.
._169__2" class="block_" lang="en">Trang 169# 2
Chương 338: Đưa đại lễ tới cửa
Thời gian lẳng lặng trôi qua, một ngày lặng yên đi tới.
Chỗ Vân Triệt dừng lại là một địa phương gió êm sóng lặng, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy hắn. Vân Triệt cứ như vậy lẳng lặng bế Tiêu Linh Tịch một ngày, thương thế của hắn và một chút hao tổn lực lượng, cũng ở trong một ngày này lấy tốc độ hoàn toàn siêu việt lẽ thường khôi phục lại, hơn nữa không có bất kỳ di chứng của việc trọng thương cùng tổn hao quá độ nào lưu lại.
Tiêu Linh Tịch trong ngực hắn vẫn hoàn toàn yên tĩnh, ở dưới huyền lực không tiếng động làm dịu, sắc mặt nàng đã hồng nhuận hơn, nàng vốn không có bị nội thương quá nặng. Lúc này, nàng bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, mí mắt khẽ run, sau đó dần dần mở mắt.
Một chút động tĩnh của nàng lập tức để Vân Triệt phát giác, hắn nhanh chóng mở mắt nhìn về phía nàng.
Phạm vi mơ hồ trở nên rõ ràng, nhìn nơi này có chút hôn ám, nhưng vẫn chiếu sáng khuôn mặt Vân Triệt như cũ... hai tròng nàng mắt run lên, cả người giật mình ở đây.
Những chuyện phát sinh mấy ngày nay, giống như từng cảnh hỗn loạn trong mơ, để cho nàng vô pháp phân rõ lúc nào mình ở trong mộng cảnh, lúc nào là chân thật.
Nàng và phụ thân bị đưa đến Phần Thiên Môn chỉ có trong truyền thuyết... Nàng gặp được Tiểu Triệt mà nàng ngày đêm mong nhớ... Nàng nhìn thấy Tiểu Triệt một mình nhảy vào Phần Thiên Môn, khiến cho Phần Thiên Môn vô cùng cường đại biến thành một mảnh đại loạn... Nàng nhảy xuống vách núi thật cao, lại cảm thấy mình rơi vào trong ngực của hắn, trước lúc ý thức tiêu tán, rốt cục gặp được hắn...
Những thứ này cũng hư huyễn giống như giấc mộng vậy.
Nàng không biết mình tiếp tục mộng, sẽ là ác mộng hay là mộng đẹp.
Mở mắt, lúc ban đầu mắt của nàng đụng chạm một màu hôn ám, nhưng lập tức nàng thấy được ánh mắt lo lắng vui sướng của Vân Triệt, cảm thụ được nhiệt độ của người hắn, còn có mùi vị để cho nàng quyến luyến, tất cả những thứ này ảo mộng không thể dành cho nàng. Trước khi hôn mê, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên hình ảnh, nước mắt của nàng tuôn ra như vỡ đê, nàng cố sức rúc vào trong ngực của hắn, hắn dùng hai tay ôm thật chặt nàng, thất thanh khóc rống, trong tiếng khóc mang theo nhiều tiếng gọi gấp gáp:
- Tiểu Triệt... Tiểu Triệt... Tiểu Triệt...
Giọt nước mắt của nàng ở trong huyệt động lờ mờ óng ánh như thủy quang, tựa như ám dạ trân châu vậy. Vân Triệt bắt lấy từng giọt nước mắt của nàng vào tay, giống như muốn cất kỹ thứ quý báu nhất trên đời này vậy.
Một lần nữa ôm Vân Triệt, để nàng lại một lần nữa biết rõ, đời này mình đã không cách nào rời khỏi hắn. Mười năm năm như hình với bóng, để cho nàng tới tận bây giờ cũng không cách nào biết được, xa nhau sẽ có ý vị như thế nào. Nhưng ba năm nay, nàng triệt để hiểu rồi... Mạng của nàng, hồn của nàng, đã từ lâu thắt ở trên người của hắn, thời gian không có hắn ở bên cạnh, nàng cảm giác mình giống như thể xác mất đi linh hồn, mỗi một suy nghĩ đều nghĩ về hắn.
- Tiểu Cô...
Vân Triệt trở tay ôm chặt nàng, viền mắt hơi ướt át, hắn nhẹ nhàng nói:
- Đều tại ta, mà ngươi cùng gia gia bị nhiều ủy khuất cùng khổ sở như vậy... May mà tất cả đã qua, ta không bao giờ... để ngươi và gia gia chịu bất kỳ ủy khuất gì nữa...
- Ô ô ô ô...
Tiêu Linh Tịch chỉ biết khóc, ba năm trước đây nàng là một cô bé mười năm tuổi, hôm nay nàng đã mười tám tuổi những vẫn khóc như một đứa bé...
——————————————
- Ba năm trước, ta rời ngươi và gia gia, đi đến trước mộ phần của phụ thân tế bái một phen, sau đó ta đổi dòng họ của mình thành sinh phụ chi họ, từ đó về sau tới nơi nào, ta cũng đều tự xưng là Vân Triệt, sau đó ta ly khai Lưu Vân Thành... Ly khai Lưu Vân Thành không lâu, ta gặp phải một người kỳ lạ, bởi vì một ít nguyên nhân, nàng đã trở thành sư phụ ta... tồn tại cùng thân phận của nàng rất đặc thù, ta cũng hứa không nhắc tới chuyện của nàng với bất luận kẻ nào, cho nên ta vô pháp nói cho ngươi biết tình hình của nàng...
- Nàng giúp ta chữa trị huyền mạch, còn dạy ta tu luyện huyền pháp, giao cho ta các loại huyền công, huyền kỹ cường đại, còn nhiều lần cứu mệnh ta... Sau đó, ta dựa theo ý của gia gia, đi tới Tân nguyệt thành...
Tiêu Linh Tịch ỷ ôi ở trước ngực Vân Triệt, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực của hắn, lẳng lặng lắng nghe hắn giảng thuật, ngay cả trong nháy mắt cũng không muốn rời xa nhau. Vân Triệt thong thả kể chuyện dài dằng dặc, hắn mang hết mưa gió hắn gặp phải trong ba năm này, từng điểm từng điểm nói cho nàng nghe... Bất tri bất giác, trăng đã lên cao ở ngoài huyệt động, thỉnh thoảng trong huyệt động có gió đêm tràn đầy khí tức khô nóng thổi vào, mang đến một luồng thanh lương tự nhiên.
Đối với một người chẳng bao giờ ra khỏi Lưu Vân Thành như Tiêu Linh Tịch mà nói, những thứ Vân Triệt trải qua hoàn toàn là một câu chuyện thần thoại. Tuy Vân Triệt đã kể lại hết sức hàm súc nhưng vẫn không ngừng làm nàng cảm thấy ngạc nhiên, kinh khủng như cũ.
Hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra ở Phần Thiên Môn, Tiêu Linh Tịch hoàn toàn không tin, ba năm trước đây hắn bị gọi là phế vật không có huyền mạch, hôm nay hắn đã có đủ thực lực khiến những tông môn cấp thấp nhất Thương Phong đế quốc liệt hắn vào tầng lớp siêu cấp nhân vật. Người trước mắt nàng chính là Tiểu Triệt, vẻ bên ngoài, nhãn thần, mùi vị, khí tức... đều thuộc về hắn. Nàng có thể nhận nhầm tất cả mọi người trên đời nhưng không có khả năng nhận nhầm hắn.
- Ta chỉ biết,l Tiểu Triệt có cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ có ngày nhất phi trùng thiên, để cho tất cả những người này chỉ có thể ngưỡng vọng lên trời, ta chỉ biết...
Tiêu Linh Tịch nỉ non, mừng đến chảy nước mắt. Đồng thời, trong lòng của nàng cũng hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng một chút hoảng hốt này lại lập tức tiêu tán... Tuy hắn nhất phi trùng thiên, trở thành người bao quát chúng sinh trong thiên hạ, tuy hắn đạt đến độ cao nàng vô pháp ngưỡng vọng, tuy sự chênh lệch giữa bọn họ đã như trời và đất thì có thể như thế nào? Hắn đã từng bị tất cả những người kia gọi là phế vật nhưng hắn vẫn là Tiểu Triệt quý báu nhất của nàng, hôm nay hắn có ngạo thị thiên hạ thì hắn vẫn là Tiểu Triệt của nàng... Có thể vì nàng mà không ngại vượt qua vạn dặm mà đến, liều chết sát nhập tông môn cao cấp nhất Thương Phong đế quốc!
Nàng tin tưởng, vô luận hắn đạt tới độ cao thế nào, giữa hai người vĩnh viễn không có cự ly... Dù cho thật sự có cự ly, nàng cũng sẽ nguyện ý cắn chặt răng, dụng hết toàn lực vượt qua và truy đuổi, dù cho nàng phải làm một con thiêu thân cũng được.
Vân Triệt lấy nồi và bếp ra, nấu canh thịt thỏ. Mùi thịt thơm khiến hai người đang đói bụng khó có thể vượt qua sự giày vò này. Vân Triệt ở trong sự dằn vặt đó bắt đầu lắng nghe Tiêu Linh Tịch kể chuyện của nàng trong ba năm qua... Ba năm nay, nàng sống rất đơn giản, hầu như ba năm như một ngày... Luyện công, luyện kiếm, đờ ra, tưởng niệm...
Bất tri bất giác mặt trăng đã lên cao, thời gian đã tới nửa đêm. Rốt cuộc canh thịt thỏ cũng chín, Vân Triệt múc ra một chén canh, cẩn thận thổi nguội đưa đến trước mặt Tiêu Linh Tịch, nhưng không có đưa cho nàng, mà rất tự nhiên nói:
- Tiểu Cô, ta đút cho ngươi.
Ở dưới sự trị liệu của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch đã khôi phục lại như bình thường, tuy nàng một mực ngồi ở trên người Vân Triệt, nhưng đừng nói là ăn canh cho dù nàng quậy phá trên đó cũng không có vấn đề gì. Vân Triệt lại một bộ chiếu cố người mắc trọng bệnh khiến Tiêu Linh Tịch bật cười, mềm nhũn ngã vào người Vân Triệt, hé mở mắt nguyệt nhẹ nhàng há miệng ra.
Một thìa canh thịt được đưa đến môi Tiêu Linh Tịch, nước canh chảy vào trong miệng của nàng. Một cỗ nhiệt lưu dần dần tản ra, sưởi ấm thân thể cùng tiếng lòng của nàng... Trong mười năm năm, chuyện bón cho nhau ăn này đối với bọn họ mà nói là chuyện quá bình thường, nhưng hôm nay nó lại làm cho Tiêu Linh Tịch cảm thấy ấm áp ở chỗ sâu trong linh hồn. Chính vì việc này mà nó càng khiến cho Tiêu Linh Tịch thêm kiên định, biết hắn vẫn là Tiểu Triệt của nàng, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi.
Trong bầu không khí bình tĩnh và ấm áp này, một chén canh thịt uống xong rất nhanh. Vân Triệt chuẩn bị đi lấy chén thứ hai, mới vừa nghiêng người sang động tác liền bị kiềm hãm, chân mày hơi dựng lên.
Vẻ mặt của hắn biến hóa để cho Tiêu Linh Tịch thoáng cái khẩn trương, ôm cổ tay hắn, kinh hoảng nói:
- Tiểu Triệt, làm sao vậy?
- Suỵt...
Vân Triệt giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng làm ra dấu chớ có lên tiếng.
Rất nhanh, hai tiếng bước chân ở ngoài huyệt động càng ngày càng gần, giọng nói cũng biến thành rõ ràng.
-.. Cư nhiên để cho chúng ta hơn nửa đêm lén lén lút lút lẻn vào Thương Hoả Thành. Ai, chúng ta ở Thương Hoả vực xưng bá nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên làm sự tình biệt khuất như thế.
- Chuyện này cũng không có biện pháp, dù sao thực lực Vân Triệt cũng quá kinh khủng, quả thực giống như là quái vật! Nếu như không phải Thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão đúng lúc xuất hiện, Phần Thiên Môn đã triệt để xong đời, chúng ta cũng phải hoả táng theo Phần Thiên Môn.
- Nghe nói Thái thượng môn chủ suy đoán Vân Triệt có thể là truyền nhân thánh địa, bằng không hắn không có khả năng lợi hại như vậy... Hô! Ngươi nói, Vân Triệt thật sự có khả năng ẩn nấp ở Thương Hoả Thành sao?
- Không xác định. Nhưng Vân Triệt cũng thụ thương không nhẹ, huyền lực tổn hao rất lớn, tất nhiên cần tiếp viện. Mà bên trong phương viên nghìn dặm, chỉ có Thương Hoả Thành là có nhiều thứ tiếp tế nhất, tiếp tế của những địa phương nhỏ khác đối với lực lượng của hắn mà nói, như là muối bỏ biển mà thôi, rất có khả năng hắn tránh ở đây... Chỉ cần xác định vị trí ẩn nấp của hắn, sau đó thái thượng môn chủ sẽ tự mình xuất động. Hiện tại thương thế của hắn chưa lành, căn bản không thể chạy trối chết trên tay thái thượng môn chủ.
Tiếng bước chân của hai người càng ngày càng gần, khí tức huyền lực của bọn họ không kém chút nào, một người là Huyền Cảnh cấp năm, người còn lại cũng là Địa Huyền cấp sáu như Vân Triệt, chắc cả hai ở trong Phần Thiên Môn, cũng là đường chủ hoặc giáo đầu. Bọn họ bực tức để cho Vân Triệt thăm dò được mục đích bọn họ đi ngang qua nơi này.
Mà cường độ huyền lực từ hơi thở của hai người để cho chân mày Vân Triệt khẽ động. Hắn nghiêng mặt sang bên, hướng về phía Tiêu Linh Tịch nói nhẹ:
- Không cần lo lắng, hai con chuột nhắt đi nhầm đường chạy tới đây mà thôi, xem ta thu thập bọn chúng.
Nói xong, thân thể Vân Triệt nhoáng lên, nhảy ra ngoài cửa động, trực tiếp rơi xuống trước mặt hai người, khiến hai người đang nói chuyện giật mình.
- Người nào!!
Hai người đồng thanh quát lạnh một tiếng, khi bọn hắn thấy rõ mặt Vân Triệt, toàn bộ con mắt nhất thời trừng lón... Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra, vậy mà họ lại gặp Vân Triệt ở chỗ này.
- Các ngươi tới thật là đúng lúc.
Vân Triệt phát sinh ra nụ cười nhạt, nói một câu mà hai người nghe không hiểu.
- Ngươi...
Hai người còn chưa kịp nói ra một câu, ánh mắt của bọn họ bỗng nhiên hoa lên một cái, một cỗ cự lực vạn quân đã hung hăng đánh vào ngực bọn họ.
Phanh!!
Hai người bị đập bay ra ngoài như rơm rạ, người phía bên phải bị mất mạng tại chỗ, tên có cảnh giới Địa Huyền cấp sáu còn giữ được một hơi thở, toàn thân hắn run rẩy, gắt gao trừng lớn hai mắt nhìn Vân Triệt đến gần, trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng.
Vân Triệt vươn tay thả huyền cương ra, đâm vào trong đầu người này trong nháy mắt... Nhất thời, ký ức thuộc về vị đường chủ Phần Thiên Môn này dũng mãnh vào đầu Vân Triệt với tốc độ cực nhanh.