Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 372 - Chương 373: Cực Độ Uy Hiếp

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_373" class="block_" lang="en">Trang 187# 1

 

 

 

Chương 373: Cực độ uy hiếp



Phượng Hi Thần đã ngất đi, tuy rằng vết thương trên người rất dọa người, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắc xích lão giả thở phào một cái, nhưng phẫn hận trong lòng lại là vô pháp dẹp loạn, có điều bọn hắn không phải là đối thủ của Vân Triệt, oán hận cường đại có lớn hơn gấp mười lần cũng phải nhịn, hai người nhìn về phía trước, đối mặt với Thương Vạn Hác, cúi đầu nói:

- Cám ơn ân điển Thương Phong đế hoàng....

- Ha ha, không cần.

Thương Vạn Hác khoát tay, bày ra bộ dạng uy nghi của một thân đế vương nói:

- Thương Phong thất quốc đồng khí liền chi, nháo cứng đối với người nào cũng không tốt. Tuy việc ngày hôm nay để cho hoàng tử trọng thương, nhưng đó là do các ngươi dựng lên, điểm này các ngươi không có phủ nhận chứ? Mà nếu việc này truyền ra ngoài, đối với các ngươi, đối với chúng ta, cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại sẽ có hậu hoạn không cách nào đánh giá, cho nên, giống như các ngươi nói trước đó, chuyện hôm nay coi như không có phát sinh qua. Trẫm bảo chứng những người có mặt ở đây không có một người nào dám nói ra, bằng không, không cần các ngươi xuất thủ, trẫm sẽ là người thứ nhất không bỏ qua bọn họ. Như vậy, các ngươi có dị nghị gì không?

Thương Phong đế hoàng nói xong, ánh mắt uy nghiêm nhìn quét xung quanh. Lăng Kiệt lập tức đứng dậy, cao giọng nói:

- Hoàng thượng yên tâm, Thiên Kiếm Sơn Trang Lăng Kiệt, còn có huynh trưởng Lăng Vân của ta, tuyệt không mang chuyện này tiết lộ cho bất luận kẻ nào... Bao gồm cả phụ thân ta, lời ấy có thể là lời thề của ta! Nếu như vi phạm, ắt gặp trời tru đất diệt!

Có Lăng Kiệt đi đầu, những người khác thấy vậy đều noi theo, lập thệ tuyệt không mang chuyện hôm nay tiết lộ cho bất luận kẻ nào.

Nếu như hôm nay người tới không phải là Phượng Hoàng Thần Tông, mà là tông môn của cường quốc khác, chuyện hôm nay sẽ biến thành cừu hận không chết không thôi. Nhưng Phượng Hoàng Thần Tông thực sự quá cường đại, mà khi cường đại đến mức chói mắt, không thể lay động lúc, sẽ tự hình thành một loại vinh quang... Đó chính là vinh quang cùng tôn nghiêm của Phượng Hoàng Thần Tông và nó không thể bị giẫm lên cùng làm nhục, nhất là khi người đó là một tiểu bối.

Cho nên kết quả như vậy, để cho hắc xích nhị lão tở dài một hơi, bọn họ lấy ánh mắt cảnh cáo quét nhìn mọi người ở chung quanh, sau đó không nói thêm một chữ nào, mang theo Phượng Hi Thần, chật vật rời đi, rất nhanh thì tiêu thất ở bên trong tầm mắt của tất cả những người này, mà thanh âm của Vân Triệt vẫn đi theo phương hướng chạy trốn truyền vào trong tai bọn họ:

- Các ngươi nghe đây, năm tháng sau ta sẽ đích thân đi đên trước Thần Hoàng đế quốc tham gia Thất Quốc Bài Vị Chiến! Các ngươi phải chuẩn bị thật tốt, tranh thủ để năm tháng sau ta hữu khứ vô hồi, nghìn vạn lần đừng để cho ta thất vọng ~~~

Thanh âm đột nhiên hàng lâm này để cho Phượng Hoàng Thần Tông phải đối mặt với một cái uy hiếp cự đại, cứ như vậy chuyện hôm nay lấy một cái phương thức mà không một ai nghĩ tới kết thúc.

Lúc ba người Phượng Hi Thần xuất hiện nhằm vào Vân Triệt, mọi người đều cho rằng lần này Vân Triệt hoàn toàn xong rồi. Nhưng Vân Triệt không những không bị thương chút nào, mà còn lấy thực lực kinh thế hãi tục đánh ba người Phượng Hoàng Thần Tông một trận, còn siết chặt tử huyệt của họ nữa... Quả nhiên thực lực của hắn rất đáng sợ, mà dưới so sánh, thứ càng làm cho người ta kinh sợ chính là hắn tâm tính bá đạo và tàn nhẫn của hắn. Đoạn thời gian trước hắn tiêu diệt Phần Thiên Môn, chấn động Thương Phong, so sánh với chuyện hôm nay, thì chuyện tiêu diệt Phần Thiên Môn quả thực không tính là gì!

Phượng Hoàng Thần Tông đến, không mang cho Vân Triệt bất luận ảnh hưởng gì, ngược lại còn để cho uy vọng cùng lực uy hiếp của hắn lần thứ hai tăng vọt, hôm nay Vân Triệt ở trong mắt của bọn hắn, đã không thể dùng"Thương Phong đệ nhất nhân" để hình dung, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vân Triệt, đã càng ngày càng mang theo sự kính ngưỡng, chấn động cùng sợ hãi.

Vân Triệt xoay người lại, vẻ mặt bình hòa cười nói: \

- Các vị, thực sự xin lỗi, tiện tay đuổi mấy kẻ tiểu nhân nhảy nhót, ảnh hưởng đến nhã hứng của các vị rồi, còn xin các vị trở về bình tọa, hôm nay là ngày đại hôn của kẻ hèn này, chắc chắn sẽ để cho các vị khách quý tận hứng mà về. Về phần chuyện vừa rồi...

Ánh mắt Vân Triệt híp lại một cái nói:

- Chắc hẳn các vị đã quên rồi?

Đường đường là Thần Hoàng hoàng tử nhưng ở trong miệng Vân Triệt cư nhiên là"Tiện tay đuổi ruồi""tiểu nhân nhảy nhót", trái tim những người ở đây đều là một trận co quắp, mà câu nói sau cùng của Vân Triệt lại càng là uy hiếp lấn sâu vào tâm hồn... Không thể nghi ngờ, lời nói hôm nay của Vân Triệt đã là thánh chỉ không thể trái nghịch, người ở trong tràng đều vội vã hưởng ứng, trong lúc nhất thời các loại thanh âm hỗn tạp vang lên không dứt, tất cả mọi người đều nhanh chóng hứa hẹn đã hoàn toàn quên chuyện hôm nay, sau đó quay lại đại điện thành hôn, không ai có dũng khí ly khai sớm. Hơn nữa, cước bộ của những đại lão ngày thường đức cao vọng trọng không ai bì nổi, đều trở nên thong thả, động tác câu nệ, nhất là tông chủ Tiêu Tông... Khi trở lại chỗ ngồi, cái mông cũng không dám đặt xuống quá mạnh.

Về phần thái tử Thương Lâm cùng tam hoàng tử Thương Sóc càng là sắc mặt trắng bệch, đang mùa hè nắng nóng nhưng cả người lại rét run, không ngừng xoa mồ hôi lạnh... Đều là hoàng tử, nhưng bọn họ so sánh với Thần Hoàng hoàng tử, quả thực là cái rắm cũng không bằng. Ngay cả Thần Hoàng hoàng tử Vân Triệt cũng dám đạp ở dưới bàn chân, hắn muốn bóp chết bọn họ quả thực so với việc bóp chết một con kiến không có gì khác nhau.

Nóc đại sảnh bị Vân Triệt đụng ra một cái lỗ to nhưng nó đã được xử lý rất nhanh, đại hôn tiếp tục tiến hành, lúc này bầu không khí đã xảy ra biến hóa rõ rệt, nhất là khi Vân Triệt mời rượu, người đối diện không khỏi kinh sợ, hoảng hốt... Quả thực hận không thể quỳ xuống đáp lễ Vân Triệt.

Cường giả cũng không nhất định làm cho người ta sợ hãi. Giống như Lăng Thiên Nghịch vậy, mấy chục năm qua hắn đều là Thương Phong đệ nhất nhân, nhưng mọi người đối với hắn càng nhiều hơn là kính ý, tán thưởng cùng ngưỡng vọng, hầu như không có cái gì gọi là sợ hãi cả, bởi vì thực lực Lăng Thiên Nghịch rất mạnh nhưng hắn là một người ôn hòa, sợ hãi hắn chỉ là những người cùng hung cực ác. Nhưng Vân Triệt lại không giống, thực lực của hắn không chỉ cường đại vượt lên trước tưởng tượng của mọi người, mà tính tình của hắn còn rất bá đạo và mạnh mẽ, thủ đoạn càng là quyết liệt, tàn nhẫn...tông môn nghìn năm, bởi vì bắt người nhà của hắn, mặc dù không có thương tổn đến tính mạng bọn họ, nhưng cũng bị hắn diệt môn! Đường đường là Thần Hoàng hoàng tử, là siêu cấp nhân vật mà toàn bộ Thiên Huyền đại lục không có mấy người có thể chọc nổi, cũng bị hắn không chút do dự đánh cho một trận, còn dùng bàn chân đạp lên đầu hoàng tử...

Tính tình cộng với thực lực như vậy... Ai có dũng khí trêu chọc hắn! Ai có dũng khí ngỗ nghịch! Ai có dũng khí bất kính!

Mà cái này cũng là uy hiếp do Vân Triệt tận lực xây dựng từ trước cho tới nay!

Sau khi tân khách vào chỗ, hôn lễ đại điển của Vân Triệt cùng Thương Nguyệt lại tiếp tục, chỉ có điều thanh âm của chủ hôn vẫn còn hơi lắp bắp, giằng co tròn một khắc đồng hồ sau mới trở nên bình thường. Rất nhanh, vị trí Tiêu Liệt ngồi đã có thêm Thương Vạn Hác cùng ngồi, người ở trong đây không khỏi nhớ kỹ tướng mạo Tiêu Liệt... Đây chính là lão nhân chỉ có huyền lực Linh Huyền cảnh, sắc mặt ôn hòa, tràn đầy tang thương nhưng lại khiến Phần Thiên Môn bị diệt. Tất cả thành chủ, nhân vật cấp tông sư đều nhìn kỹ Tiêu Liệt một lần vì e sợ ngày nào đó quên mất, đồng thời không ngừng khuyên bảo chính mình, sau này thấy hắn nhất định phải đối đãi như cha ruột của chính mình.. Nếu như không may mạo phạm, hậu quả sẽ là diệt môn!

Bầu không khí tràn đầy kinh sợ cùng câu nệ cũng không có duy trì thời gian quá lâu, tiếng chiêng trống trung lần thứ hai trở nên náo nhiệt, mọi người bắt đầu buông lỏng, trong tiếng ồn ào, Vân Triệt nắm hồng trù, từ bên ngoài đại điện đi tới, bên kia hồng trù là Thương Nguyệt một thân mũ phượng khăn quàng được Tiêu Linh Tịch đỡ tay, e thẹn bước đến.

Biến cố lúc trước để cho Thương Nguyệt bị kinh hãi, nhưng theo tất cả bụi bặm lắng xuống, Vân Triệt không có bị tổn thương gì, tâm của nàng từ lo lắng khẩn trương, lại biến thành một loại khẩn trương khác.

Hôm nay ánh nắng phá lệ nhu hòa, ánh sáng chiếu lên mũ phượng khăn quàng trên người nàng càng khiến nàng thêm quyến rũ, vẻ lộng lẫy, rạng rỡ chiếu rọi khiến mọi người hoa cả mắt. Mũ phượng đỏ thẫm rủ xuống vô số chỉ hồng, che lấp dung nhan tuyết ngọc có chút kiều phấn của nàng. Chân mày to đen, đôi mắt sáng, đôi môi tinh xảo động lòng người cùng biểu tình e lệ càng làm cho mị lực của nàng tăng gấp bội, xinh đẹp không thể tả...

Không thể nghi ngờ ngày hôm nay là thời khắc xinh đẹp nhất kiếp này của nàng, thời khắc này nàng giống như một tiên nữ từ trong tranh đi ra, tuyệt mỹ đến mức mắt người ta không thể rời.

Vẻ đẹp của nàng và sự ung dung hoa lệ, khiến tất cả những người từng thấy nàng và chưa từng thấy đều bị chinh phục trong nháy mắt, người nhìn trực diện nín thở, ánh mắt dại ra... Nhất là Lăng Kiệt vốn có hảo cảm với Thương Nguyệt, ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm, ngay cả nước bọt cũng chảy ra một ít.

Nàng là công chúa duy nhất của Thương Phong hoàng thất, là nữ tử có thân phận tôn quý nhất Thương Phong, đồng thời nàng cũng có dung nhan đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho nam nhân không thể tự kiềm chế... Hình như tạo hóa đã thiên vị, tập trung hết tất cả cái đẹp vào người của nàng. Tân khách ở đây không khỏi tán thán thật sâu ở trong lòng. Cũng chỉ có Vân Triệt, mới có thể xứng đôi với thiên chi kiêu nữ như vậy, cũng chỉ có thiên chi kiêu nữ như vậy mới xứng đôi với người có niên kỷ không đến hai mươi tuổi, liền đứng ở đỉnh Thương Phong.

Thương Nguyệt nhìn chân của mình, đếm nhịp tim của mình, dưới sự nâng đỡ của Tiêu Linh Tịch vững vàng cầm hồng trù trong tay, từng bước một tiến về phía trước. Mỗi khi bước một bước, tâm của nàng lại gợn sóng như mặt biển, nàng chỉ biết di động từng một cùng Vân Triệt và nghĩ về những thứ hai người cùng trải qua... gặp nhau ở Tân Nguyệt, cùng nhau chạy trốn chết, cùng nhau chung hoạn nạn, bất tri bất giác tình cảm như tâm hải, rồi sinh tử chi biệt ở Thiên Kiếm Sơn Trang, còn có đoạn thời gian bi thương khổ tư khắc cốt ghi tâm kia nữa, cuối cùng nhìn thấy hắn lại vui sướng như trong mộng... Mà sau ngày hôm nay, nàng liền là thê tử của hắn, sau đó cùng hắn chung thân tư thủ, tất cả của hắn đều dung nhập vào tánh mạng của nàng, tất cả của nàng cũng hoàn toàn thuộc về hắn.

Tất cả những thứ này giống như một giấc mộng, cảm giác hạnh phúc khó có thể tìm được.

Trong tiếng nhạc ầm ĩ, có tiếng hô lượn lờ thật lâu, trước sự chứng kiến của Thương Vạn Hác,Tiêu Liệt và vô số nhân vật cao tầng của Thương Phong, người điều khiển chương trình nỗ lực kéo dài tiếng la, bắt đầu nghi lễ giao bái...

- Nhất bái thiên địa!

- Nhị bái trưởng bối!

- Phu thê giao bái!
.......

———————————————— —

Cũng trong lúc đó, ở phía cực tây của Thiên Huyền đại lục, có một quốc gia gọi là Hắc Sát đế quốc, nơi đây quanh năm âm khí vờn quanh, hàn khí âm trầm, không có người ở.

Đạp... Đạp... Đạp...

Một tiếng bước chân nặng nề vang lên trong màn sương mù âm trầm. Theo tầm mắt tới gần, một cái thân thể rách rưới lê từng bước một đi tới, cước bộ của hắn thong thả mà trầm trọng, giống như mỗi khi bước một bước đều tiêu hao rất nhiều khí lực cùng ý chí... Áo của hắn rách mướp, cả người tràn ngập vết thương cùng vết máu, ngay cả trên mặt cũng có khắc hơn mười đạo huyết câu, trong tay hắn kéo một cây trường đao, lưỡi đao đã bị sứt mẻ nghiêm trọng, thân đao tổn hại nhiều chỗ, mặt trên có vết máu đã khô cùng với vết máu mới nhuộm không lâu...

Phù phù!

Bóng người nặng nề ngã trên mặt đất, hai tay hắn chống xuống đất, toàn thân run rẩy, trong miệng phát sinh nhiều tiếng gầm nhẹ, nhưng thật lâu cũng không đứng lên được, vì vậy hai tay hắn cào trên mặt đất, từng điểm từng điểm nhúc nhích về phía trước, chỗ hắn bò qua, lưu lại vết máu loang lổ khiến người ta nhìn mà kinh tâm...

- Vân Triệt... Ta muốn giết ngươi... Coi như là phân thân toái cốt... Ta cũng muốn giết ngươi!!!!

Tiếng oán hận từ khóe miệng hắn tràn ra, chẳng biết hắn đã lập lại những lời này bao nhiêu lần, từ lâu nó đã khắc sâu ở trong linh hồn của hắn, hầu như trở thành tín niệm sống duy nhất của hắn hôm nay.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment