.
._182__1" class="block_" lang="en">Trang 182# 1
Chương 363: Bức hôn tiết tấu
Hạ Khuynh Nguyệt vừa rời đi không lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra, Tiêu Linh Tịch vội vã tiến đến, ở phía sau của nàng, trên mặt Tiêu Liệt mang theo thần sắc vô cùng cấp thiết.
- Tiểu Triệt, ngươi đã tỉnh!
Tiêu Linh Tịch gần như phi thân tới, nói:
- Hiện giờ người cảm giác thế nào? Có khó chịu ở đâu không?
Lúc này Vân Triệt đã đổi y phục xong, hắn trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, vẻ mặt buông lỏng nói:
- Yên tâm đi, ta cũng không sao. Trên người ta cũng không có vết thương nghiêm trọng gì, chỉ là có chút thoát lực mà thôi, nghỉ ngơi hai ngày đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi.
Vân Triệt nhảy xuống giường, động tác của hắn vô cùng thông thuận mau lẹ, sắc mặt cũng không có khác thường nào. Lúc này, Tiêu Linh Tịch mới thở ra một hơi, Tiêu Liệt đi tới, cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, nghìn vạn lần không nên vì an ủi chúng ta mà cậy mạnh.
Vân Triệt vỗ vỗ bộ ngực của mình, tràn đầy tự tin nói:
- Gia gia hoàn toàn yên tâm, tại Thương Hỏa khu vực, người đã chính mắt nhìn thấy năng lực khôi phục của thân thể ta... Trong khoảng thời gian qua, người ở nơi này có quen không?
Tiêu Liệt cười khẽ, buồn bã nói:
- Ta ở chỗ này rất tốt, có thể đi tới Hoàng Thành một chuyến từng là nguyện vọng suốt đời của ta. Không nghĩ tới ta không chỉ có thể đi đến Hoàng Thành, còn có thể tiến vào hoàng cung, được Hoàng Thượng đích thân tiếp đãi, đối đãi như thượng khách... Chuyện này thực sự là trước đây ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Đối với Tiêu Liệt, Thương Vạn Hác không chỉ tự mình nghênh tiếp, tự mình tiếp đãi, hơn nữa mọi chuyện của Tiêu Liệt đều do hắn tự mình chiếu cố. Thương Vạn Hác thân là đế vương của một quốc gia, lại đối xử vô cùng lễ nghĩa với Tiêu Liệt, thậm chí kính trọng có thừa, ngay cả một ngày ba bữa, hắn đều tự mình tiếp đãi, ăn quốc yến, ở nơi với tẩm cung của đế vương... Tiêu Liệt đương nhiên hiểu được, hắn có thể được một vị đế vương đối đãi như vậy đều bởi vì Vân Triệt. Nhất là hai ngày này, sau khi Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt hợp lực đánh bại Lăng Thiên Nghịch, Thương Vạn Hác càng thêm lễ nghĩa, kính trọng đối với hắn. Thậm chí từ tất cả thái giám, thị vệ cho đến hoàng tử, triều thần trong hoàng cung đều tất cung tất kính đối với hắn, thậm chí lộ ra tư thái nịnh nọt.
Bởi vì hắn chính là gia gia của Vân Triệt.
Tiêu Liệt cảm thấy những chuyện này giống như là hắn đang nằm mơ vậy.
- Nếu như người thích nơi này, sau này gia gia cùng tiểu cô mụ có thể ở lại Hoàng Thành, người nghĩ sao?
Vân Triệt lập tức đề nghị:
- Nếu như gia gia không muốn, thì lại đi Tân Nguyệt Thành cũng tốt, không lâu trước đây ta tiến đến chào hỏi Tư Không sư huynh của Tân Nguyệt Huyền Phủ. Nếu như Tư Không Hàn nhìn thấy gia gia thì nhất định sẽ rất cao hứng. Khoảng cách từ chỗ ấy tới Lưu Vân Thành cũng không phải quá xa, nếu như gia gia nhớ nhà thì có thể tùy thời trở lại.
Từ lâu danh vọng của Vân Triệt đã giống như mặt trời ban trưa, hôm nay sau khi đánh bại Lăng Thiên Nghịch thì hắn lại ẩn ẩn trở thành Thương Phong đệ nhất nhân, Tiêu Liệt thân là gia gia của Vân triệt, hắn biết cho dù bản thân mình muốn đi đâu, thì tất cả mọi người đều hận không thể quỳ xuống nghênh đón từ cách đó tám trăm dặm. Tiêu Liệt cười ha hả nói:
- Linh Tịch rất thích ở đây, mấy ngày nay qua ta cũng rất thích ý, tạm thời còn không muốn rời đi, chuyện sau này, sau này hãy nói.
- Ha ha ha ha!
Đột nhiên một tiếng cười uy nghiêm mà dõng dạc từ bên ngoài truyền đến:
- Mấy ngày này, trẫm cùng Tiêu lão huynh đều trò chuyện với nhau thật vui, nếu như Tiêu lão huynh muốn rời đi thì trong lòng trẫm đều là một vạn lần không nỡ.
Sau khi tiếng cười truyền tới, Thương Vạn Hác mặc một thân kim long bào cùng Thương Nguyệt tiến đến. Phía sau hắn là Đông Phương Hưu đi theo sau ba bước, ánh mắt người này lập tức nhìn về phía Vân Triệt.
Hôm nay sắc mặt Thương Vạn Hác hồng nhuận, thanh âm trung khí mười phần, hai mắt trong suốt mà toát ra quang mang sắc bén, ngay cả mái tóc đã trắng hơn phân nửa đều trở nên đen nhánh, so hình dạng nửa chết nửa sống nằm trong long tháp tháng trước của hắn thì quả thực là một trời một vực, giống như thoát thai hoán cốt. Dưới lượng tài nguyên phong phú của hoàng cung, tốc độ khôi phục của Thương Vạn Hác còn nhanh hơn nhiều so với Vân Triệt. Mà Thương Vạn Hác lại cảm kích Vân Triệt đến tận xương tủy, thái độ của hắn đúng là lễ ngộ có thừa đối với Tiêu Liệt, một nửa là bởi vì lực ảnh hưởng của Vân Triệt, mà một nửa còn lại chính là hắn chân thành cảm kích Vân Triệt. Bởi vì Vân Triệt không chỉ cứu mạng của hắn, mà còn cứu toàn bộ hoàng thất của Thương Phong đế quốc.
Những lời này của Thương Vạn Hác khiến cho ánh mắt Thương Nguyệt chợt lóe lên, nàng lập tức mở miệng nói:
- Phụ hoàng, Tiêu gia gia là gia gia của Vân sư đệ, nếu như cùng người ngang hàng tương xứng... Vậy chẳng phải là khiến cho bối phận đều loạn lên sao!
Trên niên kỷ, Thương Vạn Hác đều nhỏ hơn hai ba tuổi so với Tiêu Liệt mà thôi. Bất quá trải qua tai nạn mấy năm này, hắn quả thật là vô cùng cảm kích cùng sủng ái tôn nữ nhi duy nhất này, nàng vừa nói ra những lời này liền khiến cho thần thái của Thương Vạn Hác trở nên quẫn bách, sau đó liền cười lớn đứng lên:
- Là Nguyệt nhi nói phải, bối phận đương nhiên không thể loạn. Cái này... sau này trẫm liền xưng hô... Tiêu tiền bối!
- Cái này... Cái này không được.
Tiêu Liệt giật mình, vội vã xua tay nói:
- Nếu như Hoàng Thượng xưng hô như vậy thì thật sự là hại chết ta.
Lúc này, Thương Nguyệt chợt mỉm cười, kéo theo xiêm y hoa lệ nâng bước tiến về phía trước, ôn nhu nói:
- Vân sư đệ, ngươi vừa mới tỉnh lại, nhất định thân thể còn rất yếu ớt, vẫn nên trở lại trên giường nghỉ ngơi thật tốt.
- Không cần.
Vân Triệt đập lên ngực một cái nói:
- Cơ thể của ta ta tự biết, ta tuyệt đối không có mảnh mai như sư tỷ nghĩ.
- Ha ha.
Thương Vạn Hác nở nụ cười nói:
- Ngươi có thể đánh bại Kiếm Thánh nên trẫm một điểm đều không lo lắng. Nguyệt nhi ngươi cũng không cần lo lắng quá mức... Hai ngày này ngươi lo lắng không ngừng, quên ăn quên ngủ, cách mỗi nửa canh giờ đều tới đây một chuyến, thật khiến cho phụ hoàng lo lắng.
- Phụ hoàng...
Trước mặt nhiều người như vậy, Thương Vạn Hác lại trực tiếp nói ra tâm tư của nàng khiến nàng chỉ biết đồng ý một tiếng, cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của bất kỳ ai, tư thái của nàng khến cho Thương Vạn Hác cùng Đông Phương Hưu cũng không nhịn được cười lớn.
Lúc này Vân Triệt liền cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn nở nụ cười nhẹ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thương Vạn Hác hỏi:
- Hoàng Thượng, Đông Phương phủ chủ, trong hai ngày ta hôn mê này, không có người nào xông vào hoàng cung chứ?
Đông Phương Hưu không chút do dự lắc đầu nói:
- Nguyên bản ta cũng lo lắng sẽ có người thừa dịp ngươi hôn mê mà muốn xuống tay với ngươi, cho nên một mực đề phòng, nhưng dường như là ta quá lo lắng, trong hai ngày này hoàng cung đều là gió êm sóng lặng, không có có bất kỳ người nào xâm nhập. Có lẽ là bởi vì Hạ tiên tử vẫn một mực ở lại trong cung, ngay cả khi một số người tâm mang ý xấu nhưng lại kiêng kỵ Hạ tiên tử, do đó không có lá gan xuất thủ.
Theo thanh danh Vân Triệt càng ngày càng thịnh, chuyện về hắn năm đó cũng càng ngày càng bị nhiều người biết, cũng từ từ truyền lưu ra. Trong đó, tất nhiên là bao gồm cả ân oán giữa Vân triệt và Tiêu Tông Tiêu Cuồng Vân ở ba năm trước. Trong hai ngày Vân Triệt chìm trong hôn mê này, Đông Phương Hưu vẫn luôn đề phòng Tiêu Tông.
- Tuy nhiên, người mang theo lễ trọng tới thăm hỏi ngươi thì lại có không ít.
Thương Vạn Hác mỉm cười nói:
- Tổng cộng có hơn một nghìn tông môn hoặc gia tộc, đưa tới vô số linh đan cùng bảo vật, tất cả đều đã chồng chất như núi, cho dù là một cái hoàng cung to lớn như vậy cũng thiếu chút nữa liền không tìm được địa phương cất giữ rồi. Trẫm thân là Thương Phong đế hoàng đã tại vị nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có kiến thức qua tràng diện lo lớn như vậy, ha ha ha ha.
- Trong đó thì quà của Tiêu Tông là trân quý nhất.
Thương Nguyệt chậm rãi nói:
- Bọn họ đưa tới Tử Mạch Thiên Tinh, Tử Ngọc Kim Lân Cao, Xích Ưng Huyền Huyết, đều là chí bảo vạn kim khó cầu, còn có tròn ba mươi cân Tử Tinh cùng hai mươi cân Bạch Huyền Ngọc, những thứ này còn giá trị hơn so với tích lũy của hoàng cung trong suốt mấy thập niên qua, ngoài ra...
Lời nói của Thương Nguyệt đột nhiên trở nên mập mờ, nàng chợt nở nụ cười nói:
- Còn có ba đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương không tới hai mươi tuổi.
- Cái... Cái gì đại mỹ nhân!
Vừa nghe thấy lời này, thần sắc Tiêu Linh Tịch chợt cứng lại, nàng lập tức giậm chân một cái, giận dữ nói:
- Rõ ràng là ba người quái dị, bọn họ so với công chúa tỷ tỷ thua kém gấp trăm lần gấp vạn lần! Tiểu Triệt sẽ không liếc mặt nhìn các nàng đâu! Đúng không tiểu Triệt?
- Đúng đúng!
Vân Triệt lập tức gật đầu giống như gà con mổ thóc, sắc mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị nói:
- Những phàm phu tục nữ này làm sao có thể cùng tiểu cô mụ cùng sư tỷ của ta so sánh chứ! Ta đảm bảo sẽ không nhìn các nàng, các nàng tới đây thế nào thì liền để cho các nàng trở lại như vậy... Nếu như tiểu cô mụ nguyện ý, sẽ để cho bọn họ làm thị nữ của tiểu cô mụ là được rồi.
- Hì hì, ta không cần.
Tiêu Linh Tịch cười hì hì nói.
- Lễ trọng của Tiêu Tông là do đại trưởng lão Tiêu Bạc Vân tự mình đưa tới. Hiện giờ, Tiêu Bạc Vân còn chưa rời đi, hắn nói phải đợi tới sau khi ngươi tỉnh lại tới gặp ngươi. Ngươi có hứng thú muốn gặp hắn hay không?
Thần sắc Thương Vạn Hác hơi chút phức tạp nói.
Nếu là ngày trước, nhân vật cấp trưởng lão của tứ đại tông môn tiến nhập hoàng cung thì bọn chúng đều là mắt cao hơn đầu. Ngay cả Hoàng Đế như hắn, bọn họ cũng không coi vào đâu mà trong toàn bộ hành trình hắn còn phải lấy lễ đối đãi, không dám có chút đắc tội. Mà lần này, Tiêu Bạc Vân thân là đại trưởng lão Tiêu Tông nhưng sau khi tiến vào hoàng cung lại tất cung tất kính, có thể nói là khiêm tốn hữu lễ, hòa ái dễ gần. Thái độ chênh lệch to lớn giống như mức nước của lòng sông so với mặt biển khiến cho Thương Vạn Hác không khỏi phiền muộn trong lòng... Thế giới này, cuối cùng vẫn là lấy lực lượng vi tôn. Chỉ có lực lượng tuyệt đối mới có thể chân chính kinh sợ tứ phương. Thoạt nhìn thì giống như Thương Phong hoàng thất bao trùm chính quyền trong toàn bộ đế quốc, nhưng trước mặt lực lượng tuyệt đối thì lại căn bản không có chút uy hiếp đáng nói nào.
- Như vậy...
Vân Triệt khẽ xoa cằm một cái, liền nở nụ cười nói:
- Gặp, đương nhiên là phải gặp. Đại trưởng lão Tiêu Tông không quản đường xa vạn dặm mang theo lễ trọng mà đến, ta cũng không thể để cho hắn không công mà đi.
- Tốt.
Thương Vạn Hác nhàn nhạt gật đầu nói:
- Ân oán giữa ngươi và Tiêu Tông trẫm cũng biết một... hai.... Về phần nên xử lý như thế nào, vậy phải xem ý nguyện của ngươi... khái khái...
Thân là một đời đế hoàng nhưng Thương Vạn Hác muốn nói lại thôi, trên mặt đều là một mảnh nhăn nhó khiến cho khóe miệng Vân Triệt co rúm lại, có chút thận trọng hỏi:
- Hoàng thượng có chuyện gì muốn phân phó cho Vân Triệt?
- Cũng không tính là phân phó, chỉ là... chỉ là... Khái khái...
Thương Vạn Hác hắng giọng một cái, rốt cục đứng lên, sắc mặt hắn nghiêm lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Triệt nói:
- Vân Triệt, cái mạng này của trẫm là ngươi cứu. Nếu không phải nhờ ngươi thì không chỉ trẫm đã quy thiên từ lâu mà ngay cả chết cũng không minh bạch. Hôm nay bởi vì ngươi mà trẫm mới có thể sống lại, tuy rằng hoàng thất nội loạn chưa định, nhưng trẫm đã vô cùng cảm kích trời xanh, lại không cảm thấy có cái gì chưa đủ, chỉ là... Chỉ là trẫm vẫn luôn có một cái tâm sự khiến trẫm lo lắng ngày đêm mà không thể buông xuống.
- Tâm sự của hoàng thượng là...
Vân Triệt nhất thời có dự cảm gì đó.
Thương Vạn Hác bước lên phía trước, kéo Thương Nguyệt qua, trên mặt hiện lên vẻ cưng chìu cùng khát vọng nói:
- Nguyệt nhi là nữ nhi duy nhất của trẫm, mấy năm nay, trẫm bị kẻ gian cùng nghịch tử ám toán, chỉ có Nguyệt nhi là luôn ở bên cạnh trẫm, lao lực bôn ba, nhận hết đau khổ vì trẫm. Hơn nữa Nguyệt nhi còn tìm được vị quý nhân như ngươi tới cứu vớt sộ phận hai cha con ta. Tâm nguyện lớn nhất hiện tại lớn nhất của trẫm chính là Nguyệt nhi có thể tìm được hạnh phúc của nàng... Nháy mắt qua đi, Nguyệt nhi cũng đã hai mươi mốt tuổi, trong lịch sử nghìn năm của Thương Phong hoàng thất ta, công chúa vượt qua hai mươi tuổi vẫn như chưa gả hiếm như lông phượng và sừng lân, ta thân là phụ thân của nàng, mấy năm nay đều ăn không ngon, đêm ngủ không yên, thường xuyên chìm trong bi thương, lấy nước mắt rửa mặt, ngay cả nằm mơ đều hy vọng có thể sớm lang quân như ý cho Nguyệt nhi, nếu có thể như nguyện thì trẫm tình nguyện giảm thọ ba mươi năm, nếu như năm nay Nguyệt nhi còn không thể... gả ra ngoài, thì đời này trẫm đành phải xin lỗi Nguyệt nhi, sau khi chết lại càng không có mặt mũi nào đi gặp mẫu thân của nàng...
Thương Vạn Hác vừa nói, khóe mắt đã phiếm hồng, nước mắt có thể lập tức chảy xuống.
Lời nói của Thương Vạn Hác khiến cho cơ mặt Vân Triệt lạp tức co quắp, mà lời kế tiếp của Thương Vạn Hác càng làm cho hắn không chịu nổi...
- Trẫm nhìn ra, Nguyệt nhi không chút để ý tới những nam tử khác, duy chỉ có đối với ngươi là lại tràn ngập sự quan tâm, tình cảm thắm thiết. Nếu như ngươi cũng có ý với Nguyệt nhi chính là hay nhất, nếu như Nguyệt nhi có thể gả cho ngươi, dù trẫm lập tức chết đi thid trong lòng cũng tràn ngập vui mừng. Nếu như ngươi không muốn lấy Nguyệt nhi... Loại sự tình này tất nhiên là không thể cưỡng cầu, chỉ thương cho Nguyệt nhi tâm như minh nguyệt, lại chỉ có thể đau khổ không chỗ nương tựa, trẫm có lỗi với nàng a...