.
._179__1" class="block_" lang="en">Trang 179# 1
Chương 357: Đối chọi gay gắt
- Đó là một Vương Huyền cấp sáu! Hơn nữa thực lực đã dừng lại nhiều năm, huyền lực hùng hậu vô cùng, còn mang theo một loại hơi thở sắc bén dị thường.
Mạt Lỵ thận trọng nói:
- Không nghĩ tới, mảnh đất này vậy mà vẫn tồn tại Vương Huyền cảnh trung kỳ. Lấy thực lực của ngươi bây giờ, căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
Vương Huyền trung kỳ?
Vân Triệt ghé mắt nhìn về phía nam, sắc mặt là một mảnh ngưng trọng. Nghe Mạt Lỵ nói xong, nhất thời Vân Triệt nghĩ tới một người... Đồng thời cũng nghĩ đến cảnh cáo ngày đó của Lăng Kiệt.
Thương Phong đệ nhất nhân —— Lăng Thiên Nghịch!!
Trong Thương Phong người có thực lực như thế, cũng chỉ có Lăng Thiên Nghịch!
Cảnh báo trước đây của Lăng Kiệt đã ứng nghiệm... Nhưng so với cảnh cáo trước đây nó càng triệt để hơn. Hắn không xuất thủ, hơn nữa còn tự mình đuổi đến hoàng thành, truyền âm cho toàn thành biết hắn muốn lấy tính mệnh Vân Triệt!
Lăng Thiên Nghịch là môn chủ đời trước của Thiên Kiếm Sơn Trang, là thần thoại cao nhất của Thương Phong đế quốc, hắn cũng được công nhận là Thương Phong đệ nhất nhân. Hắn mất thời gian không bao lâu liền danh chấn thiên hạ, si kiếm thành tính, hai mươi năm trước liền đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân, kỳ thực huyền lực cùng tạo nghệ kiếm đạo của hắn đã đăng phong tạo cực, không người nào có thể với tới. Cho đến ngày hôm nay, hắn đã tròn hai mươi năm chưa lộ diện, nhưng Thương Phong đế quốc vẫn lưu truyền thần thoại về hắn, nhóm huyền giả còn trẻ tuổ đều nghe truyền thuyết của hắn, coi hắn là mục tiêu để theo đuổi.
Mà hôm nay cái nhân vật thần thoại này lại hiện thân trước mọi người, chính là vì đánh chết Vân Triệt.
Chỉ có Vân Triệt mới nhận được loại quang vinh đặc thù này.
Lúc Lăng Thiên Nghịch phát ra tiếng nói, khoảng cách giữa hắn cùng với Vân Triệt đã tương đối gần. Vân Triệt có thể cảm ứng được bây giờ hắn đang cách hoàng cung không đến ba dặm. Hắn thậm chí hoài nghi, Lăng Thiên Nghịch đã phát hiện chỗ của hắn, chỉ là không muốn tiến vào hoàng cung hạ thủ mà thôi.
Dù sao, Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Thương Phong hoàng thất cũng có liên hệ rất sâu xa.
- Thẳng đến khi Phần Thiên Môn diệt môn, hắn cũng không có xuất hiện, ta còn tưởng rằng lo lắng của chính mình là dư thừa, không nghĩ tới, rốt cục hắn vẫn xuất hiện.
Vân Triệt thấp giọng nói với Mạt Lỵ:
- Có điều, hắn đã đuổi tới phía sau mông, còn không tiếc truyền âm ra toàn thành, chính là vì ép ta xuất hiện... Nếu lui bước không chiến thì Vân Triệt ta làm sao đứng được!
- Hừ, biết ngay ngươi sẽ nói như vậy!
Mạt Lỵ rất là khinh thường nói:
- Nếu ngươi không cam tâm đào tẩu, muốn xông lên giao chiến cùng hắn. Tuy ngươi không có khả năng thắng hắn, nhưng ngươi có Long Thần huyết mạch hộ thân, hắn nếu muốn giết ngươi cũng không phải dễ dàng như vậy. Nhưng nếu không có chừng mực, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Ta minh bạch, mạng của ta so với cái gì cũng đều quý giá hơn, ta làm sao cho phép mình chết ở chỗ này... Nếu hắn tới, vừa vặn cho ta biết một chút về Thương Phong đệ nhất nhân danh chấn thiên hạ!
- Tiểu Thiền, chúng ta đi!
Tuyết Hoàng Thú cõng Vân Triệt lên, trường minh một tiếng, bay về phía Lăng Thiên Nghịch. Trong một sát na Tuyết Hoàng Thú bay lên, một luồng khí tức trầm trọng như núi, tập trung ở trên người Vân Triệt.
- Cái gì? Người kia là... Lăng Thiên Nghịch? Kiếm Thánh trong truyền thuyết?
Dù sao ở đây cũng là hoàng thành, trong số những người lớn tuổi đồng lứa, có không ít người từng chứng kiến phong thái năm đó của Kiếm Thánh. Lúc Lăng Thiên Nghịch xuất hiện ở hoàng thành, một số lão giả khiếp sợ hô lên cái tên của hắn.
- Kiếm... Kiếm Thánh? Người kia là Kiếm Thánh trong truyền thuyết? Trời của ta ơi! vậy mà ta chính mắt nhìn thấy thần thoại của Thương Phong!
- Thảo nào hắn lăng nhiên muốn giết Vân Triệt... Ngoại trừ Kiếm Thánh ra, người nào có thực lực và khí phách như vậy.
- Lần này Vân Triệt gặp phiền toái rồi, hắn có biến thái hơn nữa, cũng không thể nào là đối thủ của Kiếm Thánh. Nếu hắn đủ thông minh thì nên lập tức trốn đi.
- Nghe nói Kiếm Thánh đã hai mươi năm không hỏi thế sự, lần này Phần Thiên Môn bị diệt, làm chấn động Thương Phong, hắn cũng bị kinh động.
- Nghe nói tính tình Kiếm Thánh cương trực như kiếm, ghét ác như cừu, năm đó hắn cùng thái thượng môn chủ Phần Nghĩa Tuyệt của Phần Thiên Môn cũng có giao tình rất sâu, lần này Vân Triệt diệt Phần Thiên Môn, hắn đích thân xuất hiện, cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Bầu trời phía trước hoàng cung ba dặm, có một cái bóng đen bay lơ lửng ở đó, một thân hắc bào bay phất phới dưới trong gió. Phía dưới hắn, đoàn người tụ tập càng ngày càng dày đặc, tiếng nghị luận càng là phô thiên cái địa, có vô số người hướng về phía này đi đến, ngước nhìn Kiếm Thánh trong truyền thuyết.
Mà lúc này cũng có một tiếng trường minh từ hoàng cung truyền đến, rất nhanh, có một bóng trắng lao tới gần như thiểm điện, dừng ở trước hắc bào nhân, ngang hàng với hắn.
- A? Là... Là Vân Triệt!
- Hắn cư nhiên ở ngay trong hoàng thành... Giờ lại xuất hiện!
- Tuy thực lực của hắn biến thái đến mức có thể khiến cho Phần Thiên Môn bị diệt môn, nhưng hắn không thể là đối thủ của Kiếm Thánh... Kiếm Thánh nói muốn giết hắn, hắn lại còn dám xuất hiện!
- Có trò hay để nhìn rồi.
Nhìn qua Lăng Thiên Nghịch chỉ chừng bốn mươi tuổi, tuy hắn là phụ thân của Lăng Nguyệt Phong trong Thiên Kiếm Sơn Trang, nhưng nhìn qua lại thấy hắn trẻ tuổi hơn so với Lăng Nguyệt Phong một chút, tướng mạo của hắn có sáu phần giống Lăng Nguyệt Phong, nhưng kiếm khí tự nhiên vũ động trên người hắn, so với Lăng Nguyệt Phong sắc bén hơn mấy lần.
Trong sát na ánh mắt Lăng Thiên Nghịch chuyển hướng về phía Vân Triệt... liền để cho Vân Triệt có một loại cảm giác như bị kiếm khí đáng sợ cắt ở trên người.
- Ngươi chính là Vân Triệt?
Lăng Thiên Nghịch chậm rãi lên tiếng, thanh âm bình thản như nước.
- Vãn bối Vân Triệt bái kiến Lăng tiền bối. Có thể gặp gỡ Kiếm Thánh trong truyền thuyết, vãn bối tam sinh hữu hạnh.
Vân Triệt tao nhã hữu lễ.
- Niên kỷ còn nhỏ như vậy, huyền lực cũng chỉ có Địa Huyền cấp bảy, nhưng có thể để cho Phần Thiên Môn bị diệt, thành tựu bực này, ta lúc còn trẻ xa xa không bằng.
Lăng Thiên Nghịch lạnh lùng tán thán, có thể để cho Kiếm Thánh chính mồm nói ra bốn chữ"xa xa không bằng" này, Vân Triệt tuyệt đối là người thứ nhất. Nhưng phía sau tán thán, lại là sát khí lạnh như băng:
- Lấy thiên tư của ngươi, ngươi có thể ngạo thị Thương Phong, thành tựu một đại tông sư, đạt được độ cao mà ngay cả Thiên Kiếm Sơn Trang cũng chỉ có thể ngưỡng vọng, nếu tương lai đại biểu Thương Phong tham gia cuộc chiến Thiên Huyền thất quốc, ngươi có thể cải biến sỉ nhục nghìn năm xếp hạng chót của Thương Phong, thu được vinh quang vô thượng. Nhưng lòng của ngươi lại quá ác độc! Bởi vì ân oán cá nhân, lại tàn sát trên dưới bảy vạn ba nghìn sáu trăm người Phần Thiên Môn! Hành vi hư thế, làm người ta giận sôi!
Vân Triệt bình đạm cười một tiếng nói:
- Tiền bối nói quá lời. Tuy ta không tính là một người lương thiện, nhưng tuyệt đối không dám xưng 'Ác độc', tuy ta giết rất nhiều người nhưng không có vô duyên vô cớ đi giết bất kỳ người nào. Ta diệt Phần Thiên Môn là bởi vì họ chạm đến điểm mấu chốt của ta, là bọn hắn gieo gió gặt bão. Vừa vặn, ta cũng có thể mượn chuyện này nói cho tất cả những người dám đụng đến thân nhân của ta biết họ sẽ có hậu quả như thế nào..., nhưng chuyện này là ân oán của ta cùng Phần Thiên Môn, lại có liên quan gì tới ngươi đâu?
- Hừ, thảm án Phần Thiên Môn khiến nhân thần cộng phẫn, nghiệt súc ác độc như ngươi sẽ bị trời phạt, ai gặp cũng có thể giết! Ta giết ngươi, là thay trời hành đạo!
- Thay trời hành đạo? Ha ha ha ha!
Vân Triệt cười lớn một tiếng, thanh âm chuyển thành lạnh lùng:
- Thời gian ta tiếp xúc với Phần Thiên Môn không tính là lâu lắm, lại sâu cảm nhận được hành vi của Phần Thiên Môn bỉ ổi ti tiện đến cùng cực. Tông môn như thế, ở trong nghìn năm đã làm biết bao nhiêu chuyện đáng ghê tởm, người bị bọn họ cậy thế lấn ép, thậm chí bị bọn họ hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết, xa xa nhiều hơn con số bảy vạn ba nghìn sáu trăm! Khi đó, ngươi đang ở đâu? sao ngươi không đi ra thay trời hành đạo!
Bỗng nhiên Lăng Thiên Nghịch nghẹn lời.
- Ta nghe nói, Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Thương Phong hoàng thất có mối liên hệ sâu đậm, năm đó thuỷ tổ của Thiên Kiếm Sơn Trang ngươi, cùng thuỷ tổ hoàng thất Thương Phong là huynh đệ đồng sinh cộng tử, trước đây phân biệt sáng lập ra Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Thương Phong hoàng thất, từng phát thệ đời đời gắn bó trường tồn, nâng đỡ lẫn nhau, nhưng Thiên Kiếm Sơn Trang ngày càng hưng thịnh, tìm được thiên uy kiếm vực làm chỗ dựa vững chắc, còn Thương Phong hoàng thất lại từ từ suy nhược, đến hôm nay càng là nguy cơ trùng trùng, thậm chí bị Tiêu Tông cùng Phần Thiên Môn thừa cơ mà nhập, ngay cả Thương Phong hoàng đế cũng bị người ta ám toán. Lấy thực lực của Thiên Kiếm Sơn Trang ngươi không có khả năng không biết nguy cơ của Thương Phong hoàng thất, nhưng trong thời gian này, vì sao ta lại không nhìn thấy nửa điểm tương trợ từ Thiên Kiếm Sơn Trang! Cái ngươi gọi là thay trời hành đạo ở đâu, vì sao cái đạo nghĩa cơ bản nhất này cũng bỏ ngoài thân! Còn ta thì ngược lại, ta cứu tính mệnh hoàng đế Thương Phong, nếu không phải ta xuất thủ, hiện tại đế hoàng Thương Phong đã đi đời nhà ma, chờ sau khi ngươi chết đi, ta xem ngươi làm sao đối mặt với tổ tông ngươi!
Vân Triệt chỉ tay vào Lăng Thiên Nghịch, trừng mắt nói:
- Thay trời hành đạo trong miệng ngươi, ở sau khi ta nghe xong chính là một chuyện tiếu lâm! Ngươi căn bản không có tư cách khiển trách ta! Nếu không phải ngươi lộ cái vẻ 'Kiếm Thánh' ra, ngày hôm nay ta ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn ngươi cũng không có! Ngược lại... Ta diệt cả nhà Phần Thiên Môn, không chỉ là tiết mối hận của ta, mà là chân chánh thay trời hành đạo!
Lăng Thiên Nghịch hưng sư vấn tội mà đến, khi đối mặt với người tàn sát cả nhà Phần Thiên Môn, hắn vốn đứng ở nhất phương chính nghĩa, do đó không sợ công khai chút nào, thậm chí hắn dự định ở ngay trước mặt mọi người áp chế Vân Triệt. Không nghĩ tới, hắn bị Vân Triệt phản mắng một trận ở trước mắt mọi người, hơn nữa các câu nói đều kích trúng chỗ hiểm, đánh vào chết huyệt, để cho Lăng Thiên Nghịch không thể phản kích. Lăng Thiên Nghịch vốn là"Thay trời hành đạo" mà đến, lại bị Vân Triệt dùng vài ba câu nói khiến mình trở thành hạng người vô tình vô nghĩa, hơn nữa lý do bày ra, để cho mọi người ở phía dưới đều không tự chủ được sinh ra cảm giác đồng thuận.
Nhất là những người bình thường bị tông môn ức hiếp và cả huyền giả giận mà không dám nói gì.
Một số lời nói của Vân Triệt càng là trực tiếp kích vào tâm linh bọn họ. Những người từng bị Phần Thiên Môn, ngoại môn Phần Thiên Môn khi dễ càng là giơ cao hai tay, tâm thần dâng trào, sự ngưỡng vọng đối với Kiếm Thánh đạm mạc đi vài phần.
Lăng Thiên Nghịch thở dài:
- Không chỉ thiên tư kinh người, thực lực kinh thế, còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Nhưng ngay cả khi miệng lưỡi ngươi như tán hoa, cũng không cách nào che giấu nợ máu ngươi phạm vào, vì bảy vạn vong hồn chết ở dưới tay của ngươi, hôm nay ta tất áp chế ngươi dưới kiếm. Cho dù có hàng nghìn hàng vạn lý do, cũng đừng nghĩ thoát chết.
- Ha ha!
Vân Triệt cười nhạt:
- Ngươi nghĩ rằng ta lãng phí miệng lưỡi nói nhiều lời như vậy cùng ngươi là muốn ngươi buông tha ta sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi, bằng ngươi còn không có tư cách để cho ta sợ hãi, cùng không có tư cách giết ta.
Đối mặt với một người muốn giết mình, tự nhiên Vân Triệt không có bất kỳ sự khách khí nào, cánh tay hắn vung lên, Long Khuyết xuất hiện trong tay hắn, phát ra một tiếng long ngâm:
- Dù sao hôm nay ta cũng gặp được kiếm thánh, vậy để cho ta xem một chút, 'Đạo' của ngươi có tư cách lay động 'Đạo' của ta hay không!
Vân Triệt từ trên lưng Tuyết Hoàng Thú nhảy xuống, phần tâm mở ra, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, Long Khuyết ở giữa không trung vẽ ra quỹ tích đen kịt, mang theo uy thế để cho phong vân rung chuyển đánh phía Lăng Thiên Nghịch.
Lăng Thiên Nghịch chậm rãi ngước mắt, một thanh trường kiếm màu xanh không tiếng động xuất hiện trong tay, thân kiếm không có chút ánh sáng nào, thậm chí không nhìn thấy phong mang, khi nó bị Kiếm Thánh nắm trong tay, nó liền phóng xuất ra một loại uy năng làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Đón một kích ẩn chứa lực lượng cuồng bạo của Vân Triệt, thân hình Lăng Thiên Nghịch không nhúc nhích, không có bất kỳ chút phong mang nào, mà khi đón nhận Long Khuyết, lại chậm rãi đâm ra một kiếm.
Không sai, là chậm rãi đâm ra, vô luận là Vân Triệt hay bất kỳ người nào ở phía dưới, cho dù đó chỉ là một huyền giả Nhập Huyền Cảnh, cũng đều tháy rõ ràng thấy rõ quỹ tích di động của kiếm, nhưng một kiếm chậm rãi như vậy lại như vượt qua không gian, thậm chí vượt qua thời gian vậy, nửa hơi thở trước nó vẫn còn ở ngoài ba mươi trượng, nửa hơi thở sau, vậy mà nó chậm rãi... Đâm tới trước ngực Vân Triệt.
Một cỗ khí tức nguy hiểm cực độ chợt kéo tới, trước người Vân Triệt vốn không có chút phòng bị nào bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí lãng Sơn Băng Địa Liệt bàng bạc, một luồng cảm giác đau nhức mãnh liệt từ ngực của hắn truyền đến, đột nhiên Vân Triệt cả kinh, không chút nghĩ ngợi, dùng Tinh Thần Toái Ảnh né tránh ra, sau đó lăn xuống rất nhanh.
Lúc rơi xuống đất, ngực của hắn đã máu chảy như nước, hai vết kiếm sâu đậm khắc in ở phía trên ngực... Mà Vân Triệt thậm chí không biết mình làm sao bị kiếm của hắn đâm tới.