.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_375" class="block_" lang="en">Trang 188# 1
Chương 375: Linh tịch
Nửa đêm, Lãm Nguyệt Cung.
Bên bờ hồ sen, Tiêu Linh Tịch nâng má, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia nhìn nước ao nhu hòa trong gió đêm. Ánh trăng chiếu xuống mặt ao, hắt lên dung nhan xinh đẹp của nàng.
Nàng đã ngồi ở chỗ này thật lâu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
- Tiểu Cô, trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ?
Thanh âm quen thuộc để cho Tiêu Linh Tịch ngẩng đầu lên nhìn, nàng chẳng biết từ lúc nào Vân Triệt đã đứng ở bên cạnh nàng:
- Tiểu Triệt? Sao ngươi lại tới nơi này? Hôm nay là ngày động phòng của ngươi và công chúa tỷ tỷ, sao ngươi lại không theo nàng... Còn chạy đến đây!
- Nàng ngủ rồi... Ta có một chút lo lắng cho ngươi, cho nên đi đến phòng của ngươi, sau đó một mực tìm đến nơi này.
Vân Triệt mỉm cười, sau đó bước lên trước, ngồi ở bên cạnh Tiêu Linh Tịch, cùng nàng nhìn ánh trăng dưới ao sen.
- Ta... Ta có chút ngủ không được.
Tiêu Linh Tịch cúi đầu, tim đập bỗng nhiên đập nhanh không rõ, nàng ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói:
- Tại sao ngươi phải lo lắng cho ta? Ta không có chuyện gì... hôm nay, tất cả tâm tư cùng thời gian của ngươi đều phải để ở trên người của công chúa tỷ tỷ mới đúng.
Vân Triệt không trả lời, mắt nhìn Tiêu Linh Tịch không chớp chút nào, rồi bỗng nhiên hắn vươn tay ra, nắm bả vai của nàng, ôm nàng vào trong ngực của mình.
- A...
Tiêu Linh Tịch thở nhẹ một tiếng nhưng không có chống cự, mà là thuận thế lẳng lặng y ôi ở trên người của hắn.
- Có cảm thấy... giống lần trước hay không vậy.
Vân Triệt ngửi khí tức trên người Tiêu Linh Tịch, cười nói.
- Lần trước... Cái gì?
- Ba năm trước, thời điểm ta thành hôn lần đầu tiên, hôm đó cũng là ban đêm, ta cũng làm như này, ở dưới màn đêm đứng cùng một chỗ với Tiểu Cô.
Những lời này đồng thời kích thích cảm xúc trong lòng của hai người, để cho bọn họ nhất thời nhớ lại màn đêm năm đó, bức tranh tối kia để cho bọn họ lặng yên say mê, suốt cả đêm đều không có nguyện ý đánh vỡ hình ảnh đó. Đêm hôm đó, vốn là đêm động phòng hoa chúc của Vân Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng hắn lại dùng cả đêm ôm Tiêu Linh Tịch ở phía sau núi cùng.
Tối nay, cũng là đêm tân hôn của hắn và người bên cạnh hắn lúc này cũng là Tiêu Linh Tịch.
- Không giống...
Tiêu Linh Tịch chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Năm đó, ngươi và Hạ Khuynh Nguyệt thành hôn khiến... trong lòng ta rất buồn. Bởi vì, theo ngày kết hôn tới gần, ta cảm giác Tiểu Triệt sẽ không còn thuộc về ta, mà là thuộc về một người khác, ta sợ Hạ Khuynh Nguyệt không tốt đối với ngươi, thậm chí khi dễ ngươi, dù sao khi đó Hạ Khuynh Nguyệt cũng được gọi là đệ nhất thiên tài Lưu Vân Thành, ngươi đánh không lại nàng, ta lại không thể tùy thời ở bên ngươi bảo hộ ngươi giống như trước... dường như tâm tình của cha ta cũng có chút như vậy, ngươi thành hôn khiến lão nhân gia rất vui vẻ, nhưng cũng để lưng người đeo áp lực thật lớn... Thế nhưng lúc này đây, một điểm đều không giống.
Đôi mắt đẹp Tiêu Linh Tịch trở nên sáng tỏ:
- Công chúa tỷ tỷ thế nhưng là công chúa! là nữ tử tôn quý nhất Thương Phong, hơn nữa tính tình lại rất ôn hòa, trưởng thành lại dễ nhìn như vậy... xem ra, hôm nay cha ta đặc biệt hài lòng, ta vẫn là lần đầu tiên thấy cha uống say. Ta cũng giống vậy, thấy Tiểu Triệt lại có thêm một thê tử tốt, ta thực sự rất là cao hứng.
... Nếu như Tiểu Cô thực sự hài lòng, vậy tại sao muộn rồi mà không ngủ, lại một người ở chỗ này đờ ra?
Tiêu Linh Tịch trầm mặc xuống, ôm chặt lấy bộ ngực của Vân Triệt, khiến nàng nghe rõ nhịp tim của hắn. Qua một lúc lâu, nàng mới phát sinh ra âm thanh nỉ non như ở trong mộng:
- Bỗng nhiên... Ta thấy nhớ kỷ niệm trước đây... Khi đó, ta và Tiểu Triệt... Mỗi phút... Mỗi giây đều ở cùng một chỗ, chỉ cần ta nghĩ là có thể tùy thời thấy Tiểu Triệt, khi đó Tiểu Triệt hoàn toàn thuộc về ta, giống như toàn bộ thế giới chỉ thuộc về hai người chúng ta...
Vân Triệt:
"..."
- Hôm nay, Tiểu Triệt trưởng thành, còn trở nên lợi hại, được nhiều người ngẩng đầu nhìn như vậy, người Tiểu Triệt lấy cũng là nữ tử tốt nhất trong thiên hạ, một là đệ nhất tiên tử Thương Phong, một là công chúa duy nhất của Thương Phong... Ta rất vui vẻ, hết sức kiêu ngạo... Chỉ có một chút xíu là thất lạc... Bởi vì... Bởi vì... Bởi vì...
Thân thể Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng co rụt lại, để cho khoảng cách giữa nàng và hắn gần hơn, giống như nàng hơi buông lỏng là hắn sẽ từ bên cạnh nàng tiêu thất:
- Bởi vì ta không thể theo kịp bước chân Tiểu Triệt... Ta bình thường như vậy, so ra đều kém công chúa tỷ tỷ, kém Hạ Khuynh Nguyệt... những người tới hôm nay đều là nhân vật ta chỉ có thể nghe thấy ở trong truyền thuyết... Ta càng không có năng lực tiếp tục bảo hộ Tiểu Triệt, ngược lại... Ngược lại chỉ trở thành trói buộc của Tiểu Triệt... Ô...
Môi Tiêu Linh Tịch bị tay Vân Triệt nhẹ nhàng ngăn chặn, ngăn chặn câu nói kế tiếp của nàng.
- Tiểu Cô, ngươi biết không...
Vân Triệt dùng thanh âm bình tĩnh nói:
- Nếu như ta phải nói ra người quan trọng nhất trong lòng ta thì người kia nhất định là ngươi... Hơn nữa, cả đời này, vĩnh viễn là ngươi, bất luận kẻ nào, bất cứ vật gì, cũng không thể thay thế được! Cho nên, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào nói Tiểu Cô không bằng người khác, coi như là Tiểu Cô tự mình nói cũng không thể.
- A...
Một tiếng ngâm rất nhẹ rất nhẹ, giống như là tiếng lòng bị kích thích lên, thân thể Tiêu Linh Tịch cũng liền tục rung động vài cái, tiếng tim đập cũng gia tốc theo, bỗng nhiên bàn tay nàng đè xuống ngực Vân Triệt, nở nụ cười:
- Tiểu Triệt chính là Tiểu Triệt, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, khiến ta hài lòng.
- Ta cũng không phải là miệng lưỡi trơn tru, mỗi một câu ta nói với Tiểu Cô đều phát ra từ nội tâm. Hôm nay và trước kia đều là như vậy.
Vân Triệt vội vàng nói:
- Cũng giống như... Trước đây ta nói câu kia với Tiểu Cô, không biết Tiểu Cô còn nhớ hay không.
-... Câu nào?
Vân Triệt nhìn ánh mắt của nàng nói:
- Nếu như... Ngươi không phải là Tiểu Cô của ta, ta nhất định sẽ lấy ngươi!
Không khí nhất thời ngưng kết lại, hai người đứng im nhìn nhau.
Lần đầu tiên Vân Triệt nói với Tiêu Linh Tịch những lời này là khi hắn và Hạ Khuynh Nguyệt lấy nhau... Nhưng lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau...
Bởi vì, khi đó Tiêu Linh Tịch là Tiểu Cô của hắn.
Nhưng hôm nay bọn họ đã biết, tất cả những người khác cũng biết, nàng và hắn căn bản không có bất kỳ chút huyết thống nào.
Phù phù... Phù phù... Phù phù...
Ban đêm vắng vẻ khiến Vân Triệt có thể nghe được tiếng tim đập của Tiêu Linh Tịch, bỗng nhiên cảm giác mềm mại trước ngực hắn dời đi, thay vào đó là một cỗ lực đẩy không nặng không nhẹ, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hắn trực tiếp đặt mông té ngồi trên mặt đất. Còn Tiêu Linh Tịch lại là vẻ mặt tức giận...
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... Lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ chiếm tiện nghi của ta giống như trước đây!
Hai má Tiêu Linh Tịch ửng hồng, thần sắc có chút thất thố hỗn loạn, nói năng cũng có chút lộn xộn:
- Hôm nay là ngày ngươi và công chúa tỷ tỷ kết hôn... Nhưng ngươi lại ở trong đêm tân hôn nói muốn kết hôn cùng một cô gái khác... Lần trước, lần trước cũng giống như vậy... Tiểu Triệt, ngươi... Ngươi quả là siêu cấp hoa tâm!
Vân Triệt vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vô tội:
- Ta...
- Không được nói nữa!
Tiêu Linh Tịch vươn đầu lên, lớn tiếng nói:
- Còn không lập tức trở lại bồi tiếp lão bà của ngươi, ngươi còn ở lại chỗ này nói năng bừa bộn nữa ta liền... Ta liền... Ta liền nói cho công chúa tỷ tỷ biết... để nàng không để ý tới ngươi nữa! Nhanh trở lại đi, nhanh lên một chút, nhanh lên!
Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch ở cùng nhau vài chục năm, nên có thể hiểu nàng hết thảy, thậm chí từng tia biến hóa trong tâm tình nàng, hắn cũng có thể cảm giác được. Nhưng lúc này đây hắn lại bị Tiêu Linh Tịch làm cho phát mộng, hắn có chút hốt hoảng nói:
- Hảo hảo... Ta ta biết rồi, ta trở về đây... Tiểu Cô... Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút...
- Đi mau đi!!
- A!... Được.
Từ trước cho tới giờ Vân Triệt không hề vi phạm mệnh lệnh của Tiêu Linh Tịch, đây gần như là một loại quán tính duy trì liên tục vài chục năm. Vân Triệt ngoan ngoãn biến mất trước mặt Tiêu Linh Tịch, về tới tân phòng của hắn. Nhưng Tiêu Linh Tịch không có lập tức trở về phòng, mà vẫn ngồi ở bên cạnh ao sen... lần này nhãn thần của nàng không có sương mù nữa, mà thỉnh thoảng bụm mặt, cười khúc khích, miệng cười so với tinh quang nguyệt hoa trên khắp bầu trời còn muốn sáng hơn.
————————————————
Canh năm, bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên sáng sủa.
Lúc này Thương Nguyệt đã sớm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra nàng đã cảm nhận được một cảm giác đau nhức nhè nhẹ, sau đó là thân thể bủn rủn, những thứ này đều chứng minh với nàng tất cả những chuyện hôm qua không phải là sương mù.
- Tuyết Nhược, không ngủ thêm một lát sao? Trời còn sớm mà.
Lúc nàng hơi có động tĩnh, Vân Triệt liền tỉnh lại, nhìn nàng xấu hổ khép đôi mắt đẹp mà cười khẽ.
- Ô...
Trước mắt là thân thể nam tử không che đậy chút nào, trên người nàng cũng không một mảnh vải, khiến Thương Nguyệt kêu lên một tiếng nhỏ, sau đó rúc vào trong chăn. Một lát sau, lại nhỏ giọng nói:
- Ngày hôm nay là ngày đầu tiên sau khi chúng ta thành hôn, chúng ta phải đi thỉnh an phụ hoàng sớm... Ta... Ta trước hầu hạ phu quân mặc quần áo được không?
"..."
Trong hồng trướng mông lung, Thương Nguyệt quỳ ở trên giường, dùng đôi tay tinh tế như đoạn ngọc giúp Vân Triệt mặc quần áo, giờ khắc này, nàng không còn là công chúa, mà là một cô gái đã được gả làm vợ người ta, nàng đang dành cho phu quân mình những hành động ôn nhu nhất. Nhưng hiển nhiên, nàng chẳng bao giờ hầu hạ người khác mặc quần áo, cho nên động tác hơi chậm chạp một chút, mà cả quá trình này, toàn thân nàng vẫn trần truồng, bị Vân Triệt không ngừng giở trò, lúc hắn mặc xong quần áo nàng cũng thở hồng hộc, màu da ửng đỏ, nàng luống cuống tay chân tự mình mặc lên kim văn phượng y...
- Vân Triệt thỉnh an phụ hoàng.
- Nguyệt nhi thỉnh an phụ hoàng.
Vân Triệt nắm tay Thương Nguyệt đi tới chỗ đế vương, cùng nhau thỉnh an Thương Vạn Hác đã chờ đợi ở đây từ lâu. Thương Vạn Hác chậm rãi gật đầu, vẻ mặt vui mừng nói:
- Triệt nhi, giao Nguyệt nhi cho ngươi, trẫm vạn phần an tâm. Nhất là khi các ngươi lại lưỡng tình tương duyệt, vậy càng thêm hoàn mỹ. Mẫu phi Nguyệt nhi ở trên trời cũng nhất định vui mừng không ngớt. Ba ngày sau, ngươi nhớ bồi Nguyệt nhi đi tế bái mẫu phi của nàng một chút.
- Vâng, đây là bổn phận của Vân Triệt.
Vân Triệt hồi đáp.
- Ừm!
Thương Vạn Hác gật đầu, thần tình có chút nghiêm nghị, đứng lên nói:
- Triệt nhi, hôm qua là ngày đại hôn của ngươi và Nguyệt nhi nên có một ít lời không thích hợp nói, nhưng ngày hôm nay trẫm không thể không nói. Trẫm tin tưởng ngươi cũng không phải một người lỗ mãng, nhưng việc hôm qua có thể mang đến ngủy hiểm cực lớn, Phượng Hoàng Thần Tông cường đại, vượt qua sự tưởng tượng của ngươi rất nhiều, tứ đại tông môn Thương Phong liên hợp, cũng không bằng một cái phân tông thông thường của Phượng Hoàng Thần Tông, nội tình, truyền thừa của họ hùng hậu gần bằng thánh địa. Sở dĩ hôm qua ngươi có dũng khí khiến bọn họ trọng thương lui đi, chắc là do ngươi biết bọn họ sẽ cực lực che giấu chuyện này, thế nhưng trong chúng ta không có ai rõ tính tình của bọn họ, cũng không thể xác định bọn họ sẽ làm ra quyết định như thế nào. Hơn nữa ở đây người nhiều như vậy, tuy đã cho bọn họ uy hiếp, nhưng căn bản vô pháp đảm bảo trong số bọn họ không có người tiết lộ việc này, thậm chí trắng trợn truyền bá ra ngoài. Nếu như chuyện này thực sự truyền ra... nhất định Phượng Hoàng Thần Tông sẽ hạ sát thủ đối với ngươi.
Thương Vạn Hác nói xong, vẻ mặt Vân Triệt vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu nói:
- Việc Phụ hoàng lo lắng ta đã tính qua, còn xin phụ hoàng yên tâm. Ngày hôm qua ta dám xuất thủ đối với ba người Phượng Hoàng Thần Tông, không chỉ vì bọn họ sẽ che giấu việc này, kỳ thực khi chuyện này bị truyền ra hoặc là bọn họ chủ động báo chuyện này cho tông môn biết, thì trong thời gian ngắn Phượng Hoàng Thần Tông cũng không tiến hành trả thù đối với ta.
- Hả?
Mặt Thương Vạn Hác lộ vẻ nghi hoặc.
Vân Triệt ngẩng đầu, nói:
- Bởi vì ‘Thất Quốc Bài Vị Chiến' và cái gọi là 'Thái cổ huyền chu' sắp tới gần nên trước khi hai sự kiện này diễn ra họ sẽ không tiến tới, hơn nữa ta đã báo cho ba người kia biết năm tháng sau ta sẽ đi đến Thần Hoàng đế quốc, coi như Phượng Hoàng Thần Tông đã biết việc hôm qua, thì họ cũng không rảnh đến mức tới tìm ta tính sổ.
- Nhưng vì để ngừa vạn nhất, ta còn phải đề phòng biến số, cho nên một tháng sau, ta sẽ rời khỏi hoàng cung.