.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_355" class="block_" lang="en">Trang 178# 1
Chương 355: Phần Thiên Môn cấm kỵ bí mật
Nhưng những lời này rơi vào trong tai Phần Tuyệt Trần, để cho hắn cảm giác đó chỉ là vô tận khuất nhục. Vô luận vì lý do Vân Triệt buông tha hắn thì đối với hắn mà nói đó cũng là một loại bố thí... Một cái bố thí từ người giết thân nhân, diệt toàn tộc của hắn.
- Vân Triệt... Có gan thì ngươi giết ta đi! Ta không cần loại ác ma như ngươi thương hại cùng bố thí!
Phần Tuyệt Trần thở hổn hển, mười ngón tay cắm sâu xuống đất, trong khe hở đều là vết máu. Trong mắt hắn là hai đạo hung mang giống như hai cái gai nhọn, hận không thể lấy nhãn thần khiến Vân Triệt hóa thành mảnh nhỏ.
- Ta nói lại lần nữa, ta không giết ngươi, không phải là thương hại ngươi, càng không phải là bố thí, mà là ta đã hứa với Tiểu Cô buông tha ngươi... Nhưng ta cũng chỉ bỏ qua cho ngươi lúc này mà thôi! Nếu là ngày khác, ngươi dám can đảm làm bất luận cái gì gây bất lợi cho việc của ta, ta nhất định ra tay giết ngươi! Cho nên, nếu ngươi muốn tìm ta trả thù, liền tu luyện đủ cường đại rồi hãy tới tìm ta, không nên lãng phí cái mạng của mình!
Vân Triệt không nhìn Phần Tuyệt Trần nữa, mà xoay người sang chỗ khác lặng lẽ rời đi.
Nhìn Vân Triệt rời đi, mắt Phần Tuyệt Trần gắt gao trừng lớn, thân thể suy yếu kịch liệt giùng giằng, trong miệng phát sinh ra tiếng gào thét khàn khàn:
- Vân Triệt... Không được đi! Không được đi... Ta còn không có giết ngươi... Ta muốn giết ngươi! Ta muốn mang ngươi ra bầm thây vạn đoạn, tỏa cốt dương hôi! Ta muốn cho ngươi nhận hết tất cả thống khổ trên đời này... Không được đi... Cút trở lại cho ta... A!!!!
Mặc cho Phần Tuyệt Trần gét lên như người bệnh tâm thần, cũng vô pháp ngăn cản Vân Triệt rời đi, rất nhanh, trong tầm mắt Phần Tuyệt Trần, đã không còn bóng dáng của Vân Triệt. Hắn ngã nhào xuống đất, hai tay nhuốm máu cầm lấy tro bụi đầy đất, khóc rống lên như một con sói hoang tuyệt vọng.
Từ lúc hắn bắt đầu tu luyện huyền lực đến nay đã qua vài chục năm, hắn chẳng bao giờ chảy xuống một giọt nước mắt.
Nhưng hôm nay, hắn lại khóc đến tê tâm phế liệt.
Phụ mẫu hắn, gia gia của hắn, thân nhân của hắn, tộc nhân, còn có toàn bộ gia đình đã không còn nữa! làm con trai của tông chủ, nhưng lại biến thành kẻ cô độc chỉ trong một ngày, thứ hắn còn lại là hai bàn tay trắng. Nội tâm, máu, cốt tủy, linh hồn... tràn đầy hận ý.
Những địa phương có thể đánh dấu trong ý thức của hắn gắt gao ấn xuống cái bóng của Vân Triệt.
- Ta muốn báo thù... Ta muốn báo thù... Ta muốn báo thù... Vân Triệt... Ta nhất định sẽ... Giết ngươi!!!!
- Cho dù bị thiên đao vạn quả, nổi khổ Cửu U Luyện Ngục, ta cũng nhất định giết ngươi!!!!
Lời thề khô khốc theo tiếng gió thê lương truyền ra cực xa, thiên không từ từ âm trầm xuống, gió lớn gào thét nhanh hơn, giống như cả thương thiên đều bị thanh âm chất chứa hận ý của hắn làm chấn động.
- Cho nên ta không giết ngươi... bởi vì ta đã hứa với Tiểu Cô buông tha ngươi...
Là nàng...
Là nàng để cho Vân Triệt không giết ta...
Là nàng... Để cho ta giữ lại cái mệnh tàn này...
Ánh mắt Phần Tuyệt Trần đột nhiên trở nên mờ sương, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh cả đời này hắn cũng không thể quên được...
Ngày ấy, hắn tự mình dẫn người đi tới trước Lưu Vân Thành, mang hai cái gia nhân của Vân Triệt trở về. Mà sau khi hắn đi tới phía sau Tiêu Môn, thấy Tiêu Linh Tịch một sát na kia, liền để cho cái tâm cuồng ngạo không ai bì nổi của hắn thất thủ trong nháy mắt.
Khi đó Tiêu Linh Tịch đang ngồi ở bên giòng suối, hai tay để trên đầu gối nâng má, nhãn thần mê ly như vụ, ánh mắt đưa tình, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Tóc đen rũ xuống dòng suối trong, theo dòng nước lặng yên tản ra. Lúc đó Phần Tuyệt Trần chỉ có thể nhìn thấy một nửa gò má của nàng, mà một nửa khuôn mặt này cũng để cho tâm thần của hắn xuất hiện hoảng hốt.
Cặp mi tinh tế, mũi quỳnh nhô cao, cặp môi thơm đầy đặn, đôi mắt đẹp như bảo thạch, da thịt trắng như tuyết, giống như bôi một tầng phấn.
Ở đây trong sơn có thủy, lại đang mùa xuân về trăm hoa đua nở, lục ý dịu dàng, cảnh đẹp không sao tả xiết, nhưng dung quang thiếu nữ lại buồn bã thất sắc. Phần Tuyệt Trần cảm giác huyền tâm của chính mình bị xúc động, hắn chẳng bao giờ nhìn tới bất kỳ một nữ nhân nào, nhưng giờ khắc này lại sinh ra rung động... Hắn thậm chí vô pháp xác định đến tột cùng là cô gái, hay là tinh linh thanh tú tuyệt mỹ.
Khi đó, hắn cảm giác mình giống như là vô pháp thoát khỏi ma chú nào đó.
Hắn dùng bốn ngày từ Phần Thiên Môn đến Lưu Vân Thành nhưng từ Lưu Vân Thành phản hồi Phần Thiên Môn hắn dùng gần sáu ngày, hắn tận lực làm chậm tốc độ lại vì lo lắng Tiêu Linh Tịch vô pháp đi qua hành trình dài như thế. Trên đường đi, hắn không để cho bất luận kẻ nào thương tổn Tiêu Linh Tịch, ngược lại chủ động hướng về nàng đảm bảo tuyệt đối không để cho bất luận cái gì nguy hiểm đến an toàn của nàng, hơn nữa không lâu phía sau sẽ tự mình tiễn nàng trở về.
Mà hắn cũng đã thực hiện hứa hẹn này, ngay cả khi Phần Tuyệt Thành động thủ, hắn cũng không cho phép đối phương thương hại Tiêu Linh Tịch nửa phần.
Hắn thật không ngờ, Tiêu Linh Tịch sẽ chuyên môn vì hắn hướng Vân Triệt cầu tình... Bỏ qua cho hắn một mạng.
Một cảm giác vô pháp nói thành lời sinh sôi ở trong tim hắn, nguyên bản thế giới bị cừu hận cùng băng lãnh bao phủ, bỗng nhiên nhiều hơn một điểm ấm áp, nhưng hắn lập tức quét sạch cảm giác này đi... Mà thứ bây giờ hắn muốn, chỉ có thể là cừu hận! Mà nàng còn là Tiểu Cô của Vân Triệt, thân nhân ác ma diệt cả nhà hắn!
- Giết ngươi... Giết ngươi... Ta nhất định phải giết ngươi... Ta nhất định sẽ báo thù!!
Phần Tuyệt Trần đứng dậy, nhìn mặt đất cháy đen, nhãn thần hắn lại trống rỗng, cước bộ tập tễnh đi về phía trước, hắn cũng không biết bây giờ mình nên đi nơi nào, chỉ biết hoạt động như một cái máy, dưới chân đạp qua các mảnh thổ địa. Từng cỗ thi thể thoáng qua từ dưới chân hắn... Đúng lúc này, bên tai của hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Bước chân Phần Tuyệt Trần dừng lại, sau đó chợt ngã nhào xuống đất, vọt tới bên cạnh thân thể Phần Nghĩa Tuyệt... ngực Phần Nghĩa Tuyệt là một cái lỗ thủng lớn chừng đầu người, lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị cắn nát, khi đó khí tức của hắn đã hoàn toàn không có, lúc này lại đi qua gần một canh giờ, ngay cả khi hắn là vương tọa, cũng chết không thể chết lại...
Nhưng hắn không có chết, vẫn còn giữ lại một hơi thở sau cùng, lúc Phần Tuyệt Trần gục bên cạnh hắn, hắn chậm rãi mở mắt.
- Gia gia... Gia gia!
Bình thường Phần Tuyệt Trần không có giao lưu cùng Phần Nghĩa Tuyệt, thậm chí không có tình cảm gì, nhưng lúc này nhìn gia gia còn bảo tồn một chút sinh mệnh, Phần Tuyệt Trần nhưng là kích động cả người run lên.
- Trần nhi...
Phần Nghĩa Tuyệt phát sinh một tiếng gọi suy yếu tới cực điểm, hắn chậm rãi dùng hết toàn lực nâng tay phải của mình lên, trong lúc đó tay hắn mang theo một cái chìa khóa màu đen nhánh, có hắc sắc yên vụ quấn quanh.
- Trần nhi... Cái chìa khóa này... Là tổ tông lưu lại... Phong ấn một cái... Cấm kỵ... bí mật đáng sợ... Tổ tông di ngôn... Chỉ có sơn cùng thủy tận... Mới có thể... Xuất ra cái... Cái chìa khóa này... trong cái chìa khóa... Có một cái ấn ký ký ức... Nó sẽ dẫn ngươi đi... đến địa phương sử dụng cái chìa khóa này... Nó sẽ làm ngươi mất đi linh hồn... Mất đi tất cả... Thậm chí hủy diệt... Toàn bộ... Thiên Huyền đại lục...
- Thế nhưng... Phần Thiên Môn ta... Không nên... Rơi vào kết quả như này... Ngươi phải báo thù... Báo... Cừu...
Cánh tay phải Phần Nghĩa Tuyệt nặng nề rũ xuống, không còn một tiếng động nào nữa. Hắn giữ một hơi thở không chịu chết đi chính là vì cái bí mật sau cùng của Phần Thiên Môn này...
Một cái bí mật kinh thế.
Phần Tuyệt Trần vươn cánh tay run rẩy, vuốt đôi mắt không chịu nhắm lại của Phần Nghĩa Tuyệt. Tay còn lại cầm lấy cái chìa khóa đen nhánh kia, dùng tay nắm thật chặt... Nhất thời, hắc vụ quỷ dị từ khe hở của nó xuất hiện, yêu dị phiêu động theo...
————————————————
Phần Thiên Môn bị diệt, cuối cùng ác khí trong lòng Vân Triệt cũng tiêu tán. Hắn biết rõ mình đang làm cái gì, biết rõ làm như vậy sẽ đưa tới bao nhiêu oanh động, cùng kết quả như thế nào.
Sau khi rời khỏi Phần Thiên Môn, Vân Triệt liền gọi Tuyết Hoàng Thú ra và bay lên trời, bay về phía bắc thẳng đến hoàng thành Thương Phong.
- Quả nhiên ngươi đã từng xúc động luân hồi cảnh, chuyển kiếp luân hồi, hoán cải nhân quả!
Vân Triệt vừa mới nằm trên lưng Tuyết Hoàng Thú chuẩn bị đánh một giấc, trong đầu liền vang lên thanh âm của Mạt Lỵ.
- Ách, vì sao nói như vậy?
Vân Triệt vừa nhắm hai mắt lại, vừa hỏi ngược.
- Một lần giết nhiều người như vậy, không chỉ mặt không đổi sắc, ngay cả khí tức cùng nhịp tim cũng không có bất kỳ biến hóa nào! Coi như là cuồng ma giết người tàn nhẫn nhất cũng không thể bình tĩnh sau khi giết chết nhiều người như vậy.
Mạt Lỵ lạnh lùng nói:
- Số tuổi của ngươi chỉ có mười chín tuổi, lấy nhân sinh ngươi từng trải, căn bản không thể nào làm được điểm này, khả năng duy nhất chính là ngươi từng sử dụng luân hồi cảnh xuyên qua luân hồi! trước khi luân hồi, nhân sinh của ngươi tuyệt không tầm thường, nhất định đã giết qua vô số người, lưng đeo vô số tội nghiệt cùng nợ máu. Mà luân hồi cảnh không có chút lực lượng phản ứng nào, vậy chứng minh nó ở trong vòng hai mươi năm bị sử dụng qua!
- Thời gian luân hồi ở Thương Vân đại lục cùng Thiên Huyền đại lục có sai số, mà ngươi là bị Tà Thần chi hồn đưa đến Thương Vân đại lục, các loại phản ứng cực không tầm thường, khi đó ta đã có hoài nghi, hiện tại ta đã có thể kết luận... Ngươi ở Thương Vân đại lục, từng có một đời nhân sinh. Tô Linh Nhi kia... là nữ nhân của ngươi sao!
- Hô...
Vân Triệt nhẹ nhàng hô một cái khí, xác thực hắn không có gì có thể giấu giếm được Mạt Lỵ.Hắn nhắm mắt lại chậm rãi nói:
- Ngươi đoán không có sai, đúng là ta đã trải qua một đời, hơn nữa còn ở ngay Thương Vân đại lục, khi đó ta vốn nên ngã xuống núi mà chết, hoàn toàn không biết tại sao phải sống lại ở chỗ này, thẳng đến khi biết trên người mình có luân hồi kính, ta mới mơ mơ hồ hồ hiểu được vài thứ. Nhưng loại sự tình này, trừ ngươi ra, nói ra cũng không có người nào tin?
-Ngươi còn nhớ kỹ hay không, ta đã từng nói với ngươi, số người ta giết qua so với ngươi còn nhiều hơn, lúc đó ngươi cười nhạt... Thế nhưng, ta thật không có nói đùa với ngươi. Số người ta đã giết không chỉ nhiều hơn so với ngươi, mà phải là nhiều hơn rất rất nhiều... Nếu như ngươi cho mình là ác nhân, là ác ma không thể tha thứ thì ta đây...
Vân Triệt chậm rãi quay đầu, thần sắc đạm nhiên nói:
- Liền là ác ma trong ác ma. Thế nhưng ta không vô duyên vô cớ giết người, không hối hận mỗi một lần mình tạo ra sát nghiệt, ta tin tưởng ngươi cũng như vậy.
Mạt Lỵ trầm mặc xuống, thật lâu không nói gì.
Qua một lúc lâu, Mạt Lỵ bỗng nhiên nói:
- Lần này, ngươi bỏ qua một người không nên buông tha! Phần Tuyệt Trần rất nguy hiểm, có lẽ tương lai hắn sẽ cấu thành uy hiếp đối với ngươi.
- Ta biết! ý chí của hắn mạnh kinh người, dưới sự kích thích hôm nay, và việc tìm ta báo thù sẽ càng khiến hắn biến thành một người vì truy cầu lực lượng mà không từ thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào. Nhưng bất luận là hắn cứu Tiểu Cô, hay là Tiểu Cô cầu tình, ta đều không thể xuống tay với hắn.
Vân Triệt bĩu môi một cái, thần sắc buông lỏng nói:
- Ta có huyết mạch Long Thần và Phượng Hoàng, lại có thần quyết tại thân, hắn có biến thành người điên trong người điên cũng không có khả năng đuổi kịp bước chân của ta. Ta ngược lại hy vọng hắn có thể hảo hảo quý trọng sinh mệnh Tiểu Cô ban tặng cho hắn, tìm một chỗ yên tĩnh sống tốt, nếu như ngày nào đó hắn thực sự tới tìm ta báo thù, ta cũng chỉ có thể đưa hắn đi đoàn tụ cùng tộc nhân của hắn.