.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_328" class="block_" lang="en">Trang 164# 2
Chương 328: Cơn giận phần thiên (2)
- A!!
Vân Triệt dữ dội gầm một tiếng, ném Tiêu Vân Hải ra ngoài rất xa, đầu Tiêu Vân Hải chạm đất, máu tươi văng khắp nơi, ngất đi tại chỗ. Còn Vân Triệt giống như điên xông về phía sau núi.
Hắn mang theo khẩn thiết, tưởng niệm, kích động, vui sướng… Rất nhiều rất nhiều mầm mống cảm xúc trở về, khoảnh khắc khi chân hắn đạp lên Lưu Vân thành, những cảm xúc này giống như thủy triều quay cuồng lẫn lộn vào nhau ở đó, mà trong đó, vui sướng, chiếm một phần lớn nhất.
Bởi vì, hắn sẽ lập tức nhìn thấy gia gia và tiểu cô đã xa cách ba năm.
Lạp tức sẽ dẫn bọn họ rời khỏi nơi đã thừa nhận ba năm đau khổ…
Để cho bọn họ nhìn thấy mình hiện giờ, nói cho bọn họ biết sự trưởng thành của mình, để cho bọn họ không còn lo lắng cho mình, mà là vui mừng và kiêu ngạo.
Lập tức, sẽ hoàn thành lời hứa hẹn lúc rời đi khi trước, đã lưu lại cho gia gia và tiểu cô.
Lập tức, sẽ đòi lại toàn bộ nợ nần mà Tiêu môn thiếu nợ bọn họ, để gia gia và tiểu cô trút hết uất ức và ác khí trong lòng.
Nhưng mà, hắn thật không ngờ, hắn nhận được, lại là một trận sét đánh động trời như thế này.
Vân Triệt giống như một trận cuồng phong nhảy ra sau núi, nhảy vào khe núi tư quá, đi tới nơi Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch bị cấm bế ba năm.
Núi, cỏ khô, hang đá, suối nước trong… Nơi này đơn giản, yên tĩnh như thế, cũng là tịch liêu như thế. Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch, chính là bị cấm bế ở trong này, không được rời đi nửa bước. Đứng ở trước cửa hang đá, Vân Triệt dừng bước lại, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không dám tiến về phía trước… Hắn không muốn tin tưởng tất cả những gì mình nghe thấy là thật, hắn tình nguyện tin tưởng những lời người Tiêu môn nói đều là lời nói dối bịa đặt ra… Cho dù là nói bọn họ xuất hiện ảo giác, hắn đều nguyện ý lựa chọn tin tưởng!
Hắn mang theo tưởng niệm, lo lắng, vướng bận đã đọng lại ròng rã ba năm mà về đến đây, hắn như thế nào cũng không thể đón nhận được sẽ là kết quả như vậy.
- Gia gia… Gia gia!
- Tiểu cô… Tiểu cô có ở bên trong không?
- Cháu là tiểu Triệt… Cháu đã trở về! Gia gia, tiểu cô, hai người có nghe thấy không! Nghe được, liền đi ra gặp cháu!
Mỗi một tiếng la lên của hắn, âm thanh hơi run run, âm thanh của hắn theo gió núi thổi đi rất xa, lại không nhận được một chút đáp lại.
Cuối cùng tia hy vọng xa vời kia tan biến giống như bọt xà phòng, Vân Triệt ngừng thở, bắt đầu bước về phía trước, mà hắn vừa mới bước ra nửa bước, toàn thân liền đột nhiên cứng đờ… Nơi tầm mắt nhìn thấy, cửa vào hang đá, hắn nhìn thấy được một vết máu đỏ sậm.
Trái tim Vân Triệt mạnh mẽ run rẩy, giống như cuồng phong lao đến, bỗng chốc quỳ gối trước vết máu này… Vết máu đã khô cứng, nhưng trên mặt, chỉ có một tầng tro bụi rất mỏng, ở nơi gió không ngừng này, tầng tro bụi rất mỏng này chứng minh thời gian vết máu này để lại cũng không quá lâu, chỉ mới có chừng ba bốn ngày mà thôi.
Cách vết máu không xa, Vân Triệt thấy được hai đoạn kiếm, trên thân kiếm gãy, vết rỉ sét loang lổ.
Trừ đó ra, nơi này cũng không hề có dấu vết đánh nhau… Lấy thực lực của Phần Thiên môn, Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch làm sao có năng lực giãy giụa chống cự!
Hai tay Vân Triệt chống đất, mười ngón tay đâm thật sâu vào trong nham thạch, đầu hắn cúi xuống, toàn thân run run, cắn chặt răng nanh phát ra tiếng vang “Ken két”. Một cơn phẫn nộ và hận ý mãnh liệt đến gần như muốn hóa thành thực chất tràn ngập toàn bộ hang đá, khiến cho không khí nơi này ở dưới đè nén vô cùng hoàn toàn ngừng lưu động.
- Phần Thiên môn… Phần Thiên môn… Phần Thiên môn…
Trong miệng Vân Triệt, tràn ra nhiều tiếng than nhẹ, trầm thấp giống như âm thanh đòi mạng của ác quỷ luyện ngục.
Hắn nhớ tới lúc trước khi tới Tân Nguyệt thành, Tư Không Độ đề cập với hắn về người kia…
Nhi tử thứ ba của Phần Đoạn Hồn –– Phần Tuyệt Trần!!
Tư Không Độ không nhìn lầm, kia đúng là Phần Tuyệt Trần! Hắn sở dĩ xuất hiện ở Tân Nguyệt thành, chính là đi qua… Mục tiêu của hắn, lại là nơi này!
Ân oán giữa Vân Triệt và Phần Thiên môn, từ hai năm trước đã gieo xuống. Phần Tuyệt Thành muốn ám hại hắn, ngược lại hại chết Phần Tuyệt Bích… Phần Tuyệt Thành mưu toan cưới Thương Nguyệt công chúa, bị hắn khuấy đảo lễ đón dâu ngược lại còn khiến bị trọng thương, càng khiến cho Phần Thiên môn không còn mặt mũi, sau đó, lại còn phía ra Phần Mạc Ly dẫn đầu tám Thiên Huyền đi ám sát hắn!
Hắn giết bảy người, sau đó để lại một người… Một người cuối cùng kia, là hắn cảnh cáo Phần Thiên môn, cũng lưu cho Phần Thiên môn một đường sống cuối cùng, thậm chí còn có một chút thỏa hiệp… Bởi vì Phần Thiên môn là tông môn ngàn năm, chung quy thực lực quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không nguyện ý trở thành tử thù không chết không ngừng như vậy với Phần Thiên môn.
Nhưng hắn thật không ngờ, Phần Thiên môn cho hắn, lại là câu trả lời thuyết phục dưới hình thức như vậy!
Thù hận giữa hắn và Phần Thiên môn cho dù lớn hơn gấp bội nữa, thì có liên quan gì đến Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch!?
- A!!!!
Vân Triệt khàn cả giọng hét lớn một tiếng, một quyền nện trên mặt đất, đánh mặt đất ra một hố to rộng vài trượng, sau đó cả người hắn bắn ra, bước lên Tuyết hoàng thú, mang theo lệ khí tận trời đi xa.
- Các lão cẩu của Tiêu môn… Đều bởi vì các ngươi… Đều bởi vì các ngươi! Nếu như gia gia và tiểu cô của ta thật sự đã xảy ra chuyện gì… Ta muốn trên dưới toàn môn các ngươi… Toàn bộ chôn cùng!!!!
Trên không Tiêu môn, truyền đến tiếng oán hận giống như đến từ địa ngục, bọn họ ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn cự thú trắng như tuyết đang ở trên cao mà đi, toàn bộ xụi lơ trên mặt đất, co rúm lại không thôi. Cho đến khi cự thú trắng như tuyết kia biến mất trong tầm mắt, bọn họ như trước thật lâu không cách nào đứng lên.
Đón gió mà đi, gió lạnh như băng khiến tâm thần của hắn cuối cùng thoáng bình tĩnh một chút, nhưng lồng ngực và đầu vẫn như cũ bị phẫn nộ tràn ngập sắp nổ tung. Hắn cắn răng, cầm lấy ngọc truyền âm và thiên lý truyền âm phù, dùng giọng nói khàn khàn truyền âm về cho Tư Không Độ:
- Tư Không sư huynh… Nói cho ta biết vị trí của Phần Thiên môn…
- … Đã xảy ra chuyện gì?
- Mau nói cho ta biết vị trí của Phần Thiên môn!
Vân Triệt gầm lên giận dữ truyền âm.
- … Phía tây nam Tân Nguyệt thành sáu ngàn dặm, tới một nơi tên là “Khu vực Thương Hỏa”, hỏi thăm một chỗ tên là “Phần Thiên cốc”, Phần Thiên môn nằm ngay bên trong Phần Thiên cốc… Cần phải cẩn thận!
Vân Triệt thu hồi ngọc truyền âm, hai tròng mắt tràn đầy hận ý vô tận gắt gao nhìn chằm chằm về phía tây nam. Tuyết hoàng thú dưới thân giống như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, thi triển tốc độ phi hành đến cực hạn, kéo một đường bóng trắng thật dài, nhanh chóng biến mất nơi chân trời xa xôi.
Khoảng cách từ Lưu Vân thành đến khu vực Thương Hỏa của Phần Thiên môn đường xá xa xôi, cho dù Phần Thiên môn có huyền thú tọa kỵ không tầm thường thay cho đi bộ, đi tới đi lui cũng cần gần mười ngày, mà tọa kỵ của bọn hắn, làm sao có thể đánh đồng được với Tuyết hoàng thú của Vân Triệt. Hơn nữa người trước chạy đi bình thường, người sau toàn lực đuổi tới, khi Phần Tuyệt Trần về đến Phần Thiên môn, Vân Triệt đã cách khu vực Thương Hỏa không đến trăm dặm xa.
Ở giữa đội ngũ, là một thiếu nữ nhìn qua chừng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt kinh hãi, cạnh nàng, là một lão giả chừng năm sáu chục tuổi, sắc mặt kiên nghị mà phẫn nộ, theo sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt của hắn đến nhìn, dường như bị nội thương không tính là nhẹ.
Hai người kia, rõ ràng là Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt!
Trước khi đi đến chủ môn của Phần Thiên môn, mọi người từ trên tọa kỵ nhảy xuống. Hai tay thiếu nữ siết chặt thành quyền, cắn răng nói:
- Chúng ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!
Một vị lão giả đi đến trước mặt thiếu nữ, một tay đẩy nàng:
- Ít nói nhảm, đi!
Tiêu Liệt bước một bước dài về phía trước, chắn ở trước Tiêu Linh Tịch, bị một chưởng của lão giả đẩy ngã xuống đất.
- Cha!
Tiêu Linh Tịch xót thương kêu một tiếng, vội vàng đi tới nâng Tiêu Liệt dậy, Tiêu Liệt che ngực, ho khan kịch liệt một trận, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt.
- Dừng tay!
Phần Tuyệt Trần bỗng nhiên xoay người lại, lạnh lùng cất tiếng:
- Ai bảo ngươi động đến bọn họ! Bọn họ đáng chết hay nên sống, còn chưa tới lượt ngươi xử trí, ngươi còn dám động tay với bọn họ, ta chặt tay của ngươi!
Lão giả kia đang mặt cười lạnh định mắng Tiêu Liệt, vừa nghe lời Phần Tuyệt Trần nói, nhất thời toàn thân rùng mình, vội vàng gật đầu đáp tiếng, bước chân hốt hoảng lui về phía sau.
- Đưa Tiêu Liệt này, giam giữ trong tầng thấp nhất Tù Long ngục, về phần nữ hài này…
Phần Tuyệt Trần không nhìn về phía Tiêu Linh Tịch, nhưng ánh mắt lại biến ảo một trận không bình thường:
- Dẫn nàng đến Tuyệt Trần thiên các nơi ta đang ở, kêu Tử Lan nhị tỳ giám sát chặt chẽ nàng.
- Vâng!
Phần Thiên môn, Tuyệt Thành các.
Cả bàn tay trái của Phần Tuyệt Thành được bọc kín nghiêm nghiêm thực thực, toàn bộ cánh tay phải cũng buông thõng xuống… Tuy rằng Phần Thiên môn linh đan diệu dược vô số, huyền lực của Phần Tuyệt Thành cũng không tính là yếu kém, nhưng ngày đó Vân Triệt xuống tay thật sự quá ác, mười mấy ngày, vốn không cách nào làm cho thương thế của Phần Tuyệt Thành tốt lên thế nào. Trong mấy ngày nay, đau đớn trên thân thể của hắn và khuất nhục vô tận trong tâm hồn, toàn bộ hóa thành oán hận Vân Triệt càng ngày càng mãnh liệt.
Cửa Tuyệt Thành các bị mạnh mẽ đá văng, nét mặt Phần Đoạn Hồn đầy vẻ giận dữ đi đến. Đối mặt với Phần Đoạn Hồn nổi giận rõ ràng, Phần Tuyệt Thành một chút cũng không kinh ngạc kích động, thẳng người lên, biết rõ còn cố hỏi:
- Phụ thân, là ai chọc phụ thân tức giận đến vậy?
- Là con kêu Trần đi Lưu Vân thành, mang hai người kia về?
Phần Đoạn Hồn tức giận nói.
- Vâng!
Phần Tuyệt Thành thẳng thắn thừa nhận.
- Càn quấy! Chuyện này, sao con lại không thương lượng với ta!
- Bởi vì thương lượng với phụ thân, phụ thân nhất định sẽ không đồng ý!
Phần Tuyệt Thành thản nhiên không sợ hãi nói.
- Vô liêm sỉ!
Một chưởng của Phần Đoạn Hồn chụp tới, khiến bàn dài bằng ngọc thạch trong tay dập nát:
- Con biết con đang làm chuyện gì không! Vân Triệt là một nhân vật hiện giờ tuyệt đối không thể động! Đại trưởng lão, Phần Đoạn Thương, Phần Mạc Nhiên… Một người nửa bước Vương Huyền, bảy Thiên Huyền, đều thảm bại trong tay hắn, Phần Mạc Bình duy nhất trốn về được, là hắn cố ý thả ra, là để cảnh cáo Phần Thiên môn chúng ta, coi như để lại một đường sống! Theo Phần Mạc Bình nói, thực lực của Vân Triệt bây giờ, thật sự không dưới gia gia con! Nhân vật như vậy, chỉ có thể trở thành bằng hữu, liền cố hết khả năng để trở thành bằng hữu, không thể trở thành bằng hữu, cũng tuyệt đối không thể đi trêu chọc, mà con lại…
- Cho nên, phụ thân sẽ nhịn sao!
Phần Tuyệt Thành mạnh mẽ đứng lên, trợn mắt nhìn Phần Đoạn Hồn, trong đôi mắt, tràn đầy oán hận nồng đậm tới cực điểm:
- Hắn giết nhị đệ con… Cũng là nhi tử thân sinh của phụ thân! Khuấy đảo đại hôn của con, để cho con, còn có toàn bộ Phần Thiên môn không còn sót lại chút thể diện gì, thành trò cười của người trong thiên hạ! Còn giết bảy trưởng lão trong đại trưởng lão, đồng môn cấp các chủ! Thù hận bậc này, đã không đội trời chung! Không chỉ là con, bao nhiêu trưởng lão, các chủ đều hận không thể lóc xương róc thịt Vân Triệt!mà phụ thân, người lại ở trên đại hội tông môn lựa chọn tạm nhẫn… Tại sao chúng ta có thể nhẫn! Phần Thiên môn ngàn năm mưa gió, có khi nào bị người khi dễ sỉ nhục đến mức này, ai dám giết thiếu môn chủ và nhiều trưởng lão, các chủ môn ta như vậy… Phần Thiên môn chúng ta, lại khi nào yếu đuối nhát gan đeens e ngại một dã tiểu tử ngay cả bối cảnh cũng không có!
- Im miệng!
Phần Đoạn Hồn vung tay một cái:
- Những chuyện con nói, ta đương nhiên sẽ không lãng quên! Ta cũng chưa bao giờ nói muốn bỏ qua cho Vân Triệt. Chính là trước mắt thực lực của Vân Triệt quá mức kinh người, chúng ta phải cẩn thận đối đãi, tuyệt đối không thể lại hành động thiếu suy nghĩ! Hắn thả Phần Mạc Bình, cũng đang nói cho chúng ta biết tạm thời hắn sẽ không hoàn toàn trở mặt với chúng ta, chúng ta cũng có thể có thời gian chờ xem và bàn bạc kỹ hơn… Mà con, lại vô thanh vô tức kêu Trần nhi bắt hai người thân của hắn về!
- Vân Triệt là người cực kỳ trọng tình nghĩa, hắn vì cứu một Hạ Nguyên Bá mới Sơ Huyền cảnh, cũng không tiếc lấy mạng đổi mạng, con làm như vậy… Chính là triệt để kích động đến nghịch lân của hắn! Mà nếu chuyện này truyền đi, Phần Thiên môn chúng ta sẽ bị đội lên tội danh đê tiện vô sỉ, từ đây tiếng xấu lan xa!