Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 342 - Chương 343: Lăng Kiệt Lời Khuyên

. ._172__1" class="block_" lang="en">Trang 172# 1

 

 

 

Chương 343: Lăng Kiệt lời khuyên



- Thật vậy sao? Là ai... Rốt cuộc là người nào đã hại chết ca ca ta!

Tiêu Linh Tịch vội vàng hỏi. Tuy rằng nàng không trải qua chuyện năm đó, nhưng những năm tháng đau khổ này của Tiêu Liệt khiến nàng cảm động lây, nàng cũng luôn mong ngóng có thể tìm ra hung thủ năm đó.

Vân Triệt trầm ngâm một chút, nói:

- Gia gia, ta biết, từ nhiều năm trở về đây, nguyện vọng lớn nhất của người là tìm được hung thủ. Thế nhưng, thế lực của hung thủ năm đó giết chết Tiêu thúc thúc muốn viễn siêu so với tưởng tượng của chúng ta rất nhiều... Ngươi cần phải chuẩn bị tâm tư đầy đủ.

Nghe Vân Triệt nói, trong lòng Lăng Kiệt nhất thời trùng xuống, nhanh chóng đi tới nhấc Phần Tuyệt Thành lên, nói:

- Ta đi tới chỗ Phong Liệt Điểu một chút, bao giờ có thể đi thì gọi ta một tiếng là được.

Nói xong, hắn liền kéo Phần Tuyệt Thành rời xa nơi này, đồng thời giảm thính giác của bản thân xuống thấp nhất.

Lồng ngực Tiêu Liệt liên tục phập phồng, lúc này tâm tình của hắn xem như bình phục một ít, nói:

- Ngươi nói đi, trong suốt mười mấy năm qua, ngay cả nằm mộng ta cũng muốn biết rốt cục là ai đã còn hại chết nhi tử của ta... Bất luận là người nào...

Vân Triệt khẽ gật đầu, thấp giọng nói:

- Gia gia, người có nghe nói tới tứ đại thánh địa chứ?

- Tứ đại thánh địa? là địa phương nào?

Lúc này, sắc mặt của Tiêu Linh Tịch hiện vẻ mờ mịt.

Tiêu Liệt nao nao, tiếp theo sắc mặt hắn liền chợt biến. Tên của tứ đại thánh địa hắn đều biết, hơn nữa hắn là biết được từ trong miệng của nhi tử Tiêu Ưng của mình. Hắn biết đây là bốn cái thế lực khổng lồ nhất trên Thiên Huyền đại lục, là những người đứng trên đỉnh quan sát toàn bộ Thiên Huyền, là những tồn tại siêu nhiên giống như những kẻ thẩm lí và phán quyết vậy. Sự cường đại của tứ đại thánh địa vượt rất xa so với tứ đại tông môn, chính là thần thoại đỉnh phong mà cả đời này bọn họ không thể chạm tới, ngay cả nghe về những đoạn thần thoại này bọn họ cũng đều khó có thể nghe được. Tiêu Liệt chợt kinh hô:

- Lẽ nào, lẽ nào hung thủ hại chết con ta, là... Là...

- Chính xác là người nào hạ độc thủ với Tiêu thúc thúc thì ta không biết. Ta chỉ biết là hắn đến từ Thiên Uy Kiếm Vực, một trong tứ đại thánh địa!

Vân Triệt nói một cách nặng nề.

Toàn thân Tiêu Liệt chợt cứng ngắc, khóe mắt cùng hai tay hắn đều kịch liệt run rẩy trong sự kích động và khiếp sợ vô tận. Mà Tiêu Linh Tịch lại cố gắng suy nghĩ kỹ về cái tên"Thiên Uy Kiếm Vực" nhưng vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ. Nàng chưa từng nghe qua tên của"tứ đại thánh địa" nên nàng căn bản không thể lý giải về sự kinh khủng trong bốn chữ"Thiên Uy Kiếm Vực". Cường đại như trang chủ của Thiên Kiếm Sơn Trang đi đến Thiên Uy Kiếm Vực cũng không tính là gì trong đó.

Tiêu Liệt đã từng vô số lần nghĩ tới muốn báo thù. Hắn từng thề độc rằng cho dù hung thủ là người nào thì đến một ngày nào đó khi hắn tìm ra sự thật thì hắn sẽ khiến cho kẻ đó nợ máu trả bằng máu. Nhưng bốn chữ"Thiên Uy Kiếm Vực" lại giống như một tòa núi cao không thấy đỉnh đặt ở trên đầu của hắn khiến cho hắn cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vọng vô cùng sâu đậm, trong nháy mắt ngọn lửa phục thù bị hắn áp chế hầu như hoàn toàn tắt đi...

Trong Thiên Huyền thất quốc thì Thương Phong đế quốc có bản đồ nhỏ nhất, thực lực yếu nhất, hàng năm còn phải tiến hành cung phụng cho Thần Hoàng đế quốc. Mà tứ đại thánh địa lại là tồn tại siêu việt Thiên Huyền thất quốc, ngay cả Thần Hoàng đế quốc vô cùng cường đại cũng tuyệt đối không dám trêu chọc vào tứ đại thánh địa. Ở trước mặt tứ đại thánh địa, chúng sinh giống như con kiến hôi vô cùng hèn mọn... Thù này, hắn biết báo như thế nào? Lấy cái gì đi báo?

Phản ứng của Tiêu Liệt khiến cho Vân Triệt biết trong đầu vị gia gia này đang suy nghĩ gì. Hắn đứng ở trước mặt Tiêu Liệt, cứng rắn nói:

- Gia gia, tuy rằng, mối thù này cường đại hơn rất nhiều so với sự đoán của chúng ta nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta không thể báo thù, chúng ta càng không thể buông tha việc báo thù... Tuy rằng, hiện giờ lực lượng của ta còn xa xa không có tư cách đi tới Thiên Uy Kiếm Vực đòi lại công đạo. Nhưng gia gia hãy tin tưởng ta, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ giết lên Thiên Uy Kiếm Vực, tiến tới đòi lại món nợ máu này! Bởi vì, đây không chỉ là vì gia gia, vì khoản nợ của Tiêu thúc thúc mà còn có gia gia thân sinh cùng cha mẹ ruột cua ta... Cùng với khoản nợ của chính bản thân ta! Kiếp này, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ bắt Thiên Uy Kiếm Vực hoàn lại toàn bộ số nợ này, không thiếu dù chỉ một phần!

- Gia gia thân sinh... của ngươi?

Tiêu Liệt giật mình.

Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu:

- Trong một lần ngoài ý muốn năm ngoái ta đã tìm được gia gia thân sinh của ta, hắn bị người của Thiên Uy Kiếm Vực đánh trọng thương, lại bị giam trong một địa phương tối tăm không ánh mặt trời tròn trăm năm, nếu như không phải là trời xui đất khiến thì e rằng cả đời này ta cũng không thể nhìn thấy hắn. Chính là từ chỗ của gia gia thân sinh nên ta mới biết rõ mọi việc năm đó, biết được thân phận cha mẹ ruột của ta, cũng biết được hung thủ năm đó hại chết Tiêu thúc thúc.

-Hiện tại gia gia ngươi, hắn... có khỏe không?

Vân Triệt nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác nhìn về phía khoảng thời trống trải phương xa:

- Hắn đã chết... Vì để ta có thể chạy ra, hắn đã tự đoạn tâm mạch... Trước khi chết, hắn muốn ta chuyển đạt sự cảm kích của hắn đối với người... Hắn nói, người là người mà đời này hắn cảm kích cùng hổ thẹn nhất.

Trên mặt Tiêu Liệt hiện lên vẻ giật mình, thật lâu cũng không nói gì.

- Ngày mà gia gia thân sinh chết đi ta cũng đã phát thệ, bất kể thế nào thì món nợ máu này ta cũng sẽ hướng về phía Thiên Uy Kiếm Vực đòi lại. Có một ngày nào đó, ta sẽ xông vào Thiên Uy Kiếm Vực, sau khi tìm được hung thủ sát hại Tiêu thúc thúc năm đó, ta sẽ đưa hắn tới trước mặt gia gia, tùy ý gia gia tự mình xử trí hắn.

Vân Triệt kiên định nói.

Ánh mắt Tiêu Liệt chợt run lên, thật lâu sau hắn liền chậm rãi gật đầu, dùng dáng vẻ giống như mất hồn nói:

- Tốt... Tốt...

Bình thường, Tiêu Liệt luôn là một người rất trấn định, rất ít khi Vân Triệt nhìn thấy cảnh vị gia gia nay không thể khống chế tâm tình. Nhưng giờ khắc này, tâm thần Tiêu Liệt đã đại loạn, hắn vô cùng khát vọng tìm ra được hung thủ năm đó. Nhưng lúc này, khi biết được chân tướng thì đối với hắn mà nói việc này lại tàn nhẫn tới cực điểm. Thậm chí lúc này Vân Triệt cảm thấy trên người Tiêu Liệt chợt sinh ra một cỗ tử chí...

Suốt bao nhiêu năm qua, thứ một mực chống đỡ Tiêu Liệt, không chỉ là Tiêu Linh Tịch cùng Vân Triệt mà còn có chấp niệm muốn tìm kiếm cừu nhân cùng báo thù.

Nhưng khi báo thù trở thành hy vọng xa vời, thay thế vào đó là sự khiếp sợ, vô lực cùng sự hổ thẹn với nhi tử, thê tử... khiến cho tâm hỏa của hắn dường như mờ nhạt dần. Tuy rằng Vân Triệt đã phát thệ tất báo thù này, nhưng đó là Thiên Uy Kiếm Vực, là tồn tại đỉnh cao nhất trên Thiên Huyền đại lục, hắn cũng không cho rằng Vân Triệt thật sự có năng lực báo mối thù với một quái vật khổng lồ như vậy, càng không hi vọng Vân Triệt vì vậy mà đưa thân vào nguy hiểm, thậm chí chết đi.

Nhìn dáng vẻ của Tiêu Liệt, trong lòng Vân Triệt thầm than một tiếng, nói:

- Sau khi gặp lại gia gia thân sinh, ta đã biết một việc... Năm đó, sau khi cha mẹ ruột của ta rời khỏi Lưu Vân Thành, cũng không có bị người của Thiên Uy Kiếm Vực đuổi theo, mà là cuối cùng lại an toàn trở về gia hương của mình... Gia gia, ngươi biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào không? Ít nhất thì từ chuyện này ta có thể xác định, đứa trẻ năm đó theo cha mẹ ruột của ta rời đi, cũng chính là... hài tử của Tiêu thúc thúc, tôn nhi thân sinh của người cũng không bị hạ độc thủ, mà theo cha mẹ ruột của ta đi tới một địa phương tuyệt đối an toàn...

Lời nói của Vân Triệt truyền đến giống như từng tiếng kinh lôi vang lên bên tai Tiêu Liệt. Trong khoảnh khắc, hai mắt của hắn liền thoáng trừng lớn, trong đôi mắt giống như tro tàn của hắn liền bộc phát ra thần thái mãnh liệt không gì sánh được, hai tay hắn bắt lấy vai của Vân Triệt, toàn thân hắn tràn ngập kích động run rẩy nói:

- Ngươi nói là sự thật... Ngươi nói là sự thật?

- Thiên chân vạn xác!

Vân Triệt nâng tay cầm lấy cánh tay của Tiêu Liệt, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn nói:

- Lúc cha mẹ ruột của ta chạy trốn tới Lưu Vân Thành thì toàn thân mang trọng thương, ở trong tình trạng dầu hết đèn tắt, nếu như bị người của Thiên Uy Kiếm Vực đuổi theo thì chắc chắn sẽ gặp nạn. Nhưng cuối cùng hai người an toàn trốn trở về gia hương, chứng minh sau khi bọn họ rời đi cũng không gặp phải bất cứ địch nhân nào, như vậy, hài tử trong ngực bọn họ tất nhiên là bình yên vô sự... Hắn và ta niên kỷ xấp xỉ, như vậy hôm nay cũng giống như ta... khoảng mười chín tuổi. Cho tới hiện giờ thì huyết mạnh của gia gia, huyết mạch của Tiêu thúc thúc... cũng không có đoạn tuyệt!

Tiêu Liệt chợt giật mình, trong khoảnh khắc trên mặt đã lão lệ tung hoành.

Vân Triệt hạ thấp thanh âm nói:

- Ta luôn ngóng trông có thể đoàn tụ cùng cha mẹ ruột, còn hắn nhất định cũng luôn chờ đợi ngày gặp lại người thân của mình. Cho nên gia gia, người nhất định phải kiên cường, tôn nhi thân sinh của người còn đang chờ người tới nhận hắn, đoàn tụ cùng hắn.

Hai tay Tiêu Liệt từ từ buông ra, trên mặt hắn tràn đầy lệ thủy, nhưng trong con ngươi lại phát tán ra từng đạo quang thải càng ngày càng trở nên cường thịnh, thay thế toàn bộ ánh tro tàn vốn có, hắn nặng nề gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Tốt... Tốt!

Vẫn là hai chữ lúc trước nhưng lúc này đã không còn vẻ ảm đạm vô lực như trước, càng không có chút tử chí nào.

Vân Triệt lặng yên thở phào nhẹ nhõm, triệu hoán Lăng Kiệt trở lại, nâng Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch lên Phong Liệt Điểu.

- Tiểu Triệt, ngươi nhất định phải cẩn thận, nghìn vạn lần không nên cậy mạnh, cũng không thể gặp chuyện không may!

Hai tay Tiêu Linh Tịch nắm chặt góc áo, giọng nói mang theo sự khẩn trương cùng lo lắng.

- Yên tâm đi.

Vẻ mặt Vân Triệt buông lỏng, cười nói:

- Hiện tại ta chính là thiên hạ vô địch, một cái Phần Thiên Môn nho nhỏ ta căn bản đều không cần để vào trong mắt. Ta chỉ mới vừa gặp lại hai người, làm sao có thể để cho mình chết được... Các ngươi ở lại Hoàng Thành du ngoạn vài ngày, chờ các ngươi thưởng thức hết cảnh đẹp ở đó thì ta cũng đã đến rồi.

- Ba năm không thấy, Tiểu Triệt lại học được cách nói mạnh miệng như vậy.

Tiêu Linh Tịch hơi mỉm cười, nàng nhìn thoáng qua Phần Tuyệt Thành đang ngồi phịch ở trên mặt đất cách đó không xa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nói:

- Tiểu Triệt, nếu như, ngươi thực sự có thể hủy diệt Phần Thiên Môn vậy thì ngươi hãy buông tha một người!

Vân Triệt hơi sững sờ, tùy tiện nói:

- Người tiểu cô mụ nói là?

- Ta nhớ kỹ tên của hắn là... Đúng rồi, là Phần Tuyệt Trần!

- Phần Tuyệt Trần?

Chân mày Vân Triệt chợt trầm xuống, kinh ngạc nói:

- Tại sao muốn buông tha hắn? Rõ ràng chính là hắn đã bắt ngươi từ Lưu Vân Thành đến Phần Thiên Môn mà!

- Thế nhưng, hắn cũng là nghe mệnh lệnh của người kia...

Tiêu Linh Tịch đưa tay chỉ Phần Tuyệt Thành nói:

- Hơn nữa, sau khi đến Phần Thiên Môn, cái tên ghê tởm kia muốn đối với ta... Đối với ta... Là Phần Tuyệt Trần đã cản lại hắn, bằng không, nói không chừng ta đã... Còn có, sau khi ngươi đến, cũng là người này muốn cầm ta đi uy hiếp ngươi, và cũng là Phần Tuyệt Trần tiến tới ngăn cản hắn, hơn nữa cũng bởi vì vậy mà hắn bị thương rất nặng.

Lời nói của Tiêu Linh Tịch khiến cho toàn thân Vân Triệt thoáng cái toát ra mồ hôi lạnh. Hắn chợt liếc mắt nhìn về phía Phần Tuyệt Thành, trong lòng hắn có vô tận sát khí điên cuồng cuốn động, hắn gần như phải dùng hết toàn bộ ý chí lực mới có thể ngạnh sinh đè ép cỗ sát khí này xuống. Vân Triệt chậm rãi gật đầu:

- Ta đã biết, ta sẽ bỏ qua cho người này.

- Hô...

Tiêu Linh Tịch vỗ vỗ bộ ngực, phun ra một câu nói nhỏ như hơi thở:

- Tuy rằng thoạt nhìn thì hắn rất dọa người, nhưng thành thực mà nói hắn một điểm đều không xấu... Chính là người tên Phần Tuyệt Thành này mới là kẻ xấu xa!

Lúc này Phần Tuyệt Thành đang nằm trên mặt đất chợt phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, dường như hắn muốn biện giải hoặc cầu xin tha thứ, nhưng cuối cùng, chỉ có thể vô lực xụi lơ ở đó.

Phong Liệt Điểu chậm rãi bay lên không trung, nhưng lúc bày Lăng Kiệt vẫn đứng trên mặt đất, chậm chạp không có nhảy lên, sau một lúc do dự, hắn liền nói với Vân Triệt:

- Lão đại, thực sự là lần này ngươi muốn triệt để hủy diệt Phần Thiên Môn sao?

- Đúng!

Vân Triệt không có nửa điểm do dự gật đầu:

- Giống như trước đây ta đã nói, ta phải để cho tất cả những người này biết rõ kết cục khi tổn thương thân nhân của ta... chính là không có đường sống!

Khóe miệng Lăng Kiệt giật giật, lặng lẽ thở dài một hơi, nói:

- Có một việc, có lẽ... Có lẽ ta phải nói cho ngươi biết. Gia gia của ta cùng thái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt của Phần Thiên Môn từng có một đoạn giao tình. Mặc dù từ nhỏ đến lớn ta cũng không có gặp qua gia gia bao nhiêu lần, nhưng ta nghe phụ thân nói qua, gia gia ta là một người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, ta lo lắng... Ta lo lắng, nếu như Phần Thiên Môn bị ngươi dồn tới một bước kia, thì gia gia ta có thể sẽ xuất thủ.

- Từ mười năm trước, gia gia ta đã là Vương Huyền trung kỳ, hắn chính là đương đại đệ nhất nhân được cả Thương Phong đế quốc công nhận. Thực lực hái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt của Phần Thiên Môn cường đại không gì sánh được, nhưng ba người như hắn cũng không có khả năng đánh thắng được gia gia của ta. Nếu như gia gia của ta thực sự xuất thủ, ta sợ... Ta sợ...

Nói đến đây, Lăng Kiệt lại dùng sức lắc đầu, nhếch miệng cười nói:

- Ta nói chỉ là có một chút khả năng, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi, lại nói gia gia ta đã sớm không quản tới chuyện trần duyên... Nói chung là lão đại, ngươi nhất định phải cẩn thận.

- Ta đã biết, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những thứ này.

Vân Triệt gật đầu nói.

Lăng Kiệt khẽ đáp một tiếng sau đó liền nhảy lên lưng Phong Liệt Điểu. Hai cánh Phong Liệt Điểu chợt động, phá không mà đi. Nhìn thân ảnh ba người tại càng ngày càng xa trong tầm mắt, chân mày Vân Triệt liền trầm xuống, hắn chợt rơi vào trầm tư.

Gia gia của Lăng Kiệt, thỉnh thoảng Vân Triệt từng nghe Thương Nguyệt nói về người này...

Kiếm Thánh Lăng Thiên Nghịch! Thương Phong đương đại đệ nhất nhân!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment