.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_335" class="block_" lang="en">Trang 168# 1
Chương 335: Thiên Hoả Phần Tinh Trận?
Thanh âm song gỗ nghiền nát bị các âm thanh khác trong Phần Thiên Môn hoàn toàn bao phủ, khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không chú ý tới nhưng giống như có tâm linh cảm ứng, ánh mắt Vân Triệt bị vật vô hình nào đó dẫn dắt, d theo bản năng nhìn về phía trên... thấy hình ảnh Tiêu Linh Tịch phá cửa sổ bay ra ngoài.
Lúc này thị lực của Vân Triệt đã có thể so với cường giả Vương Huyền, ngọn cỏ ở cách xa trăm trượng cũng có thể nhìn rõ ràng nhưng như thế vẫn chưa đủ để nhìn thấy ở khoảng cách ba trăm trượng, thậm chí ngay cả thân hình cũng chỉ có thể nhìn đại khái, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy thân ảnh Tiêu Linh Tịch rơi xuống trong một sát na kia, con ngươi của hắn chợt phóng đại, trái tim điên cuồng loạn động... Trong tâm hải, có ba chữ nặng nề đánh vào linh hồn của hắn.
Tiểu Cô!!
Tuy hắn không thấy rõ mặt của nàng, không thấy rõ nàng ăn mặc như thế nào, không thấy rõ thân hình của nàng... Chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ, nhưng cái tên Tiểu Cô lại mãnh liệt xuất hiện ở trong tâm hải của hắn. Bởi vì hắn thực sự quá quen thuộc đối với nàng... Tròn mười lăm năm, bọn họ lớn lên cùng nhau, sớm chiều ở chung như hình với bóng, thời gian hắn ở cùng với Tiêu Linh Tịch, còn nhiều hơn cả Tô Linh Nhi. Ngoài tính tình, sở thích, nhãn thần, tâm tư... ra hắn còn biết rõ tất cả các thứ khác trên người nàng đến tận cốt tủy dặm. Ngay cả linh hồn của bọn họ, cũng gần như giao hòa với nhau.
Vân Triệt hoàn toàn tin tưởng, cho dù Tiểu Cô bị ma pháp trong thần thoại, biến thành tiểu động vật, biến thành hoa cỏ, hắn vẫn có thể thoáng cái nhận ra như cũ.
- Tiểu... Bác!!
Ngã từ độ cao bảy mươi trượng xuống không ảnh hưởng tới huyền giả từ Linh Huyền cảnh trở lên, nhưng huyền lực hiện nay của Tiêu Linh Tịch giỏi lắm mới đột phá Huyền Cảnh. Rớt xuống từ độ cao như vậy đủ để mất mạng! Sau khi Vân Triệt ngây ngẩn trong giây lát, vành mắt hắn như bị xé rách, huyết dịch cả người cuồng nộ lên, hắn bạo hống một tiếng, thu hồi Long Khuyết, không quan tâm đến những thứ ở chung quanh, xông tới phía trước giống như người điên.
Đột nhiên sát khí của Vân Triệt hung hãn tới mức không gì sánh được khiến cho những người ở gần không dám đến ngăn cản, để ra kẽ hở, ngay cả Vương Huyền trọng kiếm đáng sợ hắn cũng thu vào, ba vị Thiên Huyền trưởng lão thấy thế liền đột phá mà lên, Phần Thiên Huyết Trảo cuồng bạo đồng thời đánh vào sau lưng Vân Triệt.
Vân Triệt kêu đau một tiếng, khóe miệng tràn đầy huyết, hắn mượn lực công kích của ba vị Thiên Huyền trưởng lão đẩy nhanh tốc độ lao về phía trước, thoát khỏi vòng vây của đám trưởng lão Phần Thiên Môn, đôi mắt trừng lớn đến mức gần như muốn bạo liệt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Linh Tịch đang rơi xuống... Sau khi thu hồi Long Khuyết, tốc độ của hắn trở nên cực nhanh, nhưng tốc độ như vậy mà muốn tiếp được Tiêu Linh Tịch rớt xuống, lại là sự tình không thể nào.
Khoảng cách trăm trượng nhanh chóng trôi qua dưới chân của Vân Triệt, còn Tiêu Linh Tịch đã rớt xuống hơn một nửa cao độ, phía dưới nàng là đá cẩm thạch vô cùng cứng rắn, một khi hạ xuống, nàng hầu như không có mạng sống. Tay Vân Triệt đưa về phía tiền phương, trong miệng phát sinh ra tiếng tru thống khổ... Hắn chưa bao giờ khát vọng thế gian có thể đình chỉ giống như hiện tại.
- Tiểu Cô... Tiểu Cô!!
Tiếng gào khàn giọng như từ trong giấc mộng truyền đến khiến Tiêu Linh Tịch đang rơi mở mắt ra, bên tai có tiếng gió rất mạnh và lạnh lẽo, như tiếng tử thần triệu hoán từ địa ngục, rồi lại xen lẫn một thanh âm quen thuộc đến mức không gì sánh được. Nàng hướng ánh mắt theo phương hướng âm thanh, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy phía dưới có một thân ảnh hướng về phía nàng lao đến giống như bị điên, nhìn ánh mắt cấp thiết, hoảng sợ của hắn...
Lòng nàng lại bị dao động, bỗng nhiên dục vọng cầu sinh sinh sôi rất nhanh ở trong lòng của nàng, nàng nhắm mắt lại, phóng xuất ra tất cả huyền lực của chính mình bảo vệ thân thể.
Tiêu Linh Tịch rơi xuống càng lúc càng nhanh, không tới ba tức thời gian nữa nàng sẽ rơi xuống mặt đất vừa lạnh vừa cứng, mà khoảng cách giữa Vân Triệt và nàng, còn có một đoạn tuyệt vọng.
- Ách a a a a!!
- Luyện Ngục!!
Yết hầu Vân Triệt tràn ra tiếng gào thét như dã thú, đệ tam cảnh quan mạnh mẽ mở ra, trong lúc nhất thời, trên người của hắn hiện ra hồng quang, huyền lực toàn thân bốc cháy hừng hực giống như hỏa diễm, hóa thành động lực để hắn điên cuồng vọt tới trước... đột nhiên tốc độ Vân Triệt nhanh hơn, nhưng tốc độ Tiêu Linh Tịch rơi xuống mặt đất càng ngày càng nhanh hơn... khoảng cách càng ngày càng gần...
- Phượng Dực Thiên Khung!!
Thân ảnh của Vân Triệt như hóa thành một đạo hỏa diễm chi tiễn, xuyên qua một đoạn cự ly thật dài... một đạo quang mang màu xanh theo cánh tay trái của hắn bay ra ngoài.
- Huyền Cương... Đi!!
Đạo huyền cương này gần như trút xuống tất cả tín niệm cùng mong muốn của hắn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào quỹ tích rơi của Tiêu Linh Tịch và huyền cương... Giờ này khắc này, hắn vô pháp đi lưu tâm những chuyện khác, bởi vì huyền cương của hắn chính là màu xanh!
Trạng thái huyền cương phổ thông là màu xám đen, tả phách là trạng thái màu cam, tâm trạng thái là màu vàng. Dưới trạng thái luyện ngục, huyền cương phải là màu xanh biếc mới đúng... Mà lúc này huyền cương Vân Triệt phóng thích ra, không ngờ là màu thanh sắc! thanh sắc giống như Vân Thương Hải!
Tốc độ của huyền cương viễn siêu tốc độ của Vân Triệt, nó giống như là một đạo lưu quang chợt lóe lên... Nhưng ở trong tầm mắt của Vân Triệt, quỹ tích của nó lại đi rất là chậm, vào thời khắc này tốc độ chảy của thời gian ở trong mắt Vân Triệt giống như chậm lại. Hắn mở to đôi mắt, nhìn Tiêu Linh Tịch hạ xuống từng chút một, nhìn huyền cương dần tới gần... Rốt cục, ở thời điểm thân thể Tiêu Linh Tịch cách mặt đất không được hai xích, huyền cương mang theo hi vọng của hắn, đã ở một sát na này, vọt tới phía dưới nàng...
Phanh!!
Huyền cương đụng vào vách núi, khiến một cỗ lực lượng không quá mãnh liệt bùng nổ, mang theo phong bạo chuyển dời quỹ tích rơi của Tiêu Linh Tịch, để cho nàng bay ra ngoài giống như chiếc lá trong gió, mà Vân Triệt cũng ở lúc này phi thân tới, dùng song chưởng ôm lấy Tiêu Linh Tịch... Một sát na kia, hắn như bảo vệ toàn bộ thế giới.
Phanh!!
Lại là một tiếng nổ vang lên, Vân Triệt không kịp thu thế đầu hung hăng đánh vào thạch bích, ôm Tiêu Linh Tịch ngã xuống đất. Nhưng Tiêu Linh Tịch ở trong ngực đã được hắn dùng huyền lực bảo vệ vững vàng, không có bất kỳ tổn thương gì. Hắn cấp tốc ngồi dậy, hai tay ôm chặt Tiêu Linh Tịch, kế tiếp nháy mắt với nàng, ánh mắt của hắn và nàng trực tiếp đối diện với nhau, hai người đồng thời ngơ ngẩn, hình ảnh ấy gần như vĩnh viễn dừng lại.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, sớm chiều nói chuyện, đã từng có thời gian không xa nhau dù chỉ một ngày... Mà lần này lại từ biệt đến ba năm. Ba năm này đối với bọn họ mà nói, nó dài dằng dặc giống như ba cái thế kỷ vậy.
Sắc mặt Tiêu Linh Tịch tái nhợt, khí tức yếu ớt bất kham, tuy thân thể của nàng không có rơi xuống mặt đất, nhưng lực sinh ra khi rơi xuống và lực lượng của huyền cương cùng đánh tới, khiến huyền lực trong cơ thể nàng bị đánh thành một mảnh hỗn loạn, nội phủ bị bị thương không nhẹ. Nếu như không phải là nàng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Vân Triệt thì nàng đã ngất đi rồi.
Nàng kinh ngạc nhìn Vân Triệt, nhãn thần hoang mang mê ly, dường như chìm vào trong ảo mộng, đôi mắt từ vẻ tuyệt vọng chết chóc bắt đầu chuyển thành các thần thái khác nhau... Mừng rỡ, nhu tình, cảm động, thỏa mãn, không hối hận... Nàng cảm thụ được mình được hắn ôm thật chặt vào trong ngực, đây từng là cảm giác bình thường cùng quen thuộc cỡ nào, nhưng lúc này đây nó cách lần trước lâu lắm rồi... an tĩnh nằm trong ngực của hắn như vậy, khiến nàng nghe không được bất cứ thanh âm nào khác, không cảm giác thấy bất cứ đau đớn cùng suy yếu trên thân thể, quên mất những khó khăn vừa gặp phải... chỉ có hắn mới có thể để cho nàng an tâm, ấm áp, hạnh phúc...
Khóe miệng của nàng cong lên một chút xíu, bàn tay như tuyết ngọc hơi giơ lên, nhẹ nhàng che ở trên mặt của Vân Triệt, trong miệng tràn đầy thanh âm nhẹ như gió:
- Tiểu Triệt... rốt cục ngươi... đã trở về...
Một câu nói nhẹ nhàng lại làm cho Vân Triệt cảm thấy một cỗ tưởng niệm cùng lo lắng như biển. Một sát na kia, Vân Triệt hầu như băng lệ tại chỗ. Mà tay Tiêu Linh Tịch cũng ở lúc này rũ xuống, cả người hoàn toàn bất tỉnh.
Ba năm không thấy, Tiêu Linh Tịch đã cao hơn, eo của nàng càng trở nên tinh tế và mềm mại, ôm nàng trong ngực, nhẹ bỗng giống như thúc quyên, không có chút cảm giác nặng nào... Nàng trưởng thành, nàng đã từ một thiếu nữ ngây thơ mười năm tuổi biến thành thiếu nữ mười tám tuổi, nhưng nàng lại gầy gò đi rất nhiều. Có thể tưởng tượng được trong ba năm này nàng phải thừa nhận sự cô độc và đau khổ thường nhân khó có thể chịu được, còn có lo lắng và tưởng niệm ngày đêm dày vò.
Vân Triệt đứng dậy, lặng lẽ ngẩng đầu lên trên Tuyệt Trần Thiên Các, hắn thấy trên đó có hai người nhìn về phía thân ảnh của hắn... Một cái là Phần Tuyệt Thành, người còn lại là Phần Tuyệt Trần!
Một cỗ sát khí cuồng bạo từ trên người hắn thả ra, hận ý trong lòng gào thét giống như sóng lớn trong hải dương. Thế nhưng, hắn gắt gao đè xuống tất cả sát khí cùng oán hận, ôm Tiêu Linh Tịch, gọi Tuyết Hoàng thú đã mệt mỏi đến mức kiệt lực, xông thẳng về hướng đông mà đi...
Hắn không muốn tham chiến nữa... Hắn thầm nghĩ mang theo Tiểu Cô an toàn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt! Phẫn nộ cũng tốt, oán hận cũng tốt, có cường thịnh gấp nghìn vạn lần, cũng không có quan trọng bằng Tiêu Linh Tịch.
Ngay khi Vân Triệt cứu Tiêu Linh Tịch, Phần Thiên Môn cũng có một cái động tác lớn.
- Lập tức mở Thiên Hoả Phần Tinh Trận ra!!
Phần Đoạn Hồn hét lớn... Nhìn hình ảnh thi thể của các trưởng lão các chủ chết thê thảm điêu linh ở trước mắt, khiến hắn không cách nào giữ vững bình tĩnh, thanh âm trở nên giữ tợn.
Phần Mạc Cực chưa tỉnh cũng bị mệnh lệnh của Phần Đoạn Hồn làm giật mình, hoảng hốt nói:
- Có thể... Thế nhưng môn chủ, Thiên Hoả Phần Tinh Trận ở lúc tông môn gặp phải đại địch ngập đầu mới có thể vận dụng, nếu bây giờ sử dụng thì ba trăm năm sau mới có thể khởi động một lần nữa...
- Lẽ nào bây giờ chúng ta còn chưa phải là đối mặt với đại địch ngập đầu sao!
Phần Đoạn Hồn cắn chặt hàm răng điên cuồng hét lên:
- Vân Triệt phải chết! Bằng không, nếu như hôm nay hắn rời đi, sau này Phần Thiên Môn ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!! Nhanh đi!
- Là... Là!
- Toàn bộ cút ngay!!
Vân Triệt khống chế Tuyết Hoàng thú bay nhanh tới, bởi vì Tuyết Hoàng thú không có ngừng nghỉ bôn ba sáu nghìn dặm, nên nó đã ở trong trạng thái dầu hết đèn tắt, lần thứ hai bị triệu hồi đi ra, tốc độ phi hành của nó không nhanh lắm, độ cao phi hành cũng chỉ có mười trượng, nhưng những nơi hắn đi qua không có một vị trưởng lão nào của Phần Thiên Môn ngăn chặn, ngược lại là toàn bộ hoảng hốt lùi ra xa, tựa hồ như để hắn tùy ý rời đi... hôm nay lực lượng của hắn hao tổn rất nhiều, lại ôm thêm một người, đây vốn là thời cơ Phần Thiên Môn công kích hắn tốt nhất.
Lúc này, âm thanh cảnh báo của Mạt Lỵ bỗng nhiên vang lên:
- Đột nhiên phía trước xuất hiện một cái huyền trận công kích đang vận sức chờ phát động, uy lực huyền trận đủ để giết chết Vương Huyền hậu kỳ!
Lời nói của Mạt Lỵ để cho Vân Triệt chợt rùng mình... Giết chết Vương Huyền hậu kỳ? Trong Phần Thiên Môn vẫn còn cất giấu huyền trận kinh khủng như vậy? quả nhiên không thể coi thường nội tình của tứ đại tông môn.
- Nhưng...
Thanh âm của Mạt Lỵ dần dần hòa hoãn xuống, khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Cái huyền trận này là một cái... Huyền Hỏa Chi Trận thuần túy!
Thanh âm của Mạt Lỵ vừa hạ xuống không lâu, mặt đất phía dưới Vân Triệt có một cái huyền trận tử sắc to lớn bỗng nhiên lộ ra, sau đó chuyển động rất nhanh, ranh giới của huyền trận có hơn ba mươi đạo hỏa trụ màu tím bỗng nhiên phóng lên cao, mỗi một cây hỏa trụ đều có chu vi năm xích, cao mười mấy trượng, hướng Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch đang hôn mê bao vây lại.