Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 373 - Chương 374: Hoàng Cung Hoa Chúc

. ._187__2" class="block_" lang="en">Trang 187# 2

 

 

 

Chương 374: Hoàng cung hoa chúc



- Chúng ta nhanh rời khỏi cái địa phương quỷ quái này đi!

- Không hổ là ma quỷ sâm lâm, lão tam cùng lão tứ chết như thế nào đều không thấy rõ... Hơn nữa ở đây không có cái bảo vật gì, ngay cả dáng dấp tảng đá cũng không có, đời này ta sẽ không bao giờ trở lại cái chỗ này nữa!

- Hả? Đó là... hình như chỗ ấy có một người.

Ba người đứng ở trước một nam tử áo đen, trên người mỗi một người, đều tản ra khí tức Địa Huyền Cảnh.

- Toàn thân đều là vết thương, hình như sắp chết, thực sự là một con trùng đáng thương.

Người đứng giữa nói.

- Hừ, hơi thở này nhiều lắm chỉ có Linh Huyền Cảnh, vậy mà dám một mình đi đến loại địa phương này, thực sự là không biết sống chết.

- Nhìn bộ dạng này của hắn, chắc không sống được bao lâu nữa, nếu bị chúng ta đụng phải, hắc hắc... Liền tiện đường tiễn hắn ra đi vậy.

Trên mặt trung niên nhân lộ ra là nụ cười nhạt... Đối với những người sống trên đao kiếm như bọn họ mà nói, giết người có thể mang đến sự vui vẻ to lớn, hắn rút trường đao ra, nhe nanh cười một tiếng, lấy sống đao đập về phía thiên linh cái thanh niên áo đen.

Đương!!

Thanh niên áo đen quỳ rạp trên mặt đất, nhìn qua đã dầu hết đèn tắt, nhưng bỗng nhiên không biết hắn lấy khí lực từ nơi nào tới, dùng thanh đao tổn hại đến thảm hại, chật vật cản một cái khiến đao của trung niên nhân chếch đi, nện xuống đất, tàn đao của thanh niên áo đen cũng bị chấn tuột khỏi tay.

- Ai ya!

Trung niên nhân cười như điên:

- Ha ha ha ha, đã biến thành bộ dáng này rồi mà vẫn còn khí lực để phản kháng. Bổn đại gia tiễn ngươi ra đi là hảo tâm, ngươi lại còn không tán thưởng. Hắc, ta cũng muốn nhìn, ngươi làm sao sống ở dưới đao của bổn đại gia.

Nói xong, cánh tay hắn trực tiếp vận khởi ba phần huyền lực, đâm một đao về phía thanh niên áo đen.

Khí tức tử vong tới gần, con ngươi thanh niên áo đen co rút lại, thân thể theo bản năng chếch đi, chỉ nghe một tiếng"Phốc" vang lên, thân đao hung hăng xuyên qua ngực phải của hắn.

Rất nhanh, tiên huyết đã nhuộm đỏ ngực của hắn, toàn thân thanh niên áo đen cương cứng lên, nhãn thần bắt đầu tan rả... Hắn rõ ràng ngửi được khí tức tử vong...

Không...

Ta không thể chết được... Ta không thể chết được...

Ta còn chưa giết chết Vân Triệt... Ta còn chưa có báo thù...

Ta không thể chết được... Ta không thể chết được..

- Ta không thể... Chết!!!!

- A a a a a!!

Con ngươi đang mất đi ánh sáng bỗng nhiên phóng xuất ra hung quang như ác lang, chẳng biết khí lực từ chỗ nào trên người của hắn phóng xuất ra, hắn đứng lên, một tay gắt gao chộp vào tay phải đang cầm đao của trung niên nhân, một tay hung hăng đập vào ngực trung niên nhân...

- Ai cũng... Đừng nghĩ... Giết ta!! A a a a!!

Phốc!!!!

Đây vốn là một đao trí mạng và trung niên nhân cũng đang ở trong khoái trí thưởng thức thanh niên áo đen bước vào quá trình tử vong, nhưng hắn không thể nào nghĩ ra, đột nhiên tên kia nhảy lên một cái, tiếp theo hắn cảm giác có một cỗ oán hận tới từ địa ngục bao phủ hắn, để cho hắn trong lúc nhất thời như rơi vào hầm băng, không thể động đậy, khi hắn phục hồi lại tinh thần, hắn không ngờ không cảm giác được sự tồn tại của thân thể...

Trung niên nhân chậm rãi gục đầu xuống, theo tầm mắt xuống phía dưới, hắn thấy thanh niên áo đen nên tử vong ở dưới đao của hắn... Quả đấm của thanh niên áo đen và nửa cái cánh tay, đã hoàn toàn tiêu thất ở trên ngực của hắn...

- Ngươi... Ngươi...

Trung niên nhân trừng lớn nhãn cầu đến mức gần như muốn bạo liệt, phát ra thanh âm sau cùng, sau đó chậm rãi ngã về phía sau, theo thân thể hắn ngã xuống, cánh tay nhuốm máu từ ngực của hắn rút ra... Trên ngực của trung niên nhân có một cái lỗ máu thật lớn, điên cuồng phun trào ra tiên huyết.

Một trận âm phong thổi qua mang theo mùi máu tanh nồng đậm, toàn thân thanh niên áo đen đều là máu, nhất là cánh tay, giống như vừa mới rút ra khỏi huyết trì, tóc của hắn bị âm phong làm hỗn loạn, che mất nửa khuôn mặt khiến hắn giống như ác quỷ vậy, trường đao cắm ở ngực của hắn vẫn chảy ra từng sợi máu...

Giờ khắc này, hai đồng bạn của trung niên nhân như nhìn thấy Ma Thần trong truyền thuyết!

Bọn họ đã giết qua vô số người, đi qua vô số hiểm địa, lá gan lớn hơn rất nhiều so với người bình thường nhưng cỗ oán khí, hận khí, lệ khí này lại lớn đến mức không cách nào tưởng tượng, nó để cho bọn họ như rơi vào trong thâm uyên băng ngục, mỗi một tế bào, khối cơ trên cơ thể đều đang sợ hãi, cùng lúc đó bọn họ hú lên quái dị, té ngã xuống đất, điên cuồng bỏ chạy về phía sau, rất nhanh thì tiêu thất ở trong sương khói âm trầm.

Đương!

Trường đao bị hắn rút ra, vô lực rơi xuống chân, trước mắt thanh niên nam tử là một trận thiên địa rung chuyển, sau đó hắn trùng điệp ngã xuống đất, ngất đi.

Ta không thể chết được...

Ta nhất định phải giết Vân Triệt... Giết Vân Triệt...

Ta tuyệt không... thể... chết...

Trong ý thức sau cùng, thanh âm đó hoàn toàn biến mất, thân thể hắn tàn tạ giống như một miếng vải rách, nếu chuyện này ở trên thân người thường thì người đó đã sớm chết từ lâu, nhưng hắn lại gắt gao chống đỡ không chịu chết đi... Mà trong tay trái của hắn, gắt gao cầm lấy một cái chìa khóa đen kịt, trên chìa khóa còn quấn lấy vụ khí quỷ dị màu đen, lúc này đám vụ khí kia bỗng nhiên phiêu động lên, giống như là cảm ứng được cái gì đó...

Ở chỗ sâu trong vụ khí, có một tiếng cười vô cùng quỷ dị bỗng nhiên vang lên...

- Oán khí thật là nặng, chấp niệm thật là đáng sợ... Trên người của hắn còn có khí tức để cho ta thoát khỏi tù lao... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... quả thực đây là kí chủ hoàn mỹ đến mức nằm mộng cũng không thấy được... rốt cục lão thiên cũng mở mắt, ta cực khổ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể lấy được tự do... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha...

——————————————

Đại điển thành hôn của Vân Triệt cùng Thương Nguyệt làm cho cả hoàng thành Thương Phong đều trở nên náo nhiệt không gì sánh được. Đại điển kéo dài tròn một ngày, thẳng đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, hoàng thành và hoàng cung mới yên tĩnh lại.

Hôm nay ánh trăng đẹp đến phá lệ, nhẹ nhàng vỗ về toàn bộ hoàng cung.

Thương Nguyệt ngồi ở trong tân phòng rất lâu, bên trong chỉ thắp một ngọn nến đỏ, ánh trăng từ rèm cửa sổ chiếu vào thân người bên giường. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thanh âm bên ngoài, một lần lại một lần khẩn trương và mong đợi hỏi:

- Còn chưa tới giờ lành sao? lúc nào hắn mới đến chứ?

- Ô, công chúa tỷ tỷ của ta, ngươi đã hỏi hơn ba mươi lần rồi đó.

Tiêu Linh Tịch ngồi ở trước nến đỏ, tay chống quai hàm, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề nói:

- Bên ngoài đã an tĩnh lại, có lẽ rất nhanh thì hắn sẽ...

Chi nha...

Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt bị nhẹ nhàng đẩy ra, nương theo ánh sáng, hai người thấy rõ thân ảnh đang đi vào cửa, thân thể mềm mại của Thương Nguyệt hơi cứng lại, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa vui sướng.

Dưới chân là thảm đỏ thêu long phượng đang cưỡi mây, hồng trù bày khắp tường phòng, trên giá đèn có hai chữ hỉ đẹp đẽ sinh huy, thân đèn màu vàng khắc Tường Long cùng Loan Phượng đang bay lên trời, dưới ánh nến tỏa như lưu ly kia cả căn phòng trở nên mông lung. Nhưng những thứ này cũng không có sánh được với người đợi hắn đã lâu, hắn đứng ở cửa phòng, đón lấy ánh mắt nhu hòa của hai cô gái tối trọng yếu nhất trong đời hắn.

Tiêu Linh Tịch đứng lên, vươn cổ nói:

- Quá chậm! khiến lão bà công chúa của ngươi gấp chết rồi... đây là đêm động phòng hoa chúc của các ngươi, một người dư thừa như ta cũng nên rời đi rồi, các ngươi... Các ngươi... Các ngươi... Nói chung chuyện kế tiếp là của các ngươi.

Lời nói của Tiêu Linh Tịch có chút không mạch lạc, nàng không đợi Vân Triệt cùng Thương Nguyệt đáp lại, liền vội vã rời đi.

Vân Triệt nhẹ nhàng kéo cánh tay của Tiêu Linh Tịch:

- Tiểu Cô, ngươi...

Tiêu Linh Tịch bị hắn cầm lấy tay, có chút cuống lên nói:

- A a a! Hôm nay là thời gian trọng yếu của ngươi và công chúa tỷ tỷ, những chuyện khác để ngày mai rồi hãy nói! Không được lôi kéo ta!

Nói xong, nàng không để ý tới Vân Triệt nữa mà nhanh chóng rời đi.

"..."

Vân Triệt có chút ngây người nhìn Tiêu Linh Tịch rời đi, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của Tiêu Linh Tịch nhưng tâm tình bây giờ... nàng có chút hỗn loạn thì phải.

Vân Triệt đi tới bên cạnh Thương Nguyệt, nhẹ nhàng gỡ mũ phượng của nàng xuống. Nhất thời, dung nhan xinh đẹp của Thương Nguyệt xuất hiện trong mắt hắn, dung nhan trong suốt như ngọc trở nên đỏ thắm dưới ánh nến, kiều diễm không thể tả.

Thấy Vân Triệt nhìn kỹ, Thương Nguyệt lặng lẽ cúi đầu, hai bên má hiện lên một tầng hồng phấn nhàn nhạt. Vân Triệt ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai thơm của nàng, ôn nhu nói:

- Sư tỷ, để người chờ lâu rồi.

Sắc mặt Thương Nguyệt ửng đỏ, trong lòng nhảy loạn lên, nhẹ nhàng nói:

- Phu quân, ngươi còn gọi ta... Sư tỷ sao?

Trước đây họ cùng ở trong Tân Nguyệt Huyền Phủ nên phải xưng hô là sư tỷ sư đệ cho tương xứng, nhưng thời gian Vân Triệt ở trong Tân Nguyệt Huyền Phủ cộng lại cũng không đến hai ngày, danh xưng sư tỷ sư đệ cũng chỉ là một thói quen, một loại hồi ức.

Một tiếng"Phu quân" khiến toàn thân Vân Triệt run lên, hắn mỉm cười nhìn Thương Nguyệt, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi thích ta gọi ngươi là Nguyệt nhi, hay là Tuyết Nhược?

Thương Nguyệt ôn nhu nói:

- Chỉ cần phu quân thích, người làm gì cũng được. Nữ tử gả chồng coi phu quân là trời, chỉ cần phu quân thích, ta cũng sẽ thích.

Trong bầu trời đêm, một đám mây che ánh trăng bị gió thổi tan, khiến ánh sáng chiếu vào tân phòng càng trở nên sáng sủa.

- Ta còn đang tự hỏi, nếu như trước đây không gặp được phu quân thì hiện tại ta đang ở phương nào? Không biết phụ hoàng có qua đời hay không, toàn bộ hoàng thất có bị tràn đầy khói thuốc súng, thậm chí rơi vào tay người khác hay không...

Thương Nguyệt vẫn tựa vào vai Vân Triệt, nhãn thần mông lung tự hỏi:

- Phu quân, ngươi là lão thiên của ta, ân huệ lớn nhất đời này của ta là có thể gả cho phu quân, cả đời này của Thương Nguyệt sẽ không cần gì nữa.

- Ta cũng giống vậy.

Vân Triệt nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

- Nếu như trước đây ta không gặp được Tuyết Nhược có lẽ ta đã sớm chết ở Tân Nguyệt thành, cũng là ngươi đưa ta đến hoàng thành, mang ta vào Thương Phong Huyền Phủ, để cho ta có thể đại biểu hoàng thất tham gia bài vị chiến... lúc đó mới gặp được thân gia gia, biết được thân thế thật sự của ta... Vậy ta mới có ngày hôm nay. Có thể nói, gặp được Nhược Tuyết cũng là lão thiên ban ân cho ta.

Trong lúc nói chuyện, mùi thơm của cơ thể thiếu nữ cùng khí tức nam tử không ngừng theo khứu giác bay vào trong lòng, thân thể của bọn họ càng ngày càng gần... Rốt cục, cặp môi thơm của Thương Nguyệt cũng bị Vân Triệt nhẹ nhàng hôn lấy, thân thể cũng bị hắn đặt ở trên giường. Trong lòng của nàng giống như có cái gì đó bị loạn đụng khắp nơi rồi đột nhiên bùng nổ, khiến mặt hai người đồng thời đỏ ửng, nàng nhắm mắt lại, hôn môi hắn, tùy ý để hắn mút cái lưỡi thơm tho của nàng, vuốt ve hàm răng của nàng, thưởng thức vị ngọt trong miệng nàng...

Trong lúc vô tình xiêm y của Thương Nguyệt đã bị Vân Triệt lột ra, thân thể nở nang xinh đẹp không có chút tì vết nào hiện ra trong tầm mắt hắn, Vân Triệt thoả thích thưởng thức, vuốt ve cái ngọc thể hoàn mỹ không tỳ vết này, dưới sự vuốt ve của hắn, Thương Nguyệt khẽ ngâm nga mấy tiếng nhẹ nhàng, làn da mềm mại trắng như tuyết dần dần đỏ lên, hô hấp cũng biến thành nóng hổi và gấp gấp.

- Ahh...

Theo một tiếng rên rỉ đau nhức và sung sướng vang lên, rốt cục thân thể hai người cũng kết hợp lại. Thương Nguyệt cố sức ôm chặt nam tử, trong đôi mắt đẹp có một chút óng ánh lặng yên chảy xuống.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment