Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 364 - Chương 365: Ngày Đại Hôn

. ._183__1" class="block_" lang="en">Trang 183# 1

 

 

 

Chương 365: Ngày đại hôn



- Hả?

Vị thanh niên kia lập tức để chén rượu xuống, nở nụ cười đạm mạc nói:

- Thường nghe nói trong thất quốc thì Thương Phong đế quốc là yếu nhất nhưng ta không nghĩ tới bọn họ lại yếu nhược tình trạng đáng thương buồn cười đến vậy. Lại thêm việc địa vực nơi này nhỏ hẹp thì cũng chỉ xứng được gọi là một nơi chật hẹp nhỏ bé, cũng không biết vì sao phụ hoàng lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với nơi này!

- Hoàng thượng sẽ không làm chuyện vô lý, hơn nữa là đại sự bực này.

Hắc y lão giả cười cười nói:

- Thật ra ta mơ hồ nghe nói, cách đây không lâu, Hoàng Thượng biết được Linh Khôn Điện đã ngẫu nhiên do thám tới khí tức của một tòa Tử Tinh khoáng sản vô cùng to lớn, mà vị trí của tòa Tử Tinh khoáng này lại ở cảnh nội Thương Phong, đã bị Thương Phongphát hiện trước, chúng ta muốn đoạt lấy chỗ tòa Tử Tinh khoáng này thì phương pháp tốt nhất tất nhiên chính là... Hắc hắc.Tà Thần Traile

- Lời đồn đãi này là thật hay giả còn chưa biết, tuy rằng Hoàng Thượng đã tỉ mỉ chuẩn bị, nhưng trong thời gian ngắn Hoàng Thượng cũng không có ý tứ hành động, chí ít, cũng nên đợi sau khi Bài Vị Chiến của thất quốc kết thúc. Thịnh thế hai mươi năm một lần, nếu như thiếu đi một quốc thì thật đáng tiếc.

Xích y lão giả mặt không đổi sắc nói.

- Ha ha!

Hắc y lão giả đạm mạc cười một tiếng:

- Hoàng thượng tạm thời không hành động không có nửa điểm quan hệ cùng thất quốc Bài Vị Chiến. Cho tới bây giờ thì trong thất quốc Bài Vị Chiến, Thương Phong đế quốc luôn chỉ có thể đứng ở kế cuối, có hay không có cũng không tạo nên chút khác biệt nào. Hôm nay 'Thái Cổ Huyền Chu' tái hiện, không lâu sau chu môn (cửa thuyền) sẽ mở ra. Hoàng thượng đã dồn toàn bộ tinh lực lên trên Thái Cổ Huyền Chu, trước khi thăm dò hết bí mật của Thái Cổ Huyền Chu thì hoàng thượng sao lại phân tán tinh lực để ý tới một Thương Phong đế quốc nho nho chứ!

- Tuy nhiên, dường như chúng ta tới không phải lúc, không ngờ lại vừa vặn đúng vào ngày đại hôn của Vân Triệt.

Thanh niên nam tử híp mắt:

- Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, lực ảnh hưởng của hắn quả thật là không kém, trong một ngày này, vậy mà ta lại nghe thấy tên của hắn không dưới trăm lần.

- Nghe nói Vân Triệt này lại có thể dùng sức một người tiêu diệt Phần Thiên Môn, một trong tứ đại tông môn của Thương Phong. Hừ, một địa phương nghèo này lại đột nhiên xuất hiện một thiên tài như vậy, nguyên do của chuyện này tự nhiên là không cần nói cũng biết.

Hắc y lão giả nói.

- Huyết mạch.

Xích y lão giả híp mắt, không có chút nào tình cảm nói.

- Hắc, cũng không biết là người nào không cẩn thận sinh ra một đưa con ở bên ngoài. Nguyên bản ta muốn dựa vào huyết mạch Thần Hoàng uy phong bát diện tại Thương Phongtiểu quốc, tuy nhiên lại vừa vặn bắt kịp ngày đại hôn này, ta thật là có điểm không nhẫn tâm. Hơn nữa, cứ như vậy trực tiếp đi tới mà nói, có thể là có chút 'bất kính', tốt xấu gì thì hiện tại hắn cũng lấy được công chúa duy nhất của Thương Phong hoàng thất.

Thanh niên nam tử vừa nói, trong con ngươi hắn liền bắn ra quang mang coi thưởng, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân đám người Thiết Chưởng Tông, trên mặt hắn hiện lên tiếu ý. Hắn đột nhiên đứng lên.

Sau khi bốn người của Thiết Chưởng Tông cơm nước no nê liền rời khỏi tửu quán, trực tiếp tiến về phương hướng Thương PhongHoành Thành, dọc theo đường đi môn hiệu"Thiết Chưởng Tông" sáng ngời khiến cho những người chung quanh không khỏi nhượng bộ lui binh. Sau khi đến một chỗ đất hoang, sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lười biếng:

- Mấy vị bằng hữu của Thiết Chưởng Tông có thể thương lượng một chút hay không?

Trong đạo thanh âm này lộ ra sự ngạo mạn không ai bì nổi, có thể thấy người phát ra đạo â thanh này rõ ràng không phải một người hiền lành gì. Bốn người chợt xoay thân lại, tông chủ Thiết Thụy Đức liếc mắt nhìn về phía ba người đang đi tới. Hắn liền nhìn về phía thanh niên tỏa ra khí độ bất phàm đứng ở giữa, thái độ của bắn cũng không có chút xem thường, thản nhiên nói:

- Chuyện gì mau nói, không nên làm lỡ việc của Thiết Chưởng Tông ta.

Hắn vốn tưởng sau khi bản thân nói ra danh hào của"Thiết Chưởng Tông" thì có thể hù đối phương nhảy dựng lên, nhưng lúc này hắn chỉ thấy vẻ mặt vị thanh niên trước mắt vẫn hiện lên nụ cười híp mắt như trước. Trong khoảnh khắc, bàn tay vị thanh niên kia chợt động, trong tay hắn lập tức xuất hiện một bạch ngọc chiết phiến (quạt bằng bạch ngọc), hắn lắc lắc ngọc phiến, không nhanh không chậm nói:

- Chúng ta cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn mượn thiệp mời của mấy vị dùng một lát.

- Muốn chết!

Một vị trưởng lão của Thiết Chưởng Tông liền bước lên phía trước, chân mày chợt phẫn nộ nhướng lên:

- Tông chủ, ba người này rõ ràng là đến gây chuyện. Xem ra gần đây Thiết Chưởng Tông chúng ta không dương uy liền khiến cho một đám chuột cũng dám động trên đầu chúng ta.

Chân mày Thiết Thụy Đức chợt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Nếu như mấy vị muốn gây chuyện thì chỉ sợ là đã tìm sai đối tượng. Cho các ngươi thời gian tam tức (ba hơi thở), lập tức lăn khỏi mắt ta, bằng không...

- Ha ha ha ha, bằng không thế nào?

Vị thanh niên kia chợt cười lớn, hắn gấp ngọc phiến lại, cười híp mắt nâng chân tiến về phía Thiết Thụy Đức:

- Thoạt nhìn thì có vẻ mấy vị bằng hữu không muốn phối hợp, như vậy, kẻ hèn này cũng chỉ có thể tự mình động thủ đoạt lấy.

- Tiểu bối muốn chết!

Một vị trưởng lão của Thiết Chưởng Tông giận dữ nâng bước tiến về phía trước. Hắn chợt vươn cánh tay phải ra, bàn tay hắn mang theo một cỗ âm phong lạnh như băng trảo tới hầu vị thanh niên kia.

"Thiết Chưởng Tông", hạch tâm tu vi của bọn họ tất nhiên chính là nằm ở trên một đôi thiết chưởng. Một chưởng này đập ra, đủ để lưu lại mộ vân tay sâu đậm trên tinh cương. Đối mặt với đạo thiết chưởng này, vị thanh niên kia lại nở nụ cười nhạt, cổ tay hắn khẽ nhúc nhích, ngọc phiến trong tay hời hợt điểm lên trên mặt thiết chưởng.

- A a a a!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương không gì sánh được chợt vang lên, vị trưởng lão của Thiết Chưởng Tông vừa xuất thủ như bị vạn kiếm xuyên tim, hắn lập tức ôm cánh tay của mình lăn lộn trên mặt đất. Trong nháy mắt, cánh tay của hắn đã bị tiên huyết nhuộm đỏ, hình dạng biến đổi, dường như toàn bộ da thịt, cốt cách trên cánh tay đều bị chấn vụn.

- Đại trưởng lão!

Trong lòng Thiết Thụy Đức tràn ngập sợ hãi, huyền lực của đại trưởng lão đã đạt tới Thiên Huyền Cảnh cấp ba, tại Thiết Chưởng Tông là người gần với hắn nhất, cánh tay của hắn lại bị người thanh niên trước mắt dùng một chiêu hời hợt đánh cho trọng thương tới trình độ này. Mặc dù vẫn chìm trong sự khiếp sợ cực độ nhưng Thiết Thụy Đức vẫn nổi giận xuất thủ, song chưởng của hắn lập tức biến thành màu sắc của kim chúc, hắn giận dữ gầm lên một tiếng, song chưởng đẩy về phía vị thanh niên kia.

- Sách sách...

Thanh niên nam tử cũng không hề lên tiếng, đối mặt với một kích tòan lực của Thiết Thụy Đức hắn cũng không lùi lại dù chỉ một bước, chiết phiến trong tay hắn chợt vung lên, điểm ra một cái.

- Phanh! Phanh! Xích lạp!

Trong nháy mắt, Thiết Thụy Đức đạt tới Thiên Huyền trung kỳ đánh ra thiết chưởng lực lại giống như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung vô ảnh. Đồng thời, cổ họng của hắn lại sinh ra một cái lỗ máu rộng một tấc trong suốt, mà lúc này trên hầu của hai vị trưởng lão phía sau hắn cũng sinh ra một vết máu thật sâu... Hai đạo vết máu này tách rời đầu trên cổ của bọn họ.

- Ngươi... Ngươi...

Trong đôi mắt của Thiết Thụy Đức hiện lên vẻ kinh hoảng, đây là một màn kinh khủng nhất nà hắn nhìn thấy từ lúc chào đời tới nay. Hai mắt hắn lập tức trừng lớn, đồng thời cùng hai vị trưởng lão ngã xuống... Trong giây lát, trên thân bốn người đều không tiếng thở nữa.

Bốn vị cường giả của Thiết Chưởng Tông, bốn cường giả Thiên Huyền cảnh vô cùng cường đại lại trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi chết trên tay của vị thanh niên này. Thậm chí, hai vị trưởng não chưa kịp xuất thủ còn không biết mình chết như thế nào.

- Thực sự là một kích bất kham (khó điều khiển).

Vị thanh niên kia lập tức thu hồi ngọc phiến, phía trên mặt ngọ phiến không nhiễm nửa điểm vết máu.

Hắc y lão giả liền cất bước tiến về phía trước, bàn tay hắn nhiếp không một trảo, bốn mai không gian giới chỉ trên thi thể bốn người liền bị hắn hấp vào trong tay. Trong khoảnh khắc hắn liền tìm được thiệp mời ở bên trong, sau đó hắn liền ném bốn chiếc nhẫn qua một bên, cũng không liếc mắt nhìn tới những đồ vật được cất giấu trong đó... Với loại tông môn có cấp bậc như vậy, coi như là chí bảo tối cao của tông môn thì ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là một chút bụi bặm hơi tốt một chút mà thôi.

Sau khi mở thiệp mời ra, hắc y lão giả liền dùng ngón tay miết lên phía trên một cái, danh tự ban đầu liền biến mất, ngón tay hắn chợt cử động, dùng huyền lực khắc xuống một cái tên mới lên phía trên thiệp mời, sau đó liền đóng lại, giao cho vị thanh niên kia.

- Rất tốt.

Vị thanh niên kia nhìn qua thiệp mời, liền nở nụ cười:

- Một điểm lễ nghi, làm khách chi đạo ta vẫn hiểu, ha ha ha ha.

- Đi thôi, chúng ta tiến tới nhìn xem cái tên Vân Triệt này đến cùng là cái mặt hàng gì.

——————————————

Ngày hôm nay, có thể nói là ngày mà số người trong Thương Phong hoàng Thành đạt tới số lượng cao nhất trong suốt mấy trăm năm qua và cũng là một ngày náo nhiệt nhất.

Hoàng Thành to lớn như vậy nhưng gần như đã bị dòng người chen tới bể nát. Từ mấy ngày trước, các khách sạn cùng lữ quán lớn nhỏ đã đầy ắp toàn bộ khách nhân, cho dù giá cả bị đẩy gấp mười mấy lần nhưng vẫn bị mọi người tranh cướp tới sứt đầu mẻ trán. Khi đi lại trên mấy chủ thông lộ phía trước hoàng cung thì ngay cả chuyển thân cũng cực kỳ khó khăn.

Liếc nhìn xung quanh có thể thấy được toàn bộ Hoàng Thành đều giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng dâng lên tận trời, khắp nơi đều là đèn lồng màu đỏ sáng loáng, thảm đỏ trải rộng trước hoàng cung, từng chiếc lễ xa (xe làm lễ) được trang trí cực kỳ xa hoa, cảnh tượng này quả thực là đồ sộ không gì sánh được. Trong hoàng cung đèn hoa giăng kín, vạn hoa cùng nở... Công chúa lập gia đình thì tất nhiên mọi thứ đều phải được trang trí vô cùng xa hoa, nhưng trong lịch sử nghìn năm qua của Thương Phong hoàng thất, chưa bao giờ có một vị công chúa nào lập gia đình lại có tràng diện khoa trương như lần này. Huống chi, lần này cũng không giống như công chúa xuất giá... Nơi tổ chức đại hôn lại chính là hoàng cung, cho dù nhìn thế nào thì đều giống như là phò mã ở rể!

Thương Vạn Hác gần như coi việc trọng đại của hoàng thất lần này trở thành việc trọng đại của cả nước, hắn còn hận không thể khiến cho toàn thế giới đều biết nữ nhi duy nhất của hắn sẽ gả cho Vân Triệt. Người mới tới hoàng thành sẽ không tránh khỏi cảnh bị khung cảnh hoa lệ cùng dòng người nhìn không thấy cuối khiến cho hoa mắt chóng mặt, ngay cả là một ít đại lão của các tông môn có kiến thức uyên bác cũng đều mắt trừng miệng ngốc.

- Ông trời của ta... Có phải là quá mức khoa trương không!

Ngay khi tiến vào bầu trời Hoàng Thành tham gia hôn lễ Lăng Kiệt liền sợ ngây người, ở trong lòng hắn không ngừng rên rỉ.

Toàn bộ những đại thành chủ của các chủ thành, phụ thành, thành nhỏ đều tề tụ lại trong Hoàng Thành, một người cũng không thiếu. Đám đại lão của các tông môn thanh danh hiển hách cũng đều tụ tập lại trong Hoàng Thành, những thế lực nhận được thiệp mời đều đến không thiếu một ai, mà số người không mời mà tới lại càng không thể đếm được. Nếu như chỉ là công chúa xuất giá thì tuyệt đối không đến mức như vậy, nhưng Vân Triệt... chính là đệ nhất bá chủ tương lai của Thương Phong đế quốc, cho dù bọn họ tranh tới vỡ đầu cũng muốn tiếp cận tới gần nhất.

Lúc này, thời điểm nghênh đón khách nhân đã bắt đầu. Đối với những khách nhân không mời mà tới thì hoàng cung đều là ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ là nơi bọn hắn ngồi hơi có vẻ xa xôi hẻo lánh một chút mà thôi.

- Thành chủ Phong Hoa Thành Mã Đằng Ngọc mang theo phu nhân đến!

- Hoàng Hôn đại tướng quân Lý Liên Thành đến!

- Thiếu trang chủ Thiên Kiếm Sơn Trang Lăng Vân, Lăng Kiệt đến.

- Tông chủ Thái Cực Tông Đỗ Thương Nhiên, đại trưởng lão Đỗ Thương Thiên, thiếu tông chủ Đỗ Tử Đằng đến!

- Thành chủ Thương Bắc Thành Âu Dương Bác mang theo thành chủ phu nhân đến.

- Tông chủ Tiêu Tông Tiêu Tuyệt Thiên, đại trưởng lão Tiêu Bạc Vân, trưởng lão Dược Tông trưởng lão Tiêu Vô Cơ đến.

Từng danh dự hù dọa người khiến cho thanh âm người điều khiển chương trình cầm thiệp mời ở cửa run lên từng hồi, da đầu hắn liên tục toát ra mồ hôi lạnh. Hắn sống tới lớn như vậy, toàn bộ hiểu biết về giới quyền quý của hắn cộng lại cũng không có nhiều như ngày hôm nay. Mà người có thể nhận được thiệp mời, đều là người mà Vân Triệt cùng hoàng thất muốn mời, hoặc là những bá chủ một phương, có thể là nhân vật quyền quý nhưng cũng có thể là một tông môn nào đó, ngay cả các đại thành chủ cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh lắng nghe. Mà này những nhân vật quyền quý, cùng với tông môn hoặc gia tộc có uy danh hiển hách mà thường nhân bình thường muốn gặp mặt đều muôn vàn khó khăn căn bản cũng không có tư cách nhận được thiệp mời. Sau khi bọn họ đến đều chỉ có thể an vị tại phía xa xa bên ngoài lắng nghe, từ thái giám đến thị vệ trong cung trở xuống cũng không có một ai có dũng khí lộ ra sự bất mãn... So sánh với đám danh hào mà người điều khiển chương trình hô lên kia thì trên mọi phương diện từ quyền quý tới uy danh thì quả thực là bọn họ không đáng nhắc tới.

- Thiếu cung chủ Băng Vân Tiên Cung Hạ Khuynh Nguyệt, Băng Ly Tiên Tử Sở Nguyệt Ly đến.

Trong phòng khách, Vân Triệt một mực tỉ mỉ lắng nghe mỗi một cái tên, ngay khi nghe thấy tên của Hạ Khuynh Nguyệt, trong lòng hắn chợt khẽ động. Vân Triệt lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa sảnh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment