.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_356" class="block_" lang="en">Trang 178# 2
Chương 356: Kiếm Thánh chi nộ
Ngay khi Vân Triệt rời khỏi Thương Hỏa vực, xuất phát về hướng hoàng thành Thương Phong, có một bóng người không tiếng động xuất hiện ở bầu trời Phần Thiên Môn.
Phần Tuyệt Trần đã rời đi, Phần Thiên Môn chỉ còn lại một mảnh tử tịch, khắp nơi trên đất là xác chết, trong không khí tràn đầy mùi khét, giống như nơi đây vừa mới trải qua một hồi kiếp nạn. Thỉnh thoảng xung quanh xuất hiện một hai người bạo gan tới gần do thám tin tức, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Phần Thiên Môn, toàn thân không khỏi run rẩy, mang theo một thân mồ hôi lạnh vội vã rời đi, không có can đảm tới gần nữa.
- Ai, đúng là vẫn tới chậm một bước.
Thân ảnh trong không trung nhìn một mảnh phế tích phía dưới thật lâu không có nói gì. Rốt cục, hắn cũng phát sinh một tiếng dài thở dài, một cỗ khí tức trầm trọng mà mênh mông theo âm thanh thở dài này từ trên không trung thả xuống, bao phủ toàn bộ Phần Thiên Môn vào trong đó, thoáng chốc không khí đình chỉ lưu động, ngay cả hắc sắc tro bụi trong không trung cũng hoàn toàn dừng lại, dường như thời gian bỗng nhiên dừng lại vậy.
- Thực lực cường đại, nếu là người lương thiện, thì đó là may mắn của Thương Phong, nhưng hết lần này tới lần khác lại có nội tâm ác ma, tàn nhẫn tàn sát hết cả nhà Phần Thiên Môn như vậy, thật là khó khăn cho Thương Phong. Người này, tuyệt đối không thể lưu.
Ánh mắt bóng người chuyển hướng về phía bắc, hắn không có đi theo phương hướng mình tới, mà đạp không rời đi, đi thẳng đến bắc phương, chỉ trong thoáng chốc hắn đã ở ngoài vài dặm.
————————————————
... Phần Thiên Môn đã hóa thành một mảnh phế tích, môn chủ, thái thượng môn chủ, ba mươi ba các chủ, hai mươi bảy trưởng lão, còn có tất cả môn hạ đệ tử... Toàn bộ chết ở trong đó, không ai may mắn sống sót, không ai chạy đi... Toàn môn trên dưới, bị diệt không còn một mảnh... Phần Thiên Môn đã hoàn toàn xong, không chỉ bị diệt môn, còn bị diệt đến mức thê thảm không gì sánh được, thủ đoạn của Vân Triệt rất ác độc, xa xa vượt qua tưởng tượng...
- Hiện tại, tất cả các môn phái lớn nhỏ có liên quan đến Phần Thiên Môn đều chiếm được tin tức, bọn họ hầu như tuyên bố thoát ly Phần Thiên Môn, sau đó lập tức đổi tên, vì e sợ cho Vân Triệt diệt môn liên lụy đến bọn họ.
Mỗi khi nghe thêm một câu, hàn ý trên người Tiêu Tuyệt Thiên lại tăng thêm một phần, khi nghe xong thảm trạng của Phần Thiên Môn, trong kẽ răng của hắn cũng có lãnh khí luồn qua. Hắn và mọi người đều giống nhau, tuyệt nhiên không nghĩ đến, Vân Triệt lại trả thù quyết tuyệt và tàn nhẫn đến loại trình độ này.
Hắn vốn cho là Vân Triệt chỉ giết chết môn chủ, giết chết các nhân vật trọng yếu, hủy diệt Phần Thiên Môn là cực hạn, không nghĩ tới hắn lại dùng thủ đoạn địa ngục đó.
Người khác nghe được sự thật này, sẽ khiếp sợ không thôi, nhưng hắn biết sau hết thảy cảm giác sợ hãi nhiều hơn là không thể nghi ngờ!
Lấy cá tính của Vân Triệt, chuyện ba năm trước nhất định hắn không có quên.
Nhưng đó là chuyện Tiêu Cuồng Vân tự mình làm, nếu hắn nhịn đau vứt bỏ đứa con duy nhất của vợ cả, chủ động giao cho Vân Triệt xử trí thì chưa chắc không thể khiến những thứ này chìm xuống. Hơn nữa, hướng một cái nhân vật có thể hoàn toàn hủy diệt Phần Thiên Môn thỏa hiệp, cũng không phải là sự tình mất mặt.
Thế nhưng thái thượng môn chủ Tiêu Vô Tình nhất sinh cuồng ngạo không kìm chế được, coi vinh quang của tông môn như sinh mạng hắn, nên hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh, hắn lựa chọn để cho thái thượng trưởng lão Tiêu Vô Nghĩa, mang theo hỏa khí cấm kỵ của Tiêu Tông đi hiệp trợ Phần Thiên Môn giết chết Vân Triệt... Mà kể từ đó, bọn họ hoàn toàn mất đi cơ hội hòa hoãn duy nhất!
- Tông chủ, chúng ta nên làm như thế nào?
Lão giả bên người Tiêu Tuyệt Thiên nói:
- Tiêu Tông chúng ta không sợ hãi bất luận một kẻ thù nào, nhưng Vân Triệt tuyệt đối không thể coi thường. Hắn có năng lực hủy diệt Phần Thiên Môn trong mấy ngày ngắn ngủi...
- Không cần nói nữa.
Ngực Tiêu Tuyệt Thiên kịch liệt phập phồng, hai tay hắn nắm chặt, nặng nề nói:
- Tuy thực lực Vân Triệt rất mạnh, nhưng nếu hắn tới cửa, ta cũng có thể tử chiến cùng hắn. Thế nhưng... thủ đoạn của hắn, đúng là vô cùng tàn nhẫn và cực đoan! Chỉ bắt hai cái gia nhân của hắn, cuối cùng hắn vẫn an toàn cứu ra, nhưng hắn lại diệt hết cả nhà người ta! thực lực Tiêu Tông cùng Phần Thiên Môn kẻ tám lạng người nửa cân, Nhị thúc cũng đã chết ở trên tay của hắn, hắn có thể diệt Phần Thiên Môn, liền có năng lực diệt Tiêu Tông... Đây là một cái thực lực đáng sợ không thể không thừa nhận!
Toàn bộ chủ các hoàn toàn yên tĩnh lại, có thể nghe được tiếng tim đập của mỗi người.
- Chúng ta tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ của Phần Thiên Môn!
Tiêu Tuyệt Thiên xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tất cả những người này:
- Nếu như Vân Triệt tới cửa, tuyệt đối không thể khai chiến cùng hắn! Nếu như có thể cầu hoà, ngay cả mất hết tôn nghiêm, nhận hết khuất nhục, cũng phải cực lực tranh thủ. Nếu cuối cùng vẫn muốn chiến... Vậy liền mang ra tất cả Diệt Thiên Lôi, cùng hắn đồng quy vu tận! Tuyệt không thể để cho Tiêu Tông ta, trở thành Phần Thiên Môn thứ hai!
- Tông chủ, kỳ thực không cần bi quan như vậy.
Tiêu Phiến Vân tiến lên một bước, nói:
- Đúng là thực lực Vân Triệt kinh thế hãi tục, nhưng bên trong Thương Phong cũng không phải là không có người giết được hắn người. Mà người có năng lực giết hắn nhất... Căn cứ tin tức mới vừa nhận được, đêm qua hắn đã một mình đi tới Thiên Kiếm Sơn Trang.
Tinh thần Tiêu Tuyệt Thiên chấn động:
- Ngươi nói... Kiếm Thánh Lăng Thiên Nghịch?
- Không sai!
Tiêu Phiến Vân gật đầu:
- Lăng Thiên Nghịch cương trực công chính, ghét ác như cừu, mà hắn từng có một đoạn giao tình với Phần Nghĩa Tuyệt, hắn bế quan hơn mười năm, không bước vào trần thế, đêm qua chợt rời khỏi Thiên Kiếm Sơn Trang, tất nhiên là vì giải cứu khó khăn của Phần Thiên Môn, chỉ tiếc hắn hành động quá trễ. Sau khi hắn thấy thảm trạng của Phần Thiên Môn thì rất hổ thẹn, tức giận vì thủ đoạn ác ma của Vân Triệt, hai cái nguyên nhân này đủ để hắn truy sát Vân Triệt! Nói không chừng, lúc này Lăng Thiên Nghịch đã trên đường đuổi giết Vân Triệt.
Lời nói của Tiêu Phiến Vân để cho thần sắc Tiêu Tuyệt Thiên hòa hoãn đi rất nhiều, hắn thấp giọng nói:
- Rất tốt... Nếu thật như vậy, Vân Triệt tất nhiên phải chết không thể nghi ngờ! Vân Triệt giao thủ cùng Phần Nghĩa Tuyệt bị trọng thương chưa khỏi, đủ để chứng minh thực lực của hắn so với Phần Nghĩa Tuyệt không cao hơn bao nhiêu, mà mười cái Phần Nghĩa Tuyệt cũng không thể nào là đối thủ của Kiếm Thánh. Nếu như Kiếm Thánh thật sự vì Phần Thiên Môn mà rời khỏi Thiên Kiếm Sơn Trang, như vậy... Hắn sẽ đi áp chế Vân Triệt!
———————————————— —
Tin tức Phần Thiên Môn bị diệt môn như một trận cuồng phong rung chuyển toàn bộ Thương Phong đế quốc, để cho Thương Phong đế quốc như bị địa chấn làm rung động. Có lẽ đây là sự tình rung động nhất mà con dân Thương Phong đế quốc ở đời này nghe qua, tin tức kinh khủng này khiến cho bọn hắn khiếp sợ cùng không thể tin tưởng.
Một phương là siêu cấp tông môn sừng sững nghìn năm, cao cao tại thượng.
Một phương chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi.
Thiếu niên mười chín tuổi kia sáng tạo ra một cái kỳ tích khiến người ta khó mà tin tưởng cùng tiếp nhận.
Mà vô luận là có bao nhiêu thù hận, thì hắn cũng không nên giết hết tất cả trên dưới Phần Thiên Môn. Mà chỉ có ác ma mới có thủ đoạn cùng ác tâm như thế... Tại sao một thiếu niên mười chín tuổi lại làm được chuyện đó!
Trước sau hoàng thành Thương Phong vẫn náo nhiệt như một, câu chuyện đàm luận trong các ngõ ngách, đều nói về chuyện Phần Thiên Môn bị diệt, chung quanh đều có thể nghe được hai chữ"Vân Triệt". Mà những ngoại môn đệ tử của Phần Thiên Môn ở trong hoàng thành đã sớm đóng kín cửa, bảng hiệu có hai chữ Phần Thiên từng được coi là chí bảo, được Phần Thiên Môn thừa nhận đã sớm bị gỡ xuống, sau một thời gian ngắn ngủi, trên cổng liền treo lên một cái bảng hiệu mới có tên"Phụng Vân Môn"... Tên gọi mới lộ ra sự sợ hãi cùng lấy lòng Vân Triệt.
Vân Triệt cưỡi Tuyết Hoàng Thú một đường bay qua bầu trời hoàng thành Thương Phong, khiến vô số người nghỉ chân ngưỡng vọng, kinh hô không ngớt. Một mực bay vào bầu trời hoàng cung, đến tận Lãm Nguyệt Cung, hắn mới thu hồi Tuyết Hoàng Thú, từ không trung nhẹ nhàng hạ xuống.
- A... Người nào!
Vừa mới rơi xuống đất, tiếng kinh hô của một cái cô gái ở phía sau vang lên. Vân Triệt xoay người lại, thấy một cung nữ hoa dung thất sắc.
- A! Vân... Vân công tử!
Lần đầu tiên Vân Triệt tới Lãm Nguyệt Cung, đã thấy qua cung nữ này, nên cung nữ cũng nhớ kỹ hắn. Vừa nhìn thấy mặt của hắn, nàng liền phát ra tiếng kinh hô lớn hơn gấp ba lần vừa nãy, một khuôn mặt tươi cười có ba phần kinh ngạc, bốn phần sùng bái... Còn có ba phần rõ ràng là sợ hãi.
Tàn sát trên dưới bảy vạn người Phần Thiên Môn, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, để cho bất luận kẻ nào cũng hoảng sợ, cả người phát lạnh.
Vân Triệt thu hết biểu tình của cung nữ vào đáy mắt, hắn xoa chóp mũi một cái, có chút bất đắc dĩ nói:
- Công chúa điện hạ đâu? Ách... Ngươi nhìn thế, khiến ta có chút sợ hãi đó?
- Bất... Không phải là... Không có...
Đối mặt với cái nhìn thẳng của Vân Triệt, trong lúc nhất thời cung nữ liền nói năng lộn xộn, đối mặt với nhân vật thần thoại này khiến nàng lo sợ không yên. Nàng không dám nhìn thẳng Vân Triệt, hướng về phía Lãm Nguyệt Cung hô lên:
- Công chúa điện hạ, Vân công tử... Là Vân công tử tới.
Theo tiếng cung nữ la lên, có một thân ảnh mặc quần dài, nhỏ nhắn mềm mại vọt ra nhanh như hồ điệp, vừa nhìn thấy Vân Triệt, trên mặt của nàng tràn ngập sự kinh hỉ, trong miệng phát sinh âm thanh vui sướng, la lên:
- Tiểu triệt!!
Tiêu Linh Tịch phi thân mà đến, nhào vào lòng Vân Triệt, ôm hắn thật chặt, ở trên người hắn cao hứng nói:
- Rốt cục ngươi cũng trở về... A? Ngươi có bị thương không? Có thương chỗ nào hay không?
Lại gặp Tiêu Linh Tịch ở chỗ này, Vân Triệt một điểm đều không cảm thấy kỳ quái. Trước khi hắn tới hoàng thành, thì hắn đã có ít nhất thất thành nắm chắc Lăng Vân sẽ mang Tiêu Liệt cùng Tiêu Linh Tịch an trí ở bên cạnh Thương Nguyệt. Hắn nắm tay Tiêu Linh Tịch, cười nói:
- Yên tâm đi, trên người một điểm thương tích cũng không có, ngươi không tin chốc nữa ta cởi quần áo cho ngươi kiểm tra.
- A!
Tiêu Linh Tịch lấy tay nhẹ nhàng cấu hắn một cái, tức giận nói:
- Hừ, ngươi lại đùa ta...
Nhưng nàng chỉ giằng co một hồi liền vui sướng nói:
- Hi, ta biết ngươi nói sẽ trở về sớm thì nhất định là như vậy, mấy ngày nay ta và cha đều lo lắng gần chết. Nhưng may hoàng thành có rất nhiều rất nhiều địa phương đẹp, còn có công chúa tỷ tỷ ở cùng ta, chơi đùa thật vui vẻ.
Vào lúc này Thương Nguyệt cũng bước chậm đi ra, một thân cung thường, tuyệt diễm vô song. Nhìn hai người ở chung với nhau, nàng cười khẽ, đi tới:
- Vân sư đệ, rốt cục ngươi đã trở về.
- Để cho sư tỷ lo lắng.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Đã làm phiền ngươi chiếu cố gia gia cùng Tiểu Cô.
- Thân nhân của ngươi, vốn là thân nhân của ta.
Thương Nguyệt vừa nói xong, đột nhiên cảm giác có chút quá phận, tuyết nhan hơi đỏ lên, có chút bối rối mở lời:
- Hiện tại Tiêu gia gia đang ở chỗ cha ta, bên đó có Đông Phương bá bá bảo hộ, bình yên vô sự.... Ngươi nhìn thấy Sở Nguyệt Thiền không?
Hô hấp Vân Triệt hơi chậm lại, khẽ lắc đầu:
- Không có, nàng không ở Băng Vân Tiên Cung, ai cũng không biết nàng đi nơi nào.
Thương Nguyệt khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng an ủi:
- Không cần lo lắng, Băng Thiền tiên tử có thực lực vương tọa, trong Thương Phong đế quốc không có ai có thể thương tổn nàng. Thương Phong đế quốc rất nhỏ, ngươi có thể rất nhanh tìm được nàng, ta cũng sẽ vận dụng lực lượng hoàng thất hỗ trợ tìm kiếm... Phần Thiên Môn... Thực sự bị ngươi... Hoàn toàn diệt môn?
- Ân.
Vân Triệt không chậm trễ chút nào gật đầu:
- Bởi vì bọn họ chạm đến nghịch lân không thể đụng vào của ta! cho dù vì chuyện này, toàn bộ thế giới đều mắng ta, oán ta, ta cũng không hối hận! Sư tỷ, Tiểu Cô... Các ngươi, có thấy ta rất quái lạ hay không?
Trong lúc nhất thời ánh mắt Thương Nguyệt trở nên cực kỳ phức tạp, nàng vừa muốn nói gì, lại nghe Tiêu Linh Tịch ngước gương mặt nói:
- Tuy giết người rất không đúng... Thế nhưng Tiểu Triệt nói người hắn giết chết nhất định là người cần phải giết, là người xấu! Cho nên, ta không trách hắn đâu.
Tiêu Linh Tịch là một người chẳng bao giờ giết người, thậm chí giao thủ cùng người cũng rất ít, tính tình càng là hoa mềm cỏ dại. Nhưng lời nói này lại rất tự nhiên, lời lẽ hào hùng, mấy vạn sinh mệnh chịu khổ tàn sát, nàng lại kiên quyết như thế... phải nói là tự nhiên cho rằng Vân Triệt vẫn đúng. Thương Nguyệt không khỏi nói:
- Ngươi... Tại sao lại cho là như vậy?
- Bởi vì, Tiểu Triệt là người tốt nhất trên cái thế giới này.
Tiêu Linh Tịch chớp động con ngươi đen nhánh, không chút do dự nói.
Bỗng nhiên Thương Nguyệt hiểu vì sao ba năm nay Vân Triệt lại liều mạng như thế, tại sao nàng bị bắt đi, mà sinh ra lửa giận không tiếc huỷ diệt Phần Thiên Môn...
Tình cảm giữa hắn và Tiêu Linh Tịch, từ lâu đã không phải là tín nhiệm cùng ỷ lại đơn thuần, mà hầu như sinh mệnh đều sáp nhập vào trong sinh mệnh đối phương. Ngay cả khi toàn thế giới đều đang lừa gạt nàng, nàng cũng tuyệt đối tin tưởng Vân Triệt, ngay cả khi toàn thế giới cho hắn là ác ma, nàng vẫn tin hắn là người tốt nhất trên thế giới.
Loại cảm giác thâm thúy mà vi diệu này, để cho Thương Nguyệt hâm mộ tự đáy lòng. Nàng biết trên cái thế giới này, vĩnh viễn không có người nào có thể thay thế Tiêu Linh Tịch ở trong lòng Vân Triệt.
Thương Nguyệt mỉm cười, ở dưới ánh mắt của Tiêu Linh Tịch, lòng nàng có một chút cảm giác phức tạp như bị hòa tan tiêu thất vô tung. Nàng nhìn Vân Triệt, nhìn nam nhân để cho nàng kiêu ngạo không gì sánh được... Trong hai năm ngắn ngủi, hắn từ thiếu niên bị phân tông của Tiêu Tông truy sát đến suýt nữa chết non, trưởng thành đại thụ đủ để ngạo nghễ toàn bộ Thương Phong.
Đúng lúc này, một cái thanh âm đạm mạc mà nặng nề bỗng nhiên từ trên bầu trời truyền đến:
- Vân Triệt, ngươi bởi vì oán niệm của bản thân mà tàn sát cả nhà Phần Thiên Môn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, dụng tâm ác độc, khiến nhân thần đều phẫn. Hôm nay lão phu sẽ thay trời hành đạo, tự mình tiễn ngươi tiến nhập hoàng tuyền chuộc tội... Mau hiện thân cho lão phu!
Cái thanh âm này phảng phất như từ xa vời truyền đến, quanh quẩn ở mỗi một cái ngóc ngách trong hoàng thành, làm cho cả hoàng thành thoáng chốc lâm vào vắng vẻ. Tất cả mọi người ngửa cao đầu, khiếp sợ nhìn một vật ở trong thiên không, nỗ lực tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.
- A? Cái này... Cái này là thanh âm gì? Hình như hắn đang gọi Tiểu Triệt.
Tiêu Linh Tịch quay đầu nhìn chung quanh, lời nói để cho nàng có chút kinh hoảng.
- Người này... là ai?
Thoáng cái Thương Nguyệt nắm cánh tay của Vân Triệt, trên mặt đồng dạng lộ ra vẻ kinh hoảng. Sau khi Vân Triệt tiêu diệt Phần Thiên Môn làm kinh sợ thiên hạ, lại có người muốn giết Vân Triệt... Thì thực lực của hắn, tất nhiên là cực kỳ kinh khủng.
- Hừ.
Vân Triệt hừ lạnh, rất nhanh liền xác định được vị trí người nói chuyện. Hắn hồn nhiên không thèm để ý nắm tay Thương Nguyệt và Tiêu Linh Tịch nói:
- Hình như có một phiền toái nhỏ tới cửa... Trước ta một hồi, ta lập tức xử lý xong ngay.
Hắn vừa muốn động thân, trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm của Mạt Lỵ:
- Không nên đi tới! Ngươi đi ra chính là muốn chết!
- Cái gì!?
Cước bộ Vân Triệt dừng lại, chân mày chợt nhíu.