Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 343 - Chương 344: Chiến Phần Nghĩa Tuyệt

. ._172__2" class="block_" lang="en">Trang 172# 2

 

 

 

Chương 344: Chiến Phần Nghĩa Tuyệt



Trải qua một đêm bị Phượng Hoàng Chi Hỏa đốt cháy, Phần Thiên Môn đã biến thành một đống hỗn độn, toàn bộ tông môn tràn đầy mùi khét nồng đậm. Không ai có thể nghĩ tới Phần Thiên Môn uy phong lăng nhiên, ngạo thị thiên hạ, lại có một ngày rơi xuống tình trạng thê thảm như thế, mà tất cả những thứ này cũng chỉ vì một người mà ra.

Tất cả mọi người vốn cho là khi thái thượng môn chủ cùng thái thượng trưởng lão xuất hiện thì trận kiếp nạn đến từ Vân Triệt này sẽ ngưng hẳn. Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, lúc này mới qua một ngày, nguy cơ Phần Thiên Môn bị hủy diệt lần thứ hai lại hiện lên trước mắt.

Phần Nghĩa Tuyệt đã trải qua một đêm không ngủ, từ nhỏ hắn đã thể hiện ra thiên tư dị bẩm, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng gặp phải thất bại, cuối cùng bản thân lại trở thành một trong mấy người đứng đầu Thương Phong đế quốc. Cho dù thế nào thì cũng không thể nghĩ đến, sau nhiều năm bế quan tiềm tu hắn lại bị một tên hậu bối không tới hai mươi tuổi trêu chọc làm nhục như vậy. Tâm tình đạm mạc, yên lặng trong suốt hai mươi năm cút hắn đều gần như bởi vì chuyện này mà bị phá vỡ hoàn toàn.

Sáng sớm, trong phòng nghị sự của Phần Thiên Môn, đã từng có ba mươi ba các chủ, hai mươi bảy trưởng lão, nhưng hôm nay chỉ có hai mươi hai người ngồi ở đây. Tuy nhiên hơn phân nửa trong số này đều mang trọng thương trên người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều là một mảnh bi thương. Phần Nghĩa Tuyệt vừa đả tọa xong lập tức có một đạo âm thanh thất kinh từ bên ngoài truyền đến:

- Môn chủ, không xong... Không xong!

Phần Đoạn Hồn chợt đứng lên, trầm giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì mà lại hốt hoảng như vậy?

- Là... Là thiếu môn chủ! Hiện tại hắn đang bị người treo trên cửa của Thương Hỏa Thành!

- Cái... Cái gì!

Tất cả những trưởng lão có mặt ở đây đều kinh ngạc đứng lên, trong đầu Phần Đoạn Hồn chợt phát ra một tiếng nổ vang.

- Buồn cười!

Trong khoảnh khắc, cốt cách toàn thân Phần Nghĩa Tuyệt chợt rung động lên, cả người tràn ngập thịnh nộ lao đi... Ngay khi hắn bước ra ngoài tông môn, liền ngạnh sinh dừng bước lại, hai hàm răng cắn chặt, cực lực đè nén giận dữ nói:

- Vân Triệt vô cùng giảo hoạt, rất có thể, đây chính là kế điệu hổ ly sơn của hắn... Tử Nha, ngươi ở tại chỗ này!

- Tốt!

Phần Tử Nha dừng bước, khẽ gật đầu. Trong nháy mắt kế tiếp, Phần Nghĩa Tuyệt đã bay lên không trung, thân thể hắn bắn thẳng về phía Thương Hỏa Thành, Phần Đoạn Hồn cùng mười mấy vị trưởng lão liền theo sát phía sau.

Lúc này, đoàn người trước cửa Thương Hỏa Thành bắt đầu khởi động tạo thành một mảnh náo nhiệt.

Trên cửa thành thật cao có một người bị một sợi dây to dài treo lên trên đó. Người bị treo kia toàn thân không có một chỗ hoàn hảo, đầu tóc loạn như ổ chim, toàn thân xụi lơ, không chút giãy dụa, tuy hai hai con mắt hắn mở to, nhưng là không có chút thần thái nào, thoạt nhìn giống như một người chết, tuy nhiên cơ thể hắn thỉnh thoảng lại run rẩy lên một hồi chứng minh đây rõ ràng là một người sống.

Thương Hỏa khu vực quanh năm chìm trong nhiệt độ cao, ngay cả là gió thổi cũng mang theo một cỗ khí tức khô nóng. Nhưng người bị treo ở cửa thành kia lại không ngừng run rẩy, co quắp ở gió nóng trong, trong quần hắn còn một tiểu trùng lớn như ngón út không có phẩm chất đang tới lui.

Người tới trước cửa thành càng ngày càng nhiều, mà thời điểm mỗi người nhìn thấy rõ người bị treo phía trên đều kinh ngạc tới nghẹn họng nhìn trân trối... Bởi vì người tại Thương Hỏa khu vực không ai không biết, người này chính là đệ nhất nhân trong số những người trẻ tuổi trong Thương Hỏa khu vực, càng là bá chủ tương lai của toàn bộ Thương Hỏa khu vực này, hắn chính là người mà không ai dám xúc phạm cùng trêu chọc.

Thiếu chủ Phần Thiên Môn, Phần Tuyệt Thành!

Cho dù tính trong toàn bộ Thương Phong đế quốc, người này cũng nằm trong những nhân vật cao tầng nhất nhưng lúc này hắn lại bị người ta cởi hết quần áo, treo ở trên cửa thành!

Sự việc này khiến cho người dân tại Thương Hỏa Thành chìm trong vô tận khiếp sợ, tất cả đều gần như không thể tin được vào hai mắt của mình. Mà ngay khi thành chủ của Thương Hỏa Thành nhận được tin tức này liền ngã sấp xuống đất, lúc này hắn đang núp ở trong một cái góc, chậm chạp không dám truyền đạt mệnh lệnh bắt người kia nhanh chóng thả Phần Tuyệt Thành xuống... Hắn thân là người đứng đầu một thành, dĩ nhiên không phải là kẻ ngu si. Người có lá gan cùng năng lực làm nhục thiếu chủ Phần Thiên Môn như vậy thì không thể nghi ngờ kẻ này là một cường nhân mà hắn căn bản không thể trêu chọc. Nếu như hắn hạ lệnh khiến người đó thả Phần Tuyệt Thành xuống, thì vô cùng có khả năng sẽ khiến bản thân trêu chọc vào một địch nhân cực kỳ đáng sợ.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, cái thiên đại tin tức đủ để oanh động toàn bộ Thương Phong đế quốc này lấy tốc độ không gì sánh được khuếch tán ra ngoài. Dưới truyền âm phù trận, đạo tin tức này từ lâu đã truyền tới Thương Phong Hoàng Thành xa xôi.

Trong lòng một chút người vây xem ở đây thì Phần Thiên Môn căn bản chính là tồn tại tuyệt đối cao không thể chạm tới, ngay cả việc trở thành một đệ tử bình thường của Phần Thiên Môn đều là ước muốn vô tận của bọn họ, tất cả đều tuyệt không dám có nửa phần dám trêu chọc vào Phần Thiên Môn. Bởi vì không một ai nghĩ đến bản thân lại có một ngày có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Bọn họ đều có dự cảm mơ hồ, Phần Thiên Môn, thậm chí là toàn bộ Thương Hỏa khu vực đều phải thay đổi.

Đột nhiên một trận gió không bình thường từ phía Nam thổi đến, một cổ uy áp đáng sợ đột nhiên vây tới khiến cho tất cả mọi người đồng thời đình chỉ hô hấp. Tất cả mọi người đều cảm thấy lồng ngực nặng nề khó chịu giống như bị một khối cự thạch vạn cân đè lên vậy. Theo bản năng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam... Trên bầu trời nơi đó chợt xuất hiện một điểm đen hơi nhỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cái điểm đen này liền chợt phóng đại trong tầm mắt, tốc độ đáng sợ này sắp siêu việt trình độ nhận thức của bọn họ.

Phần Nghĩa Tuyệt dùng hết tốc lực, một đường phi hành tới nơi này. Thời điểm đi tới bầu trời phía trên Thương Hỏa Thành, khi hắn liếc nhìn thấy Phần Tuyệt Thành toàn thân xích lõa bị treo ở trên cửa thành, phía dưới, lại là rậm rạp người tới xem đang chỉ chỉ chỏ chỏ thì ánh mắt hắn lập tức trừng lớn, toàn bộ sự phẫn nộ cùng khuất nhục gần như đồng thời nổ tung trong lồng ngực hắn.

-Aaaaaa!

Phần Nghĩa Tuyệt tu tâm hơn mười năm, niên kỷ gần trăm tuổi, lại phát ra một tiếng rít gào như dã thú phát điên. Trong tiếng gầm gừ, toàn thân hắn cháy lên hỏa diễm, hắn chợt thò tay chụp vào Phần Tuyệt Thành đang bị treo ở giữa không trung.

Thời điểm thủ chương hắn còn cách Phần Tuyệt Thành không tới năm trượng thì đột nhiên có một đạo hỏa diễm mang hình dáng phượng hoàng chợt phóng từ dưới lên cao, lao thẳng vào mặt Phần Nghĩa Tuyệt. Trong khoảnh khắc, khóe mắt Phần Nghĩa Tuyệt như rách ra, thân thể hắn lập tức triệt thoái về phía sau, đánh ra một chưởng về phía đạo Phượng Hoàng Chi Hỏa này khiến cho nó gần như bị bạo liệt ra, hai mắt Phần Nghĩa Tuyệt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới.

Vân Triệt tay cầm Long Khuyết, không nhanh không chậm đi ra, mỗi một bước của hắn đều khiến mặt đá cẩm thạch phía dưới trực tiếp vỡ ra, lưu lại một dấu chân thật sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn lên Phần Nghĩa Tuyệt trên bầu trời, trên miệng nở nụ cười lạnh nói:

- Cuối cùng thì ngươi cũng tới, không ngờ ngươi lại để ta chờ lâu như vậy, xem ra đối với ngươi mà nói, đưa cháu này dường như cũng không quan trọng cho lắm.

- Súc sinh!

Lồng ngực Phần Nghĩa Tuyệt kịch liệt phập phồng, một cỗ sát khí cuồng bạo gần như hóa thành thực chất muốn giảo sát Vân Triệt thành nát bấy:

- Ta cần phải tự mình khiến ngươi... hóa thành tro bụi!

- Ha ha ha ha!

Nghe Phần Nghĩa Tuyệt nói, Vân Triệt lập tức nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Sắc mặt Phần Nghĩa Tuyệt hiện lên vẻ âm hàn.

- Ta cười đám người Phần Thiên Môn các ngươi, đều là một đám ngu xuẩn tự cho mình là đúng.

Vân Triệt nâng Long Khuyết trong tay lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Phần Nghĩa Tuyệt ở giữa không trung, trên thân hắn có một tràng khí tức Long thần không một tiếng động dật tán ra. Dưới sự nghiền ép của cỗ khí tràng này, hô hấp của đám người chung quanh liền không chút chút thoải mái, đại não như muốn ngất xỉu khiến cho toàn bộ đều kinh sợ, rất nhanh lui về phía sau, cho đến một phạm vi mà bọn họ cho rằng an toàn.

- Việc vặt của ta rất nhiều, mặc kệ Phần Thiên Môn các ngươi thì các ngươi lại cứng rắn muốn ép ta tới cửa, các ngươi rơi xuống nông nỗi như vậy, đều là tự mình gieo gió gặt bảo, nửa điểm đều không oan uổng! Mà ngươi... ngươi nghĩ rằng ta một mực tách ngươi ra là bởi vì ta sợ ngươi sao?

- Hừ, tiếp qua mười năm nữa thì có lẽ ta sẽ kiêng kỵ ngươi. Nhưng bây giờ ngươi còn không có tư cách ở trước mặt ta cuồng vọng! Nhưng tiếc rằng ngươi đã không thể sống tới mười năm sau, ngày hôm nay, ta sẽ tự mình hủy diệt ngươi!

Vân Triệt cười nhạt:

- Ta có thể sống đến mười năm sau hay không thì ta không biết. Nhưng ta có thể xác định là, ngươi... tuyệt đối không thể sống quá mười năm!

Ngay khi thanh âm của Vân Triệt hạ xuống, hắn liền lao ra, trên Long Khuyết nở rộ kiếm quang, phong bạo cuồn cuộn nổi lên, bao trùm về phía Phần Nghĩa Tuyệt.

- Không biết tự lượng sức mình! Hôm nay, ta liền để cho ngươi biết hậu quả khi xúc phạm tới Phần Thiên Môn ta!

Thủ chưởng Phần Nghĩa Tuyệt chợt vung lên, ba đạo hỏa diễm chừng một thước nổ bắn ra, đồng thời nổ tung giữa không trung khiến cho công kích của Vân Triệt nhất thời chậm lại.

- Phần Thiên Chi Viêm, Hỏa Luyện Địa Ngục!

Toàn thân Phần Nghĩa Tuyệt có tử viêm cháy lên, mái tóc đen của hắn chợt chổng ngược lên, sóng lửa thao thiên cuồn cuộn dựng lên, giống như Địa Ngục Chi Viêm từ trong địa ngục phun ra, phô thiên cái địa bao trùm về phía Vân Triệt.

Bốn phía cửa thành hiện lên từng đoàn tử viêm thao thiên, mặc dù đám người phía xa cách tử viêm gần nhất cũng khoảng chừng một dặm, nhưng bọn hắn vẫn như cũ cảm giác được dường như bản thân thoáng bị đặt trong nham tương nóng hổi, cả người đều muốn bốc cháy lên. Cả đời này bọn họ đều chưa bao giờ đối diện với lực lượng kinh khủng như vậy, bọn họ một bên kinh hoảng lui về phía sau, một bên gắt gao trợn to hai mắt nhìn từng luồng tử viêm phô thiên cái địa kia... Bởi vì cả đời này bọn họ đều không có cơ hội gặp lại một lần giao chiến kinh khủng tới bực này nữa.

- Ngươi lập tức sẽ biết, cái gì là Phần Thiên Chi Viêm chân chính!! Ta muốn đốt cháy toàn bộ tro cốt của ngươi không thừa lại dù chỉ một chút... Chết đi!

Thanh âm của Phần Nghĩa Tuyệt vô cùng thô bạo, dữ tợn, hạn ý của hắn đối với Vân Triệt đã hoàn toàn thâm nhập vào trong cốt tủy. Mà đối mặt với Phần Thiên Chi Viêm của hắn, Long Khuyết trong tay Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, tùy ý để tử viêm giống như bài sơn đảo hải tử lao tới, cho đến khi bị tử viêm bao phủ hoàn toàn.

- Phá!

Bất chợt có một tiếng vang thật lớn truyền ra, kèm theo một tiếng long ngâm chấn nhiếp hồn người từ trong tử viêm truyền tới. Trong nháy mắt, tử viêm bao phủ Vân Triệt liền nổ tung, hóa thành vô số ngọn lửa tản ra bốn phương tám hướng. Vân Triệt vẫn đứng tại chỗ, không bị thương tổn chút nào, ngay cả một cọng tóc cũng không bị đốt tới, trên mặt hắn hiện lên vẻ trào phúng cười nói:

- Hóa ra đây chính là thứ mà các ngươi gọi là Phần Thiên Chi Viêm, xem như ta đã kiến thức qua... Quả thực là khiến cho người ta cười đến rụng răng, ha ha ha ha!

- Ngươi...

Hai mắt của Phần Nghĩa Tuyệt hơi lồi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Bàn tay hắn chợt trảo một cái, lập tức một thanh trường đao hình dạng kỳ quái, toàn thân đỏ đậm, dài chừng cửu xích, xuất hiện ở trên tay hắn, trên thân đao có liệt diễm hừng hực bao phủ... Đao này tên là"Tuyệt Viêm", là một trong hai kiện thiên huyền khí mà Phần Thiên Môn có, do thủy tổ của Phần Thiên Môn lưu lại. Người cầm thanh trường đao này kết hợp với thi triển hỏa hệ huyền công của hắn thì sẽ phát huy ra uy lực càng thêm to lớn.

- Ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi có thể thả ra Phượng Hoàng Chi Viêm... tất nhiên sẽ không sợ hãi hỏa diễm của ta. Nếu đã vậy ta sẽ cho ngươi chết ở dưới Tuyệt Viêm của ta!

Thân thể Phần Nghĩa Tuyệt chợt động, hắn lập tức đâm ra một đao, một đạo đao mang dài chừng năm trượng được tử hỏa quấn quanh xung phong liều chết bắn tới.

Phanh! Phanh! Phanh...

Vân Triệt lập tức nâng Long Khuyết lên đón đỡ. Trong chớp mắt, trọng kiếm cùng đao mang liên tục giao nhau hơn mười lần, khiến cho tử viêm bay lượn khắp bầu trời, từng đạo âm thanh vô cùng chói tai truyền ra khiến cho màng tai đám người phía xa như bị xé rách.

- Bá Vương Nộ!

Long Khuyết trong tay Vân Triệt hoành không múa lên, khí thế trên thân kiếm đột nhiên bạo tăng, thân kiếm mang theo lực lượng vô cùng cuồng bạo nện lên trên đao mang.

Phanh!!!

Trong nháy mắt, đạo đao mang dài năm trượng lập tức nát bấy, dư uy công kích do Long Khuyết phát ra tiếp tục phóng lên cao, đánh về phía Phần Nghĩa Tuyệt. Phần Nghĩa Tuyệt hừ lạnh một tiếng, nâng tay chụp xuống một chưởng, lực lượng của Long Khuyết lập tức bị đánh xơ xác. Cùng lúc này, phía sau hắn chợt xuất hiện một đoàn hư ảnh ngọn lửa màu tím, trong nháy mắt, xung quanh thân thể Vân Triệt liền xuất hiện một đạo tử sắc hỏa hoàn to lớn.

- Phần... Thiên... Lĩnh... Vực!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment