ.
Nhưng người ở trước mắt này, năm đó hắn rõ ràng chẳng qua là phế vật của Tiêu môn người người đều biết, một phế nhân trời sinh huyền mạch tàn phế, vĩnh viễn không có khả năng có tương lai gì!
- Tiêu lão cẩu.
Vân Triệt cười lạnh nói:
- Quản tốt miệng của ngươi, thứ nhất, tên của ta không gọi là dã chủng; thứ hai, tên của ta cũng không gọi là Tiêu Triệt… Ngay từ ba năm trước, tên của ta đã sửa đổi thành Vân Triệt! Từ đó, trừ bỏ gia gia và tiểu cô của ta, cùng với món nợ ta phải đòi lại, ta và Tiêu môn các ngươi, đã không hề có chút quan hệ!
Cái tên “Vân Triệt” này, giống như một tiếng sấm sét nổ vang bên tai tất cả mọi người, nổ đến trên mặt tất cả đều là vẻ hoảng sợ giống nhau, yết hầu Tiêu Thành hung hăng “Ực ực” một tiếng, giọng run rẩy nói:
- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Trong truyền thuyết… Vị trí đầu não bài vị chiến… Chính là Vân Triệt kia… Chính là ngươi?
Ngày thứ hai sau khi bài vị chiến kết thúc, cái tên “Vân Triệt” này đã truyền khắp mỗi một góc của Thương Phong đế quốc, từ đó về sau, theo hắn ngã xuống, tên của hắn càng giống như mặt trời ban trưa, tin đồn về hắn cũng càng ngày càng nhiều… Trong số đó, dĩ nhiên bao gồm hắn đến từ Lưu Vân thành, Hạ Khuynh Nguyệt mà hắn cưới, cũng đến từ Lưu Vân thành…
Tin đồn này dĩ nhiên cũng vào trong tai Tiêu môn, mà cực kỳ nhiều tin tức trong truyền thuyết, nhất là một điểm cưới Hạ Khuynh Nguyệt này, rất ăn khớp với Tiêu Triệt đã bị bọn họ trục xuất ra khỏi cửa. Nhưng mà, trên dưới Tiêu môn, thậm chí toàn bộ Lưu Vân thành, đều vô cùng tin tưởng tin đồn đó tuyệt đối tuyệt đối là giả dối. Cho dù sau này thậm chí có nghe đồn Vân Triệt chính là xuất thân từ Tiêu môn, bọn họ cũng đơn thuần coi là chuyện cười đến nghe.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, toàn bộ người của Lưu Vân thành đều biết đến, Tiêu Triệt là huyền mạch tàn phế trời sinh, cả đời là phế vật thuần chủng ngay cả Sơ Huyền cảnh cấp một đều khó có khả năng đột phá, mà Vân Triệt trong truyền thuyết kia chính là tuổi còn trẻ, nhưng lại đánh bại được cả truyền nhân của các đại tông môn, còn nhận được ưu ái của công chúa, Băng cung tiên tử ái mộ, là nhân vật tuyệt đỉnh giống như con cưng trên trời… Hai người khác nhau giống như mây trắng và bùn đất, dù thế nào cũng không có khả năng là cùng một người.
Một người có tư chất bình thường có được kỳ ngộ cực lớn, một bước lên trời cũng không phải không có khả năng, nhưng một phế vật rõ đầu rõ đuôi, thời gian không đến hai năm liền trở thành thiên tài tuyệt đỉnh đứng đầu bài vị chiến… Đây quả thật là chuyện đáng buồn cười. Trong truyền thuyết, còn có một vài cái nhắc tới Vân Triệt là “Truyền nhân của Phượng Hoàng thần tông”, “Đệ tử trực truyền của một cao nhân lánh đời nào đó” vân vân, càng không có nửa xu quan hệ với Tiêu Triệt mà bọn họ biết.
Nhưng mà, trong nháy mắt ngắn ngủi mới vừa rồi, thực lực khủng bố mà trước kia là phế vật trong mắt bọn họ đã biểu hiện ra, còn có cái tên từ trong miệng hắn thốt ra, cũng bỗng chốc đưa điều mà bọn họ đã từng cho rằng là “Chuyện cười” đến gần hơn về phía sự thật trong đầu đang run run của bọn họ.
Trong tay Vân Triệt chợt lóe ánh sáng đen, Long khuyết hiện hình, theo Long khuyết nặng nề dựng trên đất, một tiếng nổ vang, mặt đá cẩm thạch vô cùng cứng rắn dưới chân nhất thời nứt vỡ, mấy chục vết nứt điên cuồng lan tràn, vẫn lan tràn đến dưới chân đám người ở ngoài cửa Tiêu môn cách mười mấy trượng. Vân Triệt cầm lấy chuôi kiếm, trầm thấp nói:
- Trên thế giới này, đương nhiên chỉ có một Vân Triệt là ta!
Mặt đất nứt tung tóe, vết rách rộng gần thước, sâu không thấy đáy, trên mặt đám người Tiêu Vân Hải lộ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết, lần lượt từng gương mặt một ở dưới hoảng sợ và kinh hãi cực độ gần như hoàn toàn mất đi huyết sắc, từng tròng mắt một càng gần như muốn từ trong hốc mắt nhảy ra, một vài đệ tử tâm lý thừa nhận năng lực yếu kém càng ngồi xuống ngay tại chỗ, kinh hãi đến toàn thân phát run… Hiện ra ở trước mắt của bọn họ, chính là một lực lượng mà bọn họ không cách nào lý giải, càng không cách nào tưởng tượng! Đây quả thật là lực lượng khủng bố mà chỉ có thần ở trong huyễn tưởng mới có…
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tiêu Triệt bị bọn họ nhạo báng, miệt thị mười mấy năm, thế mà lại mang theo thực lực khủng bố mà cả đời bọn họ không có khả năng có được, nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời trở về. Nhìn gương mặt trước mắt bọn họ đã từng chỉ lấy khinh thường và miệt thị mà đối mặt, lúc này bọn họ cảm giác được, chỉ có sợ hãi và run rẩy.
Trái tim và gương mặt của Tiêu Vân Hải kịch liệt vặn vẹo lên, thần uy của Long khuyết tạo nên một đường vết nứt trên mặt đất vừa khéo đi qua giữa hai chân hắn, khiến cho hắn ở trong tích tắc đó vong hồn đều bay lên, cho tới bây giờ đều toàn thân mồ hôi lạnh. Hắn nâng tay phải lên, trên mặt cố hết sức lộ ra nụ cười khó coi tới cực điểm:
- Hóa ra… Hóa ra ngươi dĩ nhiên chính là… Chính là Vân Triệt trong truyền thuyết kia! Ha ha… Ha ha… Ta đã sớm nên nghĩ đến điểm này. Không nghĩ tới sau khi hiền chất rời khỏi Tiêu môn, có thể cá vượt long môn… Thật… Thật sự rất đáng mừng…
- Thật đáng mừng mười tám tổ tông nhà ngươi!
Vẻ mặt cười lạnh của Vân Triệt đánh gãy lời Tiêu Vân Hải nói, cánh tay nhấc lên, Long khuyết đã rời đất nhấc lên:
- Ta lặp lại lần nữa, ta hôm nay, là trở về đòi nợ các ngươi!!
Thân hình Vân Triệt chợt lóe lên một cái, một tàn ảnh thoáng qua, đã giống như quỷ mị hư vô vọt tới trước mặt Tiêu Vân Hải, Tiêu Vân Hải hoa mắt, vốn còn không nhìn thấy rõ cái gì, một lực lượng khổng lồ giống như vạn quân đã đánh lên trên lồng ngực của hắn, hắn phun một ngụm máu tươi lớn, trực tiếp ngã ngửa ra trên mặt đất, hắn muốn phát ra tiếng kêu đau, một cái chân liền đè chặt lên trên miệng của hắn, khiến cho hắn không thể phát ra một chút âm thanh gì.
Chân phải của Vân Triệt dẫm lên trên đầu Tiêu Vân Hải, khiến nửa cái đầu của Tiêu Vân Hải đều lún xuống dưới mặt đất, hắn âm lãnh nói:
- Tiêu Vân Hải, ngươi thân là môn chủ Tiêu môn, lại vì tư dục cá nhân, vì để lấy lòng một tạp chủng Tiêu tông, thế mà lại thiết kế hãm hại tiểu cô của ta, suýt chút nữa hại tiểu cô ta rơi vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục! Kỹ thuật diễn ngày đó của ngươi, đúng thật là cực kỳ ngoạn mục, lấy kỹ thuật diễn tinh xảo và tâm địa ác độc đê tiện của ngươi, chỉ làm mỗi môn chủ Tiêu môn không, thật đúng là mù quáng!
- Đừng làm tổn thương môn chủ ta!
Tiêu Ly hét lớn một tiếng, đột nhiên một kiếm đâm vào sau lưng Vân Triệt, Vân Triệt cũng không quay đầu lại, tùy ý đưa một trảo về phía sau, cầm trên mũi kiếm của Tiêu Ly, nháy mắt đoạt kiếm đến trong tay mình, sau đó bàn tay vừa lật chuyển, trường kiếm giống như rắn độc bắn ngược ra, dâm xuyên qua bả vai của Tiêu Ly, chuôi kiếm kẹt lại ở trên xương bả vai của hắn, mang theo hắn bay đi xa xa, “Rầm” một tiếng, mũi kiếm đâm vào thật sâu trên bức tường cao phía sau, cũng treo Tiêu Ly như vậy ở phía trên.
Tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo phát ra từ trong miệng Tiêu Ly, hắn giống như điên giãy giụa, nhưng hắn càng giãy giụa, mũi kiếm liền càng đâm sâu vào xương bả vai, thống khổ tận xương tận cốt, máu như suối phun ra từ trên bả vai hắn, rơi lại rơi, rất nhanh tích một vũng lớn ở phía dưới.
Tiêu Trạch và Tiêu Thành vốn còn định cùng nhau động thủ, nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của Tiêu Ly, còn có Tiêu Bác khóc thét kêu thảm thiết trên mặt đất, sắc mặt bọn họ như tờ giấy, da đầu run lên, đều ngoan ngoãn thu hồi kiếm lại, co rúm thân thể cũng không dám tiến lên phía trước nửa bước nữa, trong đồng tử tràn đầy hoảng sợ.