Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 351 - Chương 352: Diệt Thiên Châu

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_352" class="block_" lang="en">Trang 176# 2

 

 

 

Chương 352: Diệt Thiên Châu



Kiếm võng vừa thành, bỗng nhiên tốc độ Tiêu Vô Nghĩa bạo tăng, cả người hóa thành một chùm tia sáng hắc sắc vọt tới. Trong tứ đại tông môn, huyền kỹ thân pháp của Tiêu Tông là số một, mà tốc độ của hắn càng đạt tới trình độ kinh thế hãi tục, kiếm ảnh đan vào nhau cực nhanh khiến cho người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn.

Hai mắt Vân Triệt híp lại... cho tới bây giờ tốc độ vẫn không phải là ưu thế của hắn, nhưng hắn không úy kỵ tốc độ địch nhân cao hơn của hắn, bởi vì vô luận là tốc độ kinh người cỡ nào, chiêu thức đẹp cỡ não thì thứ hắn phải làm, đều là... một kiếm đơn giản!

Vân Triệt đạp Tinh Thần Toái Ảnh, hời hợt bước lên trước, theo hư ảnh kéo dài, hắn cũng di chuyển về phía trước hai mươi bước trong nháy mắt, đánh một kiếm về phía kiếm trận của Tiêu Vô Nghĩa.

- Bang bang bang bang... Phanh!!

Kiếm ảnh của Tiêu Vô Nghĩa tàn phá bừa bãi giống như sóng biển, khiến không gian như bị xé rách, lung lay sắp đổ, mà một kích của Vân Triệt giống như giao long trong sóng biển cuồn cuộn, lướt sóng mà lên, bễ nghễ thế gian... kiếm ảnh đầy trời bị oanh nát bấy, kiếm thân cùng Long Khuyết chính diện va chạm vào nhau, một tiếng nổ chói tai vang lên, Tiêu Vô Nghĩa kêu lên một tiếng đau đớn, cuồn cuộn bay về sau, lúc rơi xuống đất, hắn cau mày nhìn lên thanh kiếm trong tay, thình lình phát hiện trên thân kiếm đã có hơn mười mấy chỗ sứt mẻ.

Sắc mặt Tiêu Vô Nghĩa co quắp lại, trước khi tới nơi này hắn tự nhiên nghe nói qua về trọng kiếm vô cùng kinh khủng trong tay Vân Triệt, tuyệt đối không thể giao phong chính diện cùng nó, nhưng hắn là một vị vương tọa cao cao tại thượng, làm sao có thể cam tâm kiêng kỵ một tên tiểu bối... Mà lần giao phong chính diện cùng Vân Triệt vừa rồi, đã khiến hai cánh tay của hắn bị chấn đến tê dại, ái kiếm theo hắn mấy chục năm, bị đánh cho thương tích đầy mình, hầu như không có khả năng khôi phục nữa.

Tiêu Vô Nghĩa thu hồi trường kiếm, hai tay siết chặt thành nắm đấm, khớp xương vang lên tiếng khanh khách:

- Quả nhiên có chút tài năng... Xem ra, ta phải chú ý một chút.

- Xuy xuy!

Một tiếng bạo hưởng vang lên, hư ảnh hùng ưng sau lưng Tiêu Vô Nghĩa bỗng nhiên xé rách ra, hóa thành một vòng xoáy rất lớn, cái vòng xoáy này lấy tốc độ cực kỳ cực nhanh phóng đại lên, cho đến khi nó khuếch tán ra chu vi gần ba mươi trượng quanh Tiêu Vô Nghĩa.

- Phong Cực... Lĩnh Vực!!

Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai, cước bộ Tiêu Vô Nghĩa khẽ nhúc nhích... Trong nháy mắt hắn liền xuất hiện ở trước người Vân Triệt, tốc độ nhanh như bôn lôi này, so với tốc độ lúc trước còn nhanh hơn gấp mấy lần, tất cả những người ở đây, bao gồm cả Vân Triệt ở bên trong, chỉ mơ hồ thấy được một cái hư ảnh bỗng nhiên lóe lên.

Theo thân hình Tiêu Vô Nghĩa đi động, vòng xoáy cũng bao phủ Vân Triệt trong thoáng chốc, Tiêu Vô Nghĩa rống to một tiếng, bỗng nhiên vòng xoáy cuồng bạo, phạm vi ba mươi trượng quanh người Vân Triệt, hoàn toàn biến thành một mảnh phong ngục, mỗi một ngọn gió đều hóa thành lợi nhận sắc bén nhất, tất cả đều cuộn trào mãnh liệt, điên cuồng thôn phệ Vân Triệt.

Ánh mắt Vân Triệt khẽ biến nhưng không hốt hoảng chút nào, hắn hét lớn một tiếng, Long Khuyết cuồng bạo vung lên, một tiếng long ngâm nghiền ép vòng xoáy cuồng bạo, truyền thẳng lên trời cao, trọng kiếm kiếm như một con ác long đang rít gào, thế như chẻ tre nhảy vào vòng xoáy, uy thế đáng sợ gần như đục thủng hư không...

Xích xích xích xích xích xích...

Lục sắc quang mang hỗn loạn nối thành một mảnh, thanh âm xé rách đánh thẳng vào màng tai tất cả mọi người. Dưới sự tàn sát bừa bãi của vòng xoáy trong Phong Cực Lĩnh Vực, hàng nghìn hàng vạn thanh lợi nhận muốn xé nát Vân Triệt, nhưng khi những vòng xoáy này đụng đến kiếm quang của Long Khuyết, tất cả đều bị nát bấy thành hư vô, trong tiếng long ngâm, Phong Cực Lĩnh Vực lớn hơn ba mươi trượng bị khoan ra một cái lỗ hổng rộng hơn một trượng, thân ảnh Vân Triệt nhoáng lên, thoát ra ngoài trong nháy mắt, còn chưa rơi xuống đất, thân thể hắn bỗng nhiên quay lại, liên tiếp vũ động Long Khuyết, bảy đạo"Phượng Hoàng Trảm" mang theo Phương Hoàng Chi Viêm nóng rực cùng uy thế của trọng kiếm đánh về phía Tiêu Vô Nghĩa.

Rầm rầm rầm rầm oanh...

Phong Cực Lĩnh Vực đủ để chém giết hết thảy không có ngăn cản được uy lực của Long Khuyết, bị xé mở bảy cái lỗ hổng trong nháy mắt, Phương Hoàng Chi Viêm từ chỗ hổng rưới vào, hỏa tùy phong nhiên, trong nháy mắt toàn bộ Phong Cực Lĩnh Vực hóa thành Phượng Viêm Chi Hải, trong biển lửa có một bóng người bay ra ngoài, nhìn vô cùng chật vật rơi xuống đất, mà áo choàng trên người của hắn đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh của hắn. Trong con mắt hắn nhìn Vân Triệt, đều là sự kinh ngạc.

Tự mình giao thủ cùng Vân Triệt, hắn mới biết rõ Vân Triệt đáng sợ như nào, giờ hắn mới thật sự hiểu vì sao toàn bộ Phần Thiên Môn cơ hồ muốn hủy ở trên tay Vân Triệt. Trọng kiếm trong tay hắn quá mức kinh khủng, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của hắn. Hắn lấy thực lực vương tọa thi triển lĩnh vực cường đại, vẫn bị hắn phá hủy hời hợt như vậy, hắn thậm chí không nghĩ ra trong toàn bộ Thương Phong, còn có cái gì không bị thanh trọng kiếm trong tay Vân Triệt phá hủy!

Vân Triệt mạnh mẽ ngoài dự liệu để cho hắn vô cùng khiếp sợ, lúc này hắn càng kiên định vô luận hôm nay như thế nào hắn cũng phải giết Vân Triệt... Bằng không, lấy tính tình có thù tất báo của Vân Triệt, Tiêu Tông rất có khả năng trở thành Phần Thiên Môn thứ hai!

Tiêu Vô Nghĩa lặng yên cầm một viên Diệt Thiên Châu trong tay.

- Hắc...

Tiêu Vô Nghĩa đứng dậy, trầm thấp cười lạnh:

- Quả nhiên lợi hại, thảo nào có thể ép Phần Thiên Môn đến loại tình trạng này, nhưng ngươi cho là như vậy liền có thể đánh bại ta sao, ngươi mười phần sai lầm rồi... Ta đường đường là Tiêu Vô Nghĩa, làm sao thua ở trên tay một tiểu bối như ngươi!

Ánh mắt Tiêu Vô Nghĩa trầm xuống, bỗng nhiên rống to một tiếng, thân thể bạo khởi, lực lượng toàn thân ngưng tụ trên tay phải, toàn thân nổi lên một cái vòng xoáy lục sắc to lớn, xông thẳng tới chỗ Vân Triệt.

- Hừ, không biết tự lượng sức mình!

Ngày hôm trước, ngay cả khi Vân Triệt không dùng luyện ngục cũng đủ sức đối phó Tiêu Vô Nghĩa, huống chi thực lực Vân Triệt lại có đột phá mới. Cánh tay hắn giơ lên, vừa muốn đón đánh thì đột nhiên, huyền tâm của hắn khẽ động, một cổ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông tới mặt, để cho động tác công kích của hắn đình chỉ trong nháy mắt.

Cũng trong lúc đó, trong đầu của hắn truyền đến tiếng la của Mạt Lỵ:

- Mau tránh ra! Trong tay của hắn có lực lượng không bình thường phản ứng... Mau tránh ra!!

Đúng lúc này trên mặt của Tiêu Vô Nghĩa lộ ra nụ cười, bỗng nhiên hắn buông ra thủ chưởng vẫn một mực siết chặt, một đạo quang mang màu tím đột nhiên bắn ra:

- Đi chết đi!!

Tốc độ của Tiêu Vô Nghĩa vốn là cực nhanh, mà Diệt Thiên Châu trong tay hắn bắn ra lại càng nhanh tới cực điểm. Với tốc độ như vậy, mà hai người lại cách nhau không đến hai mươi trượng thì coi như là một vị vương tọa, cũng không có khả năng né tránh.

Quang điểm màu tím phóng đại rất nhanh ở trong con ngươi, đồ đạc có thể để cho hắn cảm giác được nguy hiểm tuyệt không tầm thường, hắn không chút nghĩ ngợi, thân thể chợt nhoáng lên.

Sưu!!

Diệt Thiên Châu đập vào người Vân Triệt, Tiêu Vô Nghĩa còn chưa cười ra tiếng, đã thấy khỏa Diệt Thiên Châu kia xuyên qua thân ảnh của Vân Triệt, thẳng tắp bay về phía sau của hắn. Mà chân thân của Vân Triệt, đã ở bên ngoài mười trượng.

Lúc trọng kiếm ở trên người, tốc độ của Vân Triệt vô cùng chậm nhưng mượn Tinh Thần Toái Ảnh, hắn vẫn có thể né tránh cùng phản kích bất ngờ trong nháy mắt, như vậy đã đền bù được nhược điểm lớn nhất của trọng kiếm. Nhìn hư ảnh của Vân Triệt chậm rãi tiêu tán ở trong tầm mắt, Tiêu Vô Nghĩa càng khiếp sợ hơn, tuy vậy phản ứng của hắn vẫn nhanh vô cùng, trong nháy mắt hắn liền khóa được vị trí lúc sau của Vân Triệt, lại một khỏa Diệt Thiên Châu được bắn ra.

Liên tiếp hai viên, một trước một sau cách nhau một phần mười cái hô hấp. Lần này, Vân Triệt ở giữa không trung nên tránh cũng không thể tránh, hắn chợt cắn răng một cái, huyền lực toàn thân điên cuồng nổi lên...

- Phong Vân Tỏa Nhật!!

Oanh!!!!

Hai tiếng nổ lớn như trời sập hãm vào nhau vang lên cùng một lúc, đệ tử Phần Thiên Môn ở chung quanh tuy rằng hoảng hốt nhưng vẫn biết lấy huyền lực hộ thân, chỉ có điều hai lỗ tai vẫn đau nhức như cũ, thậm chí màng nhĩ còn bị chảy máu. Hai luồng hỏa quang kèm theo sấm sét phóng lên cao, tất cả sự vật trong vòng mười trượng đều bị nổ thành tro tàn, nhóm trưởng lão Phần Thiên Môn đứng hơi gần nên bị một cỗ phong bạo cuốn đến đẩy đi rất xa, bọn họ cấp tốc vận chuyển huyền lực, trên mặt tràn đầy kinh hãi... Chỉ là dư ba liền bá đạo như vậy, uy lực của nó quả thực là kinh khủng đến mức không cách nào tưởng tượng!

Uy lực như vậy, đủ để trọng thương một vị vương tọa chân chính! Mà Thiên Huyền, thậm chí là nửa bước Vương Huyền ở dưới lực lượng hủy như vậy căn bản không có may mắn sống sót!

Dưới lôi hỏa là một đoàn khói đặc thong thả dâng lên, nhưng không có theo phong bạo rời ra, hơn nữa sau khi dâng lên đến một độ cao nhất định liền tụ tập lại, thật lâu không có tiêu tan, màu sắc của yên vụ, là màu lục sắc quỷ dị...

Thấy khói độc bốc lên!

Tiêu Vô Nghĩa cấp tốc lui về phía sau, nhìn lôi hỏa nổ tung, rốt cục trên mặt của hắn cũng lộ ra nụ cười. Thần sắc Phần Nghĩa Tuyệt cũng buông lỏng xuống, trên mặt của Phần Đoạn Hồn và tất cả trưởng lão đều lộ ra thần sắc mừng rỡ, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Vân Triệt bị Diệt Thiên Châu trực tiếp đánh trúng, uy lực như thế, ngay cả Vân Triệt không chết, cũng tuyệt đối bị trọng thương, mà trọng thương dưới đám vụ khí kịch độc này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Đã chết rồi sao?

Một vị trưởng lão Phần Thiên Môn tràn đầy kích động hỏi, rốt cục tên ác ma đáng sợ cũng ngã xuống và bị thiêu cháy ở trước mắt hắn, hắn kích động hầu như lão lệ tung hoành.

- Hừ!

Tiêu Vô Nghĩa cười ngạo nghễ nói:

- Uy lực của Diệt Thiên Châu vô cùng lớn, coi như là thái thượng tông chủ của ta cũng không dám nghịch kỳ phong mang, lúc Diệt Thiên Châu vừa mới rơi xuống, chính là lúc Vân Triệt hết lực... Hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Hả? Phải không?

Một thanh âm giễu cợt, bỗng nhiên vang lên từ phía sau yên vụ:

- Thật xin lỗi, ta giống như còn sống rất khỏe thì phải.

- Cái... Cái gì!!

Cái thanh âm này, giống như kinh lôi vang lên ở bên tai tất cả những người này, để cho bọn họ đồng thời mở to hai mắt nhìn, trái tim chợt thắt chặt lại.

Thanh âm rơi xuống, thân ảnh của Vân Triệt chậm rãi lộ ra ở phía sau yên vụ. Hai mắt hắn âm lệ, khóe môi nhếch lên cười trào phúng, toàn thân thả ra sát khí cùng sự tức giận nhàn nhạt:

- Hóa ra vật này gọi là 'Diệt Thiên Châu'? Ha Ha, cái tên này thật đúng là cuồng vọng đến cực hạn, cái thanh thế này ngược lại cũng tương đối khá... Đáng tiếc nó cũng không có tác dụng gì!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment