Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 349 - Chương 350: Tiêu Tông Lựa Chọn

. ._175__2" class="block_" lang="en">Trang 175# 2

 

 

 

Chương 350: Tiêu Tông lựa chọn



- Chuyện này quả thực là thiên chân vạn xác, lời Phần Đoạn Hồn nói gần như giống như đúc lời mà Tiêu Mạc Sơn từng nói với ta trước đây. Ba năm trước đây, Vân Triệt cũng không gọi là Vân Triệt, mà là Tiêu Triệt. Sau khi hắn bị trục xuất khỏi gia môn, mới đổi họ sang họ Vân. Hắn chính là người năm đó tiểu thiếu gia...

- Được rồi!

Tiêu Tuyệt Thiên tức giận tới mức toàn thân run lên, trong mắt hắn như có hỏa diễm phun trào. Vừa rồi hắn còn cảm thấy vô cùng kinh hãi về thực lực cùng nguyên nhân cừu hận của Vân Triệt, đồng thời cảm thấu có chút hả hê khi Phần Thiên Môn rơi vào tình trạng bi thảm, nhưng lúc này chỉ trong chớp mắt, hắn liền nghe được một sự tình giống như kinh lôi nổ vang bên tai. Nếu như chuyện này là sự thực, nếu như Vân Triệt thực sự chính là người năm đó, như vậy, không hề nghi ngờ sự kiện năm đó sẽ khiến hắn ghi hận. Cỗ oán hận này còn lớn hơn rất nhiều so với cừu hận bắt giữ thân nhân của hắn. Tà

Chỉ bởi vì Phần Thiên Môn bắt hai thân nhân của hắn mà gặp phải hạo kiếp diệt môn, như vậy nếu như tất cả mọi việc đều là sự thật...

Tin tức Vân Triệt một người một ngựa trọng thương Phần Nghĩa Tuyệt, đánh chết Phần Tử Nha quanh quẩn trong đầu Tiêu Tuyệt Thiên khiên cho vị tông môn chi chủ này không thể kìm hãm được chợt rùng mình một cái. Mặc dù Phần Tử Nha chỉ là một kẻ hơi yếu trong số các cường giả Vương Huyền cảnh, nhưng thực lực của Phần Nghĩa Tuyệt lại không hề thua kém thái thượng tông chủ Tiêu Vô Tình của Tiêu Tông! Hôm nay hắn đã hoàn toàn có được năng lực trả mối thù năm đó, cộng thêm tính cách của Vân Triệt thì việc hắn tìm tới cửa Tiêu Tông trả thù gần như là chuyện hiển nhiên!

- Lập tức... gọi Tiêu Mạc Sơn tới đây cho ta!

Sắc mặt Tiêu Tuyệt Thiên âm trầm, cắn răng nghiến lợi nói.

- Vâng, tông chủ.

Hắc y lão giả không dám nói nữa nửa chữ dư thừa, vội vã rời đi.

Rất nhanh, Tiêu Mạc Sơn liền vội vã đi đến. Tông chủ triệu hoán một mình Đông Các Nghi Trượng hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất an, lại rất khó hiểu. Ngay khi hắn tiến vào chủ các, liền nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tuyệt Thiên hiện lên vẻ u ám âm trầm, trong khoảnh khắc, tâm thần hắn chợt trùng xuống. Hắn cẩn thận cúi đầu nói:

- Tiêu Mạc Sơn, bái kiến tông chủ. Không biết tông chủ triệu hoán...

- Tiêu... Mạc... Sơn!

Trong miệng Tiêu Tuyệt Thiên phân biệt phun ra ba chữ mang theo sự phẫn nộ tới cực điểm khiến cho toàn thân Tiêu Mạc Sơn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong tông môn hắn luôn một mực thành thật với bổn phận của mình, không bao giờ làm ra bất kỳ một việc ngỗ nghịch gì. Bởi vậy cho dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc là hắn đã làm ra chuyện gì khiến cho tông chủ nổi giận như vậy. Lúc này hắn chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tiêu Tuyệt Thiên truyền ra:

- Ngươi còn nhớ rõ, ba năm trước đây, nguyên nhân khiến Tiêu Tranh trưởng lão nhớ mãi không thôi lúc lâm chung cùng một người tên là Tiêu Triệt mà ngươi gặp khi bồi Cuồng Vân đi Lưu Vân Thành chứ!

Tiêu Mạc Sơn ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên gật đầu nói:

- Vâng, đương nhiên là Mạc Sơn vẫn nhớ kỹ. Trong mấy năm nay tổng cộng Mạc Sơn từng xuất tông ba lần, có một lần trong đó chính là đi theo tiểu thiếu gia tới Lưu Vân Thành một chuyến.

Trong lòng Tiêu Mạc Sơn càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì đây thật sự là một sự kiện nhỏ bé không đáng nhắc tới, nếu như nhất định muốn nói tới chuyện gì đó đáng giá nhắc tới nói, thì đó chính là hai người họ ngoài ý muốn gặp người của Băng Vân Tiên Cung... Hơn nữa còn là một trong Băng Vân Thất Tiên, Băng Ly Tiên Tử Sở Nguyệt Ly. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra, vì sao đã trải qua ba năm, tông chủ lại nhắc tới việc nhỏ nhặt này.

Ánh mắt Tiêu Tuyệt Thiên gắt gao theo dõi Tiêu Mặc Sơn, đột nhiên hắn trầm giọng nói:

- Đến cùng thì sau khi ngươi và Cuồng Vân đi tới Lưu Vân Thành đã xảy ra chuyện gì, ngươi cần phải nói ra thất rõ ràng cho ta! Chắc hẳn là lấy trí nhớ cùng huyền lực của ngươi còn không đến mức chỉ cách ba năm thời gian liền quên mất những chuyện đã xảy ra chứ! Ngươi cần phải nói toàn bộ những sự việc đã xảy ra cho ta! Nếu như ngươi dám quên hoặc giấu diếm bất kỳ điều gì thì ta sẽ đập ngươi chết tại chỗ này!

Câu nói sau cùng của Tiêu Tuyệt Thiên khiến cho toàn thân Tiêu Mạc Sơn tỏa ra mồ hôi như mưa. Lúc này hắn đã chân chính ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn lập tức cuống quít quỳ rạp xuống đất nói:

- Là... Là... Năm đó,sau khi ta và tiểu thiếu gia đến Lưu Vân Thành...

Trong giây lát, Tiêu Mạc Sơn liền kể ra toàn bộ đầu đuôi những lời nói, cử chỉ mà ba năm trước Tiêu Cuồng Vân từng thể hiện ra ở Tiêu Môn mà hắn có khả năng nhớ được. Dưới ánh mắt sắc bén giống như đao phong của Tiêu Tuyệt Thiên, hắn không dám giấu diếm bất kỳ điều gì, hắn chỉ có thể liều mạng hồi tưởng lại. Trong lời nói của hắn, tự nhiên bao gồm toàn bộ sự tình Tiêu Cuồng Vân coi trọng thê tử tân hôn cùng tiểu cô mụ của Tiêu Triệt, do đó hắn đã cùng đám người Tiêu Ngọc Long bày ra độc kế. Tuy nhiên độc kế của bọn hắn vẫn bị Tiêu Triệt vạch trần trước mặt mọi người, nhưng Tiêu Cuồng Vân lại có được uy thế tuyệt đối đến từ Tiêu Tông, nên ngay cả khi hắn bị vạch trần thì hắn vẫn mạnh mẽ thực hiện kế hoạch của mình. Tiếp theo Tiêu Mạc Sơn cũng kể ra toàn bộ quá trình Tiêu Cuồng Vân bức Tiêu Triệt rời khỏi Tiêu Môn...

Tiêu Mạc Sơn còn chưa nói ra toàn bộ mọi việc thì toàn thân Tiêu Tuyệt Thiên đã run lên, lồng ngực của hắn thiếu chút nữa liền nổ tung lên, một tia hy vọng may mắn cuối cùng trong lòng hắn đã không còn sót lại chút gì, hắn chợt mở miệng gầm lên:

- Nghiệt súc, vậy mà... vậy mà hắn lại làm ra trò hề này!

- Tiểu... Tiểu thiếu gia còn trẻ nên vẫn còn lông bông, niên kỷ còn nhỏ nên gặp sắc đẹp liền không giữ được sự chính trực, nên đã làm ra loại sự tình này, đây... cũng là chuyện có nguyên nhân. Là... Là Mạc Sơn giám sát không nghiêm, buông lỏng, không quản thúc tiểu thiếu gia, Mạc Sơn nguyện thừa nhận bất kỳ sự trách phạt gì của tông chủ.

Tiêu Mạc Sơn cúi đầu xuống, áy náy nói. Nhưng lúc này, nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng sâu đậm... Trong bốn nhi tử Phong Vũ Lôi Vân của Tiêu Tuyệt Thiên thì Tiêu Cuồng Vân là đưa con duy nhất của đại phu nhân, nên từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự cưng chiều, cả ngày đều chìm trong tửu sắc, Tiêu Tuyệt Thiên cũng mặc kệ. Việc Tiêu Cuồng Vân làm nhục thê tử của kẻ khác cũng xảy ra không ít nhưng sau khi Tiêu Tuyệt Thiên biết thì nhiều lắm chỉ quở trách vài câu mang tính chất tượng trưng mà thôi. Ngay cả chuyện của Lưu Vân Thành thì cuối cùng hắn vẫn có thể đắc thủ... Nhưng Tiêu Mạc Sơn lại không nghĩ ra vì sao Tiêu Tuyệt Thiên lại phải hết lần này tới lần khác vì chuyện nhỏ này mà giận dữ.

- Vô liêm sỉ!

Dưới sự nổi giận ngập trời, Tiêu Tuyệt Thiên liền đá ra một cước, khiến cho Tiêu Mạc Sơn lăn lộn mấy vòng.

- Ngươi có biết, người mà năm đó bị các ngươi cướp giật thê tử tân hôn cùng cô cô, sau đó lại vì các ngươi mà bị đuổi ra khỏi Tiêu Môn, chính là người đứng đầu Bài Vị Chiến năm đó, hôm nay chính là Vân Triệt lấy lực một người hủy diệt hơn nửa Phần Thiên Môn hay không?

Tiêu Mạc Sơn vừa mới chật vật đứng lên, liền nghe được lời này, nhất thời hai mắt hắn liền trừng lớn, hoảng sợ nói:

- Không... Không có khả năng! Năm đó người kia không gọi Vân Triệt, mà là Tiêu Triệt, hắn chính là một phế vật trời sinh huyền mạch tàn phế, không có khả năng, căn bản không khả năng... Nhất định là nhầm lẫn!

- Trên cái thế giới này, có rất nhiều việc không phải ngươi cứ cho là không có khả năng thì thực sự sẽ không phát sinh!

Lồng ngực Tiêu Tuyệt Thiên phập phồng với biên độ vô cùng kịch liệt như muốn nổ tung, ngón tay hắn chỉ vào Tiêu Mạc Sơn, trầm thấp nói:

- Ngươi, lập tức lăn đi gọi Tiêu Cuồng Vân tới đây cho ta... Lập tức đi!

Đây là lần đầu tiên Tiêu Mạc Sơn nghe thấy tông chủ gọi tên đầy đủ của Tiêu Cuồng Vân. Trong khoảnh khắc, toàn thân hắn chợt run rẩy lên, nói:

- Tiểu... Tiểu thiếu gia hắn... Hiện tại hắn đang ở...

- Ta mặc kệ hiện tại hắn đang làm cái gì, nếu như hắn không đến, vậy liền đánh cho hắn gần chết rồi đưa tới đây cho ta!

Tiêu Tuyệt Thiên bạo rống một tiếng.

-Là... Là...

Toàn thân Tiêu Mạc Sơn toát ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng rời đi giống như muốn chạy trốn.

Lão giả vẫn một mực đi theo bên người Tiêu Tuyệt Thiên liền đi tới, sắc mặt hắn ngưng trọng nói:

- Tông chủ, ngươi chuẩn bị ứng đối chuyện này ra sao?

Tiêu Tuyệt Thiên chợt cau mày, sắc mặt hắn trầm trọng không gì sánh được, nói:

- Nếu như tin đồn không phải giả tạo, như vậy thực lực của Vân Triệt đã đạt đến trình độ chúng ta phải kiêng kỵ... Theo ta đi gặp phụ thân, đây là đại sự vô cùng trọng đại, ứng đối ra sao thì cần hắn tự mình định đoạt.
....

Tại một nơi khô ráo vô cùng kín đáo, Vân Triệt đang ngồi xếp bằng ở đó, Tuyết Hoàng Thú đang canh giữ ở bên người của hắn, xua đuổi những huyền thú đến gần nơi này.

Trải qua một ngày nghĩ ngơi và hồi phục cộng thêm phục dụng đan dược do Vân Triệt tiếp viện, cuối cùng thì nguyên khí của Tuyết Hoàng Thú cũng khôi phục được ba phần, còn thương thế của Vân Triệt đã được đỡ tám phần mười, huyền lực lại khôi phục tới chín thành. Mà lúc này, huyền lực trong huyền mạch của hắn lại đột nhiên truyền đến một trận rung chuyển, huyền khí nguyên bản vẫn luôn yên lặng lập tức sôi trào như nước sôi, trong nháy mắt liền bành trướng lên.

Đây chính là điềm bào huyền lực sắp đột phá!

Từ sau khi rời khỏi Ngự Kiếm Đài của Thiên Kiếm Sơn Trang, Vân Triệt luân phiên trải qua chạy trốn cùng chiến đấu kịch liệt. Bởi vậy mặc dù hắn chưa tận lực tu luyện, nhưng dưới sự tích lũy trong chiến đấu, huyền lực liền lặng yên tới gần ranh giới đột phá.

Nhất thời, Vân Triệt liền nhanh chóng thu liễm tâm thần, dẫn đạo cho huyền khí lưu động cùng biến hóa. Sau nửa khắc đồng hồ, trong huyền mạch của hắn liền truyền ra một tiếng vang rất nhỏ, toàn bộ ba động của huyền khí đều bị dẹp loạn, đồng thời trở nên càng thêm thâm hậu cùng nồng nặc hơn so với trước đây.

Vân Triệt chợt mở mắt ra, vào giờ khắc này huyền lực của hắn đã hoàn toàn đột phá lên Địa Huyền Cảnh thất cấp. Đối với hắn mà nói, một khi huyền lực của hắn tiến giai đều có khái niệm khác với các huyền giả phổ thông. Dưới tà thần huyền mạch tăng phúc, mỗi một lần huyền lực của hắn đột phá thì thực lực của hắn liền gia tăng gấp mấy lần so với huyền giả phổ thông.

Vân Triệt đánh ra một đạo Phượng Hoàng Chi Viêm, nướng một đống thịt rồng lớn, sau khi ăn một bữa cơm no đủ liền thay đổi một thân xiêm y mới, sau đó liền đứng dậy, toàn thân ở trong trạng thái thần thanh khí sảng... Nếu như người của Phần Thiên Môn biết hắn lại chỉ dùng một ngày liền gần như khôi phục tất cả thương thế cùng lực lượng thì không biết bọn họ có thể tuyệt vọng tới mức ngất đi hay không!

- Tốt! Tối hôm nay, ta sẽ khiến Phần Thiên Môn hoàn toàn đảo lộn!

Ánh mắt Vân Triệt nhìn về phương hướng Phần Thiên Môn, cười lạnh nói:

- Cũng không biết, bọn họ có sợ vỡ mật mà bỏ xuống cái gọi là nghìn năm cơ nghiệp rồi chạy trốn không còn người nào hay không!

- Bị ép đến loại trình độ này, bọn họ nhất định sẽ có hành động, tốt nhất là ngươi đợi tới khi khôi phục hoàn toàn rồi đi cũng không muộn.

Mạt Lỵ không mặn không nhạt nhắc nhở.

- Nếu như còn có lá bài tẩy gì đó thì bọn họ đã sớm lấy ra rồi.

Vân Triệt khinh thường nói:

- Hiện tại việc bọn họ có khả năng làm nhất, chính là chạy trốn, nếu không chỉ có thể là cầu viện những tông môn khác. Băng Vân Tiên Cung chắc chắn sẽ không để ý tới bọn họ, về phần Tiêu Tông cùng Phần Thiên Môn...

Chân mày Vân Triệt chợt co lại, hắn bỗng nhiên nghĩ tới lời cảnh cáo của Lăng Kiệt ngày hôm qua, sau khi lâm vào một hồi trầm mặc, hắn liền ngồi xuống tại chỗ, nói:

- Được rồi, ngươi nói không sai, quả thật là ta cần phải khôi phục hoàn toàn. Bọn họ sẽ phải trả giá cao, vĩnh viễn đừng nghĩ có thể may mắn tránh khỏi!

Cũng trong lúc đó, một đạo bóng đen toàn thân mặc hắc y, vô thanh vô tức nhẹ nhàng tiến vào Phần Thiên Môn. Nhìn Phần Thiên Môn tràn ngập phế tích, ô yên chướng khí, hắn liền lạnh lùng nở nụ cười, trong ánh mắt của hắn có một nửa thương hại, một nửa lại tỏ ra có chút hả hê. Hắn giẫm chân tại chỗ, thân thể hắn chợt lao về phía trước, không một tiếng động, trong nháy mắt liền tiến vào trong chủ các của Phần Nghĩa Tuyệt.

- Là ai?

Đang nhắm mắt dưỡng thần, Phần Nghĩa Tuyệt liền mở mắt, không biết lúc nào trước mặt hắn đã xuất hiện một đạo bóng đen.

- Ha hả, lão hữu, đã lâu không gặp, ngươi còn nhận ra ta sao?

Hắc y nhân ngẩng đầu lên, cười nói.

- Là ngươi!

Nhìn thấy người trước mắt, Phần Nghĩa Tuyệt liền nhanh chóng đứng thẳng lên, sắc mặt hắn lập tức hiện ra vẻ phức tạp, nói:

- Chỉ có một mình ngươi?

- Một mình ta, lẽ nào còn chưa đủ sao?

Hắc y nhân cuồng ngạo nói.

Phần Nghĩa Tuyệt chợt mày nhăn lại, nói:

- Thiếu! Ngươi đã hoàn toàn đoán sai về thực lực của Vân Triệt, hắn còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều...

Phần Nghĩa Tuyệt đang nói, bỗng nhiên liền chú ý tới tam mai tử sắc không gian giới chỉ trên ngón tay hắc y nhân, nhất thời nhãn thần hân chợt lóe, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ:

- Lẽ nào, ngay cả vài thứ kia... ngươi cũng mang tới?

- Ha ha ha ha!

Hắc y nhân ngửa đầu cười to:

- Thái thượng tông chủ có lệnh, lần này, Vân Triệt là địch chung của chúng ta, cần phải diệt trừ hắn. Nếu như hắn dám tới, ta sẽ để cho hắn có đến mà không có về!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment