.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_351" class="block_" lang="en">Trang 176# 1
Chương 351: Tiêu Vô Nghĩa
Địa vị bá chủ của tứ đại tông môn trong Thương Phong đế quốc chưa bao giờ bị lay động qua, mỗi một tông môn đều có lực uy hiếp riêng, nhưng không thể thắng được Thương Phong hoàng thất.
Mà hôm nay, một trong số những thế lực hùng bá Thương Phong nghìn năm qua, rốt cục bị lay động. Hơn nữa còn là hung hăng lay động... Hầu như bị dồn đến chỗ diệt môn. Phần Thiên Môn ở bất kỳ địa phương nào cũng có thể đi ngang, Thiên Huyền cường giả được vô số huyền giả ngưỡng vọng cũng bị hủy diệt, ngay cả tồn tại giống như thần là Vương Huyền cường giả trong tứ đại tông môn cũng một chết một trọng thương.
Thảm trạng của Phần Thiên Môn và trận chiến trước Thương Hỏa Thành như một trận gió lớn quét qua toàn bộ Thương Phong đế quốc, Vân Triệt là cái tên mang đến vô số rung động này, trong một đêm hắn lại oanh động toàn bộ Thương Phong một lần nữa.
Lúc sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên cao, vài nhân vật trọng yếu còn sót lại của Phần Thiên Môn tụ tập ở chủ các thương lượng đại sự. Gần một nửa chủ các hóa thành phế tích, nơi Phần Thiên Môn dùng để huấn luyện đệ tử cũng biến thành một mảnh tử tịch, trong ngày thường đệ tử Phần Thiên Môn ngạo khí lăng nhân nhưng lúc này đều buồn bã ỉu xìu, trên mặt tràn ngập bi ai. Sau khi tin tức thái thượng trưởng lão chết, thái thượng môn chủ trọng thương tản ra, phòng tuyến tâm lý sau cùng của bọn họ cũng hoàn toàn đổ nát.
- Để ta giới thiệu cho các vị một chút.
Phần Nghĩa Tuyệt ngồi ở giữa, tuy hắn ngồi rất thẳng nhưng sắc mặt của hắn lại tái nhợt, điều này chứng minh nội thương của hắn cực kỳ trọng, hắn chỉ vào một vị hắc y nhân bên người và nói:
- Vị này là người của Tiêu Tông, Tiêu Vô Nghĩa.
Tiêu Vô Nghĩa mặc một cái áo choàng màu đen to lớn, mặt mũi cũng bị áo choàng che hơn phân nửa, giống như không nguyện ý để mặt mình bị quá nhiều người thấy. Trước lúc Phần Nghĩa Tuyệt mở miệng, tất cả mọi người đều đang suy đoán thân phận của hắn, khi vừa nghe đến cái tên Tiêu Vô Nghĩa, tất cả những người này nhất thời đứng lên, Phần Đoạn Hồn thất thanh nói:
- Hóa ra là tiền bối Tiêu Vô Nghĩa, lúc trước vãn bối thất kính.
Tiêu Vô Nghĩa, đệ đệ ruột của thái thượng tông chủ Tiêu Tông, một trong hai đại Vương Huyền của Tiêu Tông, một trong mấy vị tuyệt đỉnh cường giả đương đại của Thương Phong. Thế hệ trẻ không quen thuộc với cái tên của hắn nhưng đối với những người như Phần Đoạn Hồn mà nói, cái tên này như sấm động bên tai.
- Không cần nói lời thừa thãi.
Tiêu Vô Nghĩa không mặn không nhạt nói:
- Lần này ta tới chỉ có một mục đích, chính là giúp các ngươi diệt trừ Vân Triệt.
Phần Đoạn Hồn nhìn thoáng qua Tiêu Vô Nghĩa nói:
- Tiền bối thực lực tự nhiên là thiên hạ vô song, nhưng thứ cho vãn bối nói thẳng, tiền bối không có chính mắt thấy qua thực lực Vân Triệt, tựa hồ vẫn xem thường Vân Triệt. Hiện nay gia phụ thân chịu trọng thương, chỉ bằng một mình tiền bối, sợ rằng...
- Ha hả...
Tiêu Vô Nghĩa cười cười, hắn chậm rãi mở bàn tay ra:
- Một mình đúng là không đủ. Nhưng nếu như có thêm cái này thì sao?
Đến Vương Huyền cảnh rồi, sự già yếu sẽ giảm đi thậm chí là phản lão hoàn đồng, nhưng thủ chưởng của Tiêu Vô Nghĩa lại khô đét, tựa hồ như bị vật gì hủ thực vậy. Lòng bàn tay của hắn, là một quả cầu màu tím nhạt, lóe lên tử quang, nhìn kỹ sẽ thấy trên bề mặt hiện lên một cái huyền trận kỳ diệu.
Phần Đoạn Hồn sửng sốt, nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt biến, mà một vị trưởng lão bên cạnh hắn đã thất thanh hô lên:
- Lẽ nào... Chẳng lẽ là... Là... Diệt Thiên Châu!?
- Ba chữ Diệt Thiên Châu vừa ra, sắc mặt các trưởng lão đều biến đổi, có mấy người không tự chủ được cước bộ lui về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi sâu đậm.
- Ha hả, không có sai.
Tiêu Vô Nghĩa cười một tiếng:
- Diệt Thiên Châu là vật dụng để cúng tế của Tiêu Tông, nó gần giống như Diệt Thiên Lôi. nhưng uy lực mạnh hơn Diệt Thiên Lôi rất nhiều. Tin tưởng các ngươi đã nghe nói qua nó mạnh như nào. Năm đó, nó đã làm vỡ vụn mười mấy vị Thiên Huyền cùng hai nửa bước Vương Huyền ở trong nháy mắt, ngay cả những Thiên Huyền khác ở xung quanh may mắn còn sống cũng chết vì độc khí phóng ra sau khi nó nổ tung.
Đám trưởng lão Phần Thiên Môn đều nuốt nước miếng một cái, thần sắc kinh sợ trên mặt vô pháp thối lui, ánh mắt thậm chí không dám nhìn thẳng vào Diệt Thiên Châu... có thể nói không người trong tứ đại tông môn không biết sự đáng sợ của Diệt Thiên Châu. Bên trong Tiêu Tông có một chi nhánh tông môn đặc thù tên là Khí Tông, cái tông môn đó chuyên tu luyện cùng chế tạo các loại hỏa khí, tu vi huyền lực của đệ tử khí tông rất thấp, nhưng mỗi một người trong số bọn hắn toàn thân đều cất dấu các loại hỏa khí kinh khủng, ngay cả các đệ tử đồng tông có thực lực cao hơn một cái cảnh giới cũng không dám trêu chọc họ.
Mà thứ đáng sợ nhất trong những loại hỏa khí này chính là Diệt Thiên Lôi cùng Diệt Thiên Châu.
- Tiêu Tông ta nghìn năm tích lũy, hôm nay cũng chỉ có hai mươi ba viên Diệt Thiên Châu, lần này vì diệt trừ Vân Triệt, ta đã mang theo năm khỏa đi ra... A, các ngươi còn cảm thấy một mình ta không đủ không?
Năm… năm khỏa?
Phần Đoạn Hồn hoảng hốt vội nói:
- Đủ... Hoàn toàn đủ. Lấy thần uy Diệt Thiên Châu của quý tông, chỉ cần tối đa hai quả... không chỉ một quả cũng đủ để cho Vân Triệt bị mất mạng tại chỗ. Lần này có tiền bối trợ trận, nếu Vân Triệt dám... đến nữa, tất nhiên có đi không về... Thỉnh tiền bối tha thứ lúc trước vãn bối mạo phạm.
Có người nói một vị Vương Huyền cường giả chính diện đập một khỏa Diệt Thiên Châu cũng bị trọng thương tại chỗ, tròn năm khỏa Diệt Thiên Châu, nếu thật sự dùng tới, đủ để bắn Vân Triệt thành mảnh nhỏ. Lần này Tiêu Tông chẳng những phái Tiêu Vô Nghĩa tới mà hắn còn dẫn theo hơn năm khỏa Diệt Thiên Châu, vậy đủ để thấy rõ quyết tâm giết chết Vân Triệt của Tiêu Tông.
Mà đúng lúc này, bên ngoài một mực an tĩnh bỗng nhiên trở nên náo loạn, một cái thanh âm cuồng ngạo tới cực điểm cách không truyền đến:
- Đám lão cẩu Phần Thiên Môn, Vân gia gia của các ngươi lại đến nữa rồi, còn không mau cút ra nhận lấy cái chết!
Phần Nghĩa Tuyệt đứng lên, tác động đến nội thương suýt nữa quỳ xuống tại chỗ, nghe thấy tiếng Vân Triệt gào thét, trong lòng hắn tràn ngập oán hận, kinh hoảng và khiếp sợ... Mà nhiều nhất là khiếp sợ! khoảng cách trận chiến ở Thương Hỏa Thành mới trôi qua không được hai ngày. Mà khi đó thương thế của Vân Triệt tuyệt không nhẹ hơn so với hắn, thương thế của hắn chỉ thoáng ổn định, nhưng tiếng hô của Vân Triệt lại là huyết khí mười phần... Căn bản không có nửa điểm dấu hiệu trọng thương chưa lành.
Lẽ nào, thương thế cùng lực lượng của hắn đã hoàn toàn khôi phục?
Hay là hắn có cái bí pháp gì đặc thù, nhưng cái tốc độ này cũng quá mức hoảng sợ đi.
Vân Triệt vừa vào Phần Thiên Môn, liền ngửi được một cỗ khí tức không ổn. Hắn nhìn về phía trước, cười lạnh, cúi đầu nói:
- Thoạt nhìn, mặc dù Phần Thiên Môn không có chạy, nhưng quả nhiên không phải là không có hành động.
- Hơn một tên vương tọa, nhưng không phải là người Phần Thiên Môn, thực lực còn muốn thắng Phần Tử Nha, kém hơn Phần Nghĩa Tuyệt một chút.
Mạt Lỵ nói.
- Bọn họ không có ngốc đến mức cho rằng nhiều vương tọa là có thể đối phó được ta, thoạt nhìn chúng đang ẩn giấu ám chiêu gì đó.
Khóe miệng Vân Triệt cười nhạt nói:
- Toàn bộ Thương Phong, thế lực có vương tọa chỉ có tứ đại tông môn. Băng Vân Tiên Cung không có xen vào việc của người khác, vương tọa bỗng nhiên xuất hiện này chỉ có thể tới từ Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Tiêu Tông. Ta cũng thực sự hy vọng là người sau. Hắc... Để ta xem một chút, là người nào không biết sống chết nhảy vào vũng nước đục này!
Sau tiếng rống to của Vân Triệt, Phần Đoạn Hồn cùng tất cả trưởng lão đều bay lên trời, phía sau bọn họ là Phần Nghĩa Tuyệt đang trọng thương.
Từ khi gặp Vân Triệt cho tới hôm nay, sự kinh sợ luôn xuất hiện ở trên mặt của mỗi người, ngày đó bọn họ thấy hắn trọng thương bỏ chạy, nhưng hôm nay khí tức của hắn không có nửa điểm phù phiếm, thậm chí khí tức huyền lực của hắn còn tăng trưởng rõ ràng... Lần trước hắn là Địa Huyền cấp sáu, lần này hắn đã là Địa Huyền cấp bảy!
Đối với cường giả cấp bậc như bọn họ mà nói, Địa Huyền cảnh tăng lên một cấp bậc vốn không phải là điều cần lo lắng nhưng huyền lực trên người Vân Triệt đề thăng, để cho bọn họ cảm giác áp bách rất lớn, một cảm giác mãnh liệt không gì sánh được, khiến tâm trạng họ trở nên nghiêm nghị... Không chỉ thương thế khỏi hẳn, lực lượng hoàn toàn khôi phục, thực lực còn xuất hiện đề thăng lớn...
Đây tột cùng là con quái vật gì!
- Vân Triệt, ngươi kiêu ngạo như thế... Hôm nay dừng ở đây đi!
Phần Đoạn Hồn cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi giết con ta, hủy tông môn ta, số nợ này, hôm nay, ta nhất định... Đòi lại không thiếu một phần!!
Vân Triệt ngửa đầu phá lên cười:
- Ha ha ha ha! Phần lão cẩu, thấy bộ dạng bây giờ của các ngươi, quả thực là thê thảm chật vật không bằng tên ăn mày trên đường, thật không biết là ai cho ngươi tự tin nói ra những lời buồn cười như thế... Chẳng lẽ là người mặc áo đen phía dưới kia?
- Ngươi...
Phần Đoạn Hồn trừng mắt, hận tới mức toàn thân run rẩy.
- Ha hả ha hả...
Một tiếng cười trầm thấp từ phía dưới truyền đến, Tiêu Vô Nghĩa một thân áo choàng, từ trong chủ các chậm rãi đi ra, đầu hắn khẽ nâng lên, ánh mắt dưới áo choàng hướng về phía Vân Triệt, cười ha hả nói:
- Ngươi chính là Vân Triệt? Tuổi trẻ như vậy, lại có được khí thế như thế, càng lấy lực một người ép Phần Thiên Môn đến sơn cùng thủy tận, nói ngươi là Thương Phong đệ nhất thiên tài cũng không quá phận.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Ngươi là ai? Vì sao chuyên chạy tới Phần Thiên Môn, lẽ nào chính là vì nịnh nọt ta?
- Nịnh nọt ngươi? Ha ha ha ha!
Tiêu Vô Nghĩa nở nụ cười:
- Ta là muốn nói cho ngươi biết, thiên tài... Thường hay đoản mệnh.
- Thật không?
Hai mắt Vân Triệt chậm rãi híp lại:
- Tuy ngươi nói năng lỗ mãng đối với ta nhưng ta có mấy chữ phát ra từ chân tâm cho ngươi.
- Hả? Chữ gì?
- Cút!!
- Cút, thì ngươi còn có thể sống lâu vài ngày, nếu như không cút mà nói... Hắc!
Vân Triệt nở nụ cười lạnh:
- Ngươi không nên ở cùng đám lão cẩu Phần Thiên Môn này... Ngươi sẽ bị đoản mệnh! Ngay cả Tiêu Tông sau lưng ngươi... Cũng sẽ đoản mệnh!!
Hai chữ Tiêu Tông vừa ra, khí tức Tiêu Vô Nghĩa nhất thời xuất hiện một chút hỗn loạn.
Hắn mặc áo choàng, che giấu diện mục, một mặt là thuận tiện giấu kín hỏa khí... Dù sao ném hỏa khí từ trên người ra cũng không mau lẹ và bất ngờ như từ không gian giới chỉ. Về phương diện khác, chính là không muốn bại lộ thân phận của mình. Năm khoả Diệt Thiên Châu ở trong tay hắn, hắn có tự tin để cho Vân Triệt hóa thành một mảnh nát vụn, nhưng có thể khiến Phần Thiên Môn bị đẩy vào tuyệt cảnh như vậy, bất kể như thế nào Tiêu Tông vũng không làm được. Cho nên lúc Tiêu Vô Nghĩa đi tới Phần Thiên Môn, quyết định trước khi Vân Triệt chết, hắn không cho Vân Triệt biết thân phận của mình.
Tuy cái này có chút bịt tai trộm chuông... Nhưng dù sao, Diệt Thiên Châu vừa ra, ngay cả bản thân của hắn có che giấu tốt hơn nữa, Vân Triệt cũng có thể biết hắn đến từ Tiêu Tông. Mà cái này cũng chính là thứ hắn kiêng kỵ... Biểu hiện của hắn tuyệt không có tùy ý như vậy.
Hắn ngược lại không nghĩ tới, vậy mà Vân Triệt nói ra hai chữ"Tiêu Tông", đáy lòng hắn hơi trầm xuống, nhưng sau đó lại cười lạnh, hai tay hắn tung ra một chiêu, hùng ưng chi ảnh chậm rãi hiện lên phía sau lưng:
- Vân Triệt, sự cuồng vọng của ngươi thật đúng với lời đồn, không biết thực lực của ngươi được mấy thành so với lời đồn!
Tiếng gió gào thét, Tiêu Vô Nghĩa bỏ áo choàng xuống, cả người phi thân lao đến như chim ưng đói bụng, kiếm ảnh trong tay thoáng hiện, trong nháy mắt hóa thành một mảnh kiếm trận thanh sắc, hướng về chỗ hiểm trên người Vân Triệt.