.
._164__1" class="block_" lang="en">Trang 164# 1
Chương 327: Cơn giận phần thiên (1)
- Tiêu… A không, Vân Triệt…
Hai chân Tiêu Trạch run run, nuốt nước miếng nói:
- Tôn nhi của ta Thừa Chí ba năm trước đi theo Tiêu Cuồng Vân đến Tiêu tông, hiện giờ cũng là người của tổng tông Tiêu tông, ngươi có thể… Có thể nể mặt mũi Thừa Chí không…
Đối với bọn họ mà nói, Tiêu tông là tồn tại giống như thần phủ, có thể vào Tiêu tông, là vinh quang lớn nhất suốt đời. Tiêu Trạch nghĩ lôi Tiêu Thừa Chí đã tiến vào Tiêu tông ra thì Vân Triệt có điều kiêng kỵ, nhưng hắn còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt âm hàn của Vân Triệt đột nhiên đâm tới khiến cho cuối cùng không nói nên lời nửa câu:
- Tiêu Thừa Chí? Ha, đừng nói sau khi hắn vào Tiêu tông, chính là tầng cấp thấp nhất, cho dù là nô bộc canh cửa cũng không bằng, cho dù là tông chủ Tiêu tông Tiêu Tuyệt Thiên đến đây, hôm nay ta cũng muốn cùng tìm cả hắn tính sổ! Nhi tử của hắn thiếu nợ ta, hắn làm cha cũng không thoát khỏi không liên quan!
Lời Vân Triệt lạnh như băng đâm vào tim, chính là rõ ràng không để tông chủ Tiêu tông Tiêu Tuyệt Thiên vào trong mắt. Mọi người nghe được mà trong lòng phát run… Ngay cả Tiêu Tuyệt Thiên đều không để vào trong mắt, Tiêu Thừa Chí kia chính là cái rắm… Không không! Ngay cả cái rắm cũng không được tính.
Rầm!!
Vân Triệt tung lên một cước, một cước đá văng Tiêu Vân Hải ra, thân thể Tiêu Vân Hải bay ngang ra đụng ngã mười mấy đệ tử ở phía sau cùng ngã lăn ra đất. Chỉ có điều, vài lần Vân Triệt ra tay, đều không hạ tử thủ, bằng không lấy thực lực của hắn bây giờ, không cần vận dụng đến một phần khí lực, cũng đủ để khiến cho bất cứ người nào chết không toàn thây. Tiêu Vân Hải có thể trở thành môn chủ Tiêu môn, tự nhiên cũng không phải là kẻ hoàn toàn ngu xuẩn, hắn cũng ý thức được một điểm này, giãy giụa đứng thẳng người lên, nói:
- Vân Triệt, chuyện năm đó… Là chúng ta có lỗi với ngươi và ngũ trưởng lão… Nhưng lúc đó, chúng ta cũng là tình thế bắt buộc, chúng ta vốn không thể trêu chọc vào người của Tiêu tông… Không làm như vậy, chúng ta đều sẽ không có kết cục tốt… Chúng ta đuổi ngươi ra khỏi Tiêu môn, cũng chỉ bởi vì ngươi thật sự không có huyết mạch Tiêu môn… Nhưng dù sao, Tiêu môn chúng ta cũng nuôi dưỡng dạy dỗ ngươi mười sáu năm…
Tiêu Vân Hải tự nhiên không phải là nhân vật tam trinh cửu liệt (giữ trinh tiết), thà chết chứ không chịu khuất phục gì, bằng không cũng sẽ không thể vào lúc trước vì lấy lòng Tiêu Cuồng Vân mà không tiếc bán đứng hãm hại đồng tộc của mình. Cho nên sau khi ý thức được Vân Triệt dường như không mong hạ tử thủ với bọn họ, hắn lập tức bắt đầu cầu xin.
- Thúi lắm!
Vân Triệt trầm mi nổi giận mắng:
- Bất đắc dĩ? Tiêu Cuồng Vân đến đây ngày đầu tiên, vốn không gặp được tiểu cô của ta, sao lại có ý tưởng dơ bẩn với tiểu cô! Trình diễn hãm hại ngày hôm sau của các ngươi, ngươi lại có mặt mũi nói bất đắc dĩ? Còn có, ngươi nuôi dưỡng dạy dỗ ta là Tiêu Liệt gia gia của ta, mà không phải Tiêu môn các ngươi! Các ngươi cho ta, chỉ có cao cao tại thượng khinh thường, miệt thị, trào phúng, khi dễ! Những chuyện này, ta vĩnh viễn đều sẽ không quên.
Vân Triệt vừa nói, ánh mắt đảo qua mỗi một người ở đây, cho dù là ai tiếp xúc đến được với ánh mắt của hắn, đều cả người phát lạnh, nhất là những người năm đó đã từng hết lần này đến lần khác cười nhạo châm chọc hắn là phế vật, toàn bộ đều nhanh như tia chớp cúi đầu xuống, toàn thân run run, thở mạnh cũng không dám thở một ngụm.
Nếu đứng ở phía trước bọn họ chính là một cường giả bình thường, bọn họ tuyệt đối sẽ không đến mức co rúm lại như thế, dù sao, trên dưới Tiêu môn bọn họ nhiều người như vậy, liên hợp lại, có thể nói là một lực lượng mạnh nhất Lưu Vân thành. Nhưng thực lực mà Vân Triệt biểu lộ ra thật sự quá mức khủng bố, Tiêu Bác, Tiêu Vân Hải, Tiêu Ly… Ba người trước mắt có thực lực mạnh nhất Tiêu môn, ở trong tay hắn ngay cả một chút năng lực giãy giụa cũng không có. Hắn tùy tay một kiếm văng tung tóe mặt đất, càng khiến cho trái tim của không ít người kinh hãi đến nổ tung ngay tại chỗ.
Đối mặt với uy áp của thực lực như thế mang đến, bọn họ chỉ có sợ hãi, vốn không có gan sinh ra phản kháng.
Cánh tay phải của Tiêu Bác đã bị phế hết, Tiêu Ly bị đóng đinh ở trên tường, tiếng kêu thảm thiết đã biến thành vô cùng khàn khàn, môn chủ Tiêu Vân Hải nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt là máu, chân cẳng của Tiêu Thành và Tiêu Trạch rõ ràng đang run run, không dám tiến lên một bước… Toàn bộ Tiêu môn, tràn ngập một hơi thở gần như tuyệt vọng. Nhìn Vân Triệt toàn thân đang phóng thích ra uy áp, oán khí và sát khí nặng nề, ruột của bọn họ đều sắp hối hận đến đứt… Hiện giờ Vân Triệt danh chấn thiên hạ, dĩ nhiên cũng chính là Tiêu Triệt năm đó trong lời nói ác độc của bọn họ bị đuổi ra ngoài! Nếu năm đó, bọn họ không vì lấy lòng Tiêu Cuồng Vân mà làm ra chuyện âm hiểm ác độc này, vinh quang hiện giờ của Vân Triệt, ban ơn cho chính là Tiêu môn bọn họ! Danh vọng của Tiêu môn sẽ không cần chất vấn một bước lên trời, thậm chí không thua phân tông của Tiêu tông…
Cái tên Tiêu môn, sẽ được thiên hạ biết đến.
Bọn họ còn bởi vì Vân Triệt, mà nhấc lên quan hệ với hoàng thất, thậm chí Băng Vân tiên cung.
Đây là điều mà bọn họ nằm mơ cũng không dám mong, hơn bố thí nhỏ bé ba năm trước kia của Tiêu tông đâu chỉ ngàn vạn lần!
Mà vốn tất cả có thể thực hiện được, lại vì tham lam, âm hiểm của bọn họ vào ba năm trước kia, hoàn toàn bị hủy đi… Thay vào đó, là oán hận của Vân Triệt! Cùng với vạn kiếp bất phục vô cùng có khả năng đã đến.
Lần đầu tiên trong đời Tiêu Vân Hải và mấy đại trưởng lão vô cùng rõ ràng chữ “Hối hận” này viết như thế nào, nhưng trên thế giới này đã không có hối hận, bọn họ cũng vĩnh viễn không có khả năng đi kêu thời gian quay ngược lại. Mà cũng chính là bọn họ gieo xuống, không trách được bất cứ kẻ nào, kết quả như thế, bọn họ cũng phải tự mình ăn lấy thống khổ.
Tiêu Thành dè dặt cẩn trọng nói:
- Đúng… Chuyện này, đều là chúng ta sai, khi đó chúng ta hoàn toàn bị uy danh của Tiêu tông che mờ ánh mắt, nhưng mà… Nhưng mà tất cả, đều là chủ ý của thiếu môn chủ Tiêu Ngọc Long trước kia! Chúng ta chính là… Chính là phối hợp với Tiêu Ngọc Long mà thôi, mà sau đó Tiêu Ngọc Long cũng nhận lấy báo ứng, vào ban đêm đã bị người đào hai mắt, cắt mũi hai tai, cắt đầu lưỡi, còn chặt đứt gân tay gân chân… Còn… Còn biến thành thái giám… Không mấy ngày sau đã chết… Tất cả, thật sự đều không phải là chủ ý của chúng ta!
Về chuyện của Tiêu Ngọc Long, ở Tiêu môn vẫn luôn là cấm kỵ không cho phép nhắc đến, bằng không, Tiêu Vân Hải nhất định sẽ nổi điên, nhưng giờ phút này, vì giành được cơ hội sống sót, Tiêu Thành không thể không nhắc đến chuyện này, còn đổ hết toàn bộ tội lỗi lên trên đầu Tiêu Ngọc Long đã chết thảm. Ánh mắt Vân Triệt đảo qua, cười lạnh nói:
- Ngươi nói không sai, chuyện này, đều là báo ứng… Là báo ứng mà hắn nên nhận lấy! Còn các ngươi, sau ngày làm ra chuyện đó, liền không nghĩ tới sớm hay muộn gì bản thân cũng có một ngày, nhận được đến báo ứng sao!!
Giọng Vân Triệt vẫn còn ở bên tai, bóng dáng của hắn đã nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, Tiêu Thành và Tiêu Trạch đồng thời cảm giác một luồng huyền lực sắc bén giống như mũi nhọn của đao, cuồng bạo như sóng thần ngay mặt mà đến.
Bốp!
Bốp!
Âm thanh của hai bạt tai vang lên, vang dội đến chấn đắc màng tai người ta phát run. Hai người Tiêu Thành và Tiêu Trạch bị bạt tai đồng thời đánh bay lên, hạ xuống xa xa, tê liệt trên mặt đất, hồi lâu đều không thể đứng lên. Khóe miệng của bọn họ rướm máu, khuôn mặt già nua biến thành đỏ bừng, một bên mặt bị bạt tai sưng phù lên gấp hai ba lần bình thường, bọn họ ôm khuôn mặt giống như bị liệt hỏa đốt cháy, thống khổ khẽ rên.
Bóng dáng lại lóe lên một cái, Vân Triệt đã đứng về vị trí cũ, tốc độ của hắn cực nhanh, ở đây không ai có thể thấy rõ. Vân Triệt khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói:
- Chỉ có điều các ngươi yên tâm, ta tạm thời vẫn còn sẽ không giết các ngươi, bằng không, các ngươi hiện giờ đã sớm biến thành thây nát trên đất. Chẳng phải ta không muốn giết các ngươi, mà vì gia gia và tiểu cô của ta đều trời sinh lương thiện nhân từ, cả đời đều chưa từng nhiễm sát nghiệt, hơn nữa, dù sao các ngươi cùng cùng bộ tộc với gia gia và tiểu cô ta, nếu ta cứ giết hết các ngươi như vậy, bọn họ sẽ có cảm giác cái chết của các ngươi có liên quan đến bọn họ, do đó có cảm giác gánh vác tội nghiệt.
Mấy người vốn đã tuyệt vọng vừa nghe thấy lời này, nhất thời toàn bộ vui mừng quá đỗi, nhưng lập tức, bọn họ lại bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại thay đổi, trở nên còn khó coi hơn trước đó.
Tiêu Vân Hải liền vội giãy giụa đứng lên nói:
- Là… Là chúng ta thật có lỗi với ngũ trưởng lão trước đây, đúng là sai lầm lớn, chúng ta nhận lấy báo ứng ngày hôm nay, cũng nên nhận. Chỉ cần hôm nay ngươi… Bỏ qua cho chúng ta, sau này Tiêu môn chúng ta coi ngươi đứng đầu mà ngó lên, chỉ cần là thỉnh cầu hợp lý của ngươi… A không, yêu cầu, cho dù chúng ta phải nhảy vào nước lửa, cũng tuyệt đối vâng theo, chỉ mong có thể bù lại sai lầm năm đó.
Vân Triệt nhìn vào trong mắt sắc mặt biến hóa của bọn họ, hơi nghi ngờ, nhưng không quá để trong lòng. Hắn lạnh mắt nhìn Tiêu Vân Hải nói:
- Tiêu Vân Hải, ngươi ngược lại đánh bàn tính thật tốt, năm đó đuổi ta ra khỏi Tiêu môn, nhưng bây giờ lại muốn nhấc lên quan hệ với ta? Rất tốt, nếu Tiêu môn các ngươi muốn ngoan ngoãn nghe lời, như vậy hiện giờ, ta liền có một việc muốn các ngươi đi làm!
Ánh mắt Vân Triệt trầm xuống, nhìn mọi người, lạnh lùng nói:
- Tất cả các ngươi, hiện giờ toàn bộ đi khe núi Tư quá sau núi cho ta, toàn bộ quỳ xuống chỗ gia gia và tiểu cô ta cấm bế, đi cầu xin bọn họ rời khỏi khe núi tư quá! Nếu các ngươi cầu được bọn họ rời đi, ta sẽ cân nhắc bỏ qua cho mạng của các ngươi, để vận mệnh của các ngươi nghe theo gia gia xử trí. Nếu các ngươi cầu không được… Vậy các ngươi quỳ đến chết cho ta!
Vân Triệt không phải người nhân từ, nhưng Tiêu Liệt là vậy, Tiêu Linh Tịch cũng thế. Nhất là Tiêu Liệt, nếu hắn không phải là người trọng tình trọng nghĩa, sao lại sẽ thừa nhận ngàn vạn cười nhạo chê trách, ngậm cay nuốt đắng nuôi lớn Vân Triệt huyền mạch tàn phế còn không phải là tôn nhi thân sinh của hắn. Vân Triệt biết giao vận mệnh của những người này cho Tiêu Liệt xử lý sẽ là kết quả như thế nào, cho dù tất cả bọn họ thật có lỗi với Tiêu Liệt, Tiêu Liệt vẫn như cũ không có khả năng hạ nhẫn tâm với bọn họ… Vân Triệt rất rõ ràng, nhưng hắn cũng chỉ có thể chọn lựa như vậy. Bằng không, sẽ giống như chính hắn đã nói vậy, khiến trong lòng gia gia từ đây khó gỡ xuống được cảm giác tội lỗi hổ thẹn gánh trên lưng.
Nhưng hắn thật không ngờ, hắn nói xong câu này, trên mặt người Tiêu môn trước mắt lộ ra không phải là kinh hỉ cũng như trút được gánh nặng, mà là bỗng chốc hoảng sợ phóng đại lên gấp mấy lần. Chân mày của hắn chợt căng thẳng, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tưởng.
- Cái này… Này… Này…
Rõ ràng là hy vọng rất lớn từ trên trời giáng xuống, gần như là ban ơn cho, đám người Tiêu Vân Hải lại toàn thân rét run, thân thể Tiêu Vân Hải nửa quỳ trở lại, toàn thân xụi lơ, cũng không đứng lên nổi nữa, dùng giọng nói khàn khàn mang theo kinh hãi thật sâu nói:
- Ngũ… Ngũ trưởng lão, còn có Tiêu Linh Tịch… Đã… Đã…
Đồng tử của Vân Triệt đột nhiên co rút lại, toàn thân đột nhiên phóng thích ra sát khí cùng với hung ác lạnh như băng tới cực điểm, bóng dáng hắn chợt lóe lên một cái, vọt tới trước mặt Tiêu Vân Hải, một phát túm chặt lấy cổ áo của Tiêu Vân Hải, mắt đỏ ngầu nói:
- Gia gia và tiểu cô của ta bọn họ đã như thế nào? Bọn họ đã như thế nào… Nói! Nói mau!
Bị Vân Triệt túm lấy, Tiêu Vân Hải hít thở không thông một trận, sắc mặt trở nên hoàn toàn trắng bệch. Tiêu Thành ở bên cạnh ôm khuôn mặt đã sưng lên, co rúm lại nói:
- Bọn họ… Bọn họ đã không còn ở sau núi…
Đầu của Vân Triệt “Ong” một tiếng, trời đất ngả nghiêng một trận kịch liệt
Một luồng sát khí âm hàn giống như tới từ địa ngục khiến cho tất cả mọi người toàn thân run lên, Tiêu Thành mãnh liệt nuốt một ngụm nước miếng, sợ Vân Triệt bỗng nhiên nổi giận đánh chết hắn, cuống không kịp nói:
- Là Phần Thiên môn… Là người của Phần Thiên môn…
- Ba ngày trước, bỗng nhiên có một đám người của Phần Thiên môn tới đây… Bọn họ tuyên bố muốn dẫn Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch đi… Chúng ta vốn không biết nguyên nhân là gì, bọn họ cũng không giải thích gì với chúng ta… Mệnh lệnh của Phần Thiên môn, chúng ta vốn không dám chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi ra sau núi… Mang ngũ trưởng lão và Tiêu Linh Tịch đi… Là người của Phần Thiên môn… Thật sự không liên quan đến chúng ta…
- ~!@#$%...
Trong đầu Vân Triệt, giống như có thứ gì đó ầm ầm nổ tung, mỗi một huyết dịch, mỗi một dây thần kinh, mỗi một linh hồn toàn thân, đều bị phẫn nộ và oán hận đột nhiên dữ dội lên tràn ngập hoàn toàn.