Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 363 - Chương 364: Kết Hôn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_364" class="block_" lang="en">Trang 182# 2

 

 

 

Chương 364: Kết hôn



- Phụ hoàng, người... sao người đột nhiên lại nói đến chuyện này.

Lời nói của Thương Vạn Hác nhất thời khiến cho Thương Nguyệt chân tay luống cuống, nàng dùng sức kéo y phục của Thương Vạn Hác một cái, thần sắc hơi chút luống cuống... Nhưng ánh mắt lại lóe lên quang mang, lặng lẽ nhìn về phía Vân Triệt, trong mắt che giấu sự chờ mong.

Lời nói của Thương Vạn Hác có ý gì thì chỉ cần không phải kẻ ngu si đều nhất thanh nhị sở. Hơn nữa luca hắn nói những lời này lại có Thương Nguyệt ở bên cạnh. Có nàng ở nơi này thì tất nhiên Vân Triệt không có cách nào trả lời một cách qua loa. Khóe miệng Vân triệt giật giật, đồng thời lúc này ánh mắt của hắn cũng tiếp xúc với ánh mắt của Thương Nguyệt, ngay sau đó vẻ mặt hắn liền hiện lên vẻ nghiêm nghị nói:

- Hoàng Thượng, ta và sư tỷ lưỡng tình tương duyệt (cả hai đều có tình cảm với nhau), đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, đồng sinh cộng tử, đã từng hứa hẹn cả đời. Chỉ là khi đó, ta lại cũng không biết Tuyết Như sư tỷ lại chính là Thương Nguyệt công chúa. Vân Triệt ta chỉ là phàm phu, chỉ cần sư tỷ nguyện ý, chỉ cần Hoàng Thượng không ngại, cả đời này ta nhất định sẽ dùng tánh mạng của mình để bảo hộ sư tỷ, tuyệt đối không phụ lẫn nhau.

- Vân sư đệ...

Đôi môi Thương Nguyệt hơi rung động. Trong nháy mắt, đôi mắt đẹp của nàng liền hiện ra hơi nước.NghịchThần Trail

- Tốt! Ha ha ha ha!

Thương Vạn Hác gật đầu thật mạnh, sau đó hắn liền ngửa đầu cười lớn:

- Vân Triệt, có lời nói này của ngươi khiến trẫm coi như có thể buông xuống lo lắng lớn nhất đời này. Ngươi có thể vì thân nhân của mình, không tiếc tiêu diệt toàn bộ Phần Thiên Môn, trẫm liền biết ngươi tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa. Giao Nguyệt Nhi cho ngươi thì trẫm có thể vạn phần yên tâm, ha ha ha ha.

Thương Vạn Hác vui vẻ tận đáy lòng, hắn mở miệng cười lớn. Lúc này thực lực cùng lực ảnh hưởng của Vân Triệt đã đạt tới đỉnh Thương Phong, việc hắn đánh thắng Kiếm Thánh khiến cho tất cả những tông môn tại Thương Phongnày đều run sợ, khiến cho đường đường Tiêu Tông là một trong tứ đại tông môm không tiếc vạn dặm đường xa tiến tới cầu thỏa hiệp. Nếu như Thương Nguyệt có thể gả cho hắn, như vậy thì lấy thực lực cùng lực uy hiếp của hắn thì việc kết thân nhân gần như chính là sự bảo hộ cực hạn, như vậy Thương Vạn Hác liền có thể buông xuống một vạn cái yên tâm. Mà toàn bộ Thương Phong hoàng thất cũng bởi vì vậy mà có thể cường thế quật khởi không gì sánh được!

Lúc này Đông Phương Hưu đứng sau lưng Thương Vạn Hác cũng gật đầu mỉm cười.

Đột nhiên tiếng cười của Thương Vạn Hác đình chỉ, sau đó thần sắc hắn chợt chuyển, nghiêm trang nói:

- Nếu như hai ngươi đã là lưỡng tình tương duyệt, vậy cũng không có vấn đề gì, ngày mùng tám hai tháng sau là một ngày may mắn nhất của năm nay, ta quyết định sẽ tổ chức hôn sự cho hai ngươi ngay tại hoàng cung, hai người các ngươi có dị nghị gì không?

- A!

Thương Nguyệt duyên dáng kêu to một tiếng, nàng hoàn toàn không ngờ phụ thân mình lại lập tức nhắc tới hôn sự.

- A... Cái này cái này... Cái này...

Tuy rằng sớm có dự cảm, nhưng Thương Vạn Hác một lời liền định hôn sự vào hai tháng sau, khiến cho Vân Triệt cũng nhất thời trở tay không kịp:

- Cái này... Có phải có phải...quá gấp hay không?

- Quá gấp? Đâu có gấp!

Thương Vạn Hác trợn mắt, thanh âm của hắn trực tiếp nâng lên cao độ:

- Năm nay Nguyệt nhi đã hai mươi mốt, đã nên sớm lập gia đình. Năm nay ngươi cũng đã tròn mười chín, cũng nên sớm cưới vợ. Trong hoàng cung nhân thủ rất nhiều, thời gian hai tháng, đừng nói một hồi đại hôn, cho dù là mười hồi thì cũng đều có thể chuẩn bị tốt, ta cảm thấy đâu có gấp!

- Phụ hoàng...

Thương Nguyệt kéo góc áo Thương Vạn Hác, khuôn mặt có chút nhăn nhó nói:

- Chuyện này... Chuyện này phụ hoàng có nên bàn lại một chút rồi hãy nói hay không? Ba năm trước, Vân sư đệ hắn đã có thê thất, nếu như tái giá mà nói, có cần phải... trước hay không...

- Cái này trẫm đương nhiên biết!

Thương Vạn Hác khoát tay chặn lại:

- Đầu năm nay, nam nhân nào mà không phải là ba vợ bốn nàng hầu, cái này căn bản không phải là chuyện quan trọng! Vân Triệt, mười chín tuổi chỉ có một vị thê tử, thành tựu nam nhân của ngươi khiến trẫm cũng đều có chút khinh bỉ. Cho dù phương diện này chính ngươi không muốn tiến tới thì ngươi cũng nên lo lắng cho gia gia ngươi...

Nói đến hai chữ"Gia gia" này, Thương Vạn Hác liền vỗ gáy một cái nói:

- Tại sao trẫm lại quên mất một chuyện trọng yếu như vậy... Tiêu lão huynh, không, Tiêu tiền bối, ngươi là trưởng bối của Vân Triệt, hôn sự của hắn đương nhiên phải có sự cho phép của ngươi. Ngươi nghĩ... thế nào?

Một tiếng"Tiêu tiền bối" này lag Thương Vạn Hác cam tâm tình nguyện gọi. Hắn là phụ thân của Thương Nguyệt, Tiêu Liệt lại là tổ phụ của Vân Triệt, nếu như hai người thành hôn, trên bối phận mà nói thì Tiêu Liệt đã có thể trở thành trưởng bối của hắn.

Chuyện này, đương nhiên Tiêu Liệt không có nửa điểm phản đối. Tôn nhi của mình lấy công chúa duy nhất của Thương Phong hoàng thất, nếu là lúc trước thì chuyện này cho dù hắn nằm mơ cũng đều không dám nghĩ tới. Hơn nữa từ lâu về trước tình cảm của hai người đã sâu đậm, hắn cũng không có lý do gì để do dự. Tiêu Liệt lập tức cười lớn nói:

- Triệt nhi có thể lấy công chúa điện hạ làm vợ thì chính là may mắn ba kiếp của hắn, chuyện này, ta đương nhiên không chút phản đối, như vậy liền xem ý tứ của hoàng thượng cùng hai tiểu bối bọn chúng mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Liệt chợt chuyển hướng sang phía Vân Triệt, thanh âm bình hòa của hắn truyền ra:

- Triệt nhi, ngươi và Thương Nguyệt công chúa đã có hứa hẹn một đời, như vậy sớm ngày kết làm vợ chồng, có gì là không được? Nếu như thời gian bất tiện thì ngươi có thể nói ra, để cho hoàng thượng tính lại ngày khác.

Từ sau khi rời khỏi Ngự Kiếm Thai của Thiên Kiếm Sơn Trang, trong khoảng thời gian này, Vân Triệt tới Hoàng Thành, tới Tuyết Vực, trở lại Tân Nguyệt Lưu Vân, sao đó lại tới Thương Hỏa Thành... Không có một ngày ngừng nghỉ, cũng chưa từng có thời gian rảnh suy nghĩ đến hai chữ"Thành hôn". Lúc này Thương Vạn Hác đột nhiên lại nhắc tới khiến cho hắn theo bản năng chợt thất thố, nhưng sau khi chậm rãi trấn định lại thì hắn lại đột nhiên cảm giác được, cái này rõ ràng là một sự tình rất tốt đẹp.

Hắn thích Thương Nguyệt, không phải là bởi vì thân phận công chúa của nàng, mà là bởi vì trong bất tri bất giác Tuyết Như sư tỷ nàng đã khắc sâu ở trong trái tim hắn.

Hắn thẹn với Linh Nhi...

Hắn mất đi Sở Nguyệt Thiền...

Hiện tại, lại có Thương Nguyệt ở bên người, nên hắn cảm thấy chính mình cần phải giữ chặt nàng, khiến cho nàng vĩnh viễn thuộc về mình!

Hắn nhìn về phía Thương Nguyệt, mà Thương Nguyệt cũng đồng thời lặng yên nhìn về phía hắn, từ trong đôi mắt của nàng hắn thấy được sự thấp thỏm cùng thất thố... Nhưng càng nhiều hơn là sự chờ đợi cùng xấu hổ. Lúc này, hắn không tự chủ được nở nụ cười, một điểm hoảng loạn trên mặt hắn đã biến mất, hắn lập tức hành lễ với Thương Vạn Hác, mở miệng nói như chém đinh chặt sắt:

- Có thể lấy sư tỷ làm vợ, cũng là nguyện vọng của Vân Triệt trong kiếp này. Cảm tạ Hoàng Thượng thành toàn, tất cả cứ làm theo lời hoàng thượng nói đi.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Thương Vạn Hác nói liên tục ba chữ tốt, sau đó hắn chợt ngẩng đầu lên, vui sướng mở miệng cười lớn, cười không ngừng tới mức khóe mắt tràn ra lệ ngân.

Đúng lúc này, đột nhiên Vân Triệt cảm giác được bên ngoài truyền đến một luồng huyền lực ba động khác thường, trong khoảnh khắc, đạo khí tức này đột nhiên bay lên, sau đó lấy tốc độ cực nhanh lao về phương Bắc.

- Đây là... khí tức của Khuynh Nguyệt? Nàng vẫn một mực ở bên ngoài? Như vậy những lời nói vừa rồi của bọn họ nàng đã nghe được toàn bộ. Chờ một chút, phương hướng bay đi của nàng, tốc độ càng lúc càng nhanh... Rõ ràng là muốn rời khỏi hoàng cung!

Vân Triệt nghĩ thầm trong lòng.

- Dùng tốc độ nhanh nhất chiêu cáo thiên hạ, Thương Nguyệt công chúa sẽ thành hôn cung Vân Triệt vào hai tháng sau! Để cho Văn Viện dùng tốc độ nhanh nhất viết ra thiệp mời, chiếu cáo thiên hạ...

Nửa khắc đồng hồ sau, tiếng hô của Thương Vạn Hác liền ở vang vọng trong cung. Thương Phong hoàng thất đang chìm trong một mảnh an tĩnh nhất thời giống như nổ tung lên, toàn bộ hoàng cung bị một của nói của Thương Vạn Hác mà nháo thành một mảnh. Mà lúc này Hạ Khuynh Nguyệt lại đi không từ biệt...

——————————————

Bất tri bất giác, hai tháng trôi qua.

Trong hai tháng này, Thương Phong đế quốc cũng không bình tĩnh, và cũng chỉ có một nguyên nhân... Đó chính là đại hôn của Thương Nguyệt công chúa cùng Vân Triệt sắp diễn ra.

Nguyên bản, sự tình công chúa thành hôn xem như là chuyện vui của cả nước, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong bình dân, có thể nói là không chút liên quan đến những tông môn kia. Nhưng người kết hôn với công chúa lại chính là Vân Triệt, đây coi như là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Một thiếu niên tiêu diệt Phần Thiên Môn, đánh Lăng Thiên Nghịch trọng thương, năm nay mới chỉ mười chín tuổi, tương lai của hắn có thể dùng bốn chữ “không thể đo lường” để hình dung. Không thể nghi ngờ hắn đã khiến cho vô số người sùng bái kính ngưỡng, cũng đồng dạng khiến cho vô số người kiêng kỵ cùng sợ hãi. Hôm nay, đại hôn của hắn sắp diễn ra, đây chính là cơ hội để bọn họ biểu hiện, nếu như có thể tự mình trình diện và để lại cho hắn chút ấn tượng thì đó cũng là thi hoạch vô cùng to lớn. Về phương diện khác, những tông môn khác đều đi, nếu như không đi thì không thể nghi ngờ sẽ tạo nên ấn tượng không tốt, ngay cả Phần Thiên Môn Vân Triệt cũng đều có thể nói diệt liền diệt, nếu như khiến cho vị tiểu tổ tông này bất mãn thì hắn tiến tới diệt cả nhà bọn họ còn không giống như chơi đùa sao!

Nhất thời, hàng loạt tông môn lớn cùng các tiểu tông môn thu được hay không thu được thiệp mời, cũng bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ tới sưu tầm các loại có lễ vậy có thể khiến cho Vân Triệt thoả mãn, tốt nhất phải là hạ lễ có thể khiến cho hắn để ý tới, vì thế, các đấu giá hội tại các chủ thành đều chật ních, một khi Hắc Nguyệt thương hội có kỳ trân dị bảo gì xuất hiện thì đều có hàng loạt tông môn ùa đến... Vì thế mà nổi lên không ít lần tranh đấu giữa các tông môn lớn nhỏ.

Phong Hoa Thành, nằm ở phía tây Thương Phong đế quốc, là một chủ thành tướng đối lớn của Thương Phong đế quốc.

Lúc này, trong một quán rượu tại Phong Hoa Thành, có mấy bàn rượu đầy ắp người đang đàm luận.

- Ba ngày sau, chính là ngày diễn ra đại hôn của Vân Triệt cùng Thương Nguyệt công chúa, lần này, tông môn chúng ta hao hết thiên tân vạn khổ, cũng chỉ sưu tầm được một khối Huyết Tham ba ngàn năm, cũng không biết có lên được mặt bàn hay không!

Một cái vị huyền giả trung niên vừa uống rượu vừa nói. Tuy rằng lời nói có chút hàm súc, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ tự đắc. Huyết Tham vốn rất thưa thớt, Huyết Tham ba ngàn năm huyết tham chính là bảo vật vô giá.

- Hoa môn chủ quá khiêm nhường rồi, tông môn chúng ta cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng tìm được ba khối Long Văn Tử Ngọc, sợ rằng đến lúc đó cũng không có mặt mũi xuất thủ lấy ra.

Một vị trung niên khác mang vẻ mặt"xấu hổ" nói.

Người còn lại ngồi cùng bàn với bọn họ nói:

- Lý mỗ lần này không có tìm được cái gì có vẻ giống như hạ lễ, so với lễ vật của hai vị môn chủ thì quả thực là đơn giản tới mức không dám nhắc đến. Bất quá, Lý mỗ lại mang theo nữ nhi đến, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc.

Người này chợt nở cười, hai người còn lại cũng không biết ý nghĩ của hắn, đồng thời khịt mũi nói:

- Ngươi đây là muốn chơi mỹ nhân kế? Thôi đi! Vân Triệt có chính thê là Hạ Khuynh Nguyệt dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, không thua gì Sở Nguyệt Thiền năm đó, được công nhận là Thương Phong đệ nhất mỹ nữ, Sở Nguyệt Thiền bị hắn làm cho mang thai cùng không cần nói đến. Còn Thương Nguyệt công chúa cũng là một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương, thân phận lại vô cùng tôn quý, hắn sẽ coi trọng nữ nhi của ngươi sao? Không phải chúng ta đả kích ngươi nhưng sợ rằng ngay cả liếc mắt thì Vân Triệt cũng đều... hắc hắc.

Nghe được lời nói của đố phương, vị huyền giả họ Lý kia ngay cả một điểm tức giận cũng không có, hắn chỉ híp mắt cười nói:

- Xem ra tin tức của hai vị cũng không linh thông. Ta lại nghe nói, hai tháng trước, đại trưởng lão Tiêu Bạc Vân của Tiêu Tông tự mình dẫn theo ba vị nữ tử xinh đẹp như hoa tiến tới dâng tặng lễ vật cho Vân Triệt... Sách sách, thế những Vân Triệt lại chiếu thu toàn bộ. Hiện tại hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, đây chính là thời gian nam nhân huyết khí phương cương nhất, ở cái tuổi này nam nhân còn ngại có nhiều nữ nhân bên cạnh sao? Tuy rằng tướng mạo nữ nhi của ta không thể so sánh cùng Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng cũng là trong vạn không có một, nếu được Vân Triệt coi trọng, trở thành nha hoàn thị thiếp gì gì đó của hắn thì cũng là một bước lên trời, đến lúc đó... Hắc, còn có ai dám trêu chọc tới Toâi Ngọc Tông chúng ta.

Một lời nói này nói cho sắc mặt hai người đối diện chợt dại ra, đôi môi run run, hận chính mình không thể sinh ra một nữ nhi quốc sắc thiên hương.

Lúc này, lại có bốn người đi vào trong tửu quán, cước bộ của bọn họ vô cùng thong thả, nhãn thần cao ngạo, mỗi người đều mang theo tư thái cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh.

Trong tửu quán, có không ít nhân vật cấp tông chủ đang trên đường tiến về Hoàng Thành, ánh mắt cùng tư thái như vậy khiến cho bọn họ rất khó chịu. Bốn người này lập tức đi tới chiếc bàn duy nhất còn trống, còn chưa ngồi xuống, liền lấy ra một tấm thiệp mời vỗ lên trên bàn rượu. Lúc này, thần sắc của bốn người càng thêm ngạo nghễ.

Nhìn thấy tấm thiệp mời này, toàn bộ tửu quán đều chìm trong một mảnh an tĩnh, ánh mắt của một số người nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời này, hơi thở hơi gấp.

- Là thiệp mời!

- Thấy được... Nói nói nhỏ chút, chỉ có những tông môn có thực lực xếp trước trăm mới có thiệp mời, chúng ta không thể trêu vào.

- Ai, những tông môn này thật là tốt. Chúng ta không có thiệp mời, đoán chừng chỉ có thể ở bên ngoài nghe mà không thể tiến vào được.

- Ta nhận ra! Đó là Thiết Chưởng Tông! Vị mặc y phục thanh sắc kia chính là tông chủ Thiết Chưởng Tông! Có người nói huyền lực của hắn đã đạt tới Thiên Huyền Cảnh cấp năm. Thiết chưởng môn là một trong tam đại cự phách tại vùng Tây Bắc, trên Bài Vị Chiến lúc trước hắn liền đứng thứ hai mươi bảy!

Người của Thiết Chưởng Tông lấy ra thiệp mời sáng ngời khiến cho toàn bộ tửu quán đều yên lặng đi rất nhiều, tiếng bắt chuyện náo nhiệt lúc trước nhất thời biến thành tiếng xì xào bàn tán. Bốn người kia chậm rãi ngồi xuống, dùng một loại ánh mắt cấp trên quét một vòng, trên mặt bốn người hiện lên vẻ ngạo mạn vô cùng rõ ràng.

- Loại mặt hàng có thực lực như vậy lại có thể đứng thứ hai mươi bảy trong Bài Vị Chiến sao? Ha hả... Ta không phải là đang chuyện cười ch?

Nhìn khắp ngõ ngách tửu quán liền thấy được trên thân ba người ngồi chung một chiếc bàn hơi lộ ra khí tức cổ xưa, thoạt nhìn thì vị nam tử trẻ tuổi ngồi giữa chỉ hơn hai mươi tuổi, hắn mặc một thân Kỳ Lân bào, mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm, mái tóc đen được buộc lên, hắn vừa thưởng chén rượu trong tay, vừa nở nụ cười nhạt. Người nói chuyện chính là hắn, thanh âm của hắn cũng không nhỏ, nhưng dường như những người khác trong tửu quán lại không ai nghe được, dường như thanh âm của hắn đã bị một đạo kết giới vô hình nào đó ngăn cách.

Ngồi cùng bàn với hắn là hai lão giả thoạt nhìn khoảng năm sáu chục tuổi, một người mặc hắc bào, một người mặc xích bào, nhãn thần hai người đều mang theo một loại thâm thúy khiến cho người khác không thể nhìn thấu. Hắc bào lão giả thản nhiên nói:

- Điện hạ không cần kinh ngạc, tại Thương Phong đế quốc, Linh Huyền đã là cao thủ, Địa Huyền có thể làm đạo sư, Thiên Huyền đã có thể làm một đại tông sư vạn người kính ngưỡng, một số Thiên Huyền hậu kỳ đã gần như vô địch. Vương tọa lại giống như lông phượng sừng lân, ngoại trừ tứ đại tông môn ra thì cũng không có tông môn nào có vương tọa tồn tại. Cảnh giới của vị tông chủ của tông môn này đã đạt tới Thiên Huyền cấp năm, tại Thương Phonghuyền giới thì tông môn của hắn đã được coi là nhất đẳng tông môn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment