Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 359 - Chương 360: Phượng Viêm, Băng Di (Hạ)

. ._180__2" class="block_" lang="en">Trang 180# 2

 

 

 

Chương 360: Phượng viêm, băng di (hạ)



Hạ Khuynh Nguyệt trả lời:

- Ý nguyện của cá nhân ta cũng là ý của tông môn. Dù sao hắn cũng là phu quân ta, thân là thê tử ta vô pháp bỏ mặc. Hắn cùng với ta cung có nhiều sâu xa, đồng thời có ân với cung ta, cung chủ lường trước sau khi Phần Thiên Môn bị diệt, tiền bối tất xuất thủ, cho nên để Khuynh Nguyệt đến đây, còn xin tiền bối cho cung ta một cái mặt mũi, cung chủ có nói, tương lai tất tự mình đăng môn Thiên Kiếm Sơn Trang nói lời cảm tạ.

Trên mặt Lăng Thiên Nghịch chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên, hắn thật không ngờ, Băng Vân Tiên Cung vậy mà lấy danh nghĩa tông môn bảo vệ Vân Triệt, nhưng sau khi giao thủ cùng Vân Triệt một phen, trong lòng hắn đã có kinh hãi, hắn đã quyết định tuyệt đối không thể lưu Vân Triệt lại, bằng không hậu hoạn vô cùng.

- Đương nhiên ta không dám không cho quý cung mặt mũi, nhưng Vân Triệt tội nghiệt thao thiên, tuyệt đối không thể lưu.

Hạ Khuynh Nguyệt thở dài, băng hoàng quỳnh hoa từ trời rơi xuống, bay lượn xung quanh cơ thể của nàng:

- Nếu tiền bối cố ý như vậy, thứ cho vãn bối mạo phạm.

Thanh âm Hạ Khuynh Nguyệt hạ xuống, băng hoàng quỳnh hoa đột nhiên huy vũ, tạo ra một đạo băng tác dài mười mấy trượng, thân thể mang theo hàn khí thấu xương đánh xuống.

Đạo băng tác kia bay lượn tới, giống như băng xà bay múa giữa không trung. Lấy cảnh giới của Lăng Thiên Nghịch, công kích như vậy tuy rằng sắc bén, nhưng không đến mức tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng khi băng tác tới gần, ánh mắt của hắn lại rung chuyển lần nữa, thẳng đến khi băng tác gần quấn vào thân thể hắn, cánh tay hắn mới mở rộng ra, đột nhiên trên người của hắn có kim mang nổ tung, huyền lực màu vàng cùng kiếm ý vô hình khuynh sái mà ra, hắn không có huy kiếm nhưng phía trước hắn lại xuất hiện kiếm cương màu vàng... Mà kiếm thể lại là thân thể hắn.

Lăng Thiên Nghịch lấy thân làm kiếm, chém ra một kiếm về phía trước, đôi mắt không hề bận tâm, bắn ra quang mang so với kiếm quang còn bén nhọn hơn. Không gian ở đầu mũi kiếm bị áp súc, mặt đất phía dưới bị trùng kích ra một đạo rãnh sâu càng ngày càng dài.

Kiếm thế như vậy để cho tất cả mọi người ngừng thở, bọn họ chỉ cảm giác ngay cả khi mình cách xa vài dặm, thân thể cũng bị loại kiếm thế kinh khủng này áp chế đến nát bấy. Sự kinh khủng của Kiếm Thánh hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù bọn họ có thể hiểu được.

Hạ Khuynh Nguyệt có thể tiếp được một kiếm như vậy sao?

Theo tiếng vỡ vụn vang lên, băng tác của Hạ Khuynh Nguyệt bị đứt gãy hoàn toàn, hóa thành mảnh băng vương khắp bầu trời. Đối mặt kiếm quang màu vàng của Kiếm Thánh, tuyết nhan của Hạ Khuynh Nguyệt một mảnh yên tĩnh, lam quang toàn thân nàng bắt đầu khởi động, bỗng nhiên hàng nghìn hàng vạn băng linh ly thể mà ra, đan vào nhau tạo thành một mảnh băng lam màu xanh nhạt to lớn xông về phía kiếm quang, phong tỏa kiếm quang và cả Lăng Thiên Nghịch vào trong đó.

Sát sát sát!

Băng lực cùng kiếm ý đồng thời bạo phát, quang mang kim sắc cùng thanh sắc chém giết hỗn loạn ở trên không, không khí bị gạt ra, bên ngoài tràn đầy khí lưu hỗn loạn, phong bạo cuồn cuộn nổi lên tàn phá bừa bãi. Lúc đầu, kiếm quang màu vàng đại chiếm thượng phong, cắn nát từng mảnh băng linh lam sắc, nhưng sau đó tốc độ của kiếm quang càng ngày càng chậm, thậm chí càng ngày càng nhiều kiếm quang bị đóng băng, nghiền nát.

Phanh!!

Hai người đồng thời bạo phát huyền lực, sau đó đồng thời triệt thoái về phía sau mười mấy trượng, mặt đất phía dưới bọn họ bị cầy lên những rãnh sâu, bông tuyết bị nghiền nát trên bầu trời hạ xuống rất nhanh, ở trên mặt đất tạo thành một lớp băng mỏng.

Trên đầu, trên vai Lăng Thiên Nghịch, thậm chí là trên thân kiếm, đều bị một tầng băng mỏng bao phủ, nhìn qua hơi có chút chật vật. Huyền lực khẽ động, tất cả bông tuyết bị đánh văng ra, thời điểm hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt lẫn nữa, nhãn thần đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước, thần tình càng là khiếp sợ:

- Quả nhiên không phải là Băng Vân quyết! Lẽ nào ngươi tu thành... Băng Di Thần Công?

Bốn chữ"Băng Di Thần Công" vừa ra, người ở chỗ này đều là vẻ mặt mờ mịt, mà thân thể Lăng Kiệt thì khẽ chấn động, lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.

Thế nhân đều biết huyền công hạch tâm của Băng Vân Tiên Cung là Băng Vân quyết.

Nhưng ít có người biết, Băng Vân Tiên Cung còn có một môn huyền công băng hệ có uy lực viễn siêu Băng Vân Quyết vô thượng... gọi là Băng Di Thần Công.

Là người thừa kế Thiên Kiếm Sơn Trang, Lăng Kiệt biết rõ một bí mật... tổ tông ngàn năm trước của hắn cũng chính là thuỷ tổ Thiên Kiếm Sơn Trang, ở trong Thương Phong từng thua một người.

Đó chính là thuỷ tổ Băng Vân Tiên Cung—— Mộc Băng Vân!

Năm đó, tu vi huyền lực của thuỷ tổ Thiên Kiếm là Vương Huyền cấp tám, Thiên Kiếm Thần Quyết đăng phong tạo cực, Mộc Băng Vân chỉ có tu vi Vương Huyền cấp sáu, tu vi huyền lực kém hắn hai cái tiểu cảnh giới... Mà hắn và Mộc Băng Vân ba lần giao thủ, đều thua ở dưới Băng Di Thần Công của nàng.

Căn cứ ghi chép thuỷ tổ Thiên Kiếm lưu lại, Băng Di Thần Công viễn siêu Thiên Kiếm Thần Quyết, thậm chí không thua gì vô thượng huyền công trong thánh địa. Tu luyện Băng Vân Quyết đến mức tận cùng, có thể đóng băng vạn vật, thậm chí đóng băng huyền lực, huyền khí. Băng Di Thần Công của Mộc Băng Vân còn có thể đóng băng kiếm ý, kiếm tâm, thậm chí tâm hồn của hắn.

Chỉ có điều, muốn tu thành Băng Di Thần Công, không chỉ lấy Băng Vân quyết làm cơ sở, càng phải có ngộ tính cực mạnh. Sau khi Mộc Băng Vân sáng tạo Băng Vân Tiên Cung, nghìn năm trôi qua thủy chung không có người nào có thể tu thành Băng Di Thần Công. Huyền công được thuỷ tổ Thiên Kiếm cho là siêu việt Thiên Kiếm Thần Quyết, đã bị thế nhân quên lãng ở nghìn năm trước, chỉ có tam đại tông môn khác là có ghi chép lại.

Đối mặt với quang mang sợ hãi của Lăng Thiên Nghịch, Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì... Mà sự trầm mặc của nàng liền có ý nghĩa hắn không đoán sai!

Băng Di Thần Công xuất thế lần thứ hai, trong lòng Lăng Thiên Nghịch kích động không ngớt, hắn cảm thán nói:

- Không nghĩ tới, ta có thể chính mắt thấy Băng Di Thần Công trong truyền thuyết, Băng Vân Tiên Cung có truyền nhân như ngươi, chắc chắn huy hoàng quật khởi. Nếu như Băng Di Thần Công của ngươi có thể ngựa đi đường quen, đạt được cảnh giới đóng băng kiếm ý trong truyền thuyết thì ngày hôm nay, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi chỉ là vừa mới nhập môn, hôm nay ngươi không thể nào là đối thủ của ta... Ngươi lui ra đi.

Lăng Thiên Nghịch xông thẳng ra, Thanh Kiếm mềm mại trong tay chém nhẹ một cái, chỉ một thoáng, kiếm thế lăng không, khí thôn thiên hạ, kiếm quang màu vàng che khuất bầu trời chém rách không gian, khiến thiên khung giống như bị phá mở. Dưới uy thế một kiếm này, mọi người đều có một loại cảm giác thiên địa gần như bị chém đứt.

Băng hoàng quỳnh hoa hơi rung động, phát ra tiếng ngâm giống như bất kham, ngay cả băng linh đang bay lượn, cũng biến thành chậm chạp.

Thần tình Hạ Khuynh Nguyệt vẫn không biến đổi như trước, nàng tựa như băng tuyết chi nữ vạn năm không cười, nàng mở song chưởng ra, bỗng nhiên sắc mặt trở nên trắng như tuyết, ngay cả tóc dài bay múa cũng biến thành màu lam nhạt trong nháy mắt, một đóa băng liên băng lãnh mà đẹp đẽ nở rộ ở trước mặt của nàng.

Sát sát sát sát sát sát...

Băng liên nở rộ cùng nhất kiếm của Kiếm Thánh va chạm kịch liệt trong không trung, quang mang kim sắc cùng thanh sắc đan vào lần thứ hai, nhưng chỉ giằng co mười tức thời gian, kiếm quang màu vàng bỗng nhiên trở nên càng thêm cường thịnh, hung hăng áp chế, thôn phệ băng lam chi mang.

Giống như Lăng Thiên Nghịch nói, tuy Hạ Khuynh Nguyệt tu thành Băng Di Thần Công, nhưng cũng chỉ mới nhập môn, dù sao từ khi nàng tìm hiểu đến tu luyện, cũng mới đi qua nửa năm. Thời gian ngắn ngủi như vậy, ngay cả khi ngộ tính nàng cực cao, cũng chỉ tu luyện tới tầng Băng Di Thần Công, hơn nữa Lăng Thiên Nghịch có trăm năm tu vi, huyền lực hùng hậu vô cùng, Hạ Khuynh Nguyệt xa xa không bì kịp. Nàng có thể giằng co trong thời gian ngắn cùng Lăng Thiên Nghịch đã đủ ngạo nghễ hậu thế.

Phanh!!!

Băng Di liên hoa hoàn toàn bạo liệt, thân thể Hạ Khuynh Nguyệt bị đẩy ra xa, Lăng Thiên Nghịch lấy thân hóa kiếm, chém xuống một kiếm... Hạ Khuynh Nguyệt không có chút do dự nào ra tay với hắn, hiển nhiên là quyết tâm bảo vệ Vân Triệt. Như vậy, hắn muốn giết Vân Triệt, trước tiên phải để cho Hạ Khuynh Nguyệt mất đi năng lực giao chiến.

Kiếm quang màu vàng thế như chẻ tre, đảo mắt đã đâm thủng hơn phân nửa huyền lực hộ thân của Hạ Khuynh Nguyệt, mà lúc này phía sau hắn, có một trận phong bạo cuồng nộ tới cực điểm bỗng nhiên vọt tới.

- Ngươi cho là ta không tồn tại sao!!

Toàn thân Vân Triệt thiêu đốt lên phượng viêm, tóc đen tùy ý rối tung, khuôn mặt hắn dữ tợn, hai mắt đỏ đậm như máu, nhìn như ác ma đang tức giận, Long Khuyết chém ra lực lượng kinh khủng, để cho tâm tạng Kiếm Thánh xuất hiện sự trì trệ. Thân thể hắn lấy tốc độ nhanh nhất chuyển qua, kiếm quang từ phương hướng Hạ Khuynh Nguyệt lui về, toàn lực nghênh đón Long Khuyết.

Oanh!!!

Trọng kiếm đúng Thanh Kiếm, âm thanh kinh khủng bạo phát, huyền lực phong bạo oanh thẳng xuống đại địa, cát đá bay khắp bầu trời, khí thế kinh khủng không thua gì biển cả rít gào.

Chính diện oanh kích ở cự ly gần, chính là ưu thế lớn nhất của trọng kiếm, Long Khuyết bạo phát lực lượng, ngay cả Kiếm Thánh cũng toàn thân chấn động, cánh tay phải chết lặng trong nháy mắt. Ánh mắt Vân Triệt trở nên hung ác, song chưởng nổi gân xanh, quát khẽ một tiếng, đợt lực lượng thứ hai từ trong thân thể tuôn ra.

Oanh!!

Lăng Thiên Nghịch như bị gió bão hất bay ra ngoài, bay gần năm mươi trượng mới ở giữa không trung ổn định thân hình. Hắn thấy Vân Triệt tiếp tục thì kinh ngạc nói:

- Ngươi vẫn còn dư lực?

Thân thể Vân Triệt chợt lui lại, lúc rơi xuống đất hơi lảo đảo một cái, hắn bước nhanh tới bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt, ánh mắt rơi vào thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng nói:

- Khuynh nguyệt, ngươi không sao chứ?

-... Vì sao vừa rồi không đi?

Đôi mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt không chút gợn sóng, thanh âm nhẹ nhàng mà băng lãnh.

- Chúng ta đều lâu như vậy không gặp, thật vất vả mới gặp mặt, câu nói đầu tiên của ngươi cư nhiên là bảo ta đi sao?

Vân Triệt làm ra biểu tình bị đau lòng:

- Lão bà như ngươi cũng quá tuyệt tình đi?

Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt dừng lại trên mặt của hắn một chút, rồi lại không tiếng động rời đi, nàng nhẹ nhàng nói:

- Kiếm Thánh tiền bối cường đại, không phải là ta có thể địch nổi. Chốc lát nữa ta sẽ dùng hết toàn lực ngăn chặn hắn ba mươi tức thời gian, ngươi cần phải dùng hết toàn lực bỏ chạy, tình cảnh hiện tại không phải là ngươi...

- Ta không đi, không phải là ta thể hiện, mà bởi vì hắn căn bản không giết được ta!

Vân Triệt cắt đứt lời của nàng, bước chân hắn di chuyển về phía trước, đứng ở bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt, tay đặt ở ngực, cúi đầu nói:

- Ta dám xuất hiện ở trước mặt của hắn, liền có tự tin không bị hắn giết chết. Nguyên bản ta quyết định sau khi hắn đi sẽ trốn thật xa nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi.

Chỗ ngực Vân Triệt có ba ngọn lửa chẳng biết đến từ phương nào bỗng nhiên bốc cháy lên, Vân Triệt híp mắt lại nói:

- Tuy thực lực Lăng Thiên Nghịch rất mạnh, nhưng cảnh giới hôm nay của chúng ta so với hắn cũng không phải là khác nhau một trời một vực! Trước cùng hắn giao thủ, hắn cũng đã bị hao tổn bốn thành lực lượng, hai người chúng ta liên thủ, chưa chắc không đánh bại được hắn!!

Hô!!

Hỏa diễm trên người Vân Triệt bạo khởi, ba giọt máu Phượng Hoàng điên cuồng bốc cháy lên, lúc trước khí tức của hắn suy yếu rất nhiều, vậy mà vào giờ khắc này bỗng nhiên tăng vọt... Ban đầu hắn dự định thiêu đốt phượng huyết làm đại giới để đổi lấy lực lượng bỏ chạy, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt xuất hiện để cho Vân Triệt thay đổi chủ ý... Hắn muốn ở trong hoàng thành, trước mắt bao người, hung hăng đánh bại Kiếm Thánh như người thẩm định và phán quyết này!! Để cho Lăng Thiên Nghịch phải trả giá đắt!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment