.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_353" class="block_" lang="en">Trang 177# 1
Chương 353: Diệt môn
Mặc dù Vân Triệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng vừa rồi hắn cũng kinh xuất một thân mồ hôi lạnh. Nếu như không phải Phong Vân Tỏa Nhật cường lực thủ hộ, lấy uy lực kinh người của Diệt Thiên Châu, đủ để cho hắn trọng thương tại chỗ.
Cũng không phải là Vân Triệt chưa tiếp xúc qua hỏa khí của Tiêu Tông. Ban đầu hắn đã tìm được súng độc cùng Chấn Thiên Lôi ở trong kho bảo vật của phân tông Tiêu Tông tại Tân Nguyệt Thành, nhưng uy lực của bọn chúng so với Diệt Thiên Châu, quả thực là không thể so sánh nổi.
Vụ khí tiêu tán, vị trí Vân Triệt chỗ đứng đã hóa thành hố sâu vài chục trượng, nhưng toàn thân hắn cao thấp đều hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả một tia máu cũng không thấy.
- Ngươi... Ngươi...
Tiêu Vô Nghĩa một mực bình tĩnh, tự tin tất cả đều ở trong khống chế trừng hai mắt đến mức lớn nhất, con ngươi kịch liệt co rút lại, giống như vào giờ khắc này hắn thấy được quỷ thần đáng sợ nhất. Trong lòng của hắn, có mấy chữ điên cuồng vũ động... Không có khả năng... Không có khả năng... Không có khả năng!
Thứ vừa mới đánh trúng Vân Triệt, không phải là Lôi Chấn Tử hoặc Chấn Thiên Lôi cấp thấp, mà là chí bảo của Tiêu Tông bọn hắn, ngay cả Vương Huyền cũng không thể thừa nhận, toàn bộ Tiêu Tông cũng chỉ có hai mươi mấy khỏa Diệt Thiên Châu!
Diệt Thiên Châu không chỉ có uy lực cực kỳ lớn, mà sau khi nổ tung nó còn tản ra khói độc, một khi dính máu, nó sẽ nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể, để cho người trúng độc ở trong mấy giây là chết, độc khí bị hút vào trong cơ thể, cũng bộc phát rất nhanh... Vân Triệt đứng ở trong khói độc, nhưng vẻ mặt lại cười nhạt, không có chút dị trạng nào!
- Thẳng thắn mà nói, uy lực của đồ vật gọi là Diệt Thiên Châu này không sai, chất độc này cũng tương đối lợi hại.
Vân Triệt t nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Nghĩa đang trong khiếp sợ, chậm rãi nói:
- Loại độc tố này từ Phần Mạch Thảo, Thiên Trùng Hoa, Tử Dạ Khô Lâu Đằng, Quỷ Lệ Huyết Văn Hoa, nước miếng của mãng xà kịch độc cùng với độc của Lôi Viêm Thiềm Thừ luyện thành, kịch độc không gì sánh được, hơn nữa phát tác cực nhanh, một khi tiến vào trong cơ thể, coi như là một vị vương tọa, cũng khó mà áp chế. Mà nếu như đầu tiên trúng phải Diệt Thiên Châu, lại hút vào khói độc như vậy, sợ là vương tọa cũng cửu tử nhất sinh...
Bước chân Vân Triệt bắt đầu di động về phía trước, thanh âm trở nên càng ngày càng băng lãnh:
- Ít nhất đến bây giờ ta không có làm bất luận cái gì có lỗi với Tiêu Tông ngươi, thậm chí không có xung đột lợi ích cùng Tiêu Tông, nhưng Tiêu Tông các ngươi vì ép ta vào chỗ chết đã dùng trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn, thật đúng là... Rất tốt!
Lời nói của Vân Triệt để cho tâm tạng Tiêu Vô Nghĩa bỗng nhiên co quắp lại... thành phần kịch độc trong Diệt Thiên Châu bị Vân Triệt nói không sai chút nào! Hắn ở trong Diệt Thiên Châu nổ tung bình yên vô sự, và mấy câu nói ngắn ngủi này khiến phòng tuyến tinh thần của Tiêu Vô Nghĩa xuất hiện sự buông lỏng mãnh liệt. Nghĩ đến thảm trạng của Phần Thiên Môn, lại nghĩ tới hậu quả khi không giết chết Vân Triệt, mồ hôi lạnh phía sau lưng của hắn nhất thời chảy ròng ròng.
- Vân... Triệt...
Tiêu Vô Nghĩa cắn chặt hàm răng, cúi đầu nói ra cái tên Vân Triệt. Vân Triệt ở trong tầm mắt của hắn càng đi càng gần, từ từ tới khoảng cách chỉ còn mười trượng, theo hắn tới gần, một loại cảm giác sợ hãi từ dưới đáy lòng sinh sôi rất nhanh. Hắn trừng mắt, chợt cắn răng một cái, bàn tay tay phải một mực nắm chặt bỗng nhiên khẽ động, hắn muốn ném ra hai khỏa Diệt Thiên Châu nắm ở trong tay.
Biết trên người Tiêu Vô Nghĩa có dấu loại đồ vật đáng sợ như Diệt Thiên Châu, tinh thần toàn thân Vân Triệt thắt chặt, phần lớn lực chú ý đều tập trung vào bàn tay của hắn, tại thời điểm bàn tay của hắn hơi có dị động, quang mang trong mắt Vân Triệt chợt lóe lên, đột nhiên toàn thân cháy lên Phượng Viêm.
Phượng Dực Thiên Khung!!
Sở dĩ Vân Triệt từng bước tới gần Tiêu Vô Nghĩa chính là vì cái này, ngay lúc Tiêu Vô Nghĩa chuẩn bị ném ra hai khỏa Diệt Thiên Châu cuối cùng, bỗng nhiên viêm ảnh ở phía trước nhoáng lên, một cỗ lực lượng cuồng bạo tới cực điểm chợt vọt tới, tốc độ đạt tới mức vương tọa cũng không kịp phản ứng, Tiêu Vô Nghĩa chỉ thấy rõ Vân Triệt bỗng nhiên tiến sát tới chỗ hắn, cổ tay vừa mới giơ lên thì hắn đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ tới cực điểm ở cự ly gần đánh vào ngực.
Oanh!!
Uy lực của Long Khuyết dưới Phượng Dực Thiên Khung tuyệt không thua gì một khỏa Diệt Thiên Châu, xương ngực Tiêu Vô Nghĩa ứng tiếng mà vỡ, hắn cũng bay ngang qua giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai khỏa Diệt Thiên Châu gần ném ra cũng theo đó tuột tay bay đi, thân thể Vân Triệt hơi chuyển, cấp tốc nắm lấy hai cái tử sắc quang điểm ở giữa không trung vào trong tay... Diệt Thiên Châu vừa vào tay, hắn liền nhận biết một cái huyền trận phía trên, sáng tỏ phương pháp sử dụng của nó.
Phanh!
Tiêu Vô Nghĩa rơi xuống đất ở ngoài mười trượng, sau khi lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, mới chật vật đứng lên, một tay bưng ngực huyết nhục mơ hồ, một tay liều mạng áp chế Phương Hoàng Chi Viêm bám trên người, sau đó phi thân lên bỏ chạy thục mạng.
- Hừ, còn muốn chạy sao?
Ánh mắt Vân Triệt âm u, thu hồi Long Khuyết, trong nháy mắt tốc độ đạt đến mức tận cùng, tức tốc đuổi theo, nhưng Tiêu Vô Nghĩa càng bay càng cao, ngay cả khi tốc độ Vân Triệt không kém, nhưng cũng không cách nào chân chính đuổi kịp. Vân Triệt ngẩng đầu lên, tập trung vị trí của Tiêu Vô Nghĩa, tay phải nắm lấy một viên Diệt Thiên Châu, bỗng nhiên cổ tay bạo động.
Mặc dù Vân Triệt có thể cầm Long Khuyết hơn hai vạn cân huy sái như thường, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là lực cánh tay của hắn kinh khủng đến mức không gì sánh được. Như vậy dưới lực cánh tay này, Diệt Thiên Châu hắn vứt ra có tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với Tiêu Vô Nghĩa vứt ra, Tiêu Vô Nghĩa một lòng chạy trối chết chợt nghe thấy phía sau có một đạo tiếng gió vô cùng bén nhọn bỗng nhiên truyền đến, hắn theo bản năng quay đầu lại, thình lình thấy một cái quang điểm màu tím cách hắn đã không đến một thước.
- A a...
Viền mắt Tiêu Vô Nghĩa bạo liệt, trong miệng phát sinh một tiếng gào thét tuyệt vọng...
Oanh!!!!
Diệt Thiên Châu nổ tung, giống như một đạo kinh thế thần lôi nổ tung giữa không trung, trực tiếp chấn cho toàn bộ Phần Thiên Môn run rẩy. Hỏa quang phóng lên cao, lôi điện điên cuồng tàn sát bừa bãi, khói độc thong thả tràn ngập ra, một đạo hắc ảnh ở trong đó bị đánh lên phía trên cao, sau đó lại nhanh chóng rơi xuống, hung hăng nện xuống đất.
Một thân áo choàng của Tiêu Vô Nghĩa bị nổ nát bấy, toàn thân huyết nhục không rõ, khói độc lẫn vào máu của hắn, vô tình phát tác để cho hắn không ngừng co quắp trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét cực kỳ thống khổ.
Vân Triệt không nhanh không chậm đi tới, đi thẳng đến bên người hắn, sau đó nắm lấy Long Khuyết, mặt không thay đổi đâm xuống nhất kiếm.
Phốc...
Long Khuyết không có chút cách trở nào đâm vào trong thân thể Tiêu Vô Nghĩa, thẳng tắp xuyên qua trái tim của hắn, thân thể Tiêu Vô Nghĩa cứng đờ, hai mắt nhô ra nhìn Vân Triệt một hồi, thân thể mới hoàn toàn trầm xuống, không còn động tĩnh gì.
Trong ba ngày, có hai vị vương tọa liên tiếp chết ở dưới Long Khuyết.
Vân Triệt tháo không gian giới chỉ của Tiêu Vô Nghĩa xuống, tùy ý quét dọn ở trong đó, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Là thái thượng trưởng lão của Tiêu Tông, nên đồ đạc trên người Tiêu Vô Nghĩa tự nhiên không có thứ bình thường, hầu như tùy tiện xuất ra một kiện đồ vật bên trong, cũng đều là bảo vật thường nhân không dám hy vọng xa vời. Mà trong này còn có một viên Diệt Thiên Châu khác, mặt khác còn có một cái chìa khóa màu xanh rất đặc biệt... Chắc là dùng để mở ra một số chỗ trọng yếu của Tiêu Tông.
Sau khi đá văng thi thể của Tiêu Vô Nghĩa ra, Vân Triệt mới xoay người lại, nhìn về phía Phần Đoạn Hồn cùng tất cả trưởng lão mặt đã như màu đất từ lâu... Diệt Thiên Châu không thể gây tổn thương cho Vân Triệt, lòng của bọn họ đã rơi xuống đáy cốc, mà hôm nay Tiêu Vô Nghĩa chết thảm, để cho một cái hy vọng sau cùng của bọn họ cũng hóa thành tuyệt vọng.
- Các ngươi lựa chọn tự mình kết thúc, hay là muốn ta tự mình động thủ?
Vân Triệt nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
Ba mươi ba các chủ, hai mươi bảy trưởng lão danh chấn thiên hạ, chỉ còn lại mười mấy người, mà mười mấy người này cộng lại cũng không thể nào là đối thủ của Vân Triệt. Người duy nhất có thể đánh với Vân Triệt một trận là thái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt cũng đã trọng thương, bi ai cùng tuyệt vọng tràn ngập trong trái tim tất cả mọi người, để cho bọn họ vô pháp nổi lên một tia phản kháng cùng tâm tư giãy dụa.
- Vân Triệt, ngươi thực sự muốn... đuổi tận giết tuyệt sao!
Phần Nghĩa Tuyệt cắn răng nghiến lợi nói.
Thần tình Vân Triệt âm trầm, băng lãnh nói:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, mấy lần cho các ngươi lưu lại chỗ trống... Là các ngươi, một lần lại một lần ép ta diệt môn các ngươi! Ngày hôm nay, toàn bộ các ngươi đều phải chết, bắt đầu từ ngày mai, trên đời này sẽ không còn Phần Thiên Môn nữa!
Vân Triệt giơ Long Khuyết lên chỉ hướng Phần Nghĩa Tuyệt, đưa ra phán quyết sau cùng.
Phần Nghĩa Tuyệt cầm lấy Tuyệt Viêm Đao ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài:
- Cơ nghiệp nghìn năm của Phần Thiên Môn ta, vậy mà hủy ở thế hệ này, ta có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông... Vân Triệt, Phần Thiên Môn ta bị như ngày hôm nay đích thật là gieo gió gặt bão, không thể hoàn toàn trách ngươi! Nhưng môn hạ đệ tử của ta đều vô tội, nghĩ ngươi cũng sẽ không ra tay với bọn họ, đợi chúng ta giải tán xong, chúng ta sẽ tự kết thúc!
- A...
Vân Triệt cười nhạt, tiếng cười âm lãnh như đến từ ma quỷ:
- Lỗ tai ngươi điếc sao! Ta mới vừa nói, ngày hôm nay toàn bộ các ngươi đều phải chết... Toàn bộ!! Thời điểm các ngươi đê tiện tới bắt người nhà của ta, ta liền phát thệ muốn Phần Thiên Môn ngươi... Máu chảy thành sông, không còn một ngọn cỏ!!
Phần Nghĩa Tuyệt chợt ngẩng đầu, trên mặt của Phần Đoạn Hồn và mấy đại trưởng lão lộ ra khiếp sợ và sự kinh khủng cực độ, toàn bộ đệ tử Phần Thiên Môn ở xung quanh cũng run rẩy đứng lên... ý Vân Triệt nói không chỉ là muốn giết môn chủ, trưởng lão, các chủ... Mà còn muốn giết tất cả trên dưới Phần Thiên Môn!!
Muốn làm cho cả Phần Thiên Môn, chân chân chính chính diệt môn!!
Một cỗ lương khí lành lạnh lan tràn trong Phần Thiên Môn, vô luận như thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, vậy mà Vân Triệt lại trả thù tàn nhẫn cùng quyết tuyệt như vậy, thanh âm Phần Nghĩa Tuyệt run rẩy:
- Ngươi... Ngươi... ngay cả Phần Thiên Môn ta có lỗi với ngươi trước thì chúng ta cũng đã gặp báo ứng... Chúng môn hạ đệ tử, căn bản không oán không cừu với ngươi, ngươi căn bản không cần giết bọn hắn... Ngươi... Ngươi không sợ bị trời phạt sao!!
Vân Triệt nở nụ cười, đó là một nụ cười mà đám người Phần Nghĩa Tuyệt vĩnh viễn không có khả năng hiểu được, hắn cúi đầu nói:
- Số người ta giết qua so với những người cả đời các ngươi gặp đều nhiều hơn nhiều. Ta lưng đeo sát nghiệt, gặp phải vạn lần trời phạt cũng không đủ! Thêm mấy vạn nữa thì như thế nào!
- Các ngươi nhiều lần dồn ta vào chỗ chết, ta có thể tạm bỏ qua nhưng bắt người nhà của ta, còn suýt nữa hại chết họ... Chỉ cần điểm này, các ngươi nhất định phải lấy việc diệt môn đến hoàn lại! Phần Thiên Môn sống một người, sẽ tăng thêm một cái mầm mống cừu hận, một ngày cừu hận nảy mầm, có thể gây nguy hiểm cho gia gia cùng cô cô của ta, dù cho khả năng đó cực kỳ bé nhỏ, ta cũng không cho phép nó tồn tại! Vì điểm này, tất cả các ngươi những người ở đây... Càng phải chết!!
Vân Triệt nói không có chút tình cảm nào, không có một tia chỗ hở, giống như tiếng ma quỷ than nhẹ khiến thần hồn người ta run rẩy. Lúc thanh rơi xuống, hắn đã bay lên trời, trường kiếm vũ động, hơn mười đạo phượng hoàng chi viêm gào thét bay về phía đệ tử Phần Thiên Môn.
Rầm rầm rầm rầm...
Hỏa diễm nổ tung ở những vị trí không đồng nhất, liền lan tràn ra rất nhanh, phần diệt một mảnh lại một mảnh đệ tử Phần Thiên Môn, trong chớp mắt toàn bộ Phần Thiên Môn bị tiếng kêu thảm thiết và thê lương bao phủ.
Nhìn môn hạ đệ tử ngã xuống tảng lớn, toàn thân đám người Phần Đoạn Hồn run rẩy, hầu như muốn cao giọng khóc rống lên, bọn họ vốn cho là mình sai lầm trêu chọc một con hung lang, một con mãnh hổ, nhưng tới giờ khắc này, bọn họ mới chính thức ý thức được, thứ mình trêu chọc phải là một người điên, một con ma quỷ!
- Ngươi... Ngươi là ma quỷ! Ngày hôm nay cho dù chúng ta phấn thân toái cốt, cũng muốn kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục!!
Nhóm trưởng lão vốn muốn tự mình kết thúc, lại mang theo thương thế đầy người, mang theo vô tận bi ai cùng tuyệt vọng xông về phía Vân Triệt.