.
._171__2" class="block_" lang="en">Trang 171# 2
Chương 342: Lăng Kiệt đến
Tuy rằng có thể cứu Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch trở về một cách bình an, Vân Triệt vô cùng muốn dành cho Phần Thiên Môn một lần trả thù thảm thiết nhất nhưng hắn lại không có cách nào có thể không để ý tới việc trở về đoàn tụ cùng gia gia và tiểu cô mụ. Hiện giờ bọn họ vẫn chưa rời khỏi Thương Hỏa khu vực, nếu như hắn cứ mặc kệ mọi chuyện tiến đến giao chiến cùng Phần Thiên Môn thì rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm cho hai người.
Việc mà hắn cần nhất làm nhất lúc này chính là đưa hai người đến chỗ an toàn nhất.
Trời còn chưa sáng, Vân Triệt liền dẫn Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch đi ra khỏi Phần Thiên Cốc, từ từ tới gần Thương Hỏa Thành. Mà ở phía sau, hắn vẫn luôn để ý tới đạo truyền âm của Lăng Kiệt.
Rất nhanh, trên thiên không phương Bắc truyền đến tiếng kêu to của Phong Liệt Điểu. Đồng thời, Lăng Kiệt đang tận lực phóng khi tức của mình ra ngoài giúp cho Vân Triệt có thể dùng linh giác để nhận ra hắn. Lúc này, Vân Triệt đang ở cùng Tiêu Linh Tịch đón làn gió thổi dưới ánh bình minh, đột nhiên hắn liền đứng dậy, trong tay hắn bốc lên từng đạo Phượng Hoàng Chi Hỏa xích hồng sắc.
Nhất thời, Phong Liệt Điểu lập tức nhanh chóng bay xuống từ trên không trung, tuy còn chưa tới gần nhưng Lăng Kiệt đã không kịp chờ đợi được liền nhảy xuống, lảo đảo xông tới trước mặt Vân Triệt, gấp giọng nói:
- Lão đại, ngươi không sao chứ? Hả?
Trong khoảnh khắc Lăng Kiệt nhìn thấy Tiêu Linh Tịch bên người Vân Triệt cùng với Tiêu Liệt đang đứng cách đó không xa liền ngẩn người, sau đó vui vẻ nói:
- Bọn họ, chính là hai thân nhân của ngươi bị Phần Thiên Môn sao? Ngươi đã cứu được cả hai người bọn họ ra rồi sao? Thật tốt quá! Không hổ là lão đại, nhanh như vậy liền làm xong rồi.
- Ân!
Vân Triệt mỉm cười gật đầu, hắn nhìn ra được, sự lo lắng trên mặt Lăng Kiệt đều phát ra từ nội tâm mà không có chút giả dối nào, bất chợt, trong lòng hắn liền tràn ngập một mảnh ấm áp:
- Đây là gia gia của ta, đây là tiểu cô mụ của ta... Hắn là tiểu huynh đệ của ta, nhị thiếu trang chủ của Thiên Kiếm Sơn Trang, Lăng Kiệt.
Lăng Kiệt liền vội vàng tiến lên nói:
- Tiêu gia gâ tốt, ách... Cái này cái này... Tiểu cô mụ tốt... Vãn bối Lăng Kiệt, các ngươi cứ gọi ta Tiểu Kiệt là tốt rồi.
Nhìn thấy niên kỷ của Tiêu Linh Tịch cũng chỉ xấp xỉ cùng mình, âm thanh khi Lăng Kiệt kêu “tiểu cô mụ” trở nên cực kỳ khó nghe. Mà thân phận" thiếu trang chủ của Thiên Kiếm Sơn Trang" của hắn thì cũng khiến Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch thất kinh. Tiêu Liệt lập tức ha hả cười với Lăng Kiệt, trong con ngươi hắn lộ ra sự kinh ngạc cùng tán thưởng. Còn Tiêu Linh Tịch lại có chút câu nệ đáp một tiếng.
- Lăng thiếu... Trang chủ... Cứu ta... Cứu ta...
Lăng Kiệt vừa muốn nói, bỗng nhiên lại có một cái âm thanh khàn khàn truyền đến, men theo thanh âm, Lăng Kiệt mới nhìn đến trong bụi cỏ khô bên tay phải có một người đang nằm đó, nhãn thần người này tan rã, mặt không còn chút máu, quần áo đầu tóc vô cùng mất trật tự, tứ chi hơi run... Trên người của hắn đã không còn chút khia tức của huyền khí. Hiển nhiên huyền mạch của hắn đã bị hủy diệt.
- Phần Tuyệt Thành!
