.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_336" class="block_" lang="en">Trang 168# 2
Chương 336: Tuyệt cảnh Phần Thiên Môn
Huyền trận phía dưới đang xoay tròn, hơn mười cây cột lửa ngất trời phong kín tất cả đường tiến cùng đường lui của Vân Triệt, những cây hỏa trụ này phóng ra nhiệt độ rất cao, so với phần thiên chi hỏa của bất kỳ một vị trưởng lão Phần Thiên Môn nào Vân Triệt giao thủ qua cũng đáng sợ hơn gấp bội.
Ở ngoài huyền trận, truyền tới một tiếng rống oán hận:
- Vân Triệt, lần này ta xem ngươi làm sao ngông cuồng! Ngay cả Cửu Huyền Thiên Cương Trận cũng không làm gì được ngươi, vậy ngươi liền chết ở dưới Thiên Hoả Phần Tinh Trận đi! Có thể chết dưới Thiên Hoả Phần Tinh Trận của Phần Thiên Môn, đời này của ngươi coi như là đáng giá! Thiên Hoả Phần Tinh Trận sử dụng phần thiên chi hỏa cao cấp nhất của Phần Thiên Môn ta, ở dưới phần thiên chi hỏa, ngươi sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt...!!
Ầm!!
Hơn mười cột lửa ngất trời đồng thời nổ lên, nối thành một mảnh tử sắc hỏa hải, tràn ngập khắp Thiên Hoả Phần Tinh Trận, hướng về phía Vân Triệt cùng Tiêu Tinh Tịch cắn nuốt.
Tốc độ xoay tròn của Thiên Hoả Phần Tinh Trận bắt đầu nhanh đến mức tận cùng, kéo theo tử sắc Phần Thiên Chi Viêm điên cuồng thiêu đốt, tất cả những thứ trong huyền trận đều bị đốt cháy hết, khí tức nóng rực cùng mùi khét bao phủ toàn bộ Phần Thiên Môn, nhưng những thần tử chi viêm này không có một tia nào tràn ra ngoài huyền trận, toàn bộ thiêu đốt ở trong huyền trận, cắn nuốt hết thảy sự vật trong đó, thật lâu sau cũng không có tắt. Trong huyền trận, ngoại trừ hỏa diễm thì không có cái gì khác.
- Rốt cục... Chết!
Phần Thiên Đao vô lực rơi trên mặt đất, các trưởng lão và các chủ ngã xuống, nhìn đầy đất tiên huyết, đống hỗn độn, cùng một mảnh hỏa hải tím đậm thật lâu không biết nói gì.
- Tổ tiên ghi chép, uy lực của Thiên Hoả Phần Tinh Trận, đủ để giết chết siêu cấp cường giả Vương Huyền hậu kỳ, có lẽ Vân Triệt đã chết không thể nghi ngờ. Hiện tại, hắn cũng đã hóa thành cát bụi.
Phần Mạc Cực thở hổn hển, nói với Phần Đoạn Hồn.
Phần Đoạn Hồn cũng ngồi xuống đất... Vân Triệt chết, bị Thiên Hoả Phần Tinh Trận bao phủ, hắn tuyệt đối không có khả năng sống nhưng hắn không có nửa điểm vui sướng. Có thể nói Thiên Hoả Phần Tinh Trận là một chiêu tối hậu của Phần Thiên Môn, cũng là một đạo phòng tuyến cường đại nhất, nếu như tông môn gặp phải thế lực có thực lực hơn xa mình xâm lấn, Thiên Hoả Phần Tinh Trận mở ra đủ để huỷ diệt tất cả đám người xâm lăng... Nhưng ngày hôm nay lại vội vã dùng ở trên một người... Lại còn là một thanh niên mười chín tuổi!
Mà trước lúc này, đã có vô số đệ tử, thậm chí là trưởng lão, các chủ trong tông môn chết ở trên tay của hắn.
Một ngày này, Phần Thiên Môn hô phong hoán vũ ở Thương Phong đế quốc tao ngộ một hồi ác mộng... cũng vì vậy mà nguyên khí đại thương, thậm chí có khả năng chưa gượng dậy nổi.
Nhìn Vân Triệt chết ở trong Thiên Hoả Phần Tinh Trận nhưng hắn không có nửa điểm mỉm cười, ngược lại là gào khóc, trong lòng chỉ có vô tận thê lương cùng bi ai. Nếu như cho hắn thêm một lần lựa chọn, cho dù hắn tang tận tôn nghiêm lần lượt hướng Vân Triệt thỏa hiệp, hắn cũng không nguyện ý đi trêu chọc Vân Triệt nửa phần.
- Môn chủ, ngươi không sao chứ?
Mấy vị trưởng lão Phần Thiên Môn đã đi tới, thở hổn hển nói. Trên người của bọn họ đều có vết thương, sắc mặt mỗi một người đều rất nặng nề, không ai mang theo vẻ vui thích.
- Ai, nếu như thái thượng môn chủ, hoặc thái thượng trưởng lão ở đây thì tốt rồi. Nếu bọn họ ở đây làm sao chúng ta sợ hãi một tên Vân Triệt, làm sao chúng ta có thể bị ép đến loại tình trạng này...
- Thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão đã phong bế ngũ giác, ẩn nấp tiềm tu nhiều năm như vậy, hơn nữa từ lâu không hỏi tới việc của tông môn. Trừ phi chính bọn hắn xuất hiện, bằng không... Ai.
- Không nên nói nữa.
Phần Đoạn Hồn vung tay, loạng choạng đứng lên, trầm giọng nói:
- Triệu tập các đệ tử thanh lý hiện trường và chuẩn bị hậu sự cho các vị trưởng lão, các chủ đã mất... Những chuyện khác, sau này hãy nói.
- Nói cho cùng, một kiếp hôm nay là do chúng ta gieo gió gặt bão! Từ lúc Phần Thiên Môn chúng ta phát triển đến nay, từ trưởng lão đến tôi tớ, ở bên ngoài ngạo mạn vô độ, tự cao tự đại, nếu không có như vậy, làm sao kết thành cừu hận với Vân Triệt! Cuối cùng còn bắt người đến uy hiếp! Chuyện đê tiện như vậy, cuối cùng cũng dẫn tới báo ứng!
Phần Đoạn Hồn vừa nói, ánh mắt âm lệ vừa đảo qua đám trưởng lão, mọi người bị ánh mắt của hắn nhìn vào thì đều cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Hành vi như vậy có khả năng ô nhục danh vọng của Phần Thiên Môn, nếu như không được trưởng lão hội chống đỡ, Phần Tuyệt Thành lại hận Vân Triệt như thế thì họ cũng không dám tự chủ trương. Những trưởng lão này muốn báo thù thay đám người đại trưởng lão, không kịp chờ đợi muốn chính tay đâm Vân Triệt, nên đến bắt người thân của Vân Triệt làm mồi nhử, cùng nhau lừa dối Phần Đoạn Hồn...
Cũng chính vì quyết định của bọn hắn, để cho tông môn tao ngộ một hồi di thiên đại nạn như vậy... Hơn một nghìn đệ tử, hơn hai mươi trưởng lão và các chủ bị chết, còn phế đi Thiên Hoả Phần Tinh Trận.
Nếu như truy cứu tới, bọn họ cũng trở thành tội nhân của Phần Thiên Môn.
Các trưởng lão đều tản ra, an bài môn hạ đệ tử thanh lý đống hỗn độn trong tông môn. Chớp mắt, nửa khắc đồng hồ đi qua, cuối cùng đệ tử Phần Thiên Môn cũng thoáng vững vàng một ít. Mà hỏa diễm tím đậm của Thiên Hoả Phần Tinh Trận vẫn đang thiêu đốt như cũ, hỏa thế không có nửa điểm yếu bớt... Dựa theo ghi chép tổ tiên lưu lại, hỏa diễm trong Thiên Hoả Phần Tinh Trận cần thiêu đốt tròn một khắc đồng hồ.
Lúc này, ánh mắt một vị trưởng lão bỗng nhiên rơi vào trong Thiên Hoả Phần Tinh Trận, miệng phát ra thanh âm kinh nghi:
- Các ngươi mau nhìn, hình như trong huyền trận có chút kỳ quái.
Tử hỏa trong Thiên Hoả Phần Tinh Trận vẫn luôn an tĩnh thiêu đốt như trước, tạo thành hỏa diễm chi hải lan tràn đều đều. Mà lúc này, hỏa hải lại dâng lên từng đạo hỏa lãng, đồng thời hỏa lãng càng ngày càng nhiều, trên dưới vũ động, phập phồng, giống như có cái gì đang kịch liệt giằng co.
Đột nhiên, toàn bộ tử sắc hỏa hải như bị cái gì nâng lên, chậm rãi hướng về phía trước di động động... Không sai! Là cả hỏa hải đang di động! Hơn nữa càng lúc càng lên cao, từ nửa thước, đến một thước, đến hai xích... Lấy tốc độ đều đều leo lên cao.
Một màn bất khả tư nghị tới cực điểm này để cho tất cả Phần Thiên Môn đứng chôn chân tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối. Trước tiên, bọn họ cũng cho là mình xuất hiện ảo giác... Nhưng một người có thể là ảo giác, mọi người thấy đều là ảo giác sao?
Hỏa hải vẫn đang tăng lên như cũ, từ từ thăng tới độ cao của một người... Mà dưới hỏa hải, đột nhiên xuất hiện một cái thân ảnh bị tử sắc hỏa quang bao phủ. Cánh tay trái của hắn ôm chặt một thiếu nữ nhỏ bé và yếu ớt đang hôn mê, tay phải giơ lên cao, trong lòng bàn tay... Là tử sắc hỏa hải đang thiêu đốt!
- Vân... Vân Triệt!!
- Là Vân Triệt!!
Một tiếng rống kinh khủng đến cực điểm vang dội toàn bộ Phần Thiên Môn... Bọn họ vốn tưởng rằng Vân Triệt đã bị Thiên Hoả Phần Tinh Trận đốt thành tro bụi nhưng hắn vẫn chưa có chết! Nếu hắn không có chết thì hắn căn bản không bị thương chút nào! Ngay cả áo của hắn, tóc của hắn, còn có thiếu nữ trong ngực hắn, cũng không có nửa điểm bị cháy. Mà hoả hải do Thiên Hoả Phần Tinh Trận diễn sinh đủ để giết chết Vương Huyền hậu kỳ, lại bị Vân Triệt lấy tay nâng lên!!
Một màn này để cho tất cả đệ tử Phần Thiên Môn, thậm chí là trưởng lão cùng môn chủ, cũng kinh hãi đến mức tim mật muốn bạo liệt.
- Không có khả năng... Không có khả năng... Không có khả năng... Không có khả năng... Không có khả năng!! Làm sao có thể có chuyện như vậy!!
Toàn thân Phần Đoạn Hồn mềm nhũn, miệng liên tục nói năm câu không có khả năng, thân là môn chủ Phần Thiên Môn nhưng lúc này con ngươi của hắn cũng co rúm lại, cả người run rẩy... Phần thiên hỏa hải kinh khủng như vậy lại không thương tổn được Vân Triệt nửa phần, bị hắn nâng lên, trở thành chi viêm trong tay hắn! Lúc này Vân Triệt đắm chìm trong tử sắc hỏa quang, giống như viêm thần đến từ thế giới chi thần, khiến tâm hồn mọi người sợ hãi run rẩy.
Tại thời điểm Mạt Lỵ nói cái huyền trận này là huyền hỏa chi trận thuần túy, Vân Triệt đã không có bất kỳ lo lắng gì, tùy ý để mình bị Thiên Hoả Phần Tinh Trận nuốt chửng. Trong biển lửa, hắn thu hồi Tuyết Hoàng thú, cắt đứt tất cả hỏa diễm, không cho Tiêu Linh Tịch bị bất cứ thương tổn gì, đồng thời lấy ra lực lượng khống chế hoả diễm thiên hạ vô song của Tà Thần Hỏa Chủng, dùng nửa khắc đồng hồ khống chế phiến hỏa hải này thành lực lượng của mình.
- Muốn cho ta chết? Bằng các ngươi còn không xứng!!
Vân Triệt mở miệng, trên mặt hiện đầy ý cười nhạt cùng hận ý:
- Chỉ bằng một cái huyền hỏa chi trận nho nhỏ, mà muốn giết ta? Quả thực là người si nói mộng... Ta vốn định rời đi nhưng ta thay đổi chủ ý rồi, bỗng nhiên ta muốn biết phiến hỏa diễm này nện xuống Phần Thiên Môn của các ngươi... Sẽ có kỳ cảnh như thế nào!
Lời Vân Triệt nói như là lời của ác ma, khiến cho sắc mặt mọi người đại biến, trên mặt của mỗi người, đều lộ ra sự hoảng sợ sâu đậm.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi dám!!
Một vị trưởng lão lạc giọng quát, nhưng cước bộ của hắn lại ở trong sợ hãi lui về phía sau, sau đó đặt mông té ngồi trên mặt đất. Cả người lạnh run như lá vàng trong gió. Tuy phiến hỏa hải này rất kinh khủng, nhưng trước đó nó bị hạn chế ở trong huyền trận, không có lan tràn ra bên ngoài. Nhưng nếu thực sự bị Vân Triệt ném về phía Phần Thiên Môn thì đám Phần Thiên Chi Viêm kinh khủng này cũng hóa thành tai nạn đáng sợ nhất, nó sẽ điên cuồng đốt cháy, lan tràn, bao phủ Phần Thiên Môn, Phần Thiên Chi Viêm ẩn chứa trong đó, đủ để san bằng nửa tông môn thành bình địa! Nếu như người ở chỗ này bị nuốt hết vào trong đó, vậy toàn bộ sẽ táng thân! Không có ai may mắn tránh khỏi.
Nếu như phiến hỏa hải này thực sự bị Vân Triệt bỏ xuống... Phần Thiên Môn hoàn toàn xong!!
- Hả? Ngươi là nói... Ta không dám?
Mắt Vân Triệt híp lại, nhìn về phía trưởng lão đang nói chuyện. Toàn thân vị trưởng lão kia run lên, môi rung động, không nói ra được nửa lời.
- Dừng tay... Dừng tay!!
Phần Đoạn Hồn hướng về phía Vân Triệt xòe bàn tay ra, đôi mắt tràn đầy tơ máu, run rẩy nói:
- Vân Triệt... Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ... Ngươi nghìn vạn lần không nên vọng động!
- Hắc! Ta và đám lão cẩu Phần Thiên Môn các ngươi không có gì có thể nói!!
- Không... Không không!
Phần Đoạn Hồn vội vã xua tay, khiến khuôn mặt cũng trở nên điên cuồng, co quắp:
- Trên cái thế giới này, không có ân oán không hoá giải được... Ngươi... Ngươi trước tiên ngươi bỏ hoả hải trong tay xuống, chúng ta cái gì cũng có thể thương lượng, cái gì cũng có thể hóa giải... Chúng ta phạm sai, chúng ta nhất định gánh chịu... Chuyện lúc trước, ta tự mình hướng ngươi và người nhà của ngươi xin lỗi, ngươi cần bồi thường cái gì, có điều kiện gì, chỉ cần ngươi mở miệng... Ta liều mạng cũng nhất định thỏa mãn ngươi!!
Những lời này từ trong miệng môn chủ Phần Thiên Môn nói ra, đứng ở lập trường môn chủ một cái tông môn, chuyện này đã làm mất hết tôn nghiêm của tông môn. Nhưng lúc này Phần Đoạn Hồn phải đối mặt với nguy cơ cả tông môn bị hủy diệt, chỉ cần bảo vệ được tông môn, khuất nhục gấp bội hắn cũng phải nói.
Nhưng Phần Đoạn Hồn có cúi thấp đến đâu để thỏa hiệp cùng cầu xin tha thứ thì thứ hắn đổi lại được vẫn là nụ cười nhạt của Vân Triệt. Một mảnh phần thiên hỏa hải to như vậy, làm sao dễ dàng khống chế được, hắn có thể chống đỡ lâu như vậy đã là cực hạn, trong ba tức thời gian, nếu như hắn không đẩy hỏa hải đi, hỏa hải sẽ trực tiếp bạo liệt ở trên đỉnh đầu hắn. Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Cô đang hôn mê, trong lòng có đau đớn nhưng càng nhiều hơn là sự sợ hãi. Bởi vì Phần Thiên Môn mà hắn và Tiêu Linh Tịch suýt nữa thì cách xa nhau, lúc này gia gia đã ở trong tay bọn họ, sinh tử chưa biết. Nghĩ tới những thứ này, lửa giận của hắn liền không cách nào khống chế nữa, điên cuồng thiêu đốt lên, hắn dùng thanh âm tức giận điên cuồng hét lên:
- Sai lầm các ngươi phạm phải... Phải lấy sự hủy diệt đến hoàn lại! Toàn... Bộ... Đi... Chết... Đi!!!!
Một chữ cuối cùng hạ xuống, cánh tay của Vân Triệt bỗng nhiên huy động, phiến tử sắc hỏa hải mang theo sóng nhiệt kinh khủng, ở dưới con mắt tuyệt vọng của vô số người, hướng về phía trước bay đi...