.
._181__2" class="block_" lang="en">Trang 181# 2
Chương 362: Hoảng hốt Tiêu Tông
Thương thế của Lăng Thiên Nghịch rất nặng, nếu như vết thương ở ngực sâu hơn một phần liền đủ để phá hủy nội tạng của hắn. Hắn biết rõ, một kích cuối cùng kia của Vân Triệt là hạ thủ lưu tình, không chỉ lực lượng trong công kích bỗng nhiên thu hồi hơn phân nửa mà ngay cả phương vị công kích cũng tránh chỗ hiểm, hắn chợt thở dài một tiếng trong lòng, dùng âm thanh hư nhược nói với Lăng Kiệt:
- Chúng ta... Đi...
Lăng Kiệt không nói gì liưèn chuẩn bị mang theo Lăng Thiên Nghịch ly khai. Nhưng đúng này, phía sau bọn họ truyền đến âm thanh lạnh như băng của Vân Triệt:
- Lăng Thiên Nghịch, ngươi nghĩ có thể đi rồi sao?
Bước chân Lăng Kiệt chợt khựng lại, tâm thần Lăng Thiên Nghịch cũng nhẹ nhàng chấn động... Lúc này Lăng Kiệt rõ ràng cảm thấy trên người Lăng Thiên Nghịch truyền đến một trận run rẩy... Không sai, là run rẩy! Hơn nữa đây dường như là sợ hãi mà run. Loại đồ vật giống âm ma này, một khi bị gieo xuống thì cho dù là tuyệt thế cường giả có cảnh giới như Kiếm Thánh cũng rất khó có thể thoát khỏi cùng chống cự lại.Nghịch Thiên Tà Thần Trailer
Ánh mắt Vân Triệt vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm Lăng Thiên Nghịch:
- Ngươi cứ như vậy bỏ đi, lẽ nào không sợ ta bởi vậy mà ghi hận trong lòng, một ngày nào đó sẽ giết lên Thiên Kiếm Sơn Trang, biến Thiên Kiếm Sơn Trang bọn ngươi trở thành Phần Thiên Môn thứ hai sao! Không nên hoài nghi liệu ta có năng lực như thế hay không... Ba năm trước đây, ta không có một chút huyền lực nào, một năm rưỡi trước, ta đoạt được vị trí đứng đầu trong Bài Vị Chiến. Hiện tại ta có thể dùng sức một người tiêu diệt Phần Thiên Môn... Mặc dù bây giờ ta không thể tự mình đánh bại ngươi, càng không thể hủy diệt Thiên Kiếm Sơn Trang, nhưng, hai năm, tối đa hai năm nữa, ta có thể dễ dàng khiến cho Thiên Kiếm Sơn Trang hóa thành phế tích... Ngươi có tin hay không!
Ba năm, từ không có chút huyền lực nào đi đến một bước có thể trọng thương Lăng Thiên Nghịch, tốc độ trưởng thành như vậy, có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim, kinh thế hãi tục, thậm chí khiến người ta làm vào cực độ sợ hãi. Không người nào có thể tưởng tượng được, lấy tốc độ trưởng thành như vậy, trải qua thời gian hai năm nữa, thực lực của Vân Triệt sẽ đạt đến một cái cảnh giới kinh khủng thế nào.
Rất có thể khi đó, hắn thực sự có thể dùng sức một người địch lại toàn bộ Thiên Kiếm Sơn Trang.
Cuối cùng, thân thể Lăng Thiên Nghịch vẫn run lên... Một tiểu bối không tới hai mươi tuổi nói muốn một mình tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn Trang, chuyện này nguyên bản phải là một sự tình buồn cười tới cực điểm nhưng Lăng Thiên Nghịch lại không thể cười nổi, mà ngược lại hắn chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh. Coi như là không có tâm ma thì mấy câu nói của Vân Triệt cũng đủ khiến cho hắn run sợ trong lòng. Bởi vì ngày hôm nay, hắn đã tự mình lĩnh giáo sự đáng sợ của Vân Triệt... Thậm chí, lúc này hắn đã vô cùng hối hận đã truy sát Vân Triệt. Cuối cùng, hắn lại không thể giết Vân Triệt, ngược lại bản thân còn bị trọng thương, bị gieo xuống tâm ma, càng tạo cho Thiên Kiếm Sơn Trang một địch nhân cực kỳ đáng sợ.
- Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không làm vậy!
Vân Triệt cắn răng nói:
- Bởi vì chỉ có ngươi truy sát ta mà không phải toàn bộ Thiên Kiếm Sơn Trang, thậm chí ngay cả ngươi ta cũng sẽ không giết... Bởi vì Tiểu Kiệt là huynh đệ của ta, ta tuyệt không muốn hạ thủ với thân nhân của hắn. Ta nói những lời này là muốn cho ngươi biết, ta cũng không phải kẻ cùng hung cực ác như trong miệng ngươi, ta làm chuyện gì, giết người nào, đều có chuẩn tắc cùng điểm mấu chốt của mình. Ân oán giữa ta và Phần Thiên Môn cũng không có chút liên quan nào với ngươi, nếu như tàn dư hoặc hậu nhân của Phần Thiên Môn tới tìm ta báo thù, đó là việc thiên kinh địa nghĩa, mà Lăng Thiên Nghịch ngươi... Ngươi cũng chỉ là một ngoại nhân cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì để dùng tư cách của người thẩm lí và phán quyết xuất hiện ở trước mặt ta, công bố muốn 'thay trời hành đạo'!
- Tuy rằng ta còn có dư lực có thể giết chết ngươi nhưng ngày hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Ngày sau, ta cũng sẽ không đi tới Thiên Kiếm Sơn Trang gây phiền phức, nếu như ngươi vẫn nghĩ ta là loại người vạn ác, mất đi nhân tính vậy thì ngươi có thể đợi tới khi thương thế lành lại hãy tới giết ta!
Hai mắt Lăng Thiên Nghịch chợt khép lại, thở dài một tiếng nói:
- Có thể là ta đã thật sự sai rồi, hôm nay ta đã bại vậy thì trong tương lai ta càng không thể giết ngươi. Ta thật lòng hy vọng... Là ta sai rồi...
- Kiệt nhi, chúng ta đi thôi.
Lăng Kiệt quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Triệt, trong ánh mắt hắn có cảm kích, có sùng bái, còn có một loại tình cảm phức tạp không thể nói. Cuối cùng hắn vẫn không nói gì thêm, liền xoay người sang hướng khác, đỡ Lăng Thiên Nghịch lên lưng Phong Liệt Điểu, phá không mà đi.
- Hô...
Vân Triệt thở ra một hơi thở thật dài, cả người vô lực ngã xuống, vừa vặn tựa lên bộ ngực mềm mại của Hạ Khuynh Nguyệt, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Khuynh nguyệt, đừng vội đi, một đoạn thời gian tiếp theo... ta cần ngươi bảo hộ...
Nói xong, ý thức Vân Triệt liền không thể chống đỡ được lâu hơn nữa, lập tức lâm vào trạng thái vô thức...
——————————————
Ngay khi tin tức truyền đến, chân tay Tiêu Tuyệt Thiên liền tràn ngập một trận lạnh lẽo, da đầu hắn tê dại, đầu hắn chỉ thiếu chút nữa liền nổ tung.
- Những thứ ngươi nói... đều là thật?
- Thiên chân vạn xác!
Tiêu Bạc Vân trầm mặt nói:
- Đúng như dự đoán của chúng ra, Lăng Thiên Nghịch đã xuất thủ, hơn nữa hắn còn truy sát Vân Triệt tới Thương Phong hoàng Thành, nhưng sau khi hắn giao thủ cùng Vân Triệt lại không thể giết chết hắn, mà ngược lại còn bị Vân Triệt liên thủ cùng Hạ Khuynh Nguyệt đánh trọng thương. Thời điểm cuối cùng, là Vân Triệt có ý định thu tay lại, bằng không, rata có thể Lăng Thiên Nghịch đã trực tiếp chết ở trên tay Vân Triệt. Bọn họ giao thủ ngay trong Hoàng Thành, có vô số người đều tận mắt nhìn thấy.
- Mặt khác, Hạ Khuynh Nguyệt lấy danh nghĩa của Băng Vân Tiên Cung tới hiệp trợ Vân Triệt, không tiếc thể diện ra tay với Lăng Thiên Nghịch... Thực lực của bản thân Vân Triệt đã vô cùng kinh khủng mà phía sau hắn còn có Băng Vân Tiên Cung toàn lực ủng hộ! Mặt khác, có người nói tất cả những người quan chiến đều nghe thấy Hạ Khuynh Nguyệt nói ra bốn chữ 'Băng Di Thần Công', nói không chừng Hạ Khuynh Nguyệt đã luyện thành vô thượng huyền công trong truyền thuyết của Băng Vân Tiên Cung. Hai phu thê Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt liên thủ, ngay cả Lăng Thiên Nghịch cũng chỉ có thể bại trận, e rằng toàn bộ Thương Phongnày căn bản không ai có thể địch lại hai người họ!
Tiêu Tuyệt Thiên ngã ngồi lên ghế, da đầu hắn tràn ra mồ hôi lạnh.
- Tông chủ, sau khi Vân Triệt đánh trọng thương Lăng Thiên Nghịch, lực lượng bản thân hắn đã hao tổn rất nhiều, hơn nữa còn hôn mê tại trận, hiện tại nhất định hắn đang trong tình trạng vô cùng suy yếu, chúng ta có nên...
Tuy rằng Tiêu Bạc Vân không nói tiếp, nhưng ngữ khí cùng nhãn thần của hắn đã biểu đạt tất cả.
Chân mày Tiêu Tuyệt Thiên khẽ động, hắn đột nhiên mở miệng hỏi:
- Hạ Khuynh Nguyệt có rời đi hay không?
Vừa nghe thấy lời nói của Tiêu Tuyệt Thiên, sắc mặt Tiêu Bạc Vân hơi biến, hắn lập tức lắc đầu nói:
- Sau khi nàng mang theo Vân Triệt đi vào Thương Phong hoàng cung, cũng cũng không có đi ra.
-Tương truyền Băng Di Thần Công còn có uy lực lớn hơn Thiên Kiếm Thần Quyết, nếu như Hạ Khuynh Nguyệt thực sự luyện thành Băng Di Thần Công, vậy thì ngay cả phụ thân ta cũng rất có thể không phải là đối thủ của nàng, chúng ta lấy cái gì đi ám sát Vân Triệt dưới sự bảo vệ của Hạ Khuynh Nguyệt! Một khi ám sát không thành, bại lộ tung tích thì ngay cả một điểm thỏa hiệp cuối cùng chúng ta cũng không có!
Tiêu Tuyệt Thiên nói.
Hắn chợt đứng dậy, nói:
- Lập tức chuẩn bị Tử Mạch Thiên Tinh, Tử Ngọc Kim Luân Cao, Xích Ưng Huyền Huyết, ngươi tự mình đi tới thăm hỏi Vân Triệt. Lại mang thêm ba mươi cân Tử Tinh, hai mươi cân Bạch Huyền Ngọc. Mặt khác lại chọn ba nữ đệ tử tư sắc thượng thừa từ trong những môn hạ nữ đệ tử dưới mười tám tuổi tặng cho Vân Triệt... Trước khi trời tối ngày hôm nay liền khởi hành, cần phải đưa đến trước khi thương thế của Vân Triệt lành lại.
Tử Mạch Thiên Tinh, Tử Ngọc Kim Lân Cao, Xích Ưng Huyền Huyết... Chính là ba loại trận quý nhất, thưa thớt nhất trong hàng nghìn hàng vạn linh dược của Tiêu Tông. Bởi vì muốn biểu đạt thành ý của mình với Vân Triệt, có thể nói là Tiêu Tuyệt Thiên đã dụng tâm hạ vốn gốc. Tiêu Bạc Vân nghe thấy tông chủ nói liền đau lòng tới mức toàn thân run rẩy, nhưng chuyện tới nước này, gặp phải uy hiếp diệt môn, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vân Triệt hôn mê tròn hai ngày mới tỉnh lại.
Sở dĩ hắn hôn mê lâu như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải lực lượng tiêu hao quá nhiều, mà vô hình chung bởi vì hao tổn quá lớn. Dù sao, lấy năng lực trước mắt của hắn, nói cho cùng thì việc sử dụng Long Hồn lĩnh vực là quá mức miễn cưỡng.
- Ngươi đã tỉnh.
Vân Triệt vừa mở mắt ra liền nghe thấy một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai, hắn thấy bản thân đang nằm tại trên một chiếc giường xốp, xung quanh được thêu kim vũ Phượng Hoàng hoa lệ. Trong mũi hắn ngửi thấy một đạo hương thơm nhàn nhạt phiêu dật. Ánh mắt hắn hơi nghiêng liền nhìn thấy thân ảnh của Hạ Khuynh Nguyệt bên giường.
- Khuynh Nguyệt...
Vân Triệt la lên một tiếng, thanh âm có chút khô khốc, toàn thân hắn vẫn tràn ngập cảm giác không còn chút sức lực sâu đậm:
- Ta đã ngủ mấy ngày?
- Hai ngày.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người sang chỗ khác nói:
- Ta đi gọi bọn họ.
- A... Chờ một chút.
Vân Triệt vội vã xuất thủ gọi nàng lại, bước chân Hạ Khuynh Nguyệt cũng theo đó dừng lại.
- Lần này, may mà ngươi đến kịp.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Hạ Khuynh Nguyệt hơi nghiêng người, trong miệng nàng phát ta thanh âm u lãnh mà mềm mỏng:
- Không có ta, Lăng Thiên Nghịch cũng không thể giết được ngươi.
- Tuy rằng hắn không giết được ta, nhưng cuối cùng ta cũng chỉ có thể chạy trối chết. Mà có ngươi ở đây, ta lại có thể khiến cho hắn mất hết thể diện mà về... Kết quả là hoàn toàn khác nhau.
-... Lăng Thiên Nghịch bị ngươi đánh trọng thương, hiện giờ bên ngoài đều lan truyền, danh hào Thương Phong đệ nhất nhân đã có thể đổi chủ.
Hạ Khuynh Nguyệt liếc mắt nhìn Vân Triệt nói.
- Thật không... tuy nhiên, cho tới bây giờ, thứ danh hào này đều không có ích lợi gì.
Vân Triệt rất bình thản nói, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Hạ Khuynh Nguyệt, đột nhiên nói:
- Khuynh nguyệt, ngươi tới gần ta một chút có được hay không? Ta cảm giác mình... Đã đã lâu không có nhìn ngươi thật kỹ.
Lời nói của Vân Triệt đột nhiên trở nên mập mờ khiến cho hô hấp của Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời xuất hiện một chút hỗn loạn, thân thể nàng không lập tức nhúc nhích, nhưng qua một hồi, nàng lại nhẹ nhàng nâng cước bộ, ngồi ở bên giường.
Lúc này, Vân Triệt cũng ngồi dậy, hiện tại tuy rằng thân thể hắn không còn chút sức lực nào, nhưng huyền lực trên thân hắn cũng không thiếu hụt. Trải qua hai ngày hôn mê, huyền lực của hắn đã khôi phục khoảng ba thành. Hôm nay, khi hắn tỉnh lại, tốc độ khôi phục liền tăng lên mấy lần. Thời điểm Hạ Khuynh Nguyệt vừa ngồi xuống bên cạnh giường, hắn liền vươn tay, cẩn thận ôm lấy vai Hạ Khuynh Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, thân thể Hạ Khuynh Nguyệt chợt cứng lại, theo bản năng đẩy Vân Triệt ra:
- Ngươi...
- Khuynh Nguyệt, nhắm mắt lại.
Vân Triệt mềm nhẹ mà kiên định từ phía sau ôm lấy nàng, cánh tay hắn chậm rãi trượt từ trên vai nàng, chậm rãi đặt lên trên chiếc eo nhỏ nhắn, mềm như liễu của nàng. Vân Triệt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt trong khoảnh cách gần liền cảm thấy dung nhan của nàng hoàn mỹ giống như mộng ảo.
- Ngươi muốn... Làm cái gì?
Đột nhiên bị Vân Triệt ôm lấy, hô hấp của Hạ Khuynh Nguyệt liền triệt để rối loạn, toàn thân nàng như cứng lại, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mình có cần phải giãy thoát hay không.
Khuôn mặt Vân Triệt chậm rãi áp sát tới, âm thanh giống như ẩn chứa ma lực vang lên bên tai nàng:
- Khuynh Nguyệt lão bà, chúng ta đã thành thân ba năm, nhưng ba năm phu thê, ta vẫn chưa có hôn môi ngươi, lần này... Để cho ta hôn ngươi một cái được không?
-...
Âm thanh Vân Triệt càng ngày càng gần, khóe miệng mang theo khí tức ấm áp lướt qua bên tai nàng, chậm rãi di động tới gò má của nàng, thậm chí đụng chạm tới môi của nàng. Toàn thân Hạ Khuynh Nguyệt chợt cứng đờ, nàng chưa bao giờ trải qua sự tình này. Lúc này nàng đã gần như mất đi năng lực suy tư, cả người nàng giống như từ một đóa băng liên ngạo tuyết biến thành một cái tượng gỗ.
Gò má Vân Triệt thong thả tới gần, thời điểm hắn lập tức sẽ đụng chạm vào Hạ Khuynh Nguyệt, đột nhiên có một cổ lực lượng lạnh như băng đẩy hắn ra. Hạ Khuynh Nguyệt lập tức đứng lên, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của Vân Triệt, bối rối nói một câu:
- Ta đi nói cho bọn hắn biết ngươi đã tỉnh.
Sau đó Hạ Khuynh Nguyệt liền nâng chăn rời đi giống như muốn chạy trốn.
Thân thể Vân Triệt bị đẩy văng ra khiến cho đầu hắn va vào tường làm hắn đau tới nhe răng nhếch miệng, hắn sờ sờ nơi bị đụng vào tường, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chờ ta đạt đến Thiên Huyền Cảnh, ta không phải là có thể bá vương ngạnh thượng cung ngươi hay sao... A đau quá đau quá...