Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 340 - Chương 341: Phượng

. ._171__1" class="block_" lang="en">Trang 171# 1

 

 

 

Chương 341: Phượng



Tại Phần Thiên Môn, mọi người cho rằng một khi thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão tự mình xuất thủ thì Vân Triệt hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhưng bọn họ không nghĩ tới cảnh tượng mà mình nhìn thấy không phải là thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão lại mang theo Vân Triệt trở về... Mà chỉ có Vân Triệt xuất hiện.

- Vân... Vân Triệt!

Khi Vân Triệt một người một kiếm xuất hiện ở Phần Thiên Môn, tất cả những người này liền hiểu được như thế nào là ác quỷ địa ngục, toàn bộ mọi người đều kinh hồn táng đảm. Phần Mạc Cực liền thất thanh quát:

- Thái thượng môn chủ... Cùng thái thượng trưởng lão đâu? Thế nào lại chỉ có mình ngươi?

- Ngươi nói hai cái ngu xuẩn kia sao?

Trên mặt Vân Triệt hiện lên nụ cười lạnh:

- Hiện tại cũng chẳng biết bọn họ đang nhàn nhã nghịch lửa ở đâu cái trong rừng cây, bọn họ thích nghịch lửa, mà ta... thích sát cẩu!

Ánh mắt cùng giọng điệu của Vân Triệt thoáng cái trở nên âm lãnh không gì sánh được, kèm theo một tiếng long ngâm cuồng bạo. Trong nháy mắt, Long Khuyết bỗng chém ra.

- Ngăn cản hắn!

Phần Đoạn Hồn chợt rống giận một tiếng. Sau khi đã kiến thức được sự đáng sợ của Vân Triệt ngày hôm qua, hiện giờ cảm súc của Phần Đoạn Hồn đối với Vân Triệt chỉ có kiêng kỵ cùng sợ hãi sâu đậm. Ngay khi nhìn thấy Vân Triệt thoát khỏi sự truy sát của Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha, trở lại Phần Thiên Môn, tâm Phần Đoạn Hồn liền thoáng cái ngã vào đáy cốc, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn vết thương ngày hôm qua của Vân Triệt chưa khôi phục.

Thế nhưng khiến cho hắn thất vọng là một kiếm của Vân Triệt nện xuống liền hóa thành phong bạo đáng sợ bạo trực tiếp đánh bay năm vị trưởng lão! Ngoài việc uy thế của hắn không bằng với ngày hôm qua thì bộ dáng hắn cũng không có nửa điểm thụ thương cùng yếu ớt.

- Phụ thân, ngươi đang ở đâu?

Vân Triệt lại một lần nữa xông vào trong Phần Thiên Môn!

Phần Đoạn Hồn một bên lui về phía sau, một bên cầm truyền âm ngọc phù, dùng âm thanh lớn nhất gầm lên. Âm thanh của hắn vừa truyền đi, Phần Nghĩa Tuyệt còn chưa kịp đáp lại, một cổ khí tức tử vong liền tới gần. Trong nháy mắt khi Phần Đoạn Hồn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trọng kiếm của Vân Triệt chỉ còn cách hắn không tới năm trượng.

- Đừng tổn thương môn chủ ta!

Trong nháy mắt, tiếng rít gào như tiếng sấm dậy vang lên, hơn mười đạo hỏa long tráng kiện từ bốn phương tám hướng đánh về phía Vân Triệt, sau đó đồng thời nổ tung trên người hắn. Nhưng những đạo huyền hỏa đến từ Thiên Huyền cường giả này lại chỉ hơi cản trở thế tiến của Vân Triệt mà không hề gây ra thương tổn cho hắn. Vân Triệt lập tức phá vỡ từng đạo hỏa diễm, ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn lên phía trước dù chỉ một chút, trong khoảnh khắc hắn liền đập ra một đạo Bá Vương Nộ mang theo tiếng long ngân chấn nhiếp hồn người...

- Ầm!

Dưới sự áp chế tuyệt đối của lực lượng cùng huyền khí, toàn bộ bốn thanh Phần Thiên Đao cấp Địa Huyền che ở trước người Vân Triệt lập tức bị phá hủy thành bốn mảnh, bốn vị trưởng lão của Phần Thiên Môn lập tức thổ huyết, thân thể cả bốn người liền bị đánh bay ra ngoài vài chục trượng, loay hoay cả nửa ngày đều không thể đứng lên.

- Phần Hỏa Nhiên Thiên!

Bất chợt, một thanh trường đao được tử viêm bao phủ điên cuồng bổ tới phía sau Vân Triệt. Lúc này, thân thể Vân Triệt không chút nhúc nhích, dường như hắn không hề phát hiện ra đạo công kích này. Nhưng thời điểm trường đao chỉ còn cách thiên linh của hắn nửa thước thì đột nhiên một tay của hắn nhanh như tia chớp vươn ra, chộp lên trên lưỡi đao của Phần Thiên Đao... Trong khoảnh khắc, một tiếng vang vô cùng chói tai vang lên, toàn bộ Phần Thiên Đao cùng tử viêm đều trực tiếp đứt đoạn.

Trong miệng vị trưởng lão ra tay đánh lén Vân Triệt liền phun ra một búng máu, ngay cả tròng mắt hắn cũng suýt nữa nhảy ra khỏi hốc mắt. Vân Triệt chợt động thủ chưởng, nửa đoạn thân đao trong tay hắn liền nổ bắn ra, lập tức đâm lên thân thể vị trưởng lão của Phần Thiên Môn kia, gắt gao định hắn lên trên mặt đất.

- Thập cửu đệ... A! Vân Triệt, ta giết ngươi!

Nhìn người vừa bị mảnh vỡ Phần Thiên Đao của mình đóng đinh trên mặt đất, hai mắt Phần Mạc Cực liền trở lên đỏ ngầu. Trong nháy mắt toàn bộ nỗi sợ hãi ban đầu trong lòng hắn lập tức hóa thành sự điên cuồng, hắn vứt bỏ Phần Thiên Đao, thủ chưởng hắn lập tức biến thành một huyết sắc chi trảo to lớn đánh thẳng lên ngực Vân Triệt.

- Hừ, không biết tự lượng sức mình.

Lúc này, huyết trảo vừa vặn đụng lên trên kiếm quang từ trên Long Khuyết bắn ra, chỉ trong nháy mắt, Phần Thiên Huyết Trảo ẩn chứa oai của cường giả Thiên Huyền cảnh liền bị đánh nát, Long Khuyết trong tay Vân Triệt liền hời hợp chém về phía Phần Mạc Cực đang lâm vào điểm cuồng, không muốn sống.

- Nhị trưởng lão mau tránh ra!

Biết rõ sự kinh khủng của trọng kiếm trong tay Vân Triệt đám trưởng lão, các chủ của Phần Thiên Môn lập tức hoảng sợ gầm lên.

- Phanh!

Thời điểm Long Khuyết trùng điệp nện lên ngực Phần Mạc Cực, âm thanh gãy vỡ của hơn mười cây xương ngực của hắn lập tức vang lên tại trong tai tất cả mọi người một cách vô cùng rõ ràng. Thân thể Phần Mạc Cực lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây, trong miệng hắn phun ra huyết vụ đầy trời cùng từng mảnh nội tạng nát vụn, lúc hắn rơi xuống đất, đã không còn một chút động tĩnh nào.

Sau đại trưởng lão Phần Mạc Ly, nhị trưởng lão Phần Mạc Cực lại chết thảm dưới kiếm của Vân Triệt.

- Nhị trưởng lão!

Toàn bộ người của Phần Thiên Môn đều chìm trong sợ hãi run rẩy. Bọn họ không hề nghĩ đến, “con mồi” mà bọn họ trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc lấy thủ đoạn hèn hạ dẫn tới lại là một tên ma quỷ kinh khủng như vậy, chính kẻ mà bọn họ coi là “con mồi” lại đang từng bước ép bọn họ hướng tới thâm uyên tuyệt vọng. Từ sau khi hắn trở lại Phần Thiên Môn cho tới lúc này còn chưa tới ba mươi hô hấp, vậy mà lại có ba vị trưởng lão, một vị các chủ chết dưới tay hắn cùng tám người bị thương với trình độ bất đồng... Về phần những đệ tử phía dưới trưởng lão Phần Thiên Môn cũng bị chết một mảng lớn. Bởi vì cho dù chỉ là dư ba của trọng kiếm trong tay Vân Triệt tràn tới thì cũng là thứ mà bọn họ không có biện pháp nào có thể thừa nhận... Tất cả đều bị miểu sát mà không hề thụ thương.

Phần Đoạn Hồn bi phẫn quát:

- Vân Triệt, ngươi khinh người quá đáng!

- Là các ngươi khinh người quá đáng trước!

Vân Triệt quát lại:

- Đám người Phần Thiên Môn các ngươi suýt nữa đã đưa ta vào chỗ chết, ta cuối cùng vẫn để lại cho các ngươi một con đường sống! Nhưng các ngươi, lại không có thu liễm, mà lại dám động tới thân nhân của ta... Hiện giờ lại nói ta khinh người quá đáng? Ta khinh!

Vân Triệt nâng kiếm chỉ vào Phần Đoạn Hồn, gầm nhẹ nói:

- Ở trong mắt ta, toàn bộ tông môn các ngươi đều không trong yếu bằng một sợi tóc của thân nhân ta! Dám đụng đến gia gia cùng tiểu cô mụ (bà đỡ đẻ) của ta thì ta muốn khiến cho Phần Thiên Môn các ngươi phải diệt môn!

Vẻ mặt Phần Đoạn Hồn khó coi tới cực điểm, hắn đã hiểu ra toàn bộ căn nguyên, hắn hận không thể tự tay phế đi Phần Tuyệt Thành. Hắn tức giận nói:

- Mơ mộng hão huyền! Phần Thiên Môn ta có nội tình nghìn năm, ngươi lại vọng tưởng có thể diệt được Phần Thiên Môn ta sao? Các vị trưởng lão cùng các chủ mau dùng toàn lực ngăn cản hắn! Thái thượng môn chủ cùng thái trượng trưởng lão đang dùng tốc độ cao nhất hồi tông, hai người họ sẽ lập tức trở về!

Nộ hỏa phần thiên đốt lên một mảnh tử hồng sắc trên bầu trời đêm. Tất cả trưởng lão, các chủ đều đánh ra huyền hỏa, hoàn toàn nuốt chửng Vân Triệt vào bên trong. Lúc này, Vân Triệt chợt cười lạnh một tiếng, quát:

- Không phải là Phần Thiên Môn các ngươi rất thích nghịch lửa sao? Lần này ta đây liền cho đám Phần Thiên Môn các ngươi... chơi lửa thỏa thích một lần!

- Phần... Tinh... Yêu... Liên!

Vân Triệt lập tức nhảy lên thật cao, trong nháy mắt một đóa Phượng Hoàng Hỏa Liên vô cùng to lớn liền nở rộ giữa không trung, hỏa diễm xích hồng sắc một mực bành trướng ra ngoài trăm trượng, hỏa quang đỏ bừng lập tức bao trùm toàn bộ khu vực rộng tới trăm trượng này vào bên trong.

- Mau... Đi mau!

Hỏa liên trên không trung phát tán ra nhiệt độ vô cùng kinh khủng khiến cho sắc mặt của những người từ khi sinh ra đã bắt đầu chơi đùa với lửa này đại biến. Trong khoảnh khắc, tất cả những vị trưởng lão cùng các chủ này liền không chút suy nghĩ, lập tức lấy huyền lực toàn thân tạo nên một đạo bình chướng phòng ngự mạnh nhất, sau đó những người này liền chạy thục mạng ra ngoài trăm trượng.

Phần Tinh Yêu Liên dần nở rộ đến kích thước lớn nhất, từ xa nhìn lại đạo Phần Tinh Yêu Liên này giống như một đóa hỏa diễm liên hoa đỏ bừng nở rộ giữa không trung, tỏa ra vẻ đẹp không cách nào hình dung trong bầu trời đêm. Trong nháy mắt, đóa hỏa liên này hạ xuống từ trên không trung liền hình thành một biển lửa điên cuồng thôn phệ tất cả, đốt cháy tất cả. Trong khoảnh khắc, nhiệt độ vô cùng cao hầu như lan tràn ra toàn bộ Phần Thiên Môn, khiến cho cả Phần Thiên Môn như gặp phải khảo nghiệm của địa ngục chi hỏa. Đám đệ tử của Phần Thiên Môn không kịp né tránh trong Phượng hoàng chi viêm lập tức bị đốt thành than cốc, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có cơ hội phát ra.

Mặc dù đang ở bên ngoài ba mươi dặm nhưng Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha vẫn nhìn thấy bầu trời Phần Thiên Môn biến thành một mảng đỏ bừng một cách vô cùng rõ ràng. Nhất thời cả hai người đều bạo hống một tiếng, hai người lập tức đề thăng tốc độ tới cực hạn, điên cuồng phóng đi.

Vân Triệt cũng không có ý định ở lâu trong Phần Thiên Môn, cũng không phải hắn kiêng kỵ Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha, mà là trong lòng tràn đầy sự tưởng nhớ với gia gia cùng tiểu cô mụ. Nếu như đồng thời đối mặt với Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha thì hắn muốn thoát thân cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Vân Triệt lập tức nhảy ra khỏi hỏa liên, hơi tìm lại trong ký ức, sau đó hắn liền xông thẳng về hướng Phần Tuyệt Thành.

- Phanh!

Tường của Tuyệt Thành Các bị một kiếm nổ tan, Vân Triệt liếc mắt liền thấy trên mặt Phần Tuyệt Thành không có chút huyết sắc. Những ngày này, Phần Tuyệt Thành đều vượt qua trong sự nơm nớp lo sợ, bởi vì hắn biết rõ, ban đầu kẻ muốn giết Vân Triệt chính là hắn, xét cho cùng thì toàn bộ ân oán của Vân Triệt cùng Phần Thiên Môn đều bởi vì hắn mà ra. Vì vậy chắc chắn Phần Nghĩa Tuyệt sẽ rất phận nộ đối với hắn. Đến rồi giờ khắc này, hắn đã triệt để hối hận như muốn chặt đứt ruột... Lúc này, hi nhìn thấy Vân Triệt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt thì hắn giống như thoáng cái liền rơi vào trong ác mộng.

- Vân Triệt, ngươi...

Phần Tuyệt Thành vừa mới run rẩy phun ra ba chữ, liền bị Vân Triệt cầm lấy cổ áo nhấc lên giống một con gà con.

Trong nháy mắt, Long Khuyết trong tay Vân Triệt liền biến mất, thân thể hắn chợt hóa thành một đạo bóng ảnh, lao thẳng về phương bắc, thân ảnh hắn rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm... Phía sau lưng hắn chợt truyền đến từng trận hò hét mang theo sự kinh hoảng.

- Thiếu chủ! Thiếu chủ!

Thời điểm Phần Nghĩa Tuyệt cùng Phần Tử Nha chạy về tới Phần Thiên Môn thì tông môn của bọn họ đã biến thành một đống hỗn độn, không còn hình dáng, phượng hoàng chi hỏa vẫn đang hừng hực thiêu đốt. Đây là hỏa diễm mang theo thuộc tính của phượng hoàng, ngay cả là có huyền công hệ hỏa của đám trưởng lão Phần Thiên Môn đi chăng nữa thì cũng rất khó có thể áp chế, dập tắt những đạo phượng hoàng chi hỏa này.

Mà lúc này, Vân Triệt đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa hắn còn mang theo thiếu chủ Phần Tuyệt Thành của bọn họ.

Phần Nghĩa Tuyệt tức tới toàn thân run rẩy, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm lão huyết, trong Phần Thiên Cốc quanh quẩn tiếng rống như âm thanh ác quỷ của hắn:

- Vân Triệt! Ta, Phần Nghĩa Tuyệt, chắc chắn sẽ khiến ngươi biến thành tro bụi!

Vân Triệt một đường bay về hướng bắc, sau đó từ từ quay lại phương bắc, về tới địa phương trước kia hắn từng ẩn thân cùng Tiêu Linh Tịch. Tuyết Hoàng Thú vẫn luôn trung thành bảo vệ trước huyệt động, khi nhìn thấy hắn trở về, nó liền phát ra một đạo âm thanh hoan hỉ. Sau khi nhảy vào trong huyệt động, hắn liền thấy được Tiêu Liệt đang thủ hộ bên người Tiêu Linh Tịch... Mà lúc này, Tiêu Linh Tịch đã ngủ mê man trong thời gian rất lâu cũng đồng thời mở mắt.

————————————

Màn đêm qua đi, ánh rạng đông lúc tờ mờ sáng lặng yên chiếu xuống. Trong Thương Hỏa Thành bị một mảnh im ắng bao trùm, ngoại trừ những thành vệ (người bảo vệ thành) gác đêm ra thì hầu như không nhìn thấy một thân ảnh nào qua lại.

Lúc này chợt xuất hiện một con Phong Liệt Điểu đang lao tới bầu trời của Thương Hỏa Thành. Trên lưng của Phong Liệt Điểu là một vị thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, trên mặt người này mang theo thần sắc lo lắng.

Thương Hỏa Thành chìm trong một mảnh an tĩnh khiến cho vị thiếu niên này có chút kinh ngạc. Hắn đứng ở giữa không trung trầm tư suy nghĩ, lại bỗng nhiên vỗ đầu một cái, lẩm bẩm:

- Được rồi! Ta nhớ là có để lại ấn ký truyền âm cho hắn.

Thiếu niên vội vã lấy ra truyền âm ngọc phù, bày ra truyền âm phù trận, sau khi lo nghĩ cẩn thận liền nói:

- Lão đại, ta là Tiểu Kiệt, hiện tại ta vừa mới đến Thương Hỏa khu vực, chuyện hai ngày nay giữa ngươi và Phần Thiên Môn ta đã đại khái biết rõ tất cả... Có địa phương nào mà ta có thể giúp một tay hay không?

Truyền âm phù trận thong thả biến mất, sau một hồi, trên truyền âm ngọc phù liền có trận pháp hiện lên, âm thanh Vân Triệt truyền đến:

- Ngươi đang ở đâu?

Nhận được hồi âm, gương mặt của Lăng Kiệt chợt hiện lên vẻ kinh hỉ, vội vã truyền âm nói:

- Bây giờ ta đang ở trên bầu trời của Thương Hỏa Thành. Ngươi đang ở đâu? Ta có thể đi tìm ngươi không?

Không lâu sau, âm thanh của Vân Triệt liền truyền đến:

- Ngươi hãy tới địa phương cách phía nam của Thương Hỏa Thành khoảng chừng hai mươi dặm, chỉ cần ngươi đến ta tự nhiên có thể phát hiện ra ngươi... Ta quả thật là có chuyện cần ngươi hỗ trợ.

- Ta lập tức tới ngay!

Lăng Kiệt thu hồi truyền âm ngọc phù, khống chế Phong Liệt Điểu bay nhanh tới hướng phía nam thành.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment