.
._170__2" class="block_" lang="en">Trang 170# 2
Chương 340: Điệu hổ ly sơn
Tiêu Liệt vẫn ở trong một góc cũi, sắc mặt gầy gò tiều tụy, không có phẫn nộ, không có oán hận, không có sự kinh hoảng cùng giãy dụa, thấy có người đến cũng không có chút phản ứng nào, giống như đã hoàn toàn coi thường sinh tử. Một tiểu nhân vật trong thành nhỏ bị đưa vào trong địa lao của Phần Thiên Môn, cho dù đó là bất ai cũng có thể nghĩ ra cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào.
Khí tức của Tiêu Liệt có vẻ hơi yếu ớt, kèm theo nội thương rất nhỏ, nhưng trên người không có dấu vết ngoại thương, điều này làm cho Vân Triệt thở phào một cái.
Đệ tử bảo vệ ngục tiến lên, mở cánh cửa nặng nề ra, sau đó cứng rắn nói:
- Vào đi, nhớ kỹ làm việc nhanh một chút.
- Không cần...
Mắt Vân Triệt trở nên lạnh lẽo, không chờ bốn tên thủ ngục bên người kịp phản ứng, hắn đã nắm Long Khuyết trong tay nhảy qua chỗ họ.
- Ngươi...
Phanh!!
Toàn bộ tầng dưới cùng của long ngục hơi run run, tứ đại thủ ngục bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt. Bị Long Khuyết trực tiếp đánh trúng thì kết quả của bọn họ chính là ngay lập tức mất mạng. Trước khi chết, bọn họ trừng lớn nhãn đồng, chiếu xạ hình ảnh Long Khuyết đáng sợ như ác mộng.
Cái dị biến này để cho tầng thứ bảy của long ngục biến thành một mảnh đại loạn, toàn bộ tù nhân bị giam ở trong cũi đều trở nên điên cuồng, phát sinh ra tiếng tru hưng phấn hay là sợ hãi. Lúc này Tiêu Liệt cũng ngẩng đầu lên, Vân Triệt một bước xông tới, nắm cánh tay của Tiêu Liệt, kích động nói:
- Gia gia, là ta... là Triệt nhi đây!
Khi nói chuyện, Vân Triệt đã dùng tay xoa nhẹ một cái ở trên mặt, khuôn mặt thuộc về hắn nhất thời xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiêu Liệt. Thoáng cái hai tròng mắt Tiêu Liệt bắn xuất ra thần hải, hắn bắt láy cánh tay Vân Triệt, toàn thân kích động:
- Triệt nhi, ngươi... Ngươi...
Con mắt Vân Triệt định nói:
- Gia gia, cách biệt đoàn tụ, ta có rất nhiều lời muốn nói với người, nhưng bây giờ còn không phải lúc. Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói... Gia gia yên tâm, nhất định chúng ta sẽ chạy đi được! Tiểu Cô đã ở một địa phương an toàn chờ chúng ta.
Tiêu Liệt bình tĩnh nhìn Vân Triệt, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói. Nhìn ánh mắt Vân Triệt, cảm thụ được khi tức trầm ổn như núi, cuồn cuộn như biển, rồi hơi thở vô cùng quen thuộc kia khiến hắn nặng nề gật đầu:
- Tốt... Tốt!
- Chuyện gì xảy ra!!
Có mấy tiếng hét lớn từ phía trên truyền đến, kèm theo là tiếng bước chân càng ngày càng gần. Vân Triệt ôm lấy Tiêu Liệt, cánh tay bám chặt thân thể hắn, thấp giọng nói:
- Gia gia, chúng ta liền rời đi nơi này...!!!
Vân Triệt hít mạnh một hơi, quát khẽ một tiếng, Long Khuyết mang theo một tiếng long ngâm to rõ, bay về phía bầu trời...
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm ầm!!
Âm thanh nổ vang giống như trời sập bao phủ toàn bộ Phần Thiên Môn, cũng để cho Phần Thiên Môn vốn ở trong màn đêm yên tĩnh bị tiếng nổ lớn đánh thức, tiếng người nổi lên khắp bốn phía. Dưới một kiếm của Vân Triệt, bảy tầng long ngục bị trực tiếp xuyên thấu, Vân Triệt mang theo Tiêu Liệt nhảy lên một cái, trong nháy mắt bay lên hơn hai mươi trượng, lên tới mặt đất Phần Thiên Môn.
Bỗng nhiên nổ lớn khiến những người ở xung quanh chú ý, khi đệ tử Phần Thiên Môn ở phụ cận thấy rõ người hạ xuống thì thần tình của bọn họ cũng hóa thành vô tận kinh khủng trong nháy mắt:
- Vân... Vân Triệt!!
Quang mang Huyền Ấn trên mu bàn tay Vân Triệt tỏa ra, Tuyết Hoàng thú trường minh một tiếng xuất hiện ở bên người hắn. Hắn nhanh chóng để Tiêu Liệt nhảy lên lưng Tuyết Hoàng thú, bình tĩnh nói:
- Gia gia, để Tiểu Thiền mang ngươi đi trước, nó sẽ dẫn ngươi đi tới nơi Tiểu Cô ở... Ta lưu lại giải quyết một điểm ân oán cá nhân... Yên tâm, tối đa hai canh giờ, ta sẽ trở về hội hợp cùng các ngươi!
- Tiểu Thiền, đi mau!!
- Triệt nhi, ngươi...
Tiêu Liệt còn chưa nói xong câu nói ra khỏi miệng, Tuyết Hoàng thú đã ở trong tiếng huýt dài phá phong bay đi, nhanh như một đạo lưu tinh màu tuyết trắng trong đêm tối, đảo mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người. Vân Triệt đã không cách nào nghe được câu nói kế tiếp của Tiêu Liệt, nhưng hắn biết Tiêu Liệt muốn nói cái gì.
Nhìn Tuyết Hoàng thú đi xa, Vân Triệt vui vẻ mỉm cười quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt hắn lạnh xuống. Lấy tốc độ Tuyết Hoàng thú, ngay cả thái thượng môn chủ của Phần Thiên Môn cũng không thể đuổi kịp, nhưng hiện nay Tuyết Hoàng thú đang dựa vào dược lực để chống đỡ, trạng thái phi hành cực nhanh căn bản không duy trì được lâu, hơn nữa vị trí hiện nay của Tiêu Linh Tịch cũng cách Phần Thiên Môn không xa, cho nên hắn kiên quyết không cùng Tiêu Liệt rời đi, bằng không sẽ có khả năng bị đuổi theo.
Hơn nữa, mục tiêu của Phần Thiên Môn cũng không phải là Tiêu Liệt mà là hắn. Nếu hắn xuất hiện, tự nhiên không có người đi quản Tiêu Liệt. Tiêu Liệt cứ như thế rời đi liền an toàn!
Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt được an toàn cứu ra khỏi Phần Thiên Môn khiến Vân Triệt cuối cùng cũng an lòng. Nhưng đối với hắn mà nói, sự tình tuyệt không kết thúc như thế. Bởi vì hiện tại là lúc hắn chính thức hướng Phần Thiên Môn đòi nợ.
Long Khuyết ầm ầm đập xuống đất, hơn mười đạo liệt ngân từ dưới chân của hắn lan tràn ra, một mực lan tràn đến dưới chân của của không ít đệ tử Phần Thiên Môn ở xung quanh, để cho bọn họ trong sợ hãi cuống quít lui về phía sau, nhìn dáng vẻ chật vật của những tên đệ tử Phần Thiên Môn, hắn cuồng tiếu nói:
- Không sai! Vân gia gia của các ngươi lại tới rồi! Các ngươi ngoan ngoãn chờ cho ta! Vân Triệt ta ở đây lập thệ, trong vòng một tháng, ta se khiến Phần Thiên Môn các ngươi, vĩnh viễn xoá tên khỏi Thiên Huyền đại lục!
Thanh âm của Vân Triệt cực kỳ chói tai, nó truyền tới khắp các ngóc ngách của Phần Thiên Môn. Trong tiếng cười điên cuồng Vân Triệt thu hồi Long Khuyết, thân thể chuyển thế hướng về phương nam bỏ chạy, rất nhanh liền thân ảnh tiêu thất ở trong màn đêm.
Cũng không lâu lắm, một tiếng rống giận như sét đánh phá không truyền tới:
- Nghiệt súc! Tối nay, lão phu sẽ cho ngươi có đường đến không có đường lui!!!
Cái thanh âm này, so với Vân Triệt càng thêm điếc tai, đồng thời xen lẫn sự phẫn nộ sâu đậm, hiển nhiên là hắn bị Vân Triệt làm làm tức giận triệt để. Thanh âm còn chưa hoàn toàn hạ xuống, hai cái bóng đen liền lăng không mà qua, xông thẳng phương hướng Vân Triệt bỏ chạy đuổi theo, tốc độ nhanh như quỷ mị... Hai cái bóng đen này, một cái là thái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt của Phần Thiên Môn, một là thái thượng trưởng lão Phần Tử Nha!
Rất nhanh, Phần Đoạn Hồn cùng tất cả các trưởng lão cũng cấp tốc chạy tới, nhìn thấy phía trên long ngục là một mảnh hỗn độn thì bọn họ cũng hít sâu một hơi lãnh khí.
- Môn chủ, chúng ta có cần đi trợ giúp thái thượng môn chủ hay không?
Phần Mạc Cực xin chỉ thị.
- Không cần!
Phần Đoạn Hồn giơ tay lên:
- Lấy thực lực của phụ thân và thái trưởng lão, căn bản không cần chúng ta trợ giúp. Hừ, hôm qua vừa mới bị thương nặng, lực lượng đại hao tổn, không nghĩ tới hôm nay hắn dám xông tới... Lần này, phụ thân và thái thượng trưởng lão đồng loạt ra tay, hắn có chạy đằng trời.
- Rốt cuộc là hắn còn quá trẻ, vì cứu một người không phải thân nhân, cư nhiên không để ý thương thế đi tìm cái chết. Thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão đồng loạt ra tay, tuyệt đối là vạn vô nhất thất, tin tưởng trong nửa khắc đồng hồ là có thể đắc thủ... Lần này, cần phải cho Vân Triệt trả giá thảm trọng!
Một vị trưởng lão khác cắn răng nghiến lợi nói, giống như Vân Triệt đã bị bọn họ bắt được vậy.
Vân Triệt mới vừa lao ra khỏi Phần Thiên Môn không lâu, phía sau liền có hai đạo khí tức vô cùng cường đại đuổi theo hắn mà đến. Hắn hơi sửng sờ, tùy thời cười lạnh một tiếng... Hắn không nghĩ tới, lại là hai lão bất tử của Phần Thiên Môn đồng thời đuổi theo, đơn giản là...
Thật tốt quá!!
Bình thường Vân Triệt đeo Long Khuyết đi lại, cầm Long Khuyết chiến đấu đúng là một loại huấn luyện. Có Long Khuyết nơi tay Vân Triệt liền có năng lực hủy diệt cực mạnh, nhưng hành động cực kỳ khiếm khuyết, né tránh, đánh bất ngờ đều phải ỷ lại vào Tinh Thần Toái Ảnh. Mà một khi bỏ Long Khuyết ra, Vân Triệt tựa như bỏ được ngọn núi lớn trên lưng xuống, tốc độ sẽ nhanh như bôn lôi, để cho hai đại cường giả Vương Huyền sau lưng trong khoảng thời gian ngắn không thể đuổi kịp.
Ba đạo nhân ảnh một trước hai sau vụt qua đêm tối, hai đạo khí tức gắt gao tập trung vào Vân Triệt. Lúc bọn họ đuổi kịp, lòng của hai người càng ngày càng kinh nghi... Hôm qua Vân Triệt chịu thương, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng. Với thương thế cùng tiêu hao như vậy và mới trôi qua có một ngày rưỡi thời gian mà hắn lại cư nhiên khôi phục được đến trình độ bọn họ chạy lâu như vậy mới đuổi kịp.
Bất tri bất giác, khoảng cách bảy tám chục dặm xẹt qua chân bọn họ, khoảng cách giữa hai đại Vương Huyền và Vân Triệt từ một dặm lúc ban đầu rút ngắn xuống không đến ba mươi trượng, mà lúc này phía trước Vân Triệt cũng xuất hiện một mảnh rừng cây âm trầm ở trong bóng tối.
- Nghiệt súc! Dựa vào những việc ngươi đã gây ra cho Phần Thiên Môn, tối nay ta chắc chắn bầm thây ngươi thành vạn đoạn! Coi như ngươi chạy trốn tới thiên nhai, cũng đừng nghĩ chạy ra khỏi lòng bàn tay của lão phu!!
Phần Nghĩa Tuyệt tức giận quát, hắn đã cách Vân Triệt, càng ngày càng gần.
- Chỉ bằng ngươi, còn không xứng!!
Vân Triệt đang chạy như điên bỗng nhiên quay người, nắm Long Khuyết trong tay, bạo hống một tiếng, hư ảnh thiên lang xuất hiện ở phía sau, một cái Thiên Lang trảm hướng về phía hai người trong không trung.
Ngao ô!!!!
Hư ảnh thiên lang xông lên trời, lực lượng mạnh mẽ tới cực điểm để cho sắc mặt hai người đồng thời đại biến, càng không dám hợp lực đi đón đỡ, mà đồng thời thuấn di ở trên không, hướng hai cái phương hướng nhanh chóng né qua... Thiên Lang chi ảnh lướt sát qua bên người, để cho tóc gáy toàn thân bọn họ đều dựng thẳng lên trong nháy mắt. Loại cảm giác kinh khủng này để cho bọn họ minh bạch, nếu như bị đạo hư ảnh thiên lang này chính diện đập trúng, ngay cả là bọn họ, cũng muốn bị trọng thương.
Hai người toàn lực tránh né khiến cho bọn họ xuất hiện gián đoạn trong nháy mắt. Thừa cơ hội này, Vân Triệt liền xông vào trong rừng rậm phía trước, sau đó lấy tốc độ cực nhanh xông thẳng về phía nam.
- Hừ! Vẫn còn ở vọng tưởng đào tẩu từ trong tay chúng ta sao!
Hai người đồng thời tập trung khí tức của Vân Triệt lại, tiếp tục đuổi theo. Dưới tốc độ nhanh như cuồng phong, rất nhanh thân ảnh hai người liền hoàn toàn tiêu thất ở trong màn đêm.
Mà lúc này, thân ảnh của Vân Triệt lại từ trong rừng cây đi ra, Vân Triệt nhìn phương hướng hai đại Vương Huyền rời đi cười nhạt một tiếng, trên người của hắn bao phủ một tầng Băng Vân Chi Bích thật mỏng.
Không sai, thứ Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha đuổi theo, chính là huyền cương của hắn.
Vân Triệt mang theo Băng Vân Chi Bích đi vòng về hướng Phần Thiên Môn, theo cự ly càng càng kéo xa, tốc độ của Vân Triệt càng lúc càng nhanh. Ở khoảng cách đủ an toàn, hắn triệt để bỏ Băng Vân Chi Bích xuống, khiến tốc độ của hắn được khai hỏa toàn bộ, xông thẳng tới chỗ Phần Thiên Môn.
Cũng không lâu lắm, từng mảnh hỏa quang ở hậu phương xa xôi phóng lên cao... trong rừng rậm âm u, Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha vì bức Vân Triệt ra mà dùng phương pháp đặc thù, phóng hỏa đốt rừng. Bọn họ không cho là Vân Triệt có thể từ trong tập trung của bọn họ đào tẩu được, cũng không tin tưởng Vân Triệt vừa mới mất đi khí tức, kỳ thực đã ở bên ngoài mười dặm từ lâu.