Ngay khi thấy rõ mặt người này, Lăng Kiệt liền kinh hô thành tiếng. Hắn chợt nhìn thoáng qua Vân Triệt, trong lòng tràn ngập một mảnh kinh ngạc... Vân Triệt lẻ loi một mình, không chỉ cứu được hai thân nhân từ trong tay Phần Thiên Môn, còn phản bắt đi Phần Tuyệt Thành... Nhìn khắp toàn bộ Thương Phong liệu có mấy người có thể làm được?
- Cứu ta... Cứu ta...
Nhìn thấy Lăng Kiệt nhận ra bản thân, trong mắt Phần Tuyệt Thành liền hiện lên một chút hy vọng, hắn nói một cách cầu khẩn:
- Tứ đại tông môn chúng ta... Đồng khí liền chi... Từ trước tới nay, Phần Thiên Môn ta cùng Thiên Kiếm Sơn Trang vẫn luôn giao hảo... Nhất định phải... Cứu ta... Cứu ta...
Phần Tuyệt Thành sợ chết, vô cùng sợ chết. Từ khi sinh ra hắn đã mang theo kim khỏa, hơn xa thân phận hoàng tử cùng gia thế, hắn được lớn lên trong vinh hoa cùng sự quan tâm của vô số người, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào một cảnh thê thảm như vậy.
- Ách, cái này...
Lăng Kiệt vuốt mũi, vẻ mặt áy náy nói:
- Vân Triệt là lão đại của ta, mà hình như giữa ta và ngươi... cũng không hề thân quen cho lắm. Vậy thì ngươi nghĩ thế nào mà lại muốn ta cứu ngươi từ trong tay của lão đại ta chứ? Chuyện này cũng không quá thích hợp cho lắm.
Phần Tuyệt Thành vừa mới bắt đầu sinh ra hy vọng thì nhất thời toàn bộ số hy vọng đó lại hóa thành tuyệt vọng.
- Tiểu Kiệt, sao ngươi lại tới nơi này?
Vân Triệt hỏi.
Lăng Kiệt quay lại, nghiêm mặt nói:
- Thực ra từ bốn ngày trước, ta đã đạt được tin tức nói người của Phần Thiên Môn tiến tới Lưu Vân Thành, sau đó lại dẫn theo hai người phản hồi tông môn, mà hai người kia, rất có thể chính là thân nhân của ngươi.
Chân mày Vân Triệt khẽ động... Không hổ là Thiên Kiếm Sơn Trang, chuyện này nhất định được Phần Thiên Môn bảo mật vô cùng kỹ càng nhưng Thiên Kiếm Sơn Trang vẫn có thể đạt được tin tức nhanh như vậy.
- Lúc đó ta vô cùng sốt ruột và phẫn nộ, vì vậy đã khuyên bảo phụ thân đứng ra...
Thần tình Lăng Kiệt thoáng hiện lên vẻ lúng túng nói:
- Nhưng phụ thân ta lại không phải loại người nhiều chuyện. Vì vậy ta đã tự mình rời khỏi Thiên Kiếm Sơn Trang, chuẩn bị đi tới nơi này, khuyên bảo Phần Thiên Môn thả thân nhân của ngươi ra. Lấy thân phận của ta, lại đưa ra tên phụ thân thì Phần Thiên Môn sẽ phải bán cho ta phần mặt mũi này. Bằng không, cùng lắm thì ta sẽ tiến đến uy hiếp Phần Thiên Môn, nếu không thả người thì ta sẽ mang loại hành động hèn hạ đáng ghê tởm này của bọn họ lan rộng ra ngoài. Lúc đó ta cũng muốn truyền âm cho ngươi biết về đoạn tin tức này, nhưng ta nghĩ lấy tính cách xung động của ngươi sẽ làm ảnh hưởng tới đại sự nên ta cũng không nói cho ngươi biết. Ta chuẩn bị sau khi cứu ra hai người bọn họ ra thì sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng không nghĩ tới khi ta đang trên đường tới, liền nghe được người của Sơn Trang nói ngươi đã đến Phần Thiên Môn, đồng thời còn đại chiến một hồi với Phần Thiên Môn. Ngay cả Thiên Hỏa Phần Tinh Trận được ghi chép lại trong Sơn Trang cũng bị ngươi hủy, ngươi còn bức ra thái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt cùng thái thượng trưởng lão Phần Tử Nha đã ẩn nấp từ lâu trong Phần Thiên Môn.
Lúc này, Vân Triệt cũng không biết nói gì.
Toàn bộ sự tình phát sinh trong Phần Thiên Môn đều được Thiên Kiếm Sơn Trang biết đến nhất thanh nhị sở. Hiển nhiên, bên trong Phần Thiên Môn có cơ sở ngầm của Thiên Kiếm Sơn Trang!
- Tiểu Kiệt, cám ơn ngươi.
Vân Triệt chân thành nói.
Vị thiếu niên non nớt cùng hồn nhiên mang theo xung động cùng sự nhiệt huyết năm đó trở thành tiểu đệ của hắn năm đó hiện nay đã thành thục, nhưng vẫn ở trong thời khắc này, bôn ba mấy ngàn dặm đến đây vì hắn. Phần chí tình này khiến cho hắn khó có thể bỏ qua.
- Không cần! Không cần!
Lăng Kiệt vội xua tay nói:
- Làm việc cho lão đại chính là việc ta phải làm. Huống hồ ta cũng không thể giúp ngươi cái gì.
Nói đến đây, hai mắt Lăng Kiệt liền tỏa ra ánh sáng kích động vạn phần nói:
- Lão đại! Quả thực là ta cũng không thể tưởng tượng được sự lợi hại của ngươi bây giờ! Ngươi lại có thể một người giết cho Phần Thiên Môn tới mức đảo lộn hoàn toàn, hơn nữa còn ép cho thái thượng môn chủ xuất hiện. Mà hiện tại ngươi lại có thể bắt được Phần Tuyệt Thành... Lão đại, mỗi một việc này ngươi làm đều kinh thiên động địa, nếu như nói ra thì nhất định sẽ có người không tin.
- Đây là bọn hắn gieo gió gặt bão... Sự việc này rất nhanh sẽ được người trong toàn thiên hạ biết đến, ta không chỉ muốn sơn môn của Phần Thiên Môn bị hủy diệt mà càng muốn tất cả danh vọng cùng tôn nghiêm của Phần Thiên Môn bị hủy.
Khi nói những lời này, giọng điệu của Vân Triệt rất bình tĩnh. Lăng Kiệt nhìn hắn, trong lòng không tự chủ được rùng mình một cái. Những lời này khiến cho hắn nhận thức một cách rõ ràng, thân nhân của Vân Triệt chính là nghịch lân của hắn, chính là người mà không ai có thể đụng chạm đến.
Nghĩ đến lúc đầu ở Ngự Kiếm Thai, vì Hạ Nguyên Phách, Vân Triệt lại không chút do dự dùng tính mạng của bản thân cứu giúp... Đối với người thân cận, hắn có thể liều lĩnh như vậy, còn đối với địch nhân thì hắn lại tàn nhẫn như ác ma... Vào giờ khắc này, Lăng Kiệt bỗng cảm thấy bản thân may mắn khi mình không phải là địch nhân của Vân Triệt, may mắn vì Thiên Kiếm Sơn Trang cũng không là địch với Vân Triệt.
- Tiểu Kiệt, ta có một việc, cần ngươi hỗ trợ.
Vân Triệt nói.
Lăng Kiệt gật đầu:
- Lão đại ngươi nói đi, ta nhất định sẽ toàn lực hoàn thành.
Vân Triệt xoay người, nhìn Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch:
- Giúp ta, đưa gia gia cùng tiểu cô mụ của ta đưa đến Thương Phong Hoàng Thành. Ta vốn muốn trước tiên cùng bọn họ phản hồi Tân nguyệt thành, nhưng nếu ngươi đã đến thì ta lại cải biến chủ ý.
- Tốt!
Lăng Kiệt không chút do dự đáp ứng, sau đó lại có chút nghi vấn hỏi:
- Vậy ngươi...
- Tiểu Triệt, ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Bên ngoài, Tiêu Linh Tịch nghe được lời nói của Vân Triệt liền cuống quít đi tới giữ hắn lại.
Vân Triệt cầm tay Tiêu Linh Tịch thủ, nhìn nàng và Tiêu Liệt nói:
- Tiểu Kiệt là thiếu trang chủ của Thiên Kiếm Sơn Trang, để hắn bảo hộ thì các ngươi có thể an toàn đi đến Thương Phong Hoàng Thành, ta sẽ tới đó muộn vài ngày, nhưng cũng chỉ có vài ngày mà thôi, ta cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ bình an hội hợp cùng các ngươi.
- Ngươi... Ngươi muốn lưu lại đối phó với Phần Thiên Môn sao?
Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng nói, trong con ngươi nàng lặng yên có hơi nước tràn ra:
- Chúng ta đều đã trốn ra ngoài, vì sao ngươi còn muốn trở lại đó, đưa thân vào nguy hiểm? Phần Thiên Môn lợi hại như vậy, ta sợ... Ta sợ...
Vân Triệt cười khẽ, thong thả cùng kiên định nói:
- Bởi vì, ta muốn cho Phần Thiên Môn biết, càng muốn cho người trong toàn thiên hạ biết, một khi động tới gia gia cùng tiểu cô mụ của ta thì sẽ có kết cục như thế nào! Thù bọn họ truy sát ta, ta có thể tạm thời nhẫn nại, nhưng nếu chúng dám động đến các ngươi thì bất luận là người nào thì ta cũng tuyệt không buông tha! Ta muốn Phần Thiên Môn bị diệt, ta muốn nói cho tất cả những người trên đời này biết hậu quả khi động tới các ngươi!
An toàn, an nhàn, nhẫn nại, né tránh không phải là thỏa hiệp, mà phải là uy hiếp tuyệt đối mới khiến người ta không dám đụng vào!
Trong một đời ở Thương Vân đại lục, Vân Triệt hiểu rất rõ ràng về điểm này.
Hắn muốn cho Tiêu Linh Tịch cùng Tiêu Liệt sống trong sự an toàn tuyệt đối tại Thương Phong đế quốc, sẽ không có người nào dám khi dễ cùng thương tổn hai người.
- Thế nhưng... Thế nhưng... cha, ngươi mau khuyên nhủ Tiểu Triệt, ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện.
Tiêu Linh Tịch hướng ánh mắt về phía Tiêu Liệt nhờ hắn giúp đỡ.
- Chuyện này, ta ủng hộ Triệt Nhi đi làm.
Tiêu Liệt than nhỏ một tiếng, nói.
- A?
Tiêu Linh Tịch khẽ che miệng, khuôn mặt hiện lên vẻ không biết làm sao.
- Phần Thiên Môn đã bị khi dễ đến như vậy rồi, nếu như lúc này Triệt Nhi không thu tay lại thì nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho Triệt Nhi.
Tiêu Liệt đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên vai Vân Triệt nói:
- Đối với ta mà nói, ngươi trưởng thành tới mức này giống như một giấc mộng vậy. Hiện giờ ta đã nhìn thấy ngươi trưởng thành, cho dù lập tức chết đi thì ta cũng vô cùng vui mừng. Hãy thỏa thích đi làm chuyện ngươi muốn làm. Sự trưởng ghành của ngươi sau ba năm giống như thần dụ vậy, ta tin tưởng coi như là Phần Thiên Môn cũng không thể trở thành trở ngại của ngươi. Ta và Linh Tịch sẽ trở lại Hoàng Thành chờ ngày đoàn tụ cùng ngươi.
- Tốt... Tốt!
Vân Triệt liên tục gật đầu, khóe miệng hắn giật giật, vừa muốn nói gì đó nhưng lại lộ vẻ do dự:
- Gia gia, có chuyện này ta không biết có nên nói cho người biết hay không!
- Ha ha!
Tiêu Liệt nở một nụ cười bình hòa nói:
- Cả đời này ta từng có vô số người thân thương, cũng trải qua vô số sự thương tâm, trên cái thế giới này, từ lâu đã không còn đồ đạc mà ta không thể thừa nhận nữa rồi. Ngươi muốn nói cái gì thì cứ việc nói ra.
Tang tử tang tôn tang thê... Những năm này, Tiêu Liệt đã trải qua sự tuyệt vọng đau khổ tới mức nào, trong tâm Vân Triệt chợt dấy lên một trận chua xót, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Gia gia, ta đã biết là ai năm đó đã truy sát cha mẹ ruột của ta cũng chính là người sát hại Tiêu thúc thúc.
Nguyên bản khí tức của Tiêu Liệt bình tĩnh như nước, không có chút gợn sóng nhưng ngay khi lời nói của Vân Triệt truyền đến, toàn thân hắn liền mạnh mẽ chấn động. Trong khoảnh khắc, trong mắt hắn thoáng lên một mảnh sương mù, trải qua một lúc lâu, hắn mới xoay đầu lại, dùng thanh âm run rẩy nói:
- Ngươi nói... cái gì? Ngươi tìm được... hung thủ rồi sao?
Tiêu Ưng, nhi tử mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng là con trai duy nhất của hắn bị người hạ độc thủ, con dâu tự tử. Sau khi thê tử của hắn sinh hạ Tiêu Linh Tịch cũng bởi vì bi thương quá độ mà chết... Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhân sinh của Tiêu Liệt liền thoáng cái ngã xuống vạn trượng dưới vực sâu tuyệt vọng. Nếu không phải còn có Tiêu Linh Tịch cùng Vân Triệt cần hắn nuôi lớn thì hắn đã đi theo thê tử từ lâu.
Tên hung thủ giết chết con của hắn ngưng tụ toàn bộ oán hận của hắn trong kiếp này. Hắn đã tìm sươt vài chục năm qua, chưa từng ngừng tìm kiếm... Hắn trời sinh tính thiện lương ôn hòa, trong cuộc đời này chưa bao giờ giết người nhưng hắn lại hận không thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trên đời khiến tên hung thủ kia bị lăng trì xử tử!