.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_334" class="block_" lang="en">Trang 167# 2
Chương 334: Tiểu Triệt, nhất định phải nhớ ta...
Chín người đi về phía Vân Triệt đình chỉ cước bộ, sắc mặt của bọn họ từ hung ác độc địa trở nên ngạc nhiên, sau đó hóa thành vẻ vô cùng kinh ngạc, con ngươi của bọn họ bắt đầu kịch liệt co rút lại, toàn thân run rẩy như bị sốt vậy.
Bởi vì trước mắt bọn họ xuất hiện một con rồng... Một con rồng tràn ngập phía chân trời, to lớn không gì sánh được. Thân nó dài vạn trượng, chỉ là một cái long thủ liền to lớn như sơn nhạc. Một cỗ khí thế phô thiên cái địa lớn đến mức không hình dung được đè xuống, ở dưới cỗ khí thế khổng lồ này, bọn họ cảm giác mình giống như một hạt cát bụi trong thiên địa.
Bầu trời tối lai, từng đạo nộ lôi từ trên trời cao đánh xuống khiến đại địa rung động. Tất cả những hình ảnh kinh khủng này giống như ngày diệt vong đã tới vậy.
-......... Đó là cái gì!?
Nhìn cự long kinh khủng che kín bầu trời ở trước mắt, tứ chi bọn họ bủn rủn, toàn thân run rẩy, hai mắt lồi ra ngoài, phát ra tiếng rống sợ hãi to nhất từ lúc chào đời tới nay.
Mà cự long giống như nghe được tiếng kêu sợ hãi của bọn họ, long thủ khổng lồ bỗng nhiên từ trên bầu trời rớt xuống, cái miệng rồng thật lớn mở ra, hướng về phía bọn họ thôn phệ.
- A!!!!
Tiếng kêu sợ hãi tới cực điểm hầu như xé rách chân trời, những Thiên Huyền cường giả vô cùng cường đại kia ở dưới luồng uy áp này cũng sợ hãi giống như con chuột dưới vuốt mãnh hổ, căn bản không sinh ra được một tia một phản kháng nào, dưới sự sợ hãi toàn thân bọn họ bủn rủn, khiến cho bọn họ ngay cả lực lượng chạy trốn cũng hoàn toàn mất đi, cả đám xụi lơ trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu theo bản năng, miệng thả ra tiếng rống thê lương vô cùng kinh khủng...
Phanh!
Một vị trưởng lão của Phần Thiên Môn bị Vân Triệt chém xuống, hắn trừng mắt lớn, sợ hãi đến cực điểm rồi ngã xuống.
Phanh!!
Một tiếng gầm rú kinh khủng vang lên, một vị các chủ Phần Thiên Môn bị Long Khuyết chém thành hai đoạn.
Ầm!!
Một tiếng nổ vang lên, bốn vị trưởng lão Phần Thiên Môn bị một kiếm đánh bay, đột tử trong nháy mắt... Cửu Huyền Thiên Cương Trận hoàn toàn hư hỏng, đã không có huyền trận truyền cho huyền lực cường đại, phòng ngự của bọn họ ở trước mặt Vân Triệt căn bản là yếu đuối bất kham.
Dưới sự uy hiếp to lớn không gì sánh được Long Hồn Lĩnh Vực, bọn họ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, thứ còn sót lại chỉ là sự sợ hãi, đừng nói tiếp tục công kích Vân Triệt, ngay cả năng lực phản kháng cùng chạy trốn cũng hoàn toàn mất đi, lúc này đám người cường đại kia như hóa thành một con sơn dương yếu đuối đợi làm thịt, bị Vân Triệt dùng một kiếm lại một kiếm đơn giản đánh giết.
Những người của Phần Thiên Môn ở bên ngoài Long Hồn Lĩnh Vực đã triệt để kinh loạn. Bọn họ chỉ nghe được một tiếng rồng ngâm, thấy phía sau Vân Triệt hiện ra long ảnh... Sau đó bọn họ liền thấy những người vây công Vân Triệt đình chỉ hoạt động, toàn thân run rẩy, con ngươi phóng đại, thần tình trên mặt... giống như nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nhất trên thế giới.
Gần như trong nháy mắt đó, quang mang của huyền trận bỗng nhiên lóe lên, huyền mạch cùng tinh thần liên kết giữa các Thiên Huyền cường giả và Cửu Huyền Thiên Cương Trận... tiêu thất!!
Vân Triệt lao ra như liệp báo, Long Khuyết điên cuồng đập về phía các vị trưởng lão và các chủ... Những trưởng lão và các chủ kia như bị tà ma phụ thân, lúc đối mặt với Vân Triệt thì hoảng sợ ngã xuống đất, khi tiếng gào thét vì sợ hãi vang lên thì đó cũng là lúc hắn bị nhất kiếm đoạt mạng... Không có phản kích, không có chống lại, sau khi chết hai mắt vẫn gắt gao trừng lớn như cũ, giống như địa ngục phủ xuống sự sợ hãi vậy.
- Sao... Chuyện gì xảy ra!? Chuyện gì xảy ra!!
Mắt thấy Vân Triệt sắp chết dưới Cửu Huyền Thiên Cương Trận nhưng bỗng nhiên như có một cơn ác mộng phủ xuống, các cường giả Thiên Huyền của Phần Thiên Môn bỗng nhiên lạnh cứng lại bị Vân Triệt đánh giết từng mảnh từng mảnh... Long Thần Lĩnh Vực là lĩnh vực tinh thần vô sắc vô hình, những người ở ngoài lĩnh vực trừ phi có tinh thần lực đủ cường đại, bằng không không thể phát hiện được chuyện gì đang xảy ra.
Long Hồn Lĩnh Vực Vân Triệt mở ra cũng không lớn lắm, bởi vì mở càng lớn, tinh thần tiêu hao càng lớn, hắn chỉ là vừa vặn bao phủ toàn bộ Cửu Huyền Thiên Cương Trận vào trong đó. Long Hồn Lĩnh Vực không phải là lĩnh vực công kích cường đại cũng không phải lĩnh vực khống chế như Băng Vân Lĩnh Vực, mà là một loại tinh thần lĩnh vực Vân Triệt chẳng bao giờ tiếp xúc qua... Hắn cũng thật không ngờ, Long Hồn Lĩnh Vực lại cường đại đến trình độ như vậy, để cho những cường giả Thiên Huyền cảnh hóa thành sơn dương không có chút năng lực chống đối nào, co rúm lại tùy ý hắn lấy mệnh.
Uy lực kinh khủng như thế khiến hắn cũng cảm thấy hoảng sợ!
Tuy nó không thể trực tiếp dồn địch nhân vào chỗ chết, thậm chí nó không thể tạo thành bất cứ tổn thương gì cho thân thể, thế nhưng nếu so với bất cứ loại công kích gì Vân Triệt biết đến, lĩnh vực khống chế đều kinh khủng hơn nhiều.
Dù sao, đây là lĩnh vực tới từ Long Thần, phải dùng Long Thần chi hồn mới có thể phát động ra lĩnh vực của thần!
Nhưng lĩnh vực cường đại như vậy, huyền lực cùng tinh thần tiêu hao cũng to lớn không gì sánh được. Nhất là tiêu hao về tinh thần... trong khoảng thời gian năm giây ngắn ngủn, đại não Vân Triệt đã bắt đầu trở nên trầm trọng, càng ngày càng xuất hiện cảm giác hôn mê. Hắn mơ hồ cảm giác được, lấy trạng thái hiện tại của chính mình, tiếp tục duy trì xuống, thì lúc hắn giải trừ lĩnh vực hắn sẽ bị lực lượng tinh thần cường đại phản phệ, nói không chừng hắn sẽ bất tỉnh tại chỗ.
Mà năm giây thời gian này đã có mười hai vị Thiên Huyền cường giả chết dưới Long Khuyết.
- Bá Vương Nộ!!
Thân ảnh Vân Triệt vọt tới trước, thoáng cái xông đến chỗ nhiều trưởng lão Phần Thiên Môn đứng nhất, Long Khuyết cuồng bạo nện xuống, đúng lúc này Long Hồn Lĩnh Vực giằng co mấy tức thời gian ngắn ngủi cũng được giải trừ.
Ầm!!!
Đại địa trong phạm vi vài chục trượng hoàn toàn văng tung tóe, sáu vị trưởng lão Phần Thiên Môn đồng thời bị đánh bay ra ngoài, dưới Long Hồn Lĩnh Vực, bọn họ không chỉ không có sự hỗ trợ của Cửu Huyền Thiên Cương Trận, mà ngay cả huyền lực phòng ngự tự thân cũng tan vỡ, dưới một kiếm của Vân Triệt, sáu vị trưởng lão Phần Thiên Môn mất mạng, không có một ai may mắn tránh thoát.
Thế cục vốn là lập tức đánh chết Vân Triệt, nhưng trong mấy tức thời gian ngắn ngủi Phần Thiên Môn bị hắn giết chết mười tám vị Thiên Huyền trưởng lão, thế cục chợt biến để cho tất cả mọi người không kịp phản ứng. Trước mắt Phần Đoạn Hồn tối sầm, một ngụm máu tươi cuồng phún ra.
Long Hồn Lĩnh Vực được giải trừ, các trưởng lão, các chủ còn dư lại như tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, bọn họ biết mình bị Vân Triệt dùng cách nào đó ám toán, nhìn thi thể những đồng môn nằm xung quanh, tất cả hét lớn một tiếng, vô cùng phẫn nộ... Nhưng Cửu Huyền Thiên Cương Trận đã không cách nào dựng lên nữa, ngay cả khi bọn họ cùng nhau lao lên, sự uy hiếp của Vân Triệt vẫn rất lớn.
Trạng thái lúc này của Vân Triệt chỉ có kém trạng thái toàn thịnh một chút, nhưng đối mặt với những Thiên Huyền cường giả không có Cửu Huyền Thiên Cương Trận chống đỡ, áp lực của hắn chợt giảm xuống, Long Khuyết huy vũ, phong bạo gào thét, từng người từng người một bị cuốn vào vòng xoáy tử vong, những Thiên Huyền cường giả danh chấn Thương Phong này ở dưới trọng kiếm của Vân Triệt, hầu như không thể đến gần trong vòng ba trượng, mà bọn họ chỉ cần bị Long Khuyết dính vào, nhẹ thì trọng thương, nặng thì bị mất mạng. Cũng không lâu lắm, những Thiên Huyền cường giả kia liền luống cuống tay chân, ốc không mang nổi mình ốc, vẻ mặt đám người lộ ra sự tuyệt vọng.
Toàn bộ vẻ cười nhạt trên mặt Phần Tuyệt Thành tiêu thất, mỗi một khối cơ trên cơ thể cũng đang kịch liệt co quắp. Con mắt hắn trợn to, nhìn Vân Triệt lần lượt giết chết từng cái trụ cột vững vàng của Phần Thiên Môn... Từng bước chặt đứt mạch máu của Phần Thiên Môn! Tay chân hắn lạnh lẽo, hàm răng cắn chặt, một cỗ cảm giác sợ hãi khuếch tán trong lồng ngực... Bỗng nhiên, hắn thoáng nghĩ tới điều gì, sau đó hướng về phía Tuyệt Trần Thiên Các chạy như điên.
Cửa Tuyệt Trần Thiên Các bị một cước đá văng ra, ánh mắt Phần Tuyệt Thành gắt gao tập trung ở trên người Tiêu Linh Tịch, sau đó bước nhanh về phía nàng.
Có bóng người nhoáng lên chắn trước người của hắn, Phần Tuyệt Trần chắn ở phía trước, nhãn thần một mảnh băng lãnh:
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm cái gì? Đương nhiên là cầm mạng của nàng cho Vân Triệt xem!
Phần Tuyệt Thành trầm thấp nói:
- Vân Triệt vì nàng mới tìm đến, hiển nhiên nàng rất trọng yếu đối với Vân Triệt! Mang nàng tới trước mặt Vân Triệt... Ta muốn hắn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của nàng!
Thân thể Tiêu Linh Tịch lui về phía sau, dựa lên một thanh gỗ trên cửa sổ, trong con ngươi tràn đầy sự kinh khủng.
Phần Tuyệt Trần không có nhường đường, ngay cả biểu tình vẫn là băng lãnh không chút tình cảm nào:
- Ta nói rồi, nàng chỉ là mồi nhử không hơn, đây cũng là điểm mấu chốt ta đáp ứng ngươi đi mang nàng tới! Trừ lần đó ra... không ai được động tới nàng!!
- Trưởng lão cùng các chủ đã bị Vân Triệt giết hơn hai mươi vị, toàn bộ Phần Thiên Môn đều sắp chôn vùi ở trong tay của hắn, ngươi lại còn nói điểm mấu chốt... Cút ngay cho ta!!
Sắc mặt Phần Tuyệt Thành dữ tợn, cánh tay phải vung lên đẩy Phần Tuyệt Trần ra, chụp lấy Tiêu Linh Tịch.
- Muốn chết!!
Phần Tuyệt Trần giận dữ, một đạo xiềng xích hỏa diễm thật dài từ trên tay của hắn bắn ra, gắt gao quấn lấy người Tiêu Linh Tịch và Phần Tuyệt Thành, đồng thời thân thể bạo khởi, nhào tới như ác lang vậy.
- Người tìm chết là ngươi! Ngươi cái gì cũng không có, lại tự cho là phế vật cao ngạo, ngươi ở trong mắt ta, thủy chung chỉ là vở hài kịch vừa buồn cười vừa đáng thương! Chỉ bằng ngươi... cũng xứng ngăn cản ta!?
Phanh!
Hỏa diễm chi liên đứt đoạn, Phần Tuyệt Trần cùng Phần Tuyệt Thành giao thủ cùng nhau, Phần Tuyệt Thành muốn nhanh chóng bắt Tiêu Linh Tịch đi uy hiếp Vân Triệt, Phần Tuyệt Trần nửa vì bảo hộ Tiêu Linh Tịch, nửa vì lửa giận dâng trào, vốn là hai huynh đệ một mực hòa thuận nhưng lúc này lại là sát khí nổi lên ở bốn phía, xuất thủ tàn nhẫn không gì sánh được, không có đường sống nào.
Cánh tay trái cùng tay phải của Phần Tuyệt Thành ở trạng thái bị thương nặng, đồng thời mang theo nội thương, nhưng thực lực của hắn cùng Phần Tuyệt Trần cách xa nhau một cái đại cảnh giới, nên Phần Tuyệt Trần vẫn bị áp chế xuống hạ phong như cũ, sau mười mấy giây đối mặt, một ngọn lửa bùng lên ở giữa ngực Phần Tuyệt Trần, đánh hắn bay ra xa, lưng Phần Tuyệt Trần nện ở trên vách tường, khiến tường rạn nứt, mấy cái bàn ghế gỗ bên người nhanh chóng bốc cháy lên.
- Phế vật!!
Phần Tuyệt Thành khinh thường mắng một tiếng, lần thứ hai chộp tới chỗ Tiêu Linh Tịch.
- Ngươi nói... Người nào... Là... Phế vật!!!
Một cánh tay hỏa diễm to lớn mang theo tức giận mãnh liệt, thoáng cái đánh vào mặt của Phần Tuyệt Thành, khiến hắn lui ba bốn bước, Phần Tuyệt Trần từ dưới đất nhảy đi, như một đầu ác lang bị chọc tức đánh về phía Phần Tuyệt Thành.
- Muốn chết!!
Mặt Phần Tuyệt Thành lộ ra sự dữ tợn đáng sợ, hắn rít gào một tiếng, ngọn lửa trên người theo sự tức giận cháy bùng lên. Ánh mắt Phần Tuyệt Trần hung ác độc địa, tuy rằng huyền hỏa yếu hơn Phần Tuyệt Thành, nhưng khí thế lại không yếu hơn chút nào, nhãn thần càng là so với đao phong còn muốn băng lãnh hơn, trong miệng hắn phát sinh ra tiếng gầm nhẹ, gắt gao nhìn vào bước tiến của Phần Tuyệt Thành, hai tay của hắn đã bị hỏa diễm của Phần Tuyệt Thành đốt trọi một chút xíu da thịt, nhưng hắn không rên lên một tiếng, cước bộ càng không có nửa phần lui bước.
- Phần Tuyệt Trần ta phải bảo vệ nàng... Trừ phi... Ta chết... Bằng không... Ngươi vĩnh viễn không thực hiện được!
- Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi! Ngươi là đồ phế vật vô dụng!
Sắc mặt Phần Tuyệt Thành càng thêm dữ tợn, hỏa diễm của hắn bắt đầu thôn phệ hỏa diễm của Phần Tuyệt Trần càng nhanh hơn, hai tay của Phần Tuyệt Trần đã bị đốt trọi gần nửa, hầu như lộ ra đầu khớp xương trắng hếu, nhưng hắn vẫn không có nửa phần thoái nhượng... Hỏa diễm bắt đầu lan tràn qua cổ tay, cánh tay...
Tiêu Linh Tịch đứng ở bên cạnh song gỗ, từ lâu sắc mặt đã không có chút huyết sắc nào. Đối với Phần Tuyệt Trần, ban đầu nàng rất oán hận hắn, bởi vì chính và phụ thân mang nàng đến nơi này, nhưng hắn lại lần lượt bảo vệ nàng... Thậm chí, không tiếc dùng mệnh bảo vệ nàng. Nàng không rõ con người lãnh khốc, trầm mặc này đang suy nghĩ cái gì, nàng đối với hắn hầu như không phải tất cả là oán hận, ngược lại là một loại cảm kích phức tạp...
Tuy huyền lực của nàng xa xa không thể so sánh với hai người, nhưng nàng đủ biết, ngay cả khi Phần Tuyệt Trần hung ác độc địa, cuối cùng cũng không có khả năng ngăn cản Phần Tuyệt Thành. Ánh mắt nàng nghiêng đi, xuyên thấu qua song gỗ, nhìn thân ảnh vì nàng mà dục huyết phấn chiến...
Đột nhiên tất cả sự sợ hãi của nàng biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười thê lương mà xinh đẹp.
- Tiểu Triệt... Nhất định phải nhớ ta...
Phanh!!
Song cửa bị nàng một chưởng đánh nát, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dáng người nhẹ nhàng đi qua song cửa, nàng nhắm mắt lại, tùy ý để thân thể rơi xuống phía dưới...
Nàng sợ chết.
Nhưng nếu như nàng trở thành người kiềm giữ bước chân của Vân Triệt, nguy hiểm cho tánh mạng của hắn... Thì nàng tình nguyện lựa chọn tử vong.