Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 358 - Chương 359: Phượng Viêm, Băng Di (Trung)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_359" class="block_" lang="en">Trang 180# 1

 

 

 

Chương 359: Phượng viêm, băng di (trung)



Thiên Kiếm Lĩnh Vực thuộc về vô thượng lĩnh vực của vương tọa. Đây là một loại hình lĩnh vực công kích tinh thuần, là lĩnh vực sơ cấp của Vạn Kiếm Lĩnh Vực, nó cũng được công nhận là một trong những lĩnh vực mạnh nhất Thương Phong huyền giới. Thiên Kiếm Lĩnh Vực vừa ra, có thể nói trong Thương Phong không có một người nào có thể chống cự.

Mà Lăng Thiên Nghịch vừa mới giao thủ cùng Vân Triệt, đã bị ép phải vội vã sử xuất Thiên Kiếm Lĩnh Vực, đối với hắn mà nói đây là lần đầu tiên trong đời. Nhưng lực lượng Vân Triệt bỗng nhiên bạo phát ra thực sự quá mức kinh khủng, nếu như hắn không dùng tới lĩnh vực cực mạnh của mình, hắn có khả năng trọng thương ở dưới một kích này của Vân Triệt.

Đây là lần thứ ba Vân Triệt sử dụng Diệt Thiên Tuyệt Địa, lần đầu tiên hắn đánh bại Hạ Khuynh Nguyệt có thực lực hơn xa hắn, lần thứ hai để cho hai đại Vương Huyền một tử một bị thương... Mà lần này hắn cũng ép Thương Phong đệ nhất nhân đến mức phải xuất toàn lực.

Rầm rầm rầm rầm oanh...

Âm thanh đinh tai nhức óc bạo vang trong không trung, khiến không gian như muốn sụp đổ, lực lượng cuồng bạo của trọng kiếm như sấm, hàng nghìn hàng vạn đạo kiếm quang thứ nguyên bị xé rách, lực lượng cuồng bạo cũng bị suy yếu, Kiếm Thánh ở trung tâm phong bạo, nhưng là toàn thân không hề bị đụng tới, đứng vững như bàn thạch vạn năm. Đúng lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trừng lên, bảy thành kiếm quang bỗng nhiên nổ tung, hóa thành mấy ngàn vòng xoáy kiếm ý, nhanh chóng thôn phệ tất cả huyền lực cuồng bạo ở xung quanh...

Oanh!

Theo một tiếng bạo liệt cuối cùng vang lên lực lượng của Diệt Thiên Tuyệt Địa cũng hoàn toàn tiêu tán, Kiếm Thánh vẫn dừng lại ở chỗ cũ, vị trí không có chút nào biến động, trên người của hắn không có chút dấu vết thụ thương nào, ngay cả đầu tóc, quần áo cũng không có bất kỳ hư tổn... Nhưng chuyện này không có nghĩa là Lăng Thiên Nghịch cảm thấy thoải mái, bạch sắc quang hoa ngoài thân thể hắn hoàn toàn tiêu thất, khí tức lực lượng yếu đi rất nhiều, Thiên Kiếm Lĩnh Vực vô địch Thương Phong bị phá hủy thành bảy tám phần, mấy nghìn đạo kiếm quang, chỉ còn sót lại mấy trăm đạo.

Lăng Kiệt ở phía sau như nằm trong mộng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vân Triệt xuất thủ sau hơn một năm rời xa, hắn có thể một người tiêu diệt Phần Thiên Môn thì tất nhiên thực lực đã đạt đến một cái độ cao kinh khủng, nhưng Lăng Kiệt thật không ngờ hắn kinh khủng đến trình độ như vậy... Vậy mà ép gia gia của hắn xuất ra Thiên Kiếm Lĩnh Vực, hơn nữa khiến Thiên Kiếm Lĩnh Vực bị phá hư đến trình độ như vậy!

Nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không thể tin tưởng... Người Thiên Kiếm Sơn Trang cũng tuyệt đối không tin.

Nhìn Lăng Thiên Nghịch không việc gì, ánh mắt Vân Triệt chợt trầm xuống.

Mặt ngoài Lăng Thiên Nghịch bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hiện lên sóng to gió lớn. Vì đỡ một kích này của Vân Triệt mà Thiên Kiếm Lĩnh Vực của hắn gần như hoàn toàn tan vỡ... huyền lực của hắn càng là tiêu hao bốn thành!

Chặn lại một chiêu của đối phương, lại tiêu hao bốn thành lực lượng! đối với hắn mà nói, đây là chuyện không thể nào tưởng tượng ra. Cùng lúc đó, sát ý trong nội tâm hắn tăng vọt... Địa Huyền Cảnh mà đã có huyền lực kinh khủng như vậy, hơn nữa tốc độ trưởng thành của hắn rất nhanh, chờ hắn đến Thiên Huyền Cảnh thì ngay cả mình cũng không thể là đối thủ của hắn. Trong Thương Phong cũng không có người nào có thể khắc chế hắn! vô luận ngày hôm nay như thế nào, cũng phải bóp chết hắn ở đây.

Trái lại, Vân Triệt mạnh mẽ khai mở Luyện Ngục, lại mạnh mẽ phát động Diệt Thiên Tuyệt Địa, lực lượng của hắn đã tiêu hao vượt lên tám phần mười. Nhưng hắn cũng không phải là không có bảo lưu... Hắn bảo lưu lại vài phần lực lượng bỏ chạy.

- Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!!

Khí tức Vân Triệt yếu bớt rất nhiều, Lăng Thiên Nghịch biết một kích vừa rồi của Vân Triệt là được ăn cả ngã về không, lúc này đã dầu hết đèn tắt. Hắn hét lớn một tiếng, mấy trăm đạo kiếm quang sau lưng bắn ra, nhanh chóng tụ tập hóa thành một thanh kim sắc thiên kiếm dài mười trượng, mang theo phong mang thiên hạ vô địch, bay về phía Vân Triệt.

- Gia gia... Dừng tay!!

Lăng Kiệt còn chưa ở trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, liền thấy thanh kiếm kinh khủng đến từ gia gia bắn ra, hắn quá sợ hãi, phi thân mà lên. Nhưng tốc độ của hắn làm sao có thể so với tốc độ của thiên kiếm, đối với tiếng la của hắn, Lăng Thiên Nghịch không để ý chút nào, tốc độ thiên kiếm càng nhanh hơn, ầm ầm rơi xuống.

- Lão đại!!

Con ngươi Lăng Kiệt co rút lại, gào thét khàn cả giọng. Chỉ cần người hơi có chút huyền lực, sẽ đều cảm giác được lúc này khí tức của Vân Triệt đã giảm xuống biên độ cực kỳ yếu ớt, với trạng thái trước mắt, một chiêu kiếm đơn giản nhất của Lăng Thiên Nghịch cũng khiến hắn không thể chống đỡ, chứ đừng nói thiên kiếm kinh khủng cỡ này! Mà chuôi thiên kiếm này mới là chỗ cốt lõi chân chính của"Thiên Kiếm Lĩnh Vực". Hàng nghìn hàng vạn đạo kiếm quang nát bấy dưới công kích của đối thủ, cuối cùng hóa thành một thanh thiên kiếm, dành cho đối thủ một kích tuyệt vọng. Tuy rằng Thiên Kiếm Lĩnh Vực tan vỡ, uy lực của chuôi thiên kiếm này chỉ còn sót lại một thành, nhưng nó cũng đủ làm cho Vân Triệt hoàn toàn nát bấy.

Bỗng nhiên quang mang phía trên phát sinh biến hóa, Vân Triệt ngẩng đầu lên, thấy kim mang gai mắt che khuất bầu trời, trong kiếm quang ẩn chứa khí tức mạnh mẽ đến mức để cho thân thể của hắn như bị cự thạch vạn cân đè nặng, vô pháp nhúc nhích.

- Phong Vân Tỏa Nhật!

Thiên kiếm trầm xuống, Vân Triệt bật người dậy, trong nháy mắt mở ra phòng ngự từ Tà Thần.

Oanh!!!

Thiên kiếm đụng vào bình chướng Phong Vân Tỏa Nhật, vô tận kiếm ý kèm theo kiếm quang điên cuồng thả ra khắp bầu trời, giống như một cái thái dương màu vàng nổ tung trên mặt đất. Thiên kiếm tầng tầng đẩy mạnh, nhưng không cách nào đột phá tầng bình chướng của Tà Thần kia, nó chỉ có thể đẩy thân thể Vân Triệt triệt thoái về phía sau...

Binh ~! Binh ~!

Thiên kiếm cùng bình trướng Tà Thần đồng thời xuất hiện một vết nứt, hai vết nứt lan tràn rất nhanh, một cái lan tràn tới toàn bộ thân kiếm, một cái lan tràn tới toàn bộ bình chướng!

Phanh!!

Hầu như trong cùng một lúc, bình chướng Tà Thần cùng thiên kiếm triệt để bạo liệt, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay đầy trời, thân thể Vân Triệt bị ngã về sau mười mấy trượng, lúc gần rơi xuống đất liền dùng Tinh Thần Toái Ảnh nhanh chóng lắc mình, tránh được dư ba của thiên kiếm sau khi bạo liệt, toàn thân cao thấp không có bị thương chút nào. Nhưng lực lượng của hắn yếu bớt lần thứ hai, lúc thân thể hắn dừng lại, miệng mở to thở hổn hển.

Đúng là dưới thiên kiếm Vân Triệt không bị thương chút nào, cuối cùng trên mặt Lăng Thiên Nghịch cũng hiện lên sự hoảng sợ, nhưng phản ứng của hắn vô cùng nhanh chóng, cánh tay vung lên, những mảnh nhỏ của thiên kiếm lại hóa thành hơn mười đạo kiếm quang màu vàng trong nháy mắt, bay về phía Vân Triệt mới vừa rơi xuống đất.

Vân Triệt vừa mới ngạnh kháng thiên kiếm, lại phải tách ra lực lượng để sử dụng Tinh Thần Toái Ảnh nên lực lượng thiếu hụt, đây là lúc lực mới đã hết lực sau chưa sinh, kiếm quang màu vàng gần như cùng theo tới, mũi chân hắn vừa chạm đất, kiếm quang màu vàng đã gần kề hắn không tới ba thước, để cho hắn không có khả năng né tránh.

Nhưng lấy Long Thần chi khu của hắn, Kiếm Thánh vội vàng ngưng tụ lại kiếm quang căn bản không có khả năng đâm thủng thân thể của hắn, nhiều lắm chỉ để lại cho hắn hơn mười đạo vết thương không nhẹ không nặng mà thôi. Ngay khi hắn cắn chặt hàm răng, chuẩn bị lấy thân thể ngạnh kháng kiếm quang thì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện lam quang lạnh như băng, không gian chung quanh bị đông lạnh trong nháy mắt, thời điểm kiếm quang cách Vân Triệt không được nửa thước bỗng nhiên đình trệ lại, sau đó từ màu kim sắc hóa thành lam sắc.

Cuối cùng dưới một tiếng"Phanh" thanh thuý vang lên liền bị nghiền nát, hóa thành mảnh vụn băng lam... Những mảnh băng lam này tự nhiên rớt xuống, nhưng còn chưa rơi xuống đất, liền hoàn toàn tiêu thất ở giữa không trung.

- Đây là...

Vân Triệt cấp tốc ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.

Mí mắt Lăng Thiên Nghịch nhíu lại, than nhẹ một tiếng:

- Băng Vân quyết? Không đúng... Chờ một chút! Chẳng lẽ là...

Băng lam yêu dị, còn có loại khí tức cường đại thần bí không thuộc về Băng Vân Quyết để cho Lăng Thiên Nghịch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, một sát na kia, sắc mặt hắn chợt biến đổi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bầu trời.

Trên bầu trời cao trăm trượng hiện lên một cái bóng màu lam nhạt, sự xuất hiện của nàng khiến tất cả quảng khải giữa thiên địa ảm đạm lại trong nháy mắt, khiến người ta nhìn thấy nàng một khắc kia liền không cách nào dời đi ánh mắt, giống như thấy được nữ thần trong thiên các hạ phàm vậy, mông lung, thần bí, rực rỡ tuyệt luân, tựa như ảo mộng.

- Khuynh Nguyệt...

Vân Triệt than nhẹ một tiếng.

Lúc trước đi tới Băng Vân Tiên Cung, hắn không có nhìn thấy nàng. Hắn thật không ngờ, mình và nàng tái kiến ở dưới tình cảnh này. Đã hơn một năm không thấy, Hạ Khuynh Nguyệt mang cho hắn cảm giác biến hoá rất lớn, nàng vẫn là nữ nhân tuyệt mỹ không giống người trong phàm trần như trước, nhưng nhiều hơn một phần thần bí cùng lãnh ngạo vô pháp nói ra. Xung quanh thân thể của hắn có băng linh phiêu động, nhưng nó đã hoàn toàn bất đồng lúc trước... băng linh trên người các nàng thả ra hàn khí, ngưng kết thành hàn tinh mỹ lệ và phiêu miểu, khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng ngoại trừ đẹp mắt thì nó không có chút tác dụng nào khác.

Nhưng lúc này băng linh phiêu động xung quanh Hạ Khuynh Nguyệt lại giống như có sinh mệnh vậy, giống như một đám băng tuyết tinh linh có sinh mệnh, tồn tại độc lập. Những thứ tinh linh này tự do bay lượn, như chúng tinh phụ nguyệt vây quanh chủ nhân của chúng.

- Băng nguyệt tiên tử... Hạ Khuynh Nguyệt! làm sao nàng lại... Ở chỗ này? Hơn nữa nàng... Cách xa như vậy có thể hoàn toàn đóng băng công kích của gia gia!

Lăng Kiệt ngẩng đầu, kinh ngạc nói. Chung quanh hắn, truyền đến từng trận nghị luận, hiện tại toàn bộ người Thương Phong đều biết quan hệ của Hạ Khuynh Nguyệt cùng Vân Triệt, bỗng nhiên nàng xuất hiện, để cho mỗi một người đều rung chuyển.

Khi Vân Triệt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Khuynh Nguyệt cũng nhìn hắn, hai người"Thiên nhân cách xa nhau" lần thứ hai gặp lại, nhãn thần cùng tâm tình đều lộ ra lời khó nói. Sau ba năm thành hôn, đây là lần thứ hai bọn họ gặp lại, mỗi một lần gặp nhau, bọn họ đều cảm thấy quen thuộc mà xa lạ. Hắn không còn là Vân Triệt lần trước, mà nàng cũng không còn là Hạ Khuynh Nguyệt năm đó.

Thực lực đề thăng, tất nhiên sẽ kèm theo tâm cảnh biến hóa, thậm chí thăng hoa, bọn họ đều không cách nào biết được thứ mà đối phương coi trọng và theo đuổi lúc này có còn như trước hay không, càng không biết bọn họ ở trong Thiên Trì bí cảnh lặng yên đóng băng tình cảm, có vì"Thiên nhân cách xa" mà cuối cùng lạnh nhạt hay không.

Hay là bọn họ cũng không biết đáp án trong lòng mình.

Lăng Thiên Nghịch không có tiếp tục tiến công Vân Triệt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Khuynh Nguyệt chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, thở dài một tiếng:

- Năm ngoái từng nghe Băng Vân Tiên Cung xuất hiện một vị đệ tử thiên tài, không chỉ thiên tư kinh người, lại còn rất tuyệt diễm, năm mười bảy tuổi đã là Vương Huyền cấp hai... Hôm nay cư nhiên đã là Vương Huyền cấp bốn. Nhớ năm đó, ta từ Vương Huyền cấp hai đến cấp bốn, dùng tròn mười lăm năm, mà ngươi chỉ dùng không đến hai năm. Xem ra, thời đại thuộc về ta đã hoàn toàn đi qua. Thành tựu trong tương lai của ngươi, đúng là ta cả đời không thể thành.

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:

- Tiền bối khen nhầm, vãn bối được người nhờ vả mới ra tay mạo phạm, mong tiền bối bao dung, chỉ mong tiền bối buông tha Vân Triệt, hắn cũng không phải là người đại gian đại ác.

Mặt Lăng Thiên Nghịch không chút thay đổi, than thở:

- Ngươi nói việc bảo hộ Vân Triệt là ý một mình ngươi hay là ý của Băng Vân Tiên Cung?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment