.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_358" class="block_" lang="en">Trang 179# 2
Chương 358: Phượng viêm, băng di (thượng)
- Vừa rồi là thứ nguyên kiếm ý! Kiếm ý của hắn đã cường đại đến mức đủ để đâm thủng không gian, mặc dù chỉ là kiếm ý cấp thấp nhất, miễn cưỡng xem như nhập môn nhưng dùng để đối phó ngươi đã hoàn toàn đủ.
Mạt Lỵ dùng thanh âm lạnh như băng chậm rãi nói:
- Ngươi đối mặt với hắn... Không có chút phần thắng nào!
- Không gian kiếm ý? Có ý tứ!
Tay Vân Triệt chỉ nhẹ nhàng xoa ở ngực một cái, vết thương ngừng chảy máu cực nhanh:
- Càng đặt chân lên độ mới sẽ càng phát hiện ra thế giới rộng lớn vô bờ. Trên cái thế giới này, lại còn có kiếm ý có thể đâm thủng không gian... không hổ là là Thương Phong đệ nhất nhân.
- Hai kiếm chỉ có thể tạo cho ta một chút thương tổn không đến nơi đến chốn... Ngược lại cũng không hơn!
Tuy Vân Triệt nói rất nhỏ nhưng Lăng Thiên Nghịch vẫn nghe không sót một chữ nào. Hắn không nói tiếng nào, cước bộ hời hợt bước về phía trước, thanh sắc trường kiếm chậm rãi đâm ra... Thoáng chốc, một đạo kiếm quang dài bảy thước từ trên mũi kiếm bắn ra, sau đó hóa thành hai đạo, năm đạo, mười đạo kiếm quang trong nháy mắt, hơn mười đạo kiếm quang phô thiên cái địa bay đến chỗ Vân Triệt, hoàn toàn bao vây không gian chung quanh Vân Triệt.
Vân Triệt nâng mặt lên, ánh mắt trầm thấp, Long Khuyết đập xuống như nộ long.
- Bá Vương Nộ!!
Một tiếng nộ long vang lên trong thanh sắc kiếm trận trong tiếng gầm điếc tai kiếm quang chi trận bị đánh ra một cái lỗ hổng rộng nửa trượng, Vân Triệt dùng Tinh Thần Toái Ảnh thoát ra từ lỗ hổng, Long Khuyết bay thẳng hướng Lăng Thiên Nghịch.
Thấy kiếm trận của mình bị phá giải một cách đơn giản, trong mắt Lăng Thiên Nghịch lóe lên một tia tán thán, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ đạm mạc, nhẹ nhàng điểm kiếm trong tay ra.
Choang!!
Mũi kiếm cùng Long Khuyết nặng nề đụng vào nhau, dưới áp lực của Long Khuyết, Thanh Sắc Huyền Kiếm bị uốn thành hình trăng tàn trong nháy mắt, chân mày Vân Triệt nhíu lại, hắn đang định tiếp tục phát lực, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng kinh khủng như bài sơn đảo hải từ phía trước kéo tới... thân kiếm uốn lượn bỗng nhiên bắn lên, mạnh mẽ phá mở Long Khuyết, cánh tay của Vân Triệt như bị búa tạ đánh trúng, chết lặng trong nháy mắt, suýt nữa Long Khuyết cũng tuột tay bay đi, cả người bay ngược ra ngoài...
Phanh!!
Thân thể Vân Triệt đập xuống đất, khiến mặt đất bị oanh thành một cái hố lớn, Long Khuyết đã ở một sát na hắn rơi xuống đất tuột khỏi tay. Lúc hắn đứng dậy, toàn bộ tay phải đã vỡ ra hơn mười đạo liệt ngân, máu chảy như nước, nội tạng bị một trận phiên giang đảo hải, thống khổ khó nhịn, giống như sắp nứt ra vậy.
Người trước mắt được công nhận là Thương Phong đệ nhất nhân, Vân Triệt kiên quyết không xem thường hắn. Nhưng chân chính giao thủ cùng Lăng Thiên Nghịch, mới phát giác ra Lăng Thiên Nghịch cường đại, căn bản nằm ngoài dự đoán của hắn rất xa. Chỉ xét trên mặt lực lượng mà nói, Vân Triệt có thể so với Vương Huyền cấp bốn, so với Vương Huyền cấp sáu như Lăng Thiên Nghịch, tuy có chênh lệch rất lớn, cũng không đến mức quá mức khoa trương như này.
Nhưng Lăng Thiên Nghịch ngoài cảnh giới ra thì hắn hoàn toàn siêu việt Vân Triệt... thậm chí là một loại lực lượng hôm nay Vân Triệt vô pháp thấu hiểu. Kiếm ý của hắn vô cùng cường đại, hơn nữa biến ảo ra hàng nghìn hàng vạn, vừa có thể sắc bén vô kiên bất tồi, lại có thể mênh mông giống như biển cả, thậm chí có thể xuyên qua không gian, khiến cho không người nào có thể phòng bị và chống đỡ.
Vân Triệt giao thủ cùng hắn, bị áp chế hoàn toàn, ngay cả góc áo của Lăng Thiên Nghịch hắn cũng không đụng tới, hắn đã thụ thương.
Nhưng ngạo khí đã khắc vào trong Vân Triệt, làm sao hắn cho phép mình thảm bại!
Hắn đứng dậy, vươn tay phải nhuốm máu ra, Long Khuyết tự động bay lên, một lần nữa trở lại trong tay của hắn. Mắt Vân Triệt lạnh lẽo nhìn Kiếm Thánh trong không trung, hắn không có vì vậy mà sinh ra sợ hãi, chiến ý cùng lửa giận trên người, càng bốc cháy lên gấp mấy lần.
- Thực lực không tệ, vậy mà ép ta dùng bảy phần thực lực mới đánh tan ngươi, cũng khó trách ngươi có thể hủy diệt Phần Thiên Môn.
Lăng Thiên Nghịch từ trong không trung chậm rãi hạ xuống, thanh kiếm trong tay chớp động hàn mang khiến người ta không dám nhìn thẳng:
- Ngươi kinh tài tuyệt thế nhưng lại là người tâm hồn hiểm ác, ngay cả khi ta phải tiếc hận, thì hôm nay cũng phải diệt trừ!
Tuy âm thanh phán quyết của Lăng Thiên Nghịch rất trầm thấp nhưng nó có thể để cho hơn nửa hoàng thành đều nghe được rõ ràng. Thanh âm rơi xuống, kiếm ý trên người hắn bắt đầu khởi động, trên Thanh Kiếm bỗng nhiên diễn sinh ra một đạo thất thải kiếm quang, một cỗ kiếm thế kinh khủng tới cực điểm, bao phủ Vân Triệt.
Mà đúng lúc này, một đạo thân ảnh bỗng nhiên từ trong hoàng cung bay đến, đó là một con Tật Phong Liệt Điểu, trên lưng nó là một thiếu niên thần sắc lo lắng tới cực điểm, lúc còn cách rất xa, hắn liền vội vàng hô lên:
- Gia gia, mau dừng tay!
Lăng Thiên Nghịch đình trệ ở giữa không trung, ánh mắt hơi động, nhìn về phía thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện:
- Kiệt nhi? tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tật Phong Liệt Điểu mang theo Lăng Kiệt trực tiếp che ở giữa Lăng Thiên Nghịch và Vân Triệt. Lăng Kiệt thò tay lau trán một cái, khẩn trương nắm chặt song thủ, mặt lộ vẻ cầu xin:
- Gia gia, ngươi không thể giết hắn! Ta và hắn quen biết đã lâu, hắn cũng không phải loại ác nhân như gia gia nói.
Lăng Thiên Nghịch chưa thu hồi kiếm, thất thải kiếm quang huyến lệ không gì sánh được, để cho người ta cực kỳ sợ hãi:
- Ngươi không ở bên trong sơn trang hảo hảo ngây ngô, lại tới chỗ này, chính là vì che chở cho tiểu tử ác độc này sao? Hắn tàn sát hơn bảy vạn người Phần Thiên Môn, chỉ cái tội này đã phải chết không thể tha thứ!
Lăng Kiệt cố sức lắc đầu, cầu khẩn nói:
- Không phải gia gia. Tuy hắn giết tất cả những người Phần Thiên Môn kia... là có chút quá phận, thế nhưng sự việc như nào ta so với gia gia rõ ràng hơn nhiều, cho tới nay đều là Phần Thiên Môn trêu chọc hắn trước, còn mấy lần đẩy hắn vào tử cảnh, hắn bị ép đến mức nhẫn không thể nhẫn, mới ở dưới sự tức giận phá hủy Phần Thiên Môn.
- Hừ! vì ân oán của một người lại muốn tiêu diệt toàn bộ tông môn! mặc dù trong Phần Thiên Môn có một nửa là ác nhân, nhưng một nửa kia không phải là chết thảm sao? Ngươi lại che chở người dụng tâm ác độc như vậy, thật là làm cho ta thất vọng cực độ... mau mau tránh ra!
Lăng Thiên Nghịch có vô thượng quyền uy ở trong Thiên Kiếm Sơn Trang, mặc dù Lăng Kiệt có chút bất cần đời, từ trước đến nay phụ thân Lăng Nguyệt Phong cũng không để ý ở trong lòng, nhưng ở trước mặt Lăng Thiên Nghịch, hắn cũng không dám có nửa điểm làm càn. Mỗi một câu nói của Lăng Thiên Nghịch giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người Lăng Kiệt, để cho hắn khẩn trương không thở nổi. Sắc mặt hắn nghẹn đỏ bừng, hắn chợt cắn răng một cái, quật cường nói:
- Gia gia... Hắn là lão đại ta nhận thức, là người duy nhất mà đời này ta chân tâm bái phục, nếu như hắn là loại người như gia gia nói, ta làm sao có thể cam tâm nhận thức hắn làm lão đại... Gia gia, ta cầu ngươi thu tay lại, không nên giết hắn... Nếu như ngươi cố ý muốn giết hắn, liền giết ta trước đi!
- Ngươi!
Lăng Thiên Nghịch trừng mắt, tay cầm kiếm hơi run lên... thần sắc Vân Triệt cũng ngưng lại, hắn hoàn toàn không ngờ, Lăng Kiệt vậy mà ở ngay trước mặt Lăng Thiên Nghịch, nói ra những lời như vậy.
Hết thảy sự cố đều bởi vì Vân Triệt mà dựng lên, Lăng Kiệt không tiếc mạo phạm Lăng Thiên Nghịch, lấy mệnh bảo hộ Vân Triệt, Vân Triệt cảm thấy rất cảm động nhưng hắn làm sao cho phép Lăng Kiệt bởi vì mình mà nháo sự với gia gia thân sinh của hắn. Hắn bước về phía trước vài bước, từ phía sau ấn vai Lăng Kiệt một cái, mỉm cười nói:
- Ngươi đứng ra vì ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng... nhưng như thế là đủ rồi. Đây là chuyện của ta, ta sẽ đích thân giải quyết.
Lăng Kiệt xoay đầu lại, lo lắng nhìn hắn:
- Thế nhưng...
- Yên tâm.
Vân Triệt nói thẳng:
- Tuy gia gia của ngươi cường đại đến mức thái quá, nhưng hắn muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu như mệnh ta dễ dàng chết đi như vậy, ta cũng không sống đến bây giờ. Bây giờ ngươi lui ra phía sau ta, ta bảo đảm sẽ bình yên vô sự. Ngươi ở nơi này, ngược lại sẽ để cho sự tình càng không thể thu thập, đồng thời làm khó ta cùng gia gia ngươi.
Lời nói của Vân Triệt luôn luôn có một loại lực lượng để cho Lăng Kiệt tin tưởng. Hắn do dự một chút liền gật đầu, chậm rãi lui ra phía sau, nhưng hai mắt vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai người như cũ.
Mà lúc này, thất thải kiếm quang trên thân kiếm của Lăng Thiên Nghịch rốt cục bắn ra, ở trên hư không họa xuất một đạo lưu quang huyễn ảnh, đánh xuống chỗ Vân Triệt.
Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, trong hai mắt hiện lên một tia dữ tợn điên cuồng.
- Luyện Ngục!!
Trong nháy mắt hai mắt Vân Triệt biến thành màu đỏ đậm, Phương Hoàng Chi Viêm trên người bỗng nhiên nổi lên, sau đó ở dưới trạng thái Luyện Ngục điên cuồng thiêu đốt, để cho cả người Vân Triệt biến thành một vầng liệt nhật.
- Ùng ùng long...
Không gian chung quanh Vân Triệt vang lên âm thanh đáng sợ, lực lượng toàn thân của hắn điên cuồng dũng động, sau đó tụ tập đến hai cánh tay, để cho hai tay hắn ở trong nháy mắt thô to lên gấp ba lần, bên ngoài tràn đầy huyền lực cuồng bạo, khiến không gian cũng phải run rẩy.
- Diệt Thiên Tuyệt Địa!!
Trong một sát na Long Khuyết đánh ra, không gian như bị xé rách ra làm hai. toàn bộ người vây xem ở cách xa bên ngoài vài dặm đều hít thở không thông, giống như toàn bộ không khí ở trong thế gian bị hút hết vậy... lần thứ hai Vân Triệt đánh ra huyền kỹ có uy lực kinh khủng nhất mà hắn sở hữu! Kiếm Thánh cường đại ngoài dự liệu của hắn, mà khả năng chiến thắng của hắn, chỉ có một kích trút xuống hết thảy này!!
Đối mặt với một kiếm này, sắc mặt Lăng Thiên Nghịch đại biến.
Thân là Thương Phong đệ nhất nhân, Lăng Thiên Nghịch có lực lượng mà không người nào trong Thương Phong địch nổi. Toàn bộ Thương Phong, tuyệt đối không có người nào có huyền lực siêu việt hắn.
Nhưng lực lượng trên thân kiếm của Vân Triệt bạo phát ra lúc này, đã siêu việt cực hạn của hắn!! ngay cả hắn dốc hết toàn lực, cũng không thể phóng thích ra lực lượng kinh khủng như vậy! Trong chớp mắt này, con ngươi Vân Triệt lại ẩn ẩn hóa thành một con thái cổ cự long cuồng mãnh!
Mười chín tuổi... Địa Huyền cấp bảy... Làm sao có thể bộc phát ra lực lượng như vậy!
Trong khiếp sợ, cơ thể Lăng Thiên Nghịch phồng lên, huyền lực không giữ lại chút nào bộc phát ra! Dưới chân đạp quỹ tích kỳ dị, mặt ngoài thân thể cấp tốc hiện lên một tầng quang hoa bạch sắc.
Binh!!
Kiếm quang chất chứa thất thải kiếm ý bị lực lượng cuồng bạo của Long Khuyết dễ dàng phá hủy thành mảnh nhỏ, lực lượng Tà Thần cùng trọng kiếm nghịch không mà lên, như một đầu cự long phóng lên cao rít gào, hướng về phía Lăng Thiên Nghịch cắn nuốt, khi nó đụng chạm vào bạch sắc quang hoa trên người Lăng Thiên Nghịch, một tiếng nổ quỷ dị truyền khắp toàn bộ hoàng thành, tất cả mọi người ở xung quanh đều sợ hãi, thất thanh kêu lên.
Đối mặt với lực lượng đáng sợ bực này, ngay cả Lăng Thiên Nghịch cũng lựa chọn toàn lực hộ thân. Nhưng khi lực lượng Diệt Thiên Tuyệt Địa và lực lượng hộ thân của Kiếm Thánh vào chạm nhau, dưới thần lực pháp tắc áp chế, cùng với lực lượng cường đại áp chế, khiến cho tầng bạch sắc quang hoa kia nhanh chóng bị phá hủy, thôn phệ, không được ba tức thời gian đã mỏng manh hơn phân nửa, gần như chạm tới ranh giới hỏng mất... Mà lúc này, hai mắt Lăng Thiên Nghịch cũng hiện lên hai đạo kiếm quang nghiêm nghị...
- Thiên Kiếm Lĩnh Vực!!
Lăng Thiên Nghịch mở ra song chưởng, nghìn vạn thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở xung quanh hắn, cũng vũ lên một hồi phong bạo khổng lồ, điên cuồng mài mòn lực lượng Diệt Thiên Tuyệt Địa.