.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_329" class="block_" lang="en">Trang 165# 1
Chương 329: Cơn giận phần thiên (3)
- Cho nên?
Phần Tuyệt Thành nhanh chóng nhíu mày, trên mặt hơi lộ vẻ dữ tợn:
- Chúng ta nên lập tức thả hai người thân của hắn, sau đó đi về phía Vân Triệt cầu xin tha thứ? Như vậy có thể bảo toàn cho uy danh của Phần Thiên môn ta?
- Con!
Phần Đoạn Hồn giơ tay lên, định cho Phần Tuyệt Thành một bạt tai, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm do trọng thương trong người và vẻ oán hận trên mặt của hắn, một chưởng này cuối cùng không đánh xuống.
- Tôn nghiêm của toàn bộ tông môn chúng ta, đều vào ngày con đón dâu, đã bị Vân Triệt hủy đi thương tích đầy mình! Hiện giờ ở Thương Phong quốc, ai không đang chê cười Phần Thiên môn chúng ta! Uy danh ngàn năm của Phần Thiên môn chúng ta, giờ phút này hoàn toàn trở thành phụ trợ làm nền cho uy danh của Vân Triệt! Nếu tin tức toàn bộ bảy đại trưởng lão đều chết ở trong tay của Vân Triệt bị truyền đi, chúng ta đây liền hoàn toàn triệt để rơi vào làm chuyện cười! Mà dưới tình huống như thế, nếu chúng ta lại lựa chọn ném chuột sợ vỡ bình, tạm thời nhẫn nại, thì ngay cả con đây thân là thiếu môn chủ, đều sẽ khinh thường Phần Thiên môn!
Phần Tuyệt Thành cắn răng, gần như gầm rú nói ra. Bình thường ở trước mặt Phần Đoạn Hồn, hắn không chỗ nào không theo Phần Đoạn Hồn, hôm nay lại một bước cũng không nhường.
- Mà chỉ có giết Vân Triệt, mới có thể cứu vãn được danh vọng đã mất của chúng ta, cũng mới có thể không làm thất vọng trưởng lão đã chết đi và liệt tổ liệt tông! Vì thế, chúng ta không từ thủ đoạn nào có gì sai đâu?! Nếu phụ thân sợ vì vậy mà làm bẩn danh tiếng của mình, sau khi giết Vân Triệt, có thể đẩy toàn bộ lên trên đầu con, nói là Phần Tuyệt Thành con một mình đi bắt người nhà của Vân Triệt đến, không hề có liên quan gì đến những người khác của Phần Thiên môn
Trong lời nói của Phần Tuyệt Thành từng câu từng chữ ngoan độc, hắn làm như vậy, cái gọi là thanh danh của tông môn chính là một phần nhỏ, càng nhiều hơn, chính là đương nhiên vì trả thù Vân Triệt mối thù khắc cốt của hắn! Làm phụ thân của Phần Tuyệt Thành, Phần Đoạn Hồn tự nhiên biết ý tưởng chân chính của Phần Tuyệt Thành là gì, nhưng lời Phần Tuyệt Thành nói, lại từng câu từng chữ đánh tới yếu hại… Ở trong hội trưởng lão, hắn nghe được, cũng đại đa số là âm thanh như vậy. Nếu không phải tuyệt đại đa số người tán thành làm như thế, hắn thân là môn chủ, sao lại vào hôm nay mới nhận được tin tức.
Người khác có thể kích động, có thể vì cảm xúc của bản thân mình mà không từ thủ đoạn, nhưng hắn thì không thể, thân là môn chủ của Phần Thiên môn, bất cứ chuyện gì, hắn nhất định phải suy xét toàn cục, cân nhắc lợi hại… Nhưng sự tình đã đến nước này, trừ bỏ mượn nó dẫn tới tru sát Vân Triệt, hắn đã không có lựa chọn nào khác.
- Mà thôi.
Phần Đoạn Hồn buông tay xuống, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhưng ánh mắt lại như trước vô cùng lạnh lùng:
- Con từ nhỏ đến lớn, gần như chưa bao giờ bị người trái ý, chứ đừng nói tới khi dễ. Lại nhiều lần bị làm nhục ở trên tay Vân Triệt, ta biết con không báo thù này tuyệt đối không cam lòng. Thù hận vì giết đám người đại trưởng lão, cũng đúng là không báo không được… Ta liền để con tùy hứng một lần này, ta sẽ tự thân đi an bài trận thế tru sát Vân Triệt… Nhưng chỉ có một lần này, nếu như về sau con lại dám tự chủ trương bất kể hậu quả như thế, ta nhất định không tha cho con!
Uy thế môn chủ của Phần Đoạn Hồn, tự nhiên không phải Phần Tuyệt Thành có thể chân chính chống đỡ được, trên thân hắn khẽ run lên, lập tức nói:
- Ý hận của con với Vân Triệt sâu đậm, đám người nhị trưởng lão cũng đều gấp gáp muốn giết chết Vân Triệt để báo thù cho đại trưởng lão, cho nên… Cho nên mới gạt phụ thân làm ra chuyện này… Tuyệt Thành cam đoan về sau sẽ không bao giờ có chuyện tương tự như vậy nữa. Sau khi giết chết Vân Triệt, tội lỗi tự chủ trương, cũng mặc cho phụ thân trách phạt.
- Hừ!
Phần Đoạn Hồn nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, khi đến cửa, bước chân hắn dừng lại, đột nhiên hỏi:
- Vì sao con lại kêu Trần nhi dẫn người đi làm chuyện này? Tính tình nó cương liệt, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận thủ đoạn hiếp bức người nhà này, con thuyết phục nó như thế nào.
- Phụ thân có thể có chỗ không biết.
Phần Tuyệt Thành nói:
- Lúc trước sở dĩ tam đệ không thể tham gia bài vị chiến, chính là vì Vân Triệt. Khi ở Thương Phong huyền phủ, Vân Triệt chẳng những đánh bại hắn, còn dẫm hắn ở dưới chân… Lúc trước một câu nhục nhã của nhị đệ, khiến cho hắn rời khỏi tông môn, mấy năm không về, thề phải khiến nhị đệ trả giá thật nhiều, Vân Triệt dẫm tôn nghiêm của hắn ở dưới chân. Đoạn Thương các chủ bị Vân Triệt giết chết, càng là người hắn cả đời kính trọng nhất. Hận ý của hắn đối với Vân Triệt, tuyệt đối không ít hơn con! Con hứa hẹn với hắn, khi Vân Triệt hấp hối, sẽ tùy ý để hắn lăng nhục, sau đó tự tay hắn giải quyết, hắn liền đáp ứng… Mà sở dĩ kêu tam đệ đi…
Phần Tuyệt Thành cúi thấp đầu xuống:
- Chỉ có tam đệ rời khỏi tông môn mấy ngày không về, phụ thân mới sẽ không hoài nghi và phát giác ra điều gì trước.
- Hừ!
Phần Đoạn Hồn quay đầu đi, không nói gì nữa, nổi giận đùng đùng rời đi. Mười giây sau, giọng nói trầm thấp của hắn liền thâm nhập tới mỗi một góc của Phần Thiên môn:
- Các đại trưởng lão, các chủ nghe lệnh! Trong vòng nửa khắc đồng hồ toàn bộ đến đại sảnh nghị sự tập hợp, có chuyện quan trọng thương nghị.
- Lão Cửu! Hai người kia bị nhốt ở đâu?
Phần Tuyệt Thành kêu to nói
Ngoài cửa, một người sau lưng hơi còng đi đến, thấp giọng nói:
- Tiêu Liệt bị giam ở tầng thấp nhất trong Tù Long ngục, về phần nữ hài tử tên Tiêu Linh Tịch kia… Được tam thiếu chủ an bài nhốt ở Tuyệt Trần thiên các.
- Tuyệt Trần thiên các?
Phần Tuyệt Thành sửng sốt:
- Ngươi xác định là do chính bản thân Phần Tuyệt Trần ra lệnh… A, đây thật đúng là có ý tứ. Tuyệt Trần thiên các vẫn là cấm địa thuộc riêng hắn, ngay cả ta tùy tiện đi lên cũng phải nhìn sắc mặt của hắn, hắn lại nhốt nữ nhân dùng làm mồi nhử ở đó.
Người được gọi là lão Cửu dùng âm thanh tối nghĩa nói:
- Mặc dù Tiêu Linh Tịch là cô cô của Vân Triệt, nhưng tuổi nhìn qua còn ít hơn tam thiếu chủ một ít, diện mạo cực đẹp, hơn nữa có một loại linh khí riêng, có lẽ tam thiếu chủ có tâm tư gì khác với nàng ta
- Hả, phải không?
Phần Tuyệt Thành nhếch khóe miệng lên, bỗng nhiên âm trầm nở nụ cười:
- Cùng ta đi xem Tuyệt Trần thiên các… Vân Triệt nhận được tin tức đi tới, ít nhất còn cần bảy tám ngày, trong khoảng thời gian này, có thể có không ít chuyện có thể làm!
- Vâng!
Phần Thiên môn ở bên trong Phần Thiên cốc, chỗ tông môn ở đều không phải bằng phẳng, mà là vùng núi cao thấp nhấp nhô, trong đó, càng xen kẽ ngang dọc từng vách núi hoặc cao hoặc thấp. Tuyệt Trần thiên các là chỗ ở của Phần Tuyệt Trần, mà sở dĩ nó được gọi là “Tuyệt Trần thiên các”, là vì nó được xây dựng ở chỗ cao nhất trong Phần Thiên môn, trên vách núi đá có độ cao chừng gần ba mươi trượng.
Nơi này là chỗ ở của Phần Tuyệt Trần, có khi cũng được coi là chỗ luyện công, trước giờ không cho phép bất cứ kẻ nào tùy ý bước vào. Đương nhiên, nếu như Phần Tuyệt Thành cố ý muốn đi vào, cũng không có ai dám ngăn cản.
Phần Tuyệt Trần cũng không ở trong Tuyệt Trần thiên các, Phần Tuyệt Thành một đường vô cùng thông suốt tiến vào trong Tuyệt Trần thiên các, đẩy đại môn ra, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy được thiếu nữ đang đứng bên cửa gỗ quay đầu lại, vẻ mặt kinh hoàng.
Nhìn thấy nữ hài này, hai mắt của Phần Tuyệt Thành bỗng chốc phát sáng lên, lộ ra sáng rọi dâm tà giống như sói đói.
Nữ hài trước mắt nhìn qua mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tuy rằng trong tư liệu hắn có được, tuổi của cô cô Vân Triệt không lớn, nhưng hắn cũng không nghĩ tới lại nhỏ như thế, rõ ràng còn nhỏ hơn Vân Triệt một chút. Nhan tuyết thiếu nữ non mềm xinh đẹp, cặp môi thơm đỏ hồng ướt át tươi sáng, mũi ngọc thanh tú xinh đẹp bức người, dưới lông mi đen dày là một đôi mắt tuy rằng chứa đầy vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn như cũ giống như vì sao lóng lánh xinh đẹp. Trường y trên người nàng rất phổ thông, còn hơi có vẻ cũ nát, nhưng mặc ở trên thân thể nàng, lại lộ ra cảm giác thanh lệ thoát tục.
Hai mắt Phần Tuyệt Thành nhìn chòng chọc nàng, hồi lâu không nỡ dời. Lưu Vân thành nhỏ, một nơi hắn vốn khinh thường ngoảnh lại nhìn, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một chỗ như thế, thế mà lại có thể sinh ra một thiếu nữ tuyệt mỹ như tập hợp tinh túy trời đất như vậy. So với dung nhan xinh đẹp của nàng, càng khiến người ta động lồng chính là vẻ thanh tú không lây dính một chút không sạch sẽ của phàm trần, cùng với vẻ mềm mại và nhu nhược rõ ràng chiếu vào trên người nàng, làm cho người ta không tự chủ sinh ra dục vọng che chở, nhất là đôi mắt đẹp của nàng, giống như đầm nước suối trong suốt, trong suốt trong trẻo, làm rung động lòng người.
Vẻ tham lam và dâm tà trong mắt Phần Tuyệt Thành thay đổi, hắn một cước đá cửa phòng, vẻ cười dâm đãng đi về phía Tiêu Linh Tịch.
- Ngươi… Ngươi là ai? Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tiếp xúc đến ánh mắt của Phần Tuyệt Thành, toàn thân Tiêu Linh Tịch phát lạnh, kinh hoảng lui về phía sau, tay phải gắt gao túm lấy quần áo trước ngực mình.
- A, quên tự giới thiệu.
Phần Tuyệt Thành cười híp mắt nói:
- Tại hạ là thiếu chủ của Phần Thiên môn, Phần Tuyệt Thành. Ngươi phải nhớ cho kỹ cái tên này. Ngươi, chính là người cô cô kia của Vân Triệt? Nếu ta nhớ không lầm, tên của ngươi, gọi là Tiêu Linh Tịch? Có thể để cho Phần Tuyệt Thành ta nhớ kỹ tên, trên thế giới này cũng không nhiều, chỉ có điều cũng may ngươi chẳng những không khiến cho ta thất vọng, ngược lại còn cho ta một kinh hỉ thật lớn.
Phần Tuyệt Thành vừa nói, cười càng thêm tùy ý thêm.
Phần Thiên môn, vốn chỉ là thế lực tồn tại trong truyền thuyết đối với Tiêu Linh Tịch, thiếu chủ của Phần Thiên môn, kia càng là nhân vật tuyệt đỉnh trong truyền thuyết, nàng vốn cho rằng cả đời đều khó có khả năng có bất kỳ tiếp xúc gì. Nhưng trong một đêm, vận hạn không cách nào đoán trước được cứ buông xuống như vậy, nàng và phụ thân, lại bị dẫn tới trong tông môn to lớn trong truyền thuyết này… Trên đường đi, theo mấy người của Phần Thiên môn nói chuyện với nhau, nàng đứt quãng nghe được chút gì đó, nàng mơ hồ biết mình và phụ thân bị mang tới nơi này, là vì Vân Triệt… mà Vân Triệt, chính là Tiêu Triệt mà nàng mong nhớ ngày đêm, ngày càng vướng bận.
Chính là, nàng vẫn không rõ ràng như cũ, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi toàn bộ Thương Phong đế quốc đều đang lưu truyền và bàn luận về tên của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt bị cấm bế ở sau núi hoàn toàn không biết gì cả… Cũng không thể biết được cái gì. Ấn tượng của nàng về Vân Triệt, như trước lưu lại ở trên người thiếu niên huyền mạch tàn phế, yếu yếu đuối đuối, cần nàng đi bảo hộ với đau lòng, lại có thể khi đối mặt với áp bách của Tiêu tông kiên quyết che ở trước người nàng.
- Ta… Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.
Ở trong này mỗi một giây, Tiêu Linh Tịch đều trong thấp thỏm lo âu trôi qua, ánh mắt của Phần Tuyệt Thành càng làm cho nàng sợ hãi, nàng lắc đầu nói:
- Cha ta đâu? Cha ta ông ấy ở đâu? Các ngươi làm gì cha ta rồi? Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!
- Làm cái gì? Ha ha, chuyện này ngươi không cần biết.
Phần Tuyệt Thành nâng cánh tay trái cuốn băng vải lên, nhẹ nhàng hoạt động vai khuỷu tay một phen:
- Chỉ có điều ngươi lập tức cần phải hiểu ta tiếp theo muốn làm cái gì… Ha ha ha ha, ta bỗng nhiên có phần cảm tạ Vân Triệt, lại để cho ta trong lúc vô tình tìm được một người cực phẩm như thế, trước khi hắn tới, trước hết để cho ta đòi chút lợi tức ở trên người ngươi!
Nói xong, Phần Tuyệt Thành cười dâm đãng một trận, nhào về phía Tiêu Linh Tịch.
- A… Không được đi qua!
Tiêu Linh Tịch sợ hãi vọt đến góc khác, bàn tay che trước ngực mình:
- Cút… Cút ngay! Nếu ngươi còn dám tới gần một bước… Ta liền… Ta liền tự đoạn tâm mạch!
- Ha ha ha ha!
Phần Tuyệt Thành tùy ý cười to:
- Huyền lực của ngươi mới là Nhập Huyền cảnh sơ kỳ đáng thương, ở trước mặt ta còn đòi tự đoạn tâm mạch? Vậy ngươi đại khái có thể thử coi…
Phần Tuyệt Thành vừa cười, vừa nhào về phía Tiêu Linh Tịch… Lúc này, phía sau bỗng nhiên ầm vang một tiếng, đại môn khép chặt bị thô bạo đá văng ra, Phần Tuyệt Thành nhanh chóng quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy Phần Tuyệt Trần đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt âm trầm như nước.
- Ai cho ngươi đi vào!
Hai mắt Phần Tuyệt Trần nhìn chằm chằm vào Phần Tuyệt Thành, giống như đang nhìn chăm chú vào kẻ địch của mình.
- A, tam đệ, ngươi đã trở lại.
Phần Tuyệt Thành quay mặt lại, cười híp mắt nói:
- Vừa rồi đệ không ở đây, ta liền tự vào được. Đệ trở về đúng lúc, nữ nhân này, ta liền mang đi.
Sắc mặt Phần Tuyệt Trần vốn âm u lại chợt trầm xuống, trong ánh mắt, mơ hồ mang theo vẻ âm hàn… Sát khí, hắn lạnh lùng nói:
- Nàng do ta mang đến! Ta chỉ nói dẫn bọn họ đến, nhưng chưa nói muốn giao cho ngươi xử trí… Lập tức cút cho ta!
- Hả?
Ánh mắt Phần Tuyệt Thành híp lại:
- Chậc chậc, phản ứng này của tam đệ, thật đúng là có phần ngạc nhiên, hay là, tam đệ coi trọng nữ hài này.
- Đúng thì như thế nào?
Lần này Phần Tuyệt Trần biến đổi không chỉ là ánh mắt, ngay cả về khí thế cũng mang theo sát khí, giống như nếu Phần Tuyệt Thành còn không rời đi, hắn sẽ lập tức động thủ.
- A!
Phần Tuyệt Thành lộ ra nụ cười ý vị sâu xa:
- Thì ra là thế. Tam đệ luôn luôn bạc tình không ham muốn, cho tới bây giờ đều sắc mặt không hề thay đổi đối với nữ nhân, ta còn luôn lo lắng tam đệ sẽ có đam mê đoạn tụ, xem ra ta đây làm huynh trưởng đã suy nghĩ nhiều rồi… Nếu là nữ nhân mà tam đệ coi trọng, ta đây làm huynh trưởng đương nhiên sẽ chắp tay nhường cho… Chỉ có điều tam đệ phải ngàn vạn lần không nên quên, nàng ta chính là cô cô của Vân Triệt!
Cười nhẹ, Phần Tuyệt Thành thản nhiên rời đi. Khi bước ra cửa phòng, nụ cười trên mặt hắn biến mất không thấy gì nữa, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, một chút sát khí chợt lóe lên trong mắt.
Nếu là bình thường, Phần Tuyệt Trần quả quyết không phải là đối thủ của hắn. Nhưng giờ phút này cánh tay trái của hắn bị trọng thương, cánh tay phải không cách nào nhúc nhích, trong thân thể còn đang bị nội thương, nếu đánh nhau, hắn thật đúng không nhất định là đối thủ của Phần Tuyệt Trần. Huống chi, Phần Tuyệt Trần chính là người khi động thủ mà ở hoàn cảnh xấu, liền sẽ biến thành đồ điên, hắn tuyệt đối không tình nguyện dưới trạng thái thương thế chưa lành động thủ với Phần Tuyệt Trần.
- Cám… Cám ơn ngươi.
Sau khi Phần Tuyệt Thành rời đi, kinh hoàng của Tiêu Linh Tịch mới cuối cùng lui đi một chút, nàng vỗ ngực, khẽ nói cám ơn với Phần Tuyệt Trần.
Nàng và Tiêu Liệt, là bị Phần Tuyệt Trần mang đến nơi này, tất cả vận hạn vài ngày này của nàng, đều do hắn mà ra. Nàng lại như cũ bởi vì vừa rồi hắn đuổi Phần Tuyệt Thành đi, mà chân thành nói “Cám ơn”… Nàng như trước đơn thuần như thế, thiện lương đến làm cho người ta thương tiếc.
Tiếng lòng của Phần Tuyệt Trần bị một cảm giác nhẹ nhàng không cách nào nói rõ lướt qua một chút, hắn ngồi vào bên bàn, giật giật chân mày, sau một hồi lâu, mới bỗng nhiên nói:
- Không cần! Ngươi yên tâm, ngươi được đưa đến đây, chính là vì làm một mồi nhử… Sẽ không ai làm tổn hại đến ngươi!
- Mồi? Là vì… Đối phó với tiểu Triệt sao?
Tiêu Linh Tịch bỗng chốc càng trở nên kinh hoàng, nàng vội vàng nói:
- Giữa các ngươi và tiểu Triệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ngươi lại muốn đối xử với hắn như vậy, nếu… Nếu hắn có chỗ nào có lỗi với các ngươi, ta… Ta thay hắn nhận sai với các ngươi, xin lỗi các ngươi có được không? Cầu xin các ngươi buông tha cho hắn… Tiểu Triệt hắn là người thiện lương nhất, hắn nhất định không phải cố ý mạo phạm các ngươi.
- Nhận sai? Xin lỗi?
Phần Tuyệt Trần cắn răng, dùng giọng nói tràn ngập ý hận nói:
- Thật sự là buồn cười! Lỗi hắn phạm phải, phải dùng mạng để hoàn lại!
Lòng Tiêu Linh Tịch bỗng nhiên thắt chặt lại, cả trái tim hoàn toàn bị sợ hãi tràn ngập… Nàng sợ hãi không phải là tình cảnh của mình, mà là người quan trọng kia vẫn luôn khắc sâu trong trái tim mình. Nàng không rõ ràng, hắn sao lại trêu chọc đến Phần Thiên môn, còn là ân oán vĩ đại phải dùng mạng để hoàn lại. Nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên có phần phẫn nộ nói:
- Nếu các ngươi thật sự có ân oán sâu như vậy, vì sao không dùng biện pháp quang minh lỗi lạc đi giải quyết! Phần Thiên môn các ngươi lợi hại như vậy, vì đối phó với tiểu Triệt, thế mà lại… Thế mà lại bắt cóc ta và phụ thân đến làm mồi nhử và áp chế, các ngươi… Các ngươi chính là không biêt đê tiện vô sỉ sao!
Lời Tiêu Linh Tịch nói, khiến sắc mặt Phần Tuyệt Trần run rẩy kịch liệt một trận, hai tay hắn chợt nắm chặt, cắn răng nói:
- Là… Đê tiện… Vô sỉ… Làm như vậy, đúng là đê tiện vô sỉ tới cực điểm! Nhưng… Vân Triệt hắn giẫm tôn nghiêm suốt đời của ta ở dưới lòng bàn chân, còn giết người như nửa phụ thân, nửa sư phụ đối với ta! Dựa vào năng lực hiện giờ của ta, vốn không có khả năng chiến thắng được hắn… Nếu có thể báo thù này, đê tiện vô sỉ một lần thì như thế nào!
Đúng lúc này, ngực Phần Tuyệt Trần bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bực, một luồng sát khí lạnh như băng, sắc bén, mang theo oán hận thật sâu không biết từ đâu mà đến, khiến cho hắn chợt hít thở không thông… Đời này của hắn, lần đầu tiên cảm nhận được sát khí kinh khủng như thế. Mà vào lúc này, một tiếng thét, giống như thiên lôi phẫn nộ trên chín tầng trời từ trên trời giáng xuống:
- Cẩu tạp chủng của Phần Thiên môn!! Toàn bộ lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta!!!!
Tiếng gầm thét giận dữ ngập trời chấn động toàn bộ Phần Thiên môn, thậm chí toàn bộ Phần Thiên cốc. Sát khí ngập trời này, càng bao phủ hoàn toàn Phần Thiên môn lớn như vậy, khiến bất cứ người nào trong Phần Thiên môn đều giống như rơi vào trong hầm băng, toàn thân không tự kiềm chế được khẽ run cầm cập. Phần Tuyệt Trần, còn có Phần Tuyệt Thành còn chưa hoàn toàn rời khỏi Tuyệt Trần thiên các, cùng với Phần Đoạn Hồn và các đại trưởng lão đang nghị sự ở trong đại sảnh nghị sự đồng loạt biến sắc.
Bọn họ bắt Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt đến, vì dẫn dụ bức bách Vân Triệt đến.
Nhưng bọn hắn tuyệt đối không ngờ tới, Vân Triệt thế mà lại nhanh như vậy! Nhanh đến làm cho bọn họ gần như trở tay không kịp.