.
._170__1" class="block_" lang="en">Trang 170# 1
Chương 339: Lẻn vào long ngục.
Tinh thần lĩnh vực, có một loại năng lực đáng sợ là"Sưu hồn thuật", có thể khiến thần lực của mình xâm nhập vào tinh thần của một người khác, mạnh mẽ cướp đoạt ký ức của họ. Nhưng sưu hồn thuật không thể phát động với người có tu vi tương đương mình, mà chỉ có thể sử dụng với người có tinh thần lực yếu hơn, hoặc người đó ở vào trạng thái tinh thần cực độ suy yếu, có điều nó vẫn kèm theo nguy hiểm cực lớn, một khi bị đối phương mượn cơ hội phản phệ, hậu quả sẽ không thể chịu nổi.
Huyền cương chẳng những đả thương được địch thủ mà nó còn có thể hóa thành lực lượng linh hồn thuần túy xâm nhập linh hồn một người, tự nhiên nó có thể hoàn thành công việc"Sưu hồn thuật", nhưng tiêu hao cùng độ khó thấp hơn so với sưu hồn thuật, hơn nữa huyền cương là tồn tại riêng biệt, cho nên ngay cả khi thất bại, nó cũng không có nguy hiểm phản phệ.
Tinh thần lực người trước mắt không chỉ yếu hơn Vân Triệt mà hắn còn ở trong trạng hấp hối, nên huyền cương tiến hành lấy ký ức của hắn rất đơn giản và thuận lợi. Rất nhanh huyền cương bị Vân Triệt thu hồi, người nọ trừng lớn hai mắt nằm ở đó, không có tiếng thở nữa.
Người này tên là Phần Tự Tại, là đường chủ thứ bảy mươi hai của Phần Thiên Môn, nằm dưới trướng bát trưởng lão, năm nay bốn mươi năm tuổi, hình thể khá giống Vân Triệt, cái quan trọng nữa là huyền lực của hắn cùng Vân Triệt giống nhau như đúc, đều là Địa Huyền cấp sáu. Mục đích hắn nửa đêm ra ngoài đúng như lời hắn nói lúc trước, đó là vì lặng yên tiến nhập Thương Hoả Thành, do thám Vân Triệt ẩn nấp trong Thương Hoả Thành hay không.
- Thực sự là một phần đại lễ ngoài ý muốn.
Vân Triệt trầm mi cười nhạt, hắn quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Phần Tự Tại một phen, sau đó cởi áo khoác trên người của hắn xuống, ném vào trong Thiên Độc Châu. Tiện tay đập hai cái thi thể này xuống vách đá.
Vân Triệt đứng ở nơi đó, một lần nữa phóng xuất ra huyền cương, sau đó quét nhìn huyền cương màu cam thâm thúy.
Hôm nay hắn đã ở vào trạng thái bình thường nhất, ngay cả tà phách cũng không có mở ra. Mà dưới loại trạng thái này, huyền cương hắn phóng thích ra vốn là màu xích hồng, nhưng hiện tại huyền cương phóng thích ra lại là màu cam!!
Hắn lại nghĩ tới lúc hắn ở Phần Thiên Môn vì cứu Tiêu Linh Tịch mà mạnh mẽ mở luyện ngục, ném ra huyền cương... Khi đó huyền cương rõ ràng là màu thanh sắc giống gia gia Vân Thương Hải!
Chuyện gì xảy ra? Cùng ở một trạng thái huyền cương, tại sao lại xuất hiện tiến giai?
Chẳng lẽ vì... Long Thần chi tủy?
Nghĩ tới đây, Vân Triệt nhất thời tìm được đáp án có khả năng nhất. Cường độ huyền cương có phân nửa liên quan đến huyết mạch, phân nửa liên quan đến huyền mạch. Theo cảnh giới tà thần mở ra, lực lượng huyền mạch bạo tăng, màu sắc huyền cương cũng gặp phải sự thăng hoa. Mà sau khi có Long Thần chi tủy, huyết mạch của hắn vậy xuất hiện biến hóa... Long Thần ban tặng máu huyết, thay đổi thành phần huyết mạch của hắn, mà cái Long Thần chi tủy ban tặng là cải biến bản chất huyết mạch của hắn! Huyết dung huyết, nhưng tủy sinh huyết! Long Thần chi tủy tiến nhập trong cơ thể hắn, để cho huyết mạch của hắn càng ngày càng có xu hướng cường đại như Long Thần huyết mạch...
Như vậy, lực lượng cùng huyết mạch tương liên sẽ khiến huyền cương càng ngày càng lớn mạnh!!
Để cho huyền cương dưới trạng thái phổ thông từ xích sắc biến thành màu cam. Tương lai, nó sẽ không dừng lại ở màu cam đơn giản như vậy mà là không ngừng thăng hoa!
Theo huyền mạch tà thần và Long Thần huyết mạch càng ngày càng lớn mạnh, huyền cương của hắn cũng tiến hóa tới một độ cao cực kỳ cao!
Vân Triệt trở lại sơn động, Tiêu Linh Tịch thoáng cái nhào tới, ôm chặt lấy hắn:
- Tiểu Triệt, ngươi không có việc gì chứ, có bị thương không?
- Ha ha, yên tâm đi.
Vân Triệt rất nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Hiện tại, người trong Thương Phong đế quốc có thể khiến cho ta bị thương chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ bằng hai con cá tạp này còn không xứng. Đi, chúng ta tiếp tục hưởng thụ mỹ vị của chúng ta, không cần để ý chuyện vừa rồi.
Tiêu Linh Tịch an lòng xuống, nàng nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Triệt của ta đã hoàn toàn trưởng thành, còn trở nên lợi hại như vậy... Nhưng một điểm cũng không để cho ta cảm thấy xa lạ.
- Đó là đương nhiên, vô luận chuyện gì xảy ra, chúng ta đều là người thân nhất, làm sao sẽ xa lạ chứ... Nào, há mồm ra.
Vân Triệt nhẹ nhàng đưa môi nước canh tới bờ môi Tiêu Linh Tịch, trong thìa canh đó có lẫn một ít bộ màu xám mà Vân Triệt vừa mới lặng yên cho vào.
Sau khi Tiêu Linh Tịch uống vào, một trận buồn ngủ bỗng nhiên kéo tới. Mắt của nàng hơi chớp động, sau đó vô lực khép lại:
- Tiểu Triệt, bỗng nhiên ta... có chút khó chịu...
- Mệt nhọc liền ngủ đi, ta sẽ ở chỗ này.
Vân Triệt nhẹ nhàng nói.
- Ân...
Tiêu Linh Tịch nhu mì lên tiếng, toàn thân trầm tĩnh lại, hoàn toàn chìm vào giấc mộng đẹp.
Không bao lâu sau, hô hấp của Tiêu Linh Tịch trở nên bình ổn, ngủ một cách ngon lành. Vân Triệt lấy ra một cái thảm trải lên trên mặt đất, sau đó bế Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng thả xuống, nhìn nàng ngủ yên nói:
- Xin lỗi, Tiểu Cô... Nhưng nàng yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về. Ta cam đoan với nàng trước khi nàng mở mắt ra, nàng nhất định nhìn thấy ta và gia gia.
Tuy Tiêu Linh Tịch đã được cứu ra nhưng gia gia Tiêu Liệt vẫn còn trong tay Phần Thiên Môn như cũ.
Ở lại nơi đó nhiều thêm một giây, Tiêu Liệt sẽ chịu thêm nhiều đau khổ và nguy hiểm. Cho nên hắn phải dốc hết khả năng, lấy tốc độ nhanh nhất cứu người ra, từng giây từng phút đều không muốn bỏ lỡ. Kế hoạch cứu người của hắn đã thành hình ở trong lòng, nhưng hắn không thể mang Tiêu Linh Tịch cùng đi, mà nếu như để nàng một người ở lại chỗ này, nhất định nàng sẽ lo lắng sợ hãi, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn để cho nàng chìm vào giấc ngủ.
Vân Triệt ra khỏi huyệt động, dùng nửa khắc đồng hồ tiến hành che giấu động khẩu, sau khi suy tư một hồi sau, hắn lấy ra năm giọt máu rồng từ trong Thiên Độc Châu ra, dùng hơn mười loại dược liệu trộn lại cùng nhau, rất nhanh thối luyện ra năm giọt Băng Huyền Ngọc Dịch.
Sau đó gọi Tuyết Hoàng thú ra, đút năm giọt Băng Huyền Ngọc Dịch cho nó. Sau khi Tuyết Hoàng thú ở trạng thái tinh thần uể oải tới cực điểm uống Băng Huyền Ngọc Dịch vào không lâu, liền kêu to một tiếng, dang hai cánh thật cao đứng lên.
- Thiền nhi, mới qua một đoạn thời gian ngắn, lại phải khổ cực ngươi. Nhưng lần này không lâu đâu, ngươi nhất định phải chịu đựng.
Vân Triệt vuốt ve lông vũ Tuyết Hoàng thú, có chút áy náy nói. Băng Huyền Ngọc Dịch có thể để cho Tuyết Hoàng thú nhanh chóng khôi phục một phần lực lượng, nhưng không khôi phục được nguyên khí của nó, mượn lực lượng ngoại lai lần thứ hai phi hành cực nhanh, có thể khiến nguyên khí của nó bị tổn thương thêm một bước... Nhưng hôm nay Vân Triệt cũng chỉ có thể lần ỷ lại vào nó.
Thu Tuyết Hoàng thú vào Huyền Ấn, Vân Triệt thay y phục, chỉnh lý đầu tóc một phen, đeo không gian giới chỉ của hắn lên, giơ tay quét động trên mặt một trận, rất nhanh một khuôn mặt giống hệt Phần Tự Tại xuất hiện ở trên mặt của Vân Triệt. Vân Triệt điều chỉnh tư thế đi lại một phen liền nghênh ngang hướng về phía Phần Thiên Môn đi tới.
Đêm đã khuya, lúc này Phần Thiên Môn vẫn là một mảnh hỗn độn như trước, chưa có khôi phục lại từ trong kiếp nạn hôm qua. Tông môn hùng vĩ to lớn đã biến mất, thay vào đó là một mảnh phế tích. Trên phế tích, vẫn có mười mấy người canh gác như cũ.
Lúc này, có một bóng người vội vã chạy tới. Đệ tử bảo vệ cửa của Phần Thiên Môn lạnh lùng nói:
- Người nào!
- Là ta!
Cước bộ người kia chậm lại, thanh âm mang theo vài phần ngạo khí cùng nghiêm khắc.
- Hoá ra là đường chủ thứ bảy mươi hai, thất lễ!
Sau khi thấy rõ người tới, thủ vệ vội vã tránh ra, cúi đầu thi lễ.
Một đệ tử khác nói:
- Đường chủ, không phải là ngài và đường chủ thứ bảy mươi ba vừa đi tới Thương Hoả Thành hay sao? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?
- Đương nhiên là chiếm được tin tức trọng yếu, mới mau chóng trở về hướng trưởng lão hội báo cáo.
- Phần Tự Tại vội vội vàng vàng nói:
- Các ngươi hảo bảo vệ tốt ở đây, bây giờ là thời khắc nguy cơ của tông môn, tuyệt không thể để cho bất luận ngoại nhân nào tới gần!
Nói xong, hắn liền vội vã đi thẳng đến nơi ở của bát trưởng lão.
Người Phần Thiên Môn đều tu luyện Phần Thiên Quyết hỏa thuộc tính, cho nên chung quanh thân thể đều có hoặc ít hoặc nhiều hỏa nguyên tố dao động. Điểm này đối với Vân Triệt có Tà Thần Hỏa Chủng ở trong người mà nói rất dễ làm được. Mặc dù hắn không thể làm khí tức huyền lực giống như Phần Thiên Quyết nhưng trừ phi là tập trung tinh thần chăm chú phân biệt, bằng không rất khó biết hắn là giả. Hơn nữa ở trạng thái bình thường cường độ huyền khí của Vân Triệt hoàn toàn tương đồng với Phần Tự Tại, có thể nói hầu như không có chút kẽ hở nào.
Tuy đêm khuya nhưng đệ tử tuần tra của Phần Thiên Môn vẫn rất đông đảo, nhưng không có một ai hoài nghi Phần Tự Tại đã bị giả mạo.
Vân Triệt một đường thông suốt, tiến nhập vào chỗ ở của bát trưởng lão, sau khi thông bố có tin tức trọng đại cần báo sau, hắn liền gặp được được bát trưởng lão Phần Mạc Trì.
Phần Mạc Trì vẫn chưa đi vào giấc ngủ, sau khi nhìn thấy Phần Tự Tại hắn liền trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Không phải là ta đã cho ngươi cùng Chính Chí thừa dịp lẻn vào Thương Hoả Thành, đi thăm dò Vân Triệt có chạy trốn tới đó hay không sao? Sao ngươi lại trở về nhanh như vậy? Ngươi nói có đại sự cần báo, vậy là chuyện gì?
Phần Tự Tại vội vàng nói:
- Hồi trưởng lão, Thương Hoả Thành bên kia căn bản không cần tra xét... Nửa đường ta đã truyền âm hỏi thăm mấy bạn cũ bên Thương Hoả Thành, được bọn họ báo cho biết, ngay buổi chiều hôm qua, bọn họ đều thấy được một con chim toàn thân trắng muốt, khí thế bất phàm bay qua Thương Hoả Thành, sau đó đi về phía thành bắc... Từ đó về sau không có nhìn thấy con chim to kia bay ra nữa, có thể kết luận, hiện nay Vân Triệt ẩn nấp ở trong Thương Hỏa Thành.
- Quả nhiên là thế!
Phần Mạc Trì đứng dậy, trên mặt lộ ra sắc mặt giận dữ:
- Hừ! Vậy mà ở trước bao nhiêu con mắt dám tiến vào Thương Hoả Thành, đây là hắn đang coi thường Phần Thiên Môn chúng ta, cho là chúng ta không dám chủ động đuổi theo sao! Hiện tại thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão đều ở đây, ta xem hắn còn kiêu ngạo như thế nào!
Phần Tự Tại lặng lẽ cười nhạt, sau đó nói tiếp:
- Trưởng lão, tuy xác định Vân Triệt ẩn thân trong Thương Hoả Thành, nhưng dù sao Thương Hoả Thành cũng quá lớn, mà Vân Triệt nhất định sẽ rất là cẩn thận, muốn xác định chỗ hắn ẩn thân cực kỳ khó. Sau khi ta và Chính Chí thương lượng, hắn đã tiếp tục đi tới Thương Hoả Thành còn thuộc hạ thì nhanh chóng chạy về, hướng trưởng lão xin một cái chỉ thị.
- Chuyện gì?
Phần Mạc Trì ghé mắt nói.
Phần Tự Tại cố sức nuốt nước miếng một cái, một bộ khẩn trương nói:
- Hiện nay Vân Triệt vẫn còn một người thân ở trong long ngục, nghe nói hắn là người tối quan trọng với Vân Triệt. Đệ tử muốn ở trên người người này lấy một kiện đồ vật như... quần áo, đồ dùng chẳng hạn, sau đó lập tức đi suốt đêm đến Thương Hoả Thành, treo ở vị trí có thể thấy được, có lẽ có khả năng dẫn dắt Vân Triệt xuất hiện. Mà nếu hắn đi vào tầm nhìn của chúng ta, chúng ta sẽ mượn cơ hội này biết được hành tung cùng chỗ ẩn nấp của hắn... Đây chỉ là một ý nghĩ của đệ tử, còn xin trưởng lão chỉ thị.
- Hừm...
Phần Mạc Trì cúi đầu trầm ngâm, sau một hồi, chậm rãi nói:
- Loại thủ đoạn này quá mức rõ ràng, rất khó khiến người ta mắc câu, tuy thực lực Vân Triệt rất mạnh, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, khí huyết phương cương, làm việc dễ bị xung động cực đoan, có lẽ cách này đối với hắn rất hữu hiệu...Tốt! Vậy sẽ theo ý ngươi nói. Tuy hiện tại Vân Triệt bị thương nhưng hắn vẫn không phải là người ngươi và Chính Chí có thể đối phó, sự cảnh giác vẫn là thứ kiên quyết không thể bỏ qua, các ngươi cần phải vạn phần cẩn thận, nếu như tìm được chỗ ẩn nấp của hắn, cần phải lập tức truyền âm cho ta.
- Vâng!
- Đây là lệnh bài của ta, với cái lệnh bài này ngươi có thể tự do xuất nhập long ngục.
Phần Mạc Trì lấy một khối lệnh bài đỏ đậm ném cho Vân Triệt, thản nhiên nói.
Mà tấm lệnh bài này, đúng là thứ đồ vật Vân Triệt muốn lấy được nhất. Dưới sự dịch dung hoàn mỹ của hắn, hết thảy đều tiến hành thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Vân Triệt cầm lấy lệnh bài xin cáo lui, đi thẳng đến long ngục.
Phần Mạc Trì đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi, mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, rồi lại không nghĩ ra đến tột cùng là địa phương nào không thích hợp. Lúc sau hắn cầm lấy truyền âm ngọc, lên tiếng nói:
- Môn chủ, đã xác nhận Vân Triệt ẩn thân ở Thương Hoả Thành...
Long ngục của Phần Thiên Môn thường giam giữ đệ tử phạm vào sai lầm lớn hoặc là có trọng tội, người thân người có cừu oán với Phần Thiên Môn, tự nhiên trong đó cũng có một số người bị Phần Thiên Môn bí mật mật nhốt vào trong đó. Long ngục có tổng cộng tầng bảy, càng xuống phía dưới, càng là âm u tối tăm, càng giam giữ một ít nhân vật trọng yếu.
- Nơi này là trọng địa của long ngục, không được tự tiện xông vào!
Vân Triệt vừa mới tới gần đại môn của long ngục, liền bị một người thủ vệ lớn tiếng ngăn lại.
Vân Triệt xuất ra lệnh bài, ngẩng đầu nói:
- Phụng lệnh bát trưởng lão đi đến tầng thứ bảy của long ngục, lấy một kiện đồ vật trên thân người.
Đệ tử thủ vệ nhìn thoáng qua lệnh bài, sau đó gật đầu, tự mình dẫn đường phía trước:
- Xin mời đi theo ta.
Dựa vào lệnh bài của Phần Mạc Trì, Vân Triệt đã được như ý nguyện, vô kinh vô hiểm bước chân vào trong long ngục. Tuy tay hắn cầm lệnh bài, nhưng lúc tiến nhập vẫn có bốn thủ vệ cầm đao đi theo như cũ. Dù sao, địa phương như long ngục cũng giam giữ một ít một người mà một khi bị ngoại nhân biết được, sẽ đưa tới cừu hận ngập đầu, thậm chí bị thế nhân khinh thường chửi rủa, ví dụ như vì cướp đoạt một môn huyền công hoặc bí mật mà lặng yên bắt nhân vật trọng yếu của tông môn người ta...
Hoặc là mồi như như Tiêu Liệt cũng đủ để Phần Thiên Môn mất sạch tôn nghiêm.
Sau khi tiến nhập long ngục, một mùi hôi thối gay mũi lập tức đập vào mặt. Càng xuống phía dưới, cái mùi hôi thối này càng dày đặc, để cho Vân Triệt nhíu chặt mày. Nghĩ đến gia gia đang bị nhốt ở chỗ như vậy, lửa giận trong lòng hắn liền ngọ nguậy đứng lên. Hắn kìm nén lửa giận cùng sự cấp thiết, để cước bộ không nhanh không chậm đi theo thủ vệ một đường xuống phía dưới, sau khi dừng lại ở chỗ cua, rốt cục hắn cũng đi tới tầng thứ bảy của long ngục.
Đến tầng thứ bảy, Vân Triệt liếc mắt liền thấy Tiêu Liệt, bởi vì hắn bị giam giữ ở trong lồng giam đối diện lối đi chính tầng thứ bảy.