.
._186__2" class="block_" lang="en">Trang 186# 2
Chương 372: Một chữ liền thảm
Là thập tam hoàng tử của Thần Hoàng đế quốc, nên từ khi sinh ra Phượng Hi Thần đều ở trong vinh hoa cùng sự nịnh nọt của người khác, hắn chưa từng bị bất cứ sự nhục nhã gì, chứ đừng nói chi là bị người ta dùng một cước đạp đầu cắm xuống đất như này. Đầu óc của hắn một trận ông minh, sau đó hắn liều mạng giãy dụa, nhưng ở trên đầu và trên người hắn giống như có một tòa sơn nhạc vạn cân, đừng nói hắn hiện tại thụ thương, coi như là ở trạng thái hoàn hảo, cũng không có khả năng tránh thoát.
Hắn dùng hết toàn lực, thân thể cũng chỉ có thể cử động một chút, căn bản vô pháp giãy dụa nửa phần. Đầu hắn bị giẫm xuống mặt đất, miệng không ngừng tràn ra âm thanh nức nở.
Hắc xích nhị lão bị Vân Triệt dùng một chiêu Thiên Lang trảm đập cho máu huyết toàn thân sôi trào, huyền khí đại loạn, nhưng khi thấy thảm trạng của Phượng Hi Thần, suýt nữa bọn họ trừng mắt đến mức vỡ ra. Hai người không kịp bình ổn khí huyết, lao thẳng đến chỗ Vân Triệt, gào thét nói:
- Buông điện hạ ra!! Bằng không... Bằng không Phượng Hoàng Thần Tông ta tất tru cửu tộc ngươi! Cho ngươi sống không bằng chết!
Hai đời Vân Triệt nghe qua loại uy hiếp này không dưới một vạn lần thì cũng có tám nghìn lần. Hắn đạp đầu Phượng Hi Thần, mang toàn bộ trọng lượng Long Khuyết đè lên đó, cười ha hả nói:
- Tốt! Ta đây liền chờ Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi đến diệt cửu tộc ta! Phượng Hoàng Thần Tông các ngươi có thể thành công hay không ta không biết, nhưng các ngươi đã nói những lời này ra thì con tiểu trùng ta đáng thương dưới chân ta, liền không thể không chết rồi! ha ha, ta thầm nghĩ lấy một tay một chân của hắn, nhưng các ngươi lại ép ta lấy mạng của hắn, hóa ra ở Thần Hoàng đế quốc các ngươi, mệnh của hoàng tử là dùng để đùa!
Thanh âm vừa rơi xuống, sắc mặt Vân Triệt chợt trở nên lạnh lùng, Long Khuyết luân khởi, trong nháy mắt một cỗ khí tràng đáng sợ ngưng tụ trên thân kiếm, chuẩn bị nện xuống.
- Dừng... Dừng tay!!
Lấy lực uy hiếp vô cùng cường đại của Phượng Hoàng Thần Tông ra dùng nhưng không có nửa điểm tác dụng, còn bị Vân Triệt lấy đó làm lý do phải giết Phượng Hi Thần, động tác của Vân Triệt không có chút do dự nào, khiến hắc xích nhị lão hầu như quỳ xuống tại chỗ, rốt cục lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ, đối mặt với tên điên Vân Triệt làm việc không để ý hậu quả này, uy hiếp, đe dọa căn bản không có nửa điểm tác dụng. Cho dù biết Phượng Hi Thần có thân phận hoàng tử thi hắn vẫn không chút do dự muốn mạng của Phượng Hi Thần như cũ!!
Hai người bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Vân Triệt, mệnh Phượng Hi Thần lại bị hắn nắm ở trong tay, hắc xích nhị lão không dám... lỗ mãng nữa, ngay cả khi bọn họ hận Vân Triệt đến mức muốn xé hắn thành mảnh nhỏ thì họ cũng phải cực lực đè nén nét mặt phẫn nộ trên mặt xuống, hắc y lão giả hít sâu một hơi, thu liễm biểu tình, cắn răng nghiến lợi nói:
- Vân Triệt! Ngày hôm nay... Ngày hôm nay chúng ta nhận thua! Ngươi thả lập tức điện hạ... Chỉ cần ngươi thả điện hạ, hôm nay chúng ta tuyệt không xuất thủ đối với ngươi, mà lập tức đi ngay!
- Ha ha ha ha!
Vân Triệt như nghe được một câu chuyện cười trong thiên hạ, ngửa đầu phá lên cười, giễu cợt nói:
- Lời nói này của các ngươi quả thực là thối lắm! Nói như kiểu ta rất sợ các ngươi động thủ với ta vậy!
Hắn vươn tay ra, hướng hai người ngoắc ngoắc... một cái nói:
- Ta không thả hắn, các ngươi sẽ hướng ta động thủ đúng không, đến... Đến đây đi!
- Ngươi!!
Gương mặt hắc y lão giả trở nên xấu xí không gì sánh được, suýt nữa phun ra một ngụm máu tại chỗ. Xích y lão giả cắn răng, bước lên trước nói:
- Vân Triệt, làm việc không nên quá tuyệt...
Vừa nói được nửa câu, hắn liền thấy mặt Vân Triệt nhất thời trầm xuống, trong lòng hắn bỗng nhiên lộp bộp, không dám... nói nửa câu mang theo ý uy hiếp nữa, sắc mặt cùng giọng nói liền mềm nhũn ra:
- Chuyện ngày hôm nay, đích thật là chúng ta mạo phạm ngươi trước. Chỉ cần... Chỉ cần ngươi thả hoàng tử của chúng ta ra, sau đó thả ta chúng ta rời đi, chúng ta có thể coi chuyện hôm nay như chuyện cũ bỏ qua... à không, là hoàn toàn không có phát sinh qua! Cũng sẽ không nói chuyện cùng bất kỳ kẻ nào...
Ánh mắt của hắn quét một vòng xung quanh, nói tiếp:
- Tin tưởng những người ở đây cũng sẽ không có bất luận kẻ nào dám lan truyền ra ngoài... Bằng không, Phượng Hoàng Thần Tông ta chắc chắn diệt môn hắn.
Tuy bốn chữ Phượng Hoàng Thần Tông không có bất kỳ uy hiếp nào đối với Vân Triệt nhưng đối với những người khác mà nói, nó giống như uy hiếp của thần linh! lời của xích y lão giả vừa ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến, câm như hến, hận không thể ở tại chỗ lên tiếng gật đầu, cho thấy quyết tâm tuyệt không kể cho bất luận kẻ nào biết của mình.
Có thể nói, lời này từ trong miệng người Phượng Hoàng Thần Tông nói ra là câu nói thấp kém tới cực điểm. Ở trong lịch sử chưa có người nào trong Thương Phong quốc có thể để cho người Phượng Hoàng Thần Tông lộ ra tư thái gần như cầu xin.
- Thật không?
Vân Triệt hơi híp mắt lại, ánh mắt nghi ngờ, chậm rãi nói:
- Ngươi nói những lời này là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao. Các ngươi theo tên cẩu hoàng tử này đến Thương Phong diễu võ dương oai, lại bị một tiểu bối trong Thương Phong quốc hành hạ như cẩu, nếu như việc này truyền đi... ha ha, các ngươi sẽ làm mất hết thể diện Phượng Hoàng Thần Tông, Phượng Hoàng Thần Tông đã từng mạnh mẽ không ai bì nổi, nay lại trở thành trò cười cho các quốc gia. Với hậu quả như thế, đương nhiên tên hoàng tử chó má này không thể không chết được, mà hai người các ngươi cũng sẽ bị lăng trì. Có thể nói hai người các ngươi không hy vọng chuyện này bị truyền đi, phỏng đoán các ngươi đều hận không thể xuất thủ diệt khẩu tất cả mọi người tại chỗ, cư nhiên hiện tại cầm chuyện này ra làm lợi thế? Ngươi đang cho ta là ngớ ngẩn sao?
Lời nói của Vân Triệt trực tiếp kích vào chỗ hiểm của hắc xích nhị lão, để cho toàn thân bọn họ chấn động kịch liệt. Đồng thời cảnh tỉnh những người ở đây. Đột nhiên bọn họ hiểu được vì sao Vân Triệt lại dám mạnh mẽ như thế ở trước mặt ba người Phượng Hoàng Thần Tông. Là quốc gia cực mạnh trong Thiên Huyền thất quốc, Thần Hoàng đế quốc vẫn luôn là bá vương, sáu quốc gia khác không có một cái nào có dũng khí tranh phong, ngay cả khi lục quốc liên hợp lại, cũng không thể nào là đối thủ của Thần Hoàng đế quốc. Mà Phượng Hoàng Thần Tông lại là bá chủ Thần Hoàng đế quốc.
Chưa từng có người nào dám đùa bỡn với uy nghiêm của Phượng Hoàng Thần Tông, không có người nào có năng lực giẫm lên tôn nghiêm của họ
Nhưng ngày hôm nay, tam đại Vương Huyền của Phượng Hoàng Thần Tông, bao gồm cả một vị hoàng tử chân chính, ở trong Thương Phong quốc có thực lực yếu nhất, bị một thiếu niên chỉ có mười bảy tuổi đánh bại, ngay cả đầu hoàng tử cũng bị đạp ở phải dưới chân, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, có thể nói đó là sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay của Phượng Hoàng Thần Tông! ngay cả lực uy hiếp của Phượng Hoàng Thần Tông ở Thiên Huyền đại lục cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Mà người tạo ra sự sỉ nhục này là—— hoàng tử Phượng Hi Thần, nhiều nhất chỉ bị trách phạt một chút, mà hắc xích nhị lão thì rất có khả năng bị xử cực hình. Cho nên, giống như Vân Triệt nói, bọn họ không thể lấy thực lực Phượng Hoàng Thần Tông ra trả thù Vân Triệt, vì họ không muốn việc này bị tông môn cùng người trong thiên hạ biết.
Hình như ngay từ đầu Vân Triệt đã chắc chắn điểm này.
Sắc mặt hắc xích nhị lão trở nên đỏ bừng một mảnh, cả người xích y lão giả run run, chỉ vào Vân Triệt nói:
- Vân Triệt, ngươi đừng khinh người quá đáng!!
- Ta khinh người quá đáng!?
Vân Triệt cười nhạt:
- Ta với ngươi không quen biết, không oán không cừu, các ngươi lại ở ngày đại hôn của ta không mời mà tới, không chỉ gây chuyện nhục nhã đối với ta, mà còn đảo loạn đại điển thành hôn của ta, nỗ lực hạ sát thủ đối với ta! Hiện tại lại nói ta khinh người quá đáng? bốn chữ này, không chỉ buồn cười đến cực điểm, mà nó còn để cho ta rất không thoải mái... cho tới bây giờ những người để cho ta khó chịu, ta đều cho hắn... khó chịu thêm gấp bội!
Trong tiếng quát chói tai, Long Khuyết trong tay Vân Triệt bỗng nhiên nện xuống, hung hăng rơi vào người Phượng Hi Thần.
Oanh!!
Lực lượng cuồng bạo của trọng kiếm nổ tung trên người Phượng Hi Thần, tiếng xương nứt gãy cùng tiếng gào thét thống khổ từ dưới đất truyền ra. Dưới một kiếm này, đầu khớp xương trên người Phượng Hi Thần gãy hơn mười đoạn, hơn mười cái kinh mạch bị nghiền nát, mạch máu quanh thân càng là bạo liệt thành phiến, cả người giống như một túi máu bị thủng, máu chảy khắp cả người.
- Điện hạ!! Vân Triệt!! Ngươi...
- Ta cái gì?
Vân Triệt híp mắt lại, cuối cùng trọng kiếm cũng luân khởi:
- Có phải ngươi còn muốn tiếp tục nói ta khinh người quá đáng hay không? Không sao đâu, ngươi cứ việc nói, cũng không biết con trùng đáng thương dưới bàn chân ta còn có thể chống đỡ được kiếm tiếp theo của ta hay không.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Cả người hắc xích nhị lão phát lạnh, sắc mặt tái nhợt vô huyết, nhìn Phượng Hi Thần nửa chết nửa sống, cả ngày cũng không nói nên một câu đầy đủ.
Vào lúc này Thương Vạn Hác nhanh chóng đứng dậy, nói:
- Vân Triệt, thần hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, cho nên làm việc hơi xúc động, nhưng dù sao cũng không có tạo thành cái hậu quả nghiêm trọng gì, vô luận hắn có lỗi gì thì cuối cùng cũng là khách ở phương xa tới, hiện tại đã được giáo huấn, mấy người bọn họ cũng đã hứa hẹn quên chuyện ngày hôm nay rồi... Nếu như ngươi thực sự giết thần hoàng tử, đối với song phương đều không có lợi, ngươi nên thả hắn ra đi?
Dĩ nhiên Vân Triệt không muốn giết Phượng Hi Thần, bằng không hắn đã sớm động thủ. Khiến Phượng Hi Thần trọng thương, để bọn họ vì bộ mặt cùng trốn tránh trọng phạt mà cực lực giấu diếm việc này, nuốt hết khuất nhục vào trong bụng, nhưng nếu thực sự giết Phượng Hi Thần, thì đó là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng. Vân Triệt phi thường rõ ràng, bây giờ mình không thể nào là đối thủ của Phượng Hoàng Thần Tông.
Hỏa khí nhất định phải xuất, nhưng người không thể sát, mà bậc thang tốt nhất chính là Thương Vạn Hác. Hắn biết Thương Vạn Hác nhất định sẽ kịp thời đứng ra.
Lời nói của Thương Vạn Hác để cho vẻ mặt cuồng ngạo của Vân Triệt nhất thời hiện ra một bộ dạng tôn kính, sau khi chăm chú nghe Thương Vạn Hác nói xong, hắn chỉ suy tính trong mấy giây, liền cung kính nói:
- Tuy trong lòng còn phẫn hận, nhưng nếu là hoàng thượng chi mệnh, Vân Triệt tự nhiên vâng theo.
Nói xong, Vân Triệt liền dời bàn chân khỏi đầu Phượng Hi Thần, sau đó dùng một cước đá Phượng Hi Thần bị hãm sâu xuống về phía hắc xích nhị lão, hai người vội vàng tiến lên đón đỡ Phượng Hi Thần.
- Hừ! Các ngươi đảo loạn đại hôn của ta, lại còn định giết ta, ta định tru diệt toàn bộ các ngươi ở chỗ này, nhưng nếu hoàng thượng cầu tình cho các ngươi, ta đây liền tha cho các ngươi một con đường! Các ngươi còn không hướng hoàng đế Thương Phong tạ ân!
Tuy Thương Vạn Hác là đế hoàng, nhưng mấy nhân vật trọng yếu của đại tông môn này, từ trước cho tới bây giờ đều là mặt ngoài cung kính, nhãn thần chẳng đáng, thậm chí một số lễ nghi bên ngoài cũng lười làm. Mà hôm nay, Vân Triệt đại ngược Phượng Hoàng Thần Tông, chấn động quần hùng Thương Phong lại cung kính đối với hắn, làm đúng theo lời của hắn"Nói gì nghe nấy", khiến Thương Vạn Hác tại vị nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nếm cảm giác uy nghiêm, ngay cả lưng cũng không tự chủ được thẳng lên không ít. Trong lòng hắn đối với Vân Triệt, nhất thời sinh ra vô tận cảm kích. Hắn rất rõ ràng, đây là một cái thái độ của Vân Triệt, để cho Thương Vạn Hác sau khi kế vị hơn hai mươi năm, thực sự trở thành đế vương Thương Phong